- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Cổ Đại
- Độc Tu
- Chương 17: Lão Phu Thật Sự Nhặt Được Bảo Rồi!!!
Độc Tu
Chương 17: Lão Phu Thật Sự Nhặt Được Bảo Rồi!!!
Tiếp theo, hắn lại đi hai bước, chỉ vào một loại thực vật dạng dây leo bên trên mọc ra những đóa hoa màu phấn hồng, nói: "Đây là Hồ Thứ Thảo, trên lá cây mọc ra rất nhiều gai nhọn, nếu không cẩn thận đυ.ng vào, kể cả tu sĩ Thông Linh cảnh cũng trúng độc, cả người mỏi mệt, khí lực không còn."
"Thứ có hương vị gay mũi này chính là Hạt Vĩ Thảo, nếu sinh sống bên cạnh loại độc thảo này thời gian dài, thân thể sẽ suy yếu, ngực nặng hụt hơi." Lý Thủy Đạo nói xong, lại vội vàng lui về phía sau vài bước.
Tiếp theo, hắn đi đến bên cạnh một loại thực vật có dạng dương xỉ màu đỏ thẫm, thoáng suy tư một lát mới nói: "Đây là Ô Chỉ Thảo, bản thân nó không độc, nhưng nếu ngắt xuống dưới, lặng lẽ giữ lại mấy ngày, phía trên phiến lá sẽ sinh ra vài viên tròn đỏ như máu, đó là một loại kịch độc."
"Đây là Phi Độc Hoa! Cương cường kịch độc, nhụy hoa màu vàng ở trung tâm đóa hoa tản ra độc khí, sẽ ăn mòn cảnh vật chung quanh, nuôi dưỡng thứ này tương đối khó khăn."
"Đó là Chướng Chỉ Lan, mỗi ngày sẽ có một đoạn thời gian, nó phóng thích chướng khí. Khí này có tác dụng thôi miên rất mạnh, đủ khả năng làm người ta ngất đi hoặc là tiến vào trạng thái ngủ đông cao độ... Trong khi tu sĩ linh thực chăm sóc Chướng Chỉ Lan, nếu không cẩn thận trúng chướng khí, sẽ hôn mê ngã xuống phạm vi của Phi Độc Hoa, chỉ sợ nửa ngày sau máu thịt toàn thân đều có thể hủ hóa thành xương trắng." Lý Thủy Đạo mang vẻ mặt ngưng trọng nói.
"Ha ha ha ha... quả nhiên ngươi không có nói dối, lão phu thật sự đã nhặt được bảo rồi." Kim Diện Lang Quân cười to.
"Chúc mừng phu quân, chúc mừng phu quân, mừng phu quân tìm được nhân tài." Tần Ngọc Nga đứng dậy, vẻ mặt cũng lộ ra ý mừng.
"Ngày sau, linh điền này sẽ giao cho hai người các ngươi quản lý, ngoại trừ quản lý linh điền, các ngươi không cần làm việc gì khác nữa, có chút nghi vấn trong tu luyện cứ đến hỏi đại sư huynh Nhâm Ký Xuyên của các ngươi là được."
"Đa tạ sư tôn."
"Ừm..." Kim Diện Lang Quân thoáng có chút trầm ngâm nói: "Linh điền vốn do Ngọc Nga phụ trách, bởi vậy có chuyện gì hai người các ngươi có thể tới tìm nàng hỏi thăm, chỉ cần các ngươi làm tốt, vi sư tất có ban thưởng."
"Không dám! Chúng ta nguyện làm việc cho sư tôn, dù vượt lửa qua sông, dù máu chảy đầu rơi, cũng một mực chăm chỉ, tuyệt không có ý làm việc vì ban thưởng." Hai người Lý Thủy Đạo cùng nhau nói.
Bên trong linh điền tại động phủ của Kim Diện Lang Quân.
Hai vị thiếu niên mặc khoát y hắc bào, đang cẩn thận tưới nước cho linh điền, những thứ được trồng trong này đều là linh thảo kịch độc, chỉ cần không chú ý một chút, chắc chắn sẽ gặp phải tử địa chết người.
"Lão đệ, làm như thế nào mà đệ hiểu được nhiều như vậy?" Lý Thủy Lãng hạ giọng dò hỏi.
"Thư đáo dụng thì phương hận thiểu [1], ai kêu bình thường huynh không chịu đọc sách?" Lý Thủy Đạo cũng nhỏ giọng trả lời.
[1] : đầy đủ là “Thư đáo dụng thì phương hận thiểu, sự phi kinh quá bất tri nan”, hai câu này có nghĩa là khi đến thời điểm muốn ứng dụng những điều mình từng học vào thực tế, mới hối hận vì đã đọc sách quá ít, và không tự mình trải qua sẽ không biết chuyện đó rất gian nan.
"Không phải bình thường đệ đều theo chúng ta cùng chơi đùa ư? Ta đã từng trông thấy đệ đọc sách bao giờ đâu?" Lý Thủy Lãng trừng lớn tròng mắt hỏi.
"Chuyện này..." Quãng thời gian Lý Thủy Đạo đọc sách chủ yếu là trong vòng mười năm từ lúc hai tuổi đến khi mười hai tuổi. Ở thời điểm ấy, hắn đều vùi đầu vào học tập trong Tàng Thư các, đọc hết toàn bộ những cuốn sách linh tinh được chất đầy trong lầu một của Lý gia.
Về phần đạo pháp tu luyện của Bích Hải môn và Ngũ Độc môn, hắn cũng muốn đọc nhưng không tài nào trông thấy được, bởi vì bí điển tu luyện đều được giấu tại lầu hai của Tàng Thư các, có trưởng lão của gia tộc canh giữ. Hắn chỉ là một hài tử mới đến tiểu học đương nhiên là không có tư cách đi lên.
Về phần hai năm ở tu đường, chuyện Lý Thủy Đạo làm chủ yếu chính là tự hỏi, sau đó dùng mười vạn chữ Hán, cộng thêm hai năm thời gian để miệt mài đúc kết mười năm bản thân vùi đầu vào học tập, từ đó hiểu biết thấu triệt toàn bộ những kiến thức kia, đạt đến cảnh giới thống nhất giữa nhận thức và hành động.
Cho nên Lý Thủy Lãng vốn là bạn học của hắn hai năm, nhưng hoàn toàn không nhìn thấu được nội tình sâu cạn của Lý Thủy Đạo, cứ cho rằng hắn chỉ là một đứa hài đồng chơi cùng bọn họ, nhưng lại thích im lặng ít lời như hũ nút [2].
[2] : ví với những lời nói hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán, thường làm người ta phát bực.
Trong khi hai vị thiếu niên đang bận rộn trong linh điền, thì Tần Ngọc Nga lại tĩnh toạ bên trong đình viện gần đó, hai bên người nàng, một trái một phải đều có một thị nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi, đứng hầu.
Trên người Tần Ngọc Nga có một luồng năng lượng màu lục nhạt không ngừng quấn quanh, bao vây cả thân thể nàng vào trong đó.
Luồng năng lượng này bắt nguồn từ chính cơ thể của Tần Ngọc Nga, sau đó dũng mãnh phun ra bên ngoài.
Đó chính là pháp lực!
Thứ chỉ Thông Linh cảnh trung kỳ trở lên mới có.
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Cổ Đại
- Độc Tu
- Chương 17: Lão Phu Thật Sự Nhặt Được Bảo Rồi!!!