Gần như sau khi mỗi một tu sĩ của Ngũ Độc môn đạt được đồng tham, bọn họ đều có thể nắm giữ môn độc dịch thần thông này trong khoảng thời gian cực ngắn.
Đây cũng là môn thần thông thứ nhất mà nhóm tu sĩ Ngũ Độc môn có thể nắm giữ.
"Kế tiếp ta có thể luyện phi đao rồi, dựa vào cái châm độc phía sau của bọ cạp, chỉ cần ta luyện thành phi đao chi thuật, thì kẻ nào dám chọc ta, ta sẽ tiện tay dùng độc châm xuất thủ, đến lúc đó, sẽ không sợ bị người khác bắt nạt rồi!" Lý Thủy Lãng có vẻ cực kỳ kích động, thậm chí còn kích động đến mức để lộ ra đồng tham của mình.
Theo tình huống bình thường, khi lấy bọ cạp độc làm đồng tham, tu sĩ có thể đạt được môn thần thông thứ hai, đó là gia tăng trên diện rộng tỷ lệ bắn trúng của phi châm, phi đao, ám khí, đương nhiên muốn thức tỉnh loại thần thông này cũng cần thời gian dài luyện tập.
Cũng may, Lý Thủy Lãng là linh thực sự, bởi vậy mỗi ngày chỉ cần tưới nước, bón phân là xong, vẫn có rất nhiều thời gian dành cho tu luyện.
Chỉ cần luyện thành phân thỉ chi thuật [1], Lý Thủy Lãng cũng dám báo danh tham gia thí luyện do tông môn tổ chức.
[1] : thuật phân chia mũi tên.
Phải biết rằng, sau khi đã gia nhập vào Ngũ Độc môn, muốn đạt được tài nguyên tu luyện chỉ có duy nhất hai con đường: Một là dựa vào sư tôn ban cho, hai là tự bản thân vượt qua thí luyện.
Ngũ Độc môn vốn là ma môn, đương nhiên khích lệ thí luyện, ủng hộ gϊếŧ chóc.
Nếu không có linh vật nuôi nấng đồng tham, ít nhất cũng phải mất đến năm năm thời gian, Lý Thủy Lãng mới đủ khả năng tiến vào Thông Linh cảnh trung kỳ. Ngược lại, nếu có đủ linh vật nuôi nấng, quãng thời gian ấy sẽ bị rút ngắn lại rất nhiều, thậm chí chỉ cần hai năm là đủ rồi.
"Lão đệ... Ta đã nói rồi, đệ nên đi bắt vài con ốc sên cho đồng tham của mình ăn đi, đồng tham của đệ đã đói bụng hơn nửa tháng nay rồi, một hạt gạo cũng không có, chẳng có gì bỏ vào miệng, làm sao nó vui vẻ sinh động nổi? Nó không có sức sống, làm sao đệ có thể gia tăng thực lực của mình? Đệ xem ta đã đạt được độc dịch thần thông, kế tiếp ta sẽ luyện đệ nhị thần thông, phi đao thêm nọc độc, trực tiếp hình thành chiến lực rồi." Lý Thủy Lãng lại bày ra vẻ mặt hưng phấn nói.
Lý Thủy Đạo nhàn nhạt cười cười. Trên thực tế, từ mười ngày trước, hắn cũng đạt được độc dịch thần thông rồi, chỉ một mực không nói ra thôi.
Từ nhỏ, hắn vẫn luôn khiêm tốn, thu mình, đã sớm hình thành thói quen, muốn sửa cũng khó mà sửa được.
Lý Thủy Đạo rơi vào một thoáng trầm ngâm, sau đó mới cười nói: "Kỳ thật ta cũng đạt được độc dịch thần thông rồi, vừa nãy cũng đang chuẩn bị nói cho huynh nghe."
"Hả... Vậy tốt quá rồi!" Lý Thủy Lãng lộ vẻ mặt mừng rỡ, nói.
"Ừm… chắc hẳn đệ cũng chuẩn bị tu luyện đệ nhị thần thông của mình rồi. Đệ dự tính luyện nó như thế nào vậy? Ta còn nhớ dựa theo cách nói của Thiên Lương đại phu, hẳn là đệ nên ngâm mình trong nước, mới có thể thức tỉnh thủy tức chi thuật. Nói đến đây, ta mới nhớ, kỳ thật trong viện của chúng ta vẫn còn một cái vại to nữa, đệ muốn đi vào ngâm hay không?" Lý Thủy Lãng vỗ vỗ cái vại lớn bên người.
Lý Thủy Đạo nhăn nhó, Lý Thủy Lãng này quá mức tùy tiện mà.
Tuy trong viện chỉ có hai người bọn họ, nhưng nếu ngoài sân có người, đối phương lại có tâm nghe trộm, chỉ sợ đã đoán ra đồng tham của hắn chính là con cóc rồi.
"Cẩn thận tai vách mạch rừng!" Lý Thủy Đạo bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Làm sao có thể? Trong khoảng thời gian này, bọn họ đều đang bận rộn mà." Trải qua nửa tháng thời gian, Lý Thủy Lãng đã sớm lăn lộn thành quen rồi, không còn thần hồn nát thần tính như lúc trước nữa.
Đương nhiên điểm mấu chốt nhất… đồng tham của gã vốn là bò cạp mà không phải con cóc.
Mấy ngày nay, gã đều trực tiếp thả bò cạp của mình ra ngoài, để cho nó tự đi kiếm ăn, mà không phải dùng ngón tay đi bắt ốc sên giống như lúc trước nữa.
Theo Lý Thủy Lãng suy nghĩ, chỉ cần gã không huênh hoang, khoe khoang đồng tham của mình ở giai đoạn thực lực còn nhỏ yếu, thì chắc hẳn lúc bình thường, cũng chẳng gặp phải bao nhiêu nguy hiểm đâu.
Đúng là, ở nơi này cũng không có quá nhiều nguy hiểm, nhất là hiện giờ hai người bọn họ đang phụ trách quản lý linh điền, rất được Kim Diện Lang Quân coi trọng. Nếu bàn về địa vị, bọn họ cũng không thua kém hai nha hoàn của phu nhân kia, nhưng mà… không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận mới có thể dùng thuyền vạn năm.
Đương nhiên, loại chuyện này vốn có liên quan mật thiết tới tính cách của con người, có miễn cưỡng cũng không được.
Lý Thủy Đạo lắc lắc đầu lại không nhịn được, mở miệng nhắc nhở: "Vẫn nên cẩn thận một chút là hơn. Cho nên khẳng định rằng ta sẽ không đi ngâm trong cái vại đá kia đâu, tự ta sẽ nghĩ biện pháp đi luyện đệ nhị thần thông, huynh trưởng đừng lo lắng."
"Vậy đệ nhớ phải cẩn thận. Đệ không dùng tới thì ta cũng không dọn cái vại đá kia nữa, cứ để cho nó nuôi ruồi muỗi cũng tiện cho ta nuôi trùng." Lý Thủy Lãng mang theo vẻ mặt hưng phấn nhặt hòn đá trong sân, chuẩn bị luyện phi đao.
Đông đông đông...
Bỗng nhiên cửa viện bị người gõ vang.