Độc Vương Cốc

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Sa La Khá lắm, lợi hại lắm Tiểu nha đầu!. Chỉ cần dùng một ít công phu đã có thể lấy lòng được các thủ hạ thân cận bên cạnh Ta . Một khi đã như vậy, Ta cũng không nên làm cho bọn họ thất vọng, T …
Xem Thêm

Chương 4
“Hiện tại tình hình rốt cuộc là thế nào? Đều đã muốn qua một cái canh giờ, thật làm người ta lo lắng muốn chết !!”

Kim bà bà lo lắng đi qua đi lại ở ngoài phòng ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra cữa .

Mọi người nhìn thấy Âu Dương Liệt thuận lợi cứu trở về Hồng Diệp , tất cả đều tụ tập ở ngoài phòng mỗi người trên mặt đều che kín lo lắng, ánh mắt đều tập trung chiếu vào nha đầu đang chằm chằm nhắm chặt hai mắt .

“Bên trong như thế nào một chút động tĩnh đều không có?” Ngân bà bà lo lắng nói.

Âu Dương Liệt ra mệnh lệnh không cho vào nên mọi người chỉ có thể bên ngoài lo lắng suông, theo thời gian trôi qua, nổi lo lắng trong lòng mọi người cũng tăng theo .

“Chỉ sợ tình huống không quá lạc quan.”

Dì Quế chỉ cần tưởng lại hình ảnh Hồng Diệp được thiếu chủ ôm khi trở về khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đen kia bộ dáng rõ ràng là trúng độc rất nặng sẽ không biết thiếu chủ có thể đem Hồng Diệp theo quỷ môn quan tiền cấp cứu trở về được không .

“ Lão tử nhà ngươi nếu Hồng Diệp có xảy ra chuyện gì không hay ta phí mạng già này liều chết với ngươi !” Kim bà bà nhìn đến kẻ đầu sỏ gây chuyện đang cúi đầu vẻ mặt của lão cũng lo lắng như bà liền nhịn không được chửi nói.

“ Lão thái bà kia , ngươi nghĩ rằng ta cố ý yếu hại nha đầu chết tiệt kia sao!” Lão Triệu lo lắng đã lâu cũng khi nghe Kim bà bà nói thế thì bùng nổ căm tức hướng về phía Kim bà bà quát.

Lão thái bà này không nghĩ đến trong lòng hắn cũng lo lắng sao? Hắn đã rất tự trách chính mình , nàng còn ở tại một bên không ngừng chửi bậ

“Tốt lắm, các ngươi hai người đều câm miệng cho ta, nếu ầm ỹ đến thiếu chủ cứu người, đừng nói thiếu chủ không tha cho các ngươi, chúng ta cũng trước không buông tha cho hai người các ngươii!” Dì Quế không thể nhịn được nữa hướng hai người bọn họ rống to. Đều đã đến lúc này rồi mà hai cái lão gia này còn ầm ỹ cái không để yên, chỉ làm gia tăng them phiền thôi.

Hai người kia bị rống mắng đều tự đi thong thả hướng đi một bên sinh hờn dỗi.

Mọi người ở đây chờ đợi một lúc sau hai cánh cữa gỗ cuối cùng là mở ra, Âu Dương Liệt sắc mặt hiện lên vẻ mệt mỏi tái nhợt, hắn đảo mắt qua nhìn mọi người, cuối cùng đem ánh mắt đứng ở Dì Quế di .

“Ngươi tiến vào đi, những người khác lập rút khỏi nơi này cho ta “

Không để ý tới mọi người bất bình nói nhỏ, dì Quế vội vàng đi theo Âu Dương Liệt đi vào phòng trong, đóng cửa lại, ngăn cách bên ngoài ầm ỹ mọi người.

“Thiếu chủ, Hồng Diệp hiện tại rốt cuộc tình hình như thế nào?” dì Quế đi theo hắn phía sau đi vào phòng ngủ bên trong trên đường nhịn không được mở miệng hỏi.

“Nàng trong cơ thể độc đã toàn được đẩy ra rồi , cũng không lo ngại, ngươi giúp nàng thay cho nàng quần áo bẩm đi .” Hắn đem xiêm y sạch đưa cho nàng, lập tức xoay người rời đi .

Quế di nhìn trên tay quần áo sạch sẻ , lại liếc mắt nhìn trên giường hôn mê Hồng Diệp, buồn bực nhíu mày.

Nếu là nàng nhớ không lầm, Hồng Diệp bị thiếu chủ ôm khi trở về, trên người quần áo nàng không phải hiện tại mặc bộ này , nếu thiếu chủ đã vì Hồng Diệp đổi qua quần áo , vì sao lại sai nàng lại đổi một lần?

Nàng thủ đang cầm xiêm y, hồ nghi hướng giường đi .

Một khắc sau, Quế di sắc mặt ngưng trọng đi ra phòng ngủ , nàng hướng về người đưa lưng về mình đang khoanh tay để ra sau lưng nhìn ngoài cửa sổ Âu Dương Liệt nói:“Thiếu chủ, người trước đã thay Hồng Diệp xiêm y .” Câu nói khẳng định.

“Đúng vậy.” Âu Dương Liệt cao lớn thân hình chưa động, chờ nàng kế tiếp trong lời nói.

“Hồng Diệp sau khi tỉnh lại , xin cho nàng theo ta ngủ đi.”

Nay hai người đã không thích hợp cũng giường ngủ nửa , chuyện này nàng vẫn muốn tìm cơ hội nói, hiện tại cơ hội này đã đến .

“Không có của ta cho phép, không được lệnh của ta không được tự tung tự tác hiện tại ai đang làm chủ ?”

Khuôn mặt lãng khốc của hắn trầm xuống. Không có mệnh lệnh của hắn, ai dám tự cho là thông minh, liền đừng trách hắn vô tình.

Dí Quế dạ ! và kinh ngạc trước phản ứng của hắn , nhưng hắn hẳn là biết Hồng Diệp đã không phải đứa nhỏ mới đúng.

“Thiếu chủ, ngươi hẳn là biết Hồng Diệp của nàng có kinh lần đầu rồi đấy ?”

“Thế thì sao ?”

“Hồng Diệp đã không phải đứa nhỏ, cô nam quả nữ thật sự không thích hợp chung cùng phòng và huống chi ngủ cùng giường ” Quế di kích động nói.

Cho dù thiếu chủ quan trọng lễ giáo, nhưng Hồng Diệp là một tiểu cô nương cần phải giữ trong sạch cho nàng , nên phải nghỉ cho nàng à !

“Mao Quế Hương ngươi nói đủ chưa !” Âu Dương Liệt toàn thân đối mặt nàng đột nhiên hét lớn, gương mặt che kín âm trầm, con ngươi đen như đao cảnh cáo trừng mắt nàng.

Dì Quếi bị hắn đột nhiên ngay cả danh mang họ nhất rống, nhất thời dọa hoảng tâm thần, một lúc sau mới phục hồi tinh thần , ảo não chính mình nhưng lại nhất thời hồ đồ .Nàng hít một hơi thật sâu nói:“Thiếu chủ thực xin lỗi, Quế Hương không nên can thiệp chuyện của ngươi, nếu thiếu chủ thích Hồng Diệp làm bạn, kia Hồng Diệp liền phiền ngươi hao tâm tốn sức chiếu cố, Quế Hương cáo lui trước.”

Dì Quế đi rồi, trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Âu Dương Liệt đi vào phòng ngủ , đi đến vào giường ngồi xuống, nhìn khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn súyt nữa chết , con ngươi đen thâm trầm khó hiếu .

Hắn không phải nghe không hiểu Mao Quế Hương trong lời nói ý tứ, chính là hắn thật sự là thích nàng ở cùng sao ?

Nha đầu kia ở trong cốc đều thích mọi người chỉ duy nhất đối với hắn cực vì chán ghét. Hắn khóe môi gợi lên nụ cười .

Một khi đã như vậy rồi , vậy thì làm cho nàng đối hắn chán ghét hơn i!

Ở nàng mười hai tuổi năm ấy , vận mệnh vẫn nằm trong tay hắn nắm , chẳng qua sau này trong cuộc sống, hai người ở chung thế tất sẽ có thay đổi......

Bốn năm sau.

“Trời mưa.” Một đôi tuyết trắng tay mềm vươn ngoài cửa sổ, tùy ý mưa xối, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ xinh đẹp mang thần sắc có bệnh, phấn môi giơ lên một chút cười.

Giữa trận trưa mưa rào có sấm chớp tới đột nhiên, hy vọng trận mưa này đừng hại những độc hoa mà nàng vất vả nuôi trồng được .

“Đừng đùa nửa, còn không nhanh lại đây uống thuốc .”

Một trận quát khẽ ở nàng phía sau vang lên, mang nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt suy sụp xuống , nàng di chuyển đi trở về ghế ngồi xuống, trừng mắt trên bàn kia chén thuốt nghe mùi khó chịu rất khó uống vẻ mặt giãy dụa.

“Buổi tối ngươi lại để cho ta nghe của ngươi tiếng ho thì đừng bảo ta không ngươi.” Âu Dương Liệt nửa nằm nửa ngôi trên giường trong tay cần cuốn sách mặt nâng cảnh cáo nói.

Phấn môi chu ra không tình nguyện bưng lên chén dược, cái miệng nhỏ cái miệng nhỏ uống.

“Hồng Diệp, nghe nói ngươi bị bệnh, Triệu gia gia làm riêng chút điểm tâm ngọt cho người --”

Lão Triệu thanh âm nhanh chóng từ xa đến gần, ở nhìn thấy trong phòng có Âu Dương Liệt , âm thanh tự động nhỏ lại tươ cười ở trên giương mặt cũng tang ra .

“Thiếu chủ, ngươi như thế nào ở trong này?” Lúc này không phải lúc này là thời gian cố định luyện công?

“ Đây là phòng của ta , ta không nên ở trong này, chẳng lẽ là ngươi nên ở trong này sao?”

Âu Dương Liệt ngẩng đầu, tuấn khốc gương mặt mang y cười, nhưng này tươi cười lại phá ra làm người ta sợ hãi. Này lão Triệu chẳng lẽ chán sống sao lại hỏi hắn thế .

“Không không không, ta không phải ý tứ này, ta nghĩ đến lúc này thiếu chủ hẳn là thiếu chủ đang luyện công . Ta mang chút điểm tâm ngọt cho Hồng Diệp dùng khi uống dược “

. Hồng Diệp, “ Triệu gia gia trước đi , lần khác ta đến tìm người “

Lão Triệu ở hắn tức giận , quyết định lòng bàn chân phải đi nhanh ra nơi này . Hắn thật sự là lão hồ đồ, nhưng lại đã quên này mấy năm qua thiếu chủ đối Hồng Diệp thái độ chuyển hướng tốt đối với nàng trân trọng có thêm, Hồng Diệp bị bệnh, hắn tự nhiên sẽ không để nàng mặc kệ, hắn quả nhiên là lão hồ đồ.

“Ngươi làm cho Triệu gia gia sợ .” Nói với âm thanh thầm oán. Hồng Diệp cắn vào miệng miếng điểm tâm ngọt mà Triệu gia gia mang đến ngọt mà không ngán ,vị nhanh chóng hòa tan trong miệng mang đi mùi của vị thuốc còn sót lại .

Âu Dương Liệt đạm liếc nàng liếc mắt một cái, ánh mắt dừng lại ở nàng lược hiển ủ rũ khuôn mặt nhỏ nhắn thượng, không hờn giận thấp nói:“ Thuốc uống xong rồi, còn không lại đây trên giường ngủ một hồi.”

“Không cần, ta ngủ không được.” Ý định cùng hắn làm trái lại. Nàng thà rằng hắn đi luyện công, cũng không cần vẫn đối mặt hắn.

“Đừng cho ta nói sau lần thứ hai, còn không mau lại đây.” Sắc mặt trầm xuống, quát khẽ.

Phấn môi quật cường nhấp mân, không tình nguyện đứng dậy, buông xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, chậm rãi đi hướng hắn.

Cánh tay sắt duỗi ra, nhỏ nhắn mềm mại thân thể đã tại tiến đến trong lòng hắn hai tròng mắt nàng nhìn chằm hắn hiện lên ý chống lại hắn , nàng việc không ngừng đem tầm mắt nhìn hắn ..

Đem trong lòng thân thể mềm mại không buông , lòng bàn tay hắn để lên trán nàng, xác định nhiệt độ ở cơ thể nàng bình thường thế hắn mời yên tâm.

“Ta không phát sốt.” Tay nhỏ bé kéo tay của hắn xuống làm cho bàn tay hắn năm ngón lơn nhanh bắt lấy tay nàng keo tựa vào cổ hắn và kéo trán tựa thẳng luôn vào cổ hắn , làm nàng hoảng sợ không dám nhìn thẳng vào cặp mắt của hẳn . Có khi luôn nhìn chăm chú vào nàng , nàng có cảm giác khác thường không hiểu cảm thấy bất an , nàng chỉ có thể lựa chọn trốn tránh không dám đuổi theo ánh mắt đó của hắn .

“Nếu không ngủ, bên ngoài trời lại có mưa rơi vậy ngoan ngoãn ngồi theo giúp ta đọc sách.”

Âu Dương Liệt một tay cầm sách , một tay kia khinh chế trụ của nàng eo nhỏ, luôn luôn tuấn khốc gương mặt, vào lúc này có vẻ đặc biệt nhu hòa. Bị bắt buộc ngồi ở hắn trong lòng Hồng Diệp,thấy không thú vị che miệng ngáp một cái, nhìn hắn lãnh cứng rắn khuôn mặt, tâm tư dần dần nghỉ vu vơ .

Nàng thật sự không rõ bên cạnh nam nhân này có ý nghỉ cái gì. Theo năm nàng năm tuổi bất hạnh bị hắn cường bắt mang nhập cốc, g đến nàng mười hai tuổi vẫn duy trì hắn là chủ, nàng là hắn bên người nha hoàn, cho dù ban đêm hai người ngủ cùng giường , hắn cũng không chuẩn cho nàng đυ.ng chạm đến thân thể hắn, hắn lại cứng rắn buộc nàng cùng hắn cùng giường , thật sự là cái kỳ quái nam nhân!

Nàng lại tự tiện trốn chảy ra Độc vương cốc, suýt nữa chết cho khói độc rừng rậm, lại được hắn cứu trở về một mạng sống hắn mang nàng từ quỷ môn quan trở về .

Từ đó hắn đối của nàng thái độ bắt đầu trở nên thập phần quái dị, làm

nàng như vậy cho rằng.

Hắn không chỉ có không có xử phạt nàng, ngược lại bắt đầu “ cho phép ” Nàng có thể đυ.ng chạm người thể hắn, cho dù đó là cưỡng bức nàng hắn mang nàng ôm vào lòng nàng cũng không thể không khuất phục.

Càng đáng sợ là, hắn đối nàng mặc dù không đến mức hỏi han ân cần, nhưng nàng lại rõ ràng cảm nhận được hắn quan tâm đầy đủ, làm cho nàng không thể không hoài nghi, hắn chắn là cũng trúng độc, mới có thể tâm tính thay đổi lớn thế , không giống như là nàng chán ghét đến cực điểm “Người xấu”.

Hắn đối của nàng thái độ chuyển biến, như đối với mọi người trong cốc thì vẫn như trước . Nàng thà rằng hắn đãi nàng như xưa , cũng không cần giống như bây giờ, làm nàng như đứng đống lửa, như ngồi đống than, bị bắt tựa vào hắn trong lòng, không biết nên như thế nào để phản kháng lại ..

“Suy nghĩ cái gì? Nghĩ đến như vậy xuất thần.”

Hắn thăm dò nhìn chăm chú nhìn vào nàng đã lâu , đôi mày rậm m không hờn giận kéo lại . Luôn như vậy, cho dù nàng người ở hắn trong lòng như tâm không ở, nàng cũng thật có biện pháp chọc giận hắn.

“A...... Đau.” Hồng Diệp kêu thảm thiết một tiếng, ôm chặt bên hông của hắn , tâm đang dao động nghỉ vu vơ nhanh chóng trở về vị trí cũ , ủy khuất hai tròng mắt chống lại hắn sự giận của hắn , nàng cảm thấy da đầu run lên, một đôi tay nhỏ bé khinh đặt hắn trong ngực, sợ hãi thấp gọi:“Liệt...... Làm sao vậy?”

Này nam nhân này lại không hiểu ở chuyện gì phát hỏa?

Cách gọi tên hắn thân thiết như thế cũng là một năm trước hắn quái dị bắt nàng phải gọi hắn như thế .

“Ngươi vừa rồi suy nghĩ cái gì?” Con ngươi đen của hắn nguy hiểm nheo lại, giọng điệu pha chút bực mình hỏi .

Căn cứ vào nhiều năm dưới sự khố khổ giáo huấn của hắn , Hồng Diệp cảnh giác tinh thần phút chốc rung lên, đối hắn giơ lên một chút nụ cười .

“Ta chỉ tưởng đến ngươi không thích ăn đồ ngọt, lại chỉ thích ăn kẹo bông tuyết của ta làm , chờ ta hết bệnh rồi, ta lại làm cho ngươi nếm thử.” (bông tuyết cao là món gì ta không biết như nghỉ chắc cũng là đồ ngọt cho nên ta cho là kẹo …….(^_^)…… )

“Phải không?” Âu Dương Liệt dùng tay khẽ vuốt nàng cẩn thận hai gò má, con ngươi đen nheo lại như tự hỏi nàng trong lời nói thật giả.

“Đương nhiên là thật, ta làm sao dám lừa ngươi đâu!”

Khuôn mặt nhỏ thanh lệ cẩn thậ, nở rộ nụ cười ngọt giống như nở rộ đóa hoa.

“Hồng Diệp.” Trầm thấp tiếng nói mềm nhẹ gọi .

“Chuyện gì?”

“Ngươi thực đem ta trở thành lão Triệu cùng trong cốc với đám kia ngu ngốc, có thể để cho ngươi xoay vòng vòng sao ?” Ác Liệt gương mặt trầm xuống, cắn răng gầm nhẹ.

Nha đầu kia thực nghĩ đến có thể ý lường gạt hắn sao? Nếu thật sự là như vậy, kia nàng cũng thật là quá coi thường hắn.

“Liệt...... Đừng kích động, chuyện gì cũng từ từ.”

Hồng Diệp trên mặt tươi cười lung lay sắp đổ, thân thể mềm mại theo bản năng lui về phía sau, nhưng đáng thương nàng lại như thế nào lui, vẫn là trốn không ra hắn trong lòng, chỉ có thể cố gắng trấn an hắn tức giận.

Ô...... Này nam nhân thật là không khó khăn phải dùng biện pháp nào để lấy lòng hắn đây ? Nói thật ra cũng không được, nói láo thảm hại hơn, hắn rốt cuộc muốn thế nào thôi?

“Câm miệng!” Tiếng hô chưa dứt, hắn tấn quặc trụ của nàng phấn môi, không hề làm cho nàng có chọc giận hắn cơ hội.

Ở hắn cuồn nhiệt tàn sát trên môi nàng , Hồng Diệp ở thần trí tan rã , trong đầu xẹt qua đến lời của Dì Quế .

Hắn lại đối nàng có ý đồ xấu......

Bầu trời trong xanh , mây bay du dương tiêu diêu tự tại.

“Hi`!” Một tiếng thở dài, tay cầm nhánh hoa đào, ủ rũ Hồng Diệp trong miệng.

Cá chậu chim l*иg, như hiện tại có thể hình dung đó là cuộc sống của nàng .

Theo năm tháng nàng từ từ trưởng thành , nàng càng lúc càng cảm thấy chính mình giống như cá chậu chim l*иg, bị nhốt tại đây Độc vương cốc, không thể nhúc nhích.

Bốn năm trước đào tẩu sau khi thất bại, Âu Dương Liệt bắt đầu mỗi ngày đều phái người thay phiên cố định ở chỗ xuất cốc canh giữ , để ngừa nàng lại đào tẩu.

Ngửa đầu lại than nhẹ. Chẳng lẽ nàng thật cả đời bị nhốt tại đây Độc vương trong cốc sao?

Mạc Ngôn xa xa tức nhìn thấy nàng ngồi ở rừng hoa đào âm thanh thở dài cước bộ không tiếng động hướng nàng đến gần.

“Vì sao thở dài?”

“Mạc đại ca ngươi đã về rồi!”

Hồng Diệp nghe tiếng kinh hỉ quay đầu, mỉm cười nhìn Mạc Ngôn ở nàng bên cạnh ngồi xuống. Hắn phụng Âu Dương Liệt mệnh lệnh xuất cốc một chuyến, nàng bảy ngày qua nàng không có gặp qua hắn.

“Ừm.” Hắn hừ nhẹ, theo trong lòng lấy ra một cái giấy túi, đưa cho nàng.

“Oa! Là củ ấu tô!”

Hồng Diệp mở ra tú giấy, hai mắt sáng lên, hưng phấn mà kêu to, quên đi mới vừa rồi buồn bực tâm tình, nhanh chóng ăn ..

Mạc Ngôn trong mắt thậtt ôn nhu, khóe môi mỉn cười , nhìn bộ dáng ăn ngon lành của nàng. Biết nàng thị ăn quà vật , nếu là xuất cốc lần nào cũng một quà vật trở về cho nàng, này tựa hồ đã thành thối quên vì vì trong cốc mọi người tuy không nói ra như ai cũng yêu thương nàng với phương thức khác nhau .

“Này phiến hoa đào là ngươi gieo trồng?”

Nhìn chung quanh hai người phía sau chiếm không nhỏ rừng hoa đào, cảm thấy đó hoa đào nhan sắc quá mức kiều diễm, không giống bình thường hoa đào.

“Đây là túy hoa đào, nghe nếu hít vào lâu sẽ thấy tình huống phát sinh làm hoa mờ mắt , nếu là hơn nữa ta nuôi trồng mộng cúc mùi hoa khí, hai loại độc xen lẫn trong cùng nhau, sẽ biến thành mê loạn lòng người xuân dược.”

Hồng Diệp thanh lệ khuôn mặt nhỏ nhắn quỷ dị tươi cười, nàng buồn cười nhìn người bên cạnh dù chưa mở miệng, nhưng nháy mắt nhíu mày.

“Mạc đại ca, ngoài cốc chơi vui không ?” Cắn một ngụm củ ấu tô, giống như không chút để ý hỏi.

Mạc Ngôn không có trả lời, lo lắng nhìn nàng.

Đã sớm đoán trước đến hắn trầm mặc, Hồng Diệp khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười có chua sót, nàng cúi đầu nói nhỏ: “Mạc đại ca, ngươi luôn luôn là hiểu biết ta nhất , ta không thể hại ngươi, nhưng là ta thật sự tưởng rời đi Độc vương cốc, ta khát vọng cùng chính mình cùng người nhà đoàn tụ.”

Có một lần Kim bà bà nói lưu miệng, nhắc tới bọn họ là ở hoài ninh thành xem âm miếu tiền gặp gỡ nàng năm ấy năm tuổi , nàng còn muốn chạy một chuyến hoài ninh thành, đi tìm của nàng thân nhân.

“Thiếu chủ sẽ không tha ngươi đi.” Từ trước hắn sẽ không, huống chi hiện tại thiếu chủ đối Hồng Diệp giữ lấy bên mình như thế rõ ràng, đời này thiếu chủ cũng không sẽ thả .

Hồi tưởng khởi bốn năm trước, hắn phụng mệnh xuất cốc làm việc trở về, vừa bước vào trong cốc, tức nghe được Hồng Diệp chạy ra cốc bị cứu trở về , còn nhớ rõ lúc ấy hắn lòng nóng như lửa đốt muốn đi tìm thiếu chủ cầu xin, nào biết nhưng lại phá lệ nhìn đến thiếu chủ tự mình cho Hồng Diệp uống dược, lúc ấy hắn chấn ngạc nghẹn họng nhìn trân trối, thật lâu không thể hoàn hồn, hoài nghi chính mình nhìn lầm người.

“Ta biết.” Nàng cười khổ thở dài.

Nhìn luôn luôn sáng sủa của nàng, lại luôn bởi vì này sự kiện mà mặt co mày cáu như đối việc này hắn lại bất lực. Không chỉ có là hắn; Trong cốc mọi người có ai dám hỗ trợ nàng bỏ trốn , trừ phi người kia không muốn sống nữa.

“Ngươi cần phải trở về.”

Nàng tại đây đãi lâu lắm, để tránh thiếu chủ tự mình tìm người, nàng vẫn là nhanh chóng trở về.

Mạc Ngôn dẫn đầu đứng dậy, hướng nàng vươn tay cùng đợi nàng. Hồng Diệp do dự tuy rằng tưởng tại đây ngồi một hồi , nhưng thực sợ như hắn lời nói, cái kia nam nhân thực tìm đến nàng, đành phải nhận mệnh thân thủ cầm tay hắn muốn đứng lên, nhưng có lẽ là ngồi đã lâu lắm, cước bộ một cái lảo đảo, ngã vào hắn trong lòng.

“Các ngươi hai cái đang làm cái gì?”

Phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh rống lên , chỉ phương ở Mạc Ngôn trong lòng đứng không vững chân Hồng Diệp sợ tới mức lại yếu đuối ở Mạc Ngôn trong lòng, cũng may Mạc Ngôn đúng lúc ôm trụ nàng.

Xem một màn ở Âu Dương Liệt trong mắt, chỉ cảm thấy hai người luyến tiếc tách ra, ngực dâng cuồng lòng đố kị cơ hồ bao phủ hắn . Thình lình, hắn phút chốc xuất chưởng đánh về phía Mạc Ngôn làm Mạc Ngôn ngực bị thương nặng sau một chưởng của hắn . Cánh tay sắt duỗi ra, đem Hồng Diệp ôm lại trong lòng ..

“Mạc đại ca!” Hồng Diệp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cả kinh kêu lên.

Mạc Ngôn thủ vỗ về ngực, nôn ra một búng máu đến, hai mắt thản nhiên nhìn thẳng Âu Dương Liệt, đạm nói:“Ngươi hiểu lầm, ta xem nàng như chính là muội muội.”

Âu Dương Liệt không nói một câu, con ngươi đen thâm trầm nhìn chăm chú hắn hồi lâu, ôm Hồng Diệp rời đi khi, thản nhiên bỏ xuống một câu cảnh cáo trong lời nói:“Về sau, cách xa nàng một chút.”

“Ngươi hơi quá đáng, làm sao có thể như vậy không phân tốt xấu liền ra tay đả thương người! Là ta té ngã, Mạc đại ca hảo tâm đở ta một phen, chúng ta trong lúc đó lại không có gì!”

Một hồi đến phòng trong, Hồng Diệp rốt cuộc nhịn không được chửi ầm lên. Hắn hơi quá đáng, làm sao có thể ra tay đánh người như thế , nghĩ đến Mạc đại ca nôn ra máu kia một màn, nàng liền cảm thấy này nam nhân rất ác Liệt.

“Ngươi đau lòng sao?”

Âu Dương Liệt hai tay hoàn ngực, cao lớn thân mình dựa ở cửa sổ, con ngươi đen như đuốc xem kỹ nàng khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Hồng Diệp cảnh giác đến hắn lạnh nhạt trong giọng nói dấu diếm lệ, nàng dám thề, nếu là nàng trả lời là có , Mạc đại ca khả năng tánh mạng khó giữ được.

“Ngươi thích Mạc Ngôn sao?”

Mạc Ngôn nói hắn hiểu lầm, chính là đem nàng trở thành muội. Kia còn nàng ?

Nàng đối Mạc Ngôn lại là loại nào cảm tình? Hắn từng nhiều lần nhìn thấy hai người một mình cùng một chỗ, Mạc Ngôn lời tuy không nhiều lắm, nhưng đối mặt nàng lại nói nhiều lời , mà nàng mỗi khi gặp Mạc Ngôn lại tươi cười rạng rỡ có phải nàng thích Mạc Ngôn chỉ làm bạn.

“Đương nhiên thích.” Thoáng nhìn hắn nhanh chóng âm trầm gương mặt, nàng vội vàng giải thích nói:“Liền giống như trong cốc mọi người giống nhau thích, hắn là của ta Mạc đại ca ca

“Thế ta đây ?”

Mạc Ngôn trong lòng hắn địa vị liền giống như trong cốc mọi người giống nhau, kia hắn đối nàng như thế nào ? Cũng là giống như bình thường hay lại càng kém hơn ?

Không dự đoán được hắn sẽ có hỏi như thế , Hồng Diệp nhất thời hoảng tay chân, nàng có thể thật không ? Hai tròng mắt không dám chống lại hắn, nàng ấp a ấp úng nói:“Liền...... Như vậy......”

“Như thế nào?” Cao lớn thân hình rời đi cửa sổ, đi nhanh đi hướng nàng, ở nàng né tránh , mau từng bước ra tay đem nàng vây ở trong lòng, con ngươi đen không tha nàng trốn tránh nhìn gần nàng bối rối đôi mắt nàng .

Mắt thấy trốn không ra, Hồng Diệp thở dài, hàm răng khẽ cắn môi dưới, hai tròng mắt dũng cảm nghênh thị hắn.

“Ngươi hy vọng ta như thế nào trả lời? Ngươi biết rõ của ta trả lời ngươi sẽ không muốn nghe, như vậy ngươi còn muốn cứng rắn bức ta nói sao?”

Hai người giằng co hồi lâu, tuấn khốc gương mặt buộc chặt, ngón cái khẽ vuốt của nàng đôi môi, con ngươi đen thâm trầm khó dò.

“Một ngày nào đó, ta sẽ muốn ngươi chính miệng nói ra cho ta đáp án”

Hồng Diệp thông minh dương môi mỉm cười. Này đề tài nàng tốt nhất không cần tiếp, miễn đừng chọc giận hắn, nàng cũng xong rồi.

“Về sau không cho phép ngươi lại một mình gặp Mạc Ngôn, nếu ngươi còn muốn hắn tiếp tục làm của ngươi Mạc đại ca trong lời nói, tốt nhất cách hắn xa một chút. Hôm nay chuyện lại phát sinh, ta không dám cam đoan Mạc Ngôn hay không còn có mạng sống sót.”

Lại có lần sau, hắn không dám cam đoan Mạc Ngôn còn có thể trong tay hắn sống sót......

“Ngươi......” Hồng Diệp buồn bực trừng mắt hắn, không cam lòng chịu hắn uy hϊếp, nhưng là không dám hoài nghi hắn trong lời nói chân thật , cùng lắm thì không cần một mình gặp Mạc đại ca thì tốt rồi, nàng đều có biện pháp.

Âu Dương Liệt nhíu mày, chờ nàng kế tiếp trong lời nói.

“Đã biết.” Hồng Diệp không tình nguyện đáp.

“Như vậy không tình nguyện, Mạc Ngôn đối với ngươi thực sự như vậy rất quan trọng sao ?”

Vẻ mặt của nàng cùng ngữ khí giải thích của nàng không tình nguyện, làm hắn không thể không hoài nghi, Mạc Ngôn đúng như nàng lời nói chính là của nàng Mạc đại ca sao ?

“Liệt, như vậy còn nghi ngờ ngươi lại cũng giống như Triệu gia gia, bệnh đa nghi giống nhau à .”

Hồng Diệp dùng một loại ánh mắt không dám gật nhìn chăm chú vào hắn, còn một mặt lắc đầu thở dài, làm như cực kỳ không thể chịu đựng được.

Nha đầu kia! Âu Dương Liệt vừa tức giận vừa buồn cười, tâm tình hờn giận bị của nàng biểu tình làm vui vẻ làm tiêu tan tuấn khốc gương mặt giơ lên một chút ý cười, tay khẽ vuốt cẩn thân mặt nàng , con ngươi đen để quang trở nên ôn nhu .

Nhận thấy được hắn muốn làm cái gì, Hồng Diệp hai tay vội vàng chống đẩy hắn ngực, cười nói:“Ta đi phòng bếp , làm ngươi bông tuyết cao.”

“Ta hiện tại không muốn ăn.” Hắn hiện tại có vẻ muốn ăn nàng.

Hắn dễ dàng chế trụ của nàng hai tay, bờ môi nhanh chóng quặc trụ của nàng môi. Hồng Diệp theo ngay từ đầu giãy dụa, không muốn mở miệng, đến cuối cùng bên hông ăn một lần đau, mở miệng hô đau đồng thời, bị hắn tiến quân thần tốc, lại một lần nữa bị bắt cùng hắn môi kề môi .

Thêm Bình Luận