Chương 30: Đan Phương Tử Độc Tán!

“Vạn vật trên thế gian đều có xu hướng âm dương cân bằng, ngũ hành tương hợp. Trong khi tam độc thủy hỏa mộc đã bị Tam Tiên Thảo định trước dược tính, phối sai ngũ hành, đảo loạn âm dương. Đó chính là độc lý cũng là dược lý bên trong Tử Độc tán.” Trong lòng hắn thầm mặc niệm, ánh mắt khép hờ.

Trên lý thuyết, ngoại trừ một vị dược tề là Tam Tiên Thảo, những loại dược thảo khác trong Tử Độc tán đều có thể thay thế được.

Muốn thu thập đầy đủ linh tài luyện chế Tử Độc tán ở quầy hàng trên khu chợ, gần như là chuyện không có khả năng.

Nói cho cùng, trên đời này cũng có quá nhiều người biết đan phương Tử Độc tán, hơn nữa luyện chế loại đan dược sơ cấp này cũng không cần kỹ xảo gì. Bởi vậy mỗi cá nhân đều muốn thu mua những loại dược liệu này với giá cao. Trải qua thời gian thu hoạch lâu dài, Trường Xuân Thảo, Cáp Mô Đảm, Khổ Xà Cam, Tam Tiên Thảo đều trở nên khan hiếm. Trong đó, loại dược thảo khan hiếm nhất chính là Khổ Xà Cam, giá cả của nó cũng cao nhất.

Tiếp theo là Trường Xuân Thảo. Tuy loại linh thảo này rất nhiều, nhưng nó lại được dùng để luyện chế rất nhiều loại đan dược khác nhau, bởi vậy gần như loại dược thảo này không có bán trên thị trường, hơn nữa, chỉ cần nó xuất hiện mà giá cả không quá cao, kiểu gì cũng sẽ bị người khác thu đi.

Bởi vậy, loại dược thảo có thể mua được nhiều nhất trong khu chợ, chỉ có Cáp Mô Đảm và Tam Tiên Thảo mà thôi.

Ngoại trừ dùng cho Tử Độc tán, gần như không thể dùng Tam Tiên Thảo để luyện chế các loại đan dược khác nữa, bởi vậy nó thường xuyên xuất hiện trên thị trường.

Lý Thủy Đạo hòa mình vào dòng người trong chợ, vòng vo một lát, trước mắt hắn lập tức sáng ngời.

Tam Tiên Thảo!

Chất lượng khá tốt.

“Tam Tiên Thảo này bán như thế nào?” Lý Thủy Đạo mở miệng dò hỏi.

“Tam Tiên Thảo, linh thảo cấp một giá hai mươi tiền ngọc một gốc.” Lái buôn cao giọng nói.

Lý Thủy Đạo nhướng mày.



Một gốc Tam Tiên Thảo chỉ có thể luyện chế tối đa là ba phần Tử Độc tán, cho nên một gốc Tam Tiên Thảo có giá hai mươi tiền ngọc là quá đắt.

Mua nó còn không bằng trực tiếp tới Bách Thảo đường mua thành phẩm Tử Độc tán còn rẻ hơn.

Bởi vậy, muốn mua nhất định phải trả giá, ít nhất cũng phải trả đến mười tiền ngọc một gốc mới có lời.

“Năm tiền ngọc một gốc, ngươi xem thế nào?” Lý Thủy Đạo bỏ tiền xuống đất, cứ cho rằng chủ quán sẽ giằng co qua lại một hồi, cuối cùng sẽ cầm mười tiền ngọc ấy đi, ai ngờ đâu…

“Mười tiền ngọc một gốc! Ta mua toàn bộ số Tam Tiên Thảo này.” Đúng vào lúc ấy, có một người trẻ tuổi mặc thanh sam đi tới, đối phương không nói lời nào đã mua đi tất cả Tam Tiên Thảo, sau đó nghênh ngang rời khỏi.

Lý Thủy Đạo: “…”

Thấy sắc mặt Lý Thủy Đạo lộ vẻ mất mát, chủ quán kia cười nói: “Đạo hữu, nếu gặp được thứ tốt chân chính, nên quyết đoán xuống tay, nếu không để lỡ mất dịp tốt, lúc hối hận đã muộn màng.”

“Tiên sinh nói rất đúng.” Lý Thủy Đạo cực kỳ lễ phép ôm quyền nói.

“Trẻ nhỏ dễ dạy.” Chỉ thấy chủ quán kia lại móc ra một bó linh thảo từ trong túi đựng đồ, những linh thảo này đều khô héo cả, hiển nhiên đã hái xuống từ lâu, hơn nữa còn bảo quản không tốt, linh khí xói mòn nghiêm trọng.

“Chất lượng của những gốc Tam Tiên Thảo này không được tốt lắm, nếu ngươi muốn, ta cũng nhân tiện bán luôn cho ngươi.” Chủ quán cũng không hy vọng những linh thảo chất lượng không tốt này có thể bán được với giá tốt, nhưng gã lại không muốn lãng phí chúng đi, vì vậy dứt khoát mở miệng nói.

Trước mắt Lý Thủy Đạo lập tức sáng ngời, Tam Tiên Thảo chỉ dùng để định dược tính, cũng không phải nhất định phải có linh khí đầy đủ.

Nhưng hắn vẫn ra vẻ khó xử nói: “Những linh thảo này đều đã khô héo, linh khí xói mòn nghiêm trọng, cũng không biết có thể dùng được hay không, tiên sinh cứ cho một cái giá đi.” Lý Thủy Đạo mở miệng hỏi giá.

Ông chủ kia nhìn thấy tiểu tử này coi như lễ phép, không làm mất thể diện của mình, lập tức cười ha hả báo ra một con số: “Hai mươi đồng tiền ngọc cho ngươi lấy hết đi.”



Lý Thủy Đạo gật gật đầu, sau đó đếm hai mươi đồng tiền ngọc từ trong túi vải bên hông, giao cho chủ quán.

Hai người giao dịch xong, Lý Thủy Đạo lại xoay người rời đi nơi khác.

“Ba gốc Vô Căn Bằng Thảo này bán thế nào?” Lý Thủy Đạo ngồi xổm xuống, dò hỏi.

“Tám mươi tiền ngọc!” Chủ quán nói giá cả.

“Quá đắt!” Lý Thủy Đạo lắc đầu từ chối.

“Vậy xin lỗi, ta không bán được!” Chủ quán bày ra bộ dáng không sao cả.

Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu. Hiện giờ trong tay hắn chỉ còn dư lại một trăm tiền ngọc, nếu tiêu quá nhiều ở chỗ này, về sau sẽ không đủ để mua đồ, bởi vậy vừa thấy đàm phán giá cả không thành cũng quyết đoán xoay người rời đi.

“Chờ đã…” Lúc này, chủ quán chợt mở miệng gọi hắn lại.

“Ngươi chịu bớt giá ư?”

“Được được được… Ngươi nói cái giá đi?”

“Ba mươi tiền ngọc.” Lý Thủy Đạo dựa theo khả năng thừa nhận của mình, lập tức báo ra cái giá bản thân cảm thấy thích hợp.

“Thành giao!” Chủ quán rất thống khoái đáp ứng.

Lý Thủy Đạo không chút do dự, nhanh chóng lấy ra ba mươi tiền ngọc từ trong ngực, đặt lên quầy hàng, sau đó rời đi.