Chương 18: Vương Thiên Kiêu Và Vương Thiên Khôn!

Phải biết rằng từ sau khi phàm nhân đạt được đồng tham, bọn họ cũng được coi là tu sĩ, và trực tiếp đạp tới Thông Linh cảnh sơ kỳ rồi.

Tiếp đó, theo thời gian thay đổi, tu sĩ có thể cảm ứng thiên địa linh khí, rồi hình thành nên pháp lực ở trong cơ thể.

Hoàn thành được bước này sẽ tiến lên Thông Linh cảnh trung kỳ.

Sau khi nắm giữ được pháp lực, bắt đầu tu luyện thật nhiều đạo pháp cấp một, khiến cho khí tức trên người tiến thêm một bước mạnh mẽ, mới là Thông Linh cảnh hậu kỳ.

Chờ đến thời điểm tu sĩ đột phá gông cùm xiềng xích đạt tới Dung Linh cảnh, như vậy, đạo pháp mà tu sĩ tu luyện có thể dung hợp cùng thần thông của đồng tham, và khi ấy, cả đạo pháp của tu sĩ lần thần thông của đồng tham đều gia tăng uy lực lên gấp bội.

Nội dung tu luyện của Thông Linh cảnh sơ kỳ chính là nuôi nấng đồng tham, mà đó cũng là nội dung trọng điểm mà mấy người bọn họ được học tập trong hai năm tại tu đường.

Về con đường tu luyện sau khi có được pháp lực, lại chỉ nhắc tới vô cùng sơ lược, mơ hồ, suy cho cùng, khi không có pháp lực có nói kỹ càng tỉ mỉ hơn nữa cũng vô dụng.

Hai vị thiếu niên đi tới bên cạnh Tần Ngọc Nga, cung kính hành lễ nói: "Sư mẫu, linh điền đã tưới xong."

Tần Ngọc Nga giương đôi mắt, nhìn về phía hai vị thiếu niên nói: "Các ngươi làm tốt lắm, Lục Kỳ Nhi ngươi dẫn hai người bọn họ đi làm quen với nơi này một chút đi."

"Tuân mệnh phu nhân." Thị nữ tên là Lục Kỳ nói.

"Cám ơn sư mẫu, đa tạ Lục sư tỷ." Hai vị thiếu niên vô cùng cung kính nói lời cảm tạ, cấp bậc lễ nghĩa đều giữ vẹn toàn, không chút sơ sảy.



Lục Kỳ Nhi đi ở phía trước, nàng cũng mặc áo rộng, chẳng qua màu sắc của áo này không phải là màu đen, mà dùng màu xanh lá làm chủ, tà váy rộng lớn, màu sắc tươi đẹp, hoa văn đa dạng, chất liệu tinh mỹ.

Lục Kỳ Nhi dẫn theo hai người Lý Thủy Đạo đi vào phòng để củi, bên trong có một nam tử áo xám đang ra sức chẻ củi.

"Nơi này là phòng để củi, hắn tên là Vương Thiên Kiêu, đến sớm hơn các ngươi hai năm. Hắn cùng Vương Thiên Khôn ở phòng bếp đều là những người phụ trách xử lý mấy việc vặt vãnh trong động phủ. Công việc ngày thường chính là bổ củi, quét dọn, giặt y phục, nấu cơm. Nếu có chuyện gì, các ngươi cứ việc phân phó hai người bọn họ đi làm là được." Lục Kỳ Nhi tùy ý nói.

"Không dám, không dám..."

"Chào Vương sư huynh." Lý Thủy Đạo và Lý Thủy Lãng đồng thời hành lễ.

"Hừ!" Vương Thiên Kiêu hừ lạnh một tiếng, vẫn tiếp tục bổ củi, giống như tất cả mọi người đều nợ gã linh tệ vậy.

"Họ Vương, sư đệ mới tới chào hỏi ngươi, ngươi đừng có không biết tốt xấu." Lục Kỳ Nhi chua ngoa mắng chửi.

Nghe được lời nói của Lục Kỳ Nhi, rốt cuộc Vương Thiên Kiêu cũng ngừng động tác trên tay, gã ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Lục Kỳ Nhi, trong mắt có phẫn nộ, có thống khổ, có giãy giụa, cũng có tuyệt vọng.

"Hai vị sư đệ, ngày sau có việc vặt gì cần làm, cứ đến phân phó Vương mỗ." Vương Thiên Kiêu đã phải chịu thua nói.

"Phu nhân lại ra kim trấp, lát nữa ngươi nhớ mang cái bô của nàng đi cọ sạch sẽ." Lục Kỳ Nhi lại phân phó.

"Tiểu nhân biết rồi." Vương Thiên Kiêu cung kính trả lời.



"Còn nữa, lúc đun nước buổi sáng nhớ phải dùng nồi lớn cọ sạch một lần nữa." Lục Kỳ Nhi nói tiếp.

"Đã biết." Vương Thiên Kiêu vẫn cung kính mà đáp lời như trước.

"Ừm, thế mới đúng." Lục Kỳ Nhi vừa lòng gật gật đầu, sau đó lại dẫn hai người Lý Thủy Đạo rời khỏi phòng để củi, chầm chập đi về phía nhà bếp.

Người phụ trách nấu cơm làm việc vặt trong nhà bếp tên là Vương Thiên Khôn. Tuy Vương Thiên Khôn này phải đảm nhiệm công việc nấu nướng trong phòng bếp, nhưng đối phương lại mặc áo bào đen rộng giống hai người Lý Thủy Đạo.

Bởi vậy hắn thầm suy đoán rằng, hẳn là đồng tham của Vương Thiên Khôn vẫn còn, về phần Vương Thiên Kiêu kia, rất có khả năng là đồng tham của gã mất rồi.

Rõ ràng là ở trước mặt Vương Thiên Khôn, thái độ của Lục Kỳ Nhi đã trở nên khách khí hơn Vương Thiên Kiêu kia một chút, nhưng trong nội dung nàng nói chuyện, ngay cả Lý Thủy Lãng cũng có thể nhận ra, địa vị của bọn họ cao hơn Vương Thiên Khôn này không ít.

Sau đó, Lục Kỳ Nhi lại dẫn hai người đi tới chỗ ở của bọn họ. Đó là một gian nhà nhỏ, rộng chừng hai mươi mấy m², hoàn cảnh xanh mát, tương đối riêng biệt, kín đáo.

"Chúng ta quét dọn một chút đi." Lý Thủy Đạo bắt đầu quét dọn phòng, trải đệm chăn.

"Cái kia..." Lý Thủy Lãng cứ ngập ngừng, muốn nói lại thôi.

“Huynh muốn hỏi cái gì?"

Lý Thủy Lãng lập tức ghé sát miệng đến bên tai Lý Thủy Đạo hạ giọng thì thầm: "Một mảnh vườn linh thảo lớn như vậy đều quy về hai chúng ta cai quản, sợ là có thiếu một mảnh lá cây cũng không ai phát hiện ra đâu…."