Thấy thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi trước mặt này hiểu lễ phép, biết chừng mực như vậy, Tần Ngọc Nga cũng âm thầm gật đầu, lại nói tiếp: “Tốt lắm, một khi đã như vậy ta dự định sẽ dạy cho ngươi Kỵ Hạc Thuật, ngươi có nguyện ý học hay không?”
Lý Thủy Đạo thoáng sững sờ, sau đó lập tức lộ ra vẻ vui sướиɠ đến không thể mừng rỡ hơn được, vội vàng nói: “Đa tạ sư nương, đệ tử đương nhiên nguyện ý học.”
Phải biết rằng, Kỵ Hạc Thuật cũng không phải một loại kỹ năng thông thường, ít nhất là trong cả tòa động phủ này cũng chỉ có ba người biết môn thủ nghệ nọ.
Người thứ nhất là sư tôn Kim Diện Lang Quân, người thứ hai là sư mẫu Tần Ngọc Nga, và người thứ ba là sư huynh Nhậm Ký Xuyên.
Ngay cả đại sư tỷ Tương Tuyết cũng không biết cưỡi Bạch Vũ Hạc.
“Đi theo ta, ta sẽ đích thân dạy cho ngươi.” Tần Ngọc Nga đứng dậy nói.
Sau đó, Lý Thủy Đạo một mực đi theo phía sau Tần Ngọc Nga tới chuồng linh thú.
Chuồng linh thú là một khu đất trống rộng rãi được bao quanh bởi những cây cối cao lớn và vườn hoa tươi nở rộ.
Trong bầu không khí là một mảnh yên tĩnh, có một con hạc màu trắng to lớn với thân thể duyên dáng đang đứng thẳng tại nơi này.
“Đây là Bạch Vũ Hạc, một loại thú cưỡi dùng để di chuyển của Tu Tiên giới, chỉ cần ngươi học được Kỵ Hạc Thuật, dù không thể tu luyện đến Dung Linh cảnh, cũng có thể bay lượn trên trời xanh.”
Tần Ngọc Nga dẫn Lý Thủy Đạo chậm rãi đi tới gần Bạch Vũ Hạc.
Đôi mắt của Bạch Vũ Hạc lóe lên ánh sáng trí tuệ, như thể nó đang muốn biểu lộ rằng bản thân đã có được linh tính.
Sư mẫu bước lên lưng con hạc lớn, cũng kéo cả Lý Thủy Đạo cùng tiến lên, rồi thật cẩn thận thu xếp cho hắn một vị trí trên lưng hạc. Lông của con hạc lớn này rất mềm mại mà ấm áp, giống như một chiếc áo khoác lông vũ bảo vệ bên ngoài, khiến mọi người cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Lý Thủy Đạo, ngươi phải nhớ kỹ, Bạch Vũ Hạc có thể cảm nhận được cảm xúc của người đang cưỡi trên lưng nó, nếu người cưỡi sợ hãi, do dự sẽ làm nó cảm thấy bất an. Cho nên trong quá trình cưỡi hạc, ngươi nhất định phải duy trì sự bình tĩnh…” Tần Ngọc Nga nói lời thấm thía, rất tỉ mỉ dạy dỗ Lý Thủy Đạo.
“Khi cất cánh, hãy nắm chặt phần lông hạc ở hai bên sườn.” Tần Ngọc Nga nắm lấy lông vũ ở cổ hạc.
Dường như Bạch Vũ Hạc bên dưới, có thể cảm nhận được suy nghĩ của Tần Ngọc Nga, vì vậy thân hình thon dài của nó lập tức đứng lên.
“Sư nương, ta phải nắm ở chỗ nào?” Lý Thủy Đạo hoảng sợ hỏi.
“Thắt lưng của ta.” Tần Ngọc Nga nhàn nhạt nói.
Được sự chấp nhận của nàng, Lý Thủy Đạo cũng không khách khí, hắn lập tức vòng tay qua, ôm lấy vòng eo nhỏ của sư nương..
Sau đó, sư nương trực tiếp kẹp chặt cặp đùi thon dài của mình, Bạch Vũ Hạc bên dưới cũng hiểu ý, nhanh chóng chạy lấy đà hai bước rồi giương cánh bay lên.
“Điểm mấu chốt khi cưỡi Bạch Vũ Hạc chính là khống chế tư thế ngồi. Thật ra điều này cũng không khó, cưỡi hạc cũng không khác cưỡi ngựa quá nhiều...”
“Ngươi phải nhớ kỹ! Bạch Vũ Hạc vô cùng nhát gan, nó chỉ là công cụ di chuyển thay đi bộ, mà hoàn toàn không phải linh sủng phụ trợ chiến đấu. Bởi vậy, bất cứ hồi chiến đấu nào cũng có thể làm Bạch Vũ Hạc kinh sợ. Mà một khi nó đã sợ hãi, dù bản thân đang ở trên không trung, nó cũng sẽ bỏ ngươi xuống rồi giương cánh mà bay đi một mình…”
“Khi Bạch Vũ Hạc đói bụng, nó sẽ tự đi săn mồi, địa điểm vồ mồi của nó thường ở bên cạnh dòng suối nhỏ, nó thích ăn cá và tôm nhỏ. Khi nó săn mồi, ngươi phải canh giữ bên cạnh nó, bảo vệ sự an toàn cho Hạc Nhi…”
“Con hạc này chưa từng ra khỏi Độc Long lĩnh, cho nên ngươi tuyệt đối không được cưỡi Hạc Nhi ra khỏi Độc Long lĩnh. Môi trường lạ lẫm sẽ khiến tâm trạng của Bạch Vũ Hạc trở nên cực kỳ mâu thuẫn. Chúng sẽ không bay trong môi trường xa lạ, nếu ngươi muốn cưỡng ép cưỡi đại hạc ra khỏi phạm vi của Độc Long lĩnh, nó cũng sẽ ném ngươi xuống ngay giữa không trung…”
Sau bay lượn vài vòng, con hạc lớn nọ nhanh nhẹn đáp xuống bên cạnh một con suối dưới núi.
Con hạc lớn tự mình ra suối săn cá tôm nhỏ, còn Tần Ngọc Nga và Lý Thủy Đạo lại đứng gần đó, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Hóa ra nơi này chính là khúc cong trên con sông nhỏ gần khu chợ?” Lý Thủy Đạo đã đến đây nhiều lần, nhưng ban nãy, hắn không có nhận ra.
Hôm nay khu chợ đóng cửa, khúc cong trên con sông nhỏ gần khu chợ cũng chẳng có người.
“Một tháng khu chợ mới mở một lần, đương nhiên lúc khu chợ nghỉ sẽ khác với bình thường, nhưng mỗi ngày phường thị đều mở cửa. Nếu sau này ngươi học được Kỵ Hạc Thuật, có thể đưa ta tới phường thị.” Đột nhiên Tần Ngọc Nga mở miệng nói.
“Không phải cưỡi hạc đưa sư nương ra ngoài là chuyện của đại sư huynh sao?” Lý Thủy Đạo kỳ quái hỏi.
“Đại sư huynh của ngươi sẽ không bao giờ trở lại nữa.” Tần Ngọc Nga nói với vẻ mặt đầy cảm khái.
“Tại sao?”
“Thí luyện.” Tần Ngọc Nga tích chữ như vàng, chỉ nói hai chữ.
“Đại sư huynh đã ngã xuống trong lúc thí luyện rồi sao?” Âm thanh của Lý Thủy Đạo đầy hoảng hốt, có chút không dám tin vào tai mình.
Tần Ngọc Nga gật gật đầu.