- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Kiếm Hiệp
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 14
Đế Vương Sủng Ái
Chương 14
Đồ ngu xuẩn, chỉ là một con rắn mà thôi, nàng cho rằng chàng chỉ vì sợ một con rắn mà ép chính thị nữ của mình phải chết, nàng coi vị chủ tử này chỉ là vật trang trí sao, rõ ràng chàng ra lệnh cho nàng phải nắm chặt vào mà nàng lại không nghe, muốn chết chắc. Trầm Sát vô cùng phẫn nộ.
Cảm giác rơi xuống với tốc độ cao khi mất trọng lượng vốn đã chẳng tốt đẹp gì, huống hồ là biết bản thân đang rơi xuống vực cao vạn trượng, ngã xuống là chết không toàn thây. Nhưng khi nàng được ôm chặt bởi nam nhân này, trong lòng Lâu Thất lại bỗng có cảm giác an toàn nhất từ trước đến nay.
Nàng không kiềm được tự chế giễu bản thân, rõ ràng sắp chết tới nơi rồi, còn an toàn cái khỉ gì nữa.
Đột nhiên nàng cảm nhận được toàn thân Trầm Sát trở nên căng cứng, chàng đang ôm nàng ở trong tư thế lơ lửng giữa không trung, chàng ở dưới còn nàng thì đang áp sát người vào lòng chàng.
“Bịch!”
Hai người ngã rơi thẳng xuống dưới đất.
Lâu Thất bị ngã đau điếng tới mức đầu ong ong hai mắt nổ đầy sao, mũi của nàng đυ.ng vào bờ ngực chàng. Nàng lắc lắc đầu, đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được điều gì đó không đúng. Vực cao vạn trượng ơi là vực cao vạn trượng, không thể nào tới đáy luôn như vậy được, nếu thật sự rơi hẳn xuống đáy vực thì não nàng sớm đã văng toé tung ra ngoài chứ đâu thể chỉ hoa mắt như vậy được.
Ái chà, hoá ra bọn họ vừa thoát chết đấy trời xanh ơi, rơi xuống như vậy mà bọn họ thoát chết được, lại còn bình an vô sự.
Trong chốc lát Lâu Thất vui phát điên lên được, trong mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh, mặt mày hớn hở hét lớn lên vài tiếng bộc lộ sự vui mừng khôn xiết của lần thoát chết này.
“Cút ngay ra cho ta.”
Một âm thanh lạnh lùng vang lên, nàng cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen láy của Trầm Sát rồi ngay lập tức bò ra khỏi l*иg ngực chàng, vị này vừa rồi đã biến mình trở thành miếng đệm thịt của nàng.
Vị chủ tử này tốt thật đấy, đối với thị nữ mà tốt hết ý luôn, không còn gì để nói.
Nàng giơ tay ra, ra cái vẻ tay sai chính hiệu: “Chủ tử, để ta kéo người dậy.”
Có người nào đó coi như không thèm nhìn thấy tay của nàng, tự bật dậy, bỗng nhiên ánh mắt thay đổi, dữ dằn nhìn nàng chằm chằm, năm ngón tay tựa như sắt thép dùng sức bóp chặt lấy cái cổ gầy của nàng.
“Muốn chết như vậy cơ à, có cần bản đế quân ta tác thành cho ngươi không.”
Lâu Thất bị chàng bóp nghẹt tới mức không thở nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay tức khắc trở nên đỏ phừng phừng, nàng sắp tắt thở rồi.
Trong con mắt lạnh lùng của chàng toát ra sự u tối vô tận, trong đó ngập ngụa sự phẫn nộ tựa đang ùn ùn kéo tới như muốn nhấn chìm nàng. Nhưng chàng đang giận dữ cái quái gì vậy, nàng ý thức được là mình đâu có làm liên luỵ đến chàng, nàng buông tay để chàng đi gϊếŧ rắn, chàng lẽ nào không nên cảm tạ tinh thần hy sinh và đại nghĩa của nàng hay sao? Chàng nhảy xuống theo nàng cũng đâu phải là do nàng ép buộc chứ, lẽ nào chàng ta lên cơn điên mà nàng còn phải có trách nhiệm với căn bệnh điên khùng này của chàng sao?
Nàng thật sự sắp bị bóp chết rồi.
Nàng xin dược thu lại ý kiến đánh giá vừa rồi, đây nào phải vị chủ tử đối xử tốt hết ý với thị nữ chứ, đây chính xác là một cỗ máy gϊếŧ người hỉ nộ vô thường mà. Nàng không thở được nữa rồi, nàng trợn trừng mắt nhìn chàng, lần này nếu chết đi, nàng cầu nguyện bản thân mình sẽ biến thành quỷ để quay về tìm chàng báo thù.
Thấy nàng sắp không chịu nổi nữa thì năm ngón tay của Trầm Sát mới buông ra, chàng lạnh lùng nói: “Ngươi thử có lần sau nữa xem.”
Cả người Lâu Thất trở nên mềm nhũn, nàng ôm lấy cổ ho sặc sụa. Không cần soi gương thì nàng cũng biết cổ họng mình bây giờ nhất định là có mấy vết tím bầm hằn dấu ngón tay của chàng. Lực lúc nãy chàng dùng thật sự là muốn bóp chết nàng mà.
Thế nhưng lúc ở giữa ranh giới giữa sống và chết nàng mới hiểu được ý chàng. Chàng bảo nàng nắm chặt nhưng nàng lại tự ý buông tay. Đây chính là nam nhân không chấp nhận nổi bất cứ một sự phản bội và phản kháng nào, ở bên chàng phải coi chàng là trời, tuân theo mọi mệnh lệnh của chàng. Chàng không cần kiểu tự cho mình là khôn ngoan mà đối xử tốt với chàng, mọi thứ đều phải phục tùng theo chàng. Nếu không thì, gϊếŧ!
Quá đỗi bá đạo, quá đỗi cuồng vọng.
Trầm Sát đang lạnh lùng nhìn vách đá, ánh mắt của Lâu Thất lại có chút phức tạp quan sát sau lưng chàng. Dây vào tên bá quân như này cũng không biết được lúc nàng muốn rời đi sẽ khó khăn thế nào. Nhưng nàng nhất định phải đi khỏi, còn lâu nàng mới làm thị nữ của bất kỳ người nào, đã vậy Trầm Sát còn là một cái máy gϊếŧ người hỉ nộ thất thường, nhỡ đâu hôm nào nàng làm hắn điên lên thì nàng tuyệt đối không có đất chôn thân.
Trong lòng nàng âm thầm hạ quyết định nhưng ngoài mặt lại không dám lộ ra chút nào, dù sao thì bây giờ vẫn chưa đi được. Tạm thời Lâu Thất nén tâm tư này xuống, quan sát bốn bề xung quanh cái đã.
Quan sát như vậy, nàng bỗng ngạc nhiên phát hiện ra đây là một phiến đá lơ lửng nhô ra từ sườn núi, phiến đá rất to, bề mặt bằng phẳng, rộng khoảng ba mét, dài khoảng hai mét, có lẽ vì trời mưa lâu năm nên bùn đất từ sườn núi chảy xuống tạo thành một lớp đá dày như vậy, nơi đây chưa từng có người đặt chân đến vì vậy mà mọc lên một tầng cỏ xanh vô cùng rậm rạp. Cũng chính bởi lớp bùn dày và lớp cỏ rậm rạp mà bọn họ rơi từ trên cao như vậy xuống vẫn bình an vô sự.
Quả đúng là phúc lớn mạng lớn, ai mà ngờ được rơi từ trên đó xuống vừa hay lại được một phiến đá nhô ra đỡ lấy bọn họ như vậy chứ.
“Chủ tử.”
Gió trên đầu bỗng rít lên, sắc mặt Lâu Thất hơi biến đổi, ngay lập tức nàng đứng sát vào bức tường phía sau, “bịch”, “bịch” hai tiếng, Ưng và thị vệ lần lượt rơi xuống.
Lâu Thất thấy bọn họ rơi xuống lập tức bật dậy, nàng không nhịn được bịt mồm lại. Thủ hạ của cái cỗ máy gϊếŧ người họ Trầm quả là trung thành, họ nhảy xuống để cùng an táng với chàng hay sao?
“Úi, hoá ra chủ tử không sao, chủ tử chưa chết, tốt quá rồi.” Ưng vốn tưởng chủ tử đã chết không còn nghi ngờ gì nữa nên nhảy xuống để được tuẫn táng cùng ngài, ai ngờ nhảy xuống lại thấy Trầm Sát đang yên ổn đứng một bên. Hắn vô cùng mừng rõ nhưng ánh mắt lại quét qua Lâu Thất một lượt, không nhịn được lại nổi cáu. “Ngươi, đây...”
“Ngươi định đánh nhau à?”
Lâu Thất thấy bộ dạng hung dữ của hắn bèn tức tốc chuẩn bị sẵn tư thế nghênh chiến, thế nhưng khuỷu tay không cần thận lại đập vào vách đá đằng sau.
Chỉ nghe thấy một riếng “két”, vách đá phía sau bỗng nhiên bật mở lộ ra một cổng động tăm tối, có tiếng gió âm u lạnh lẽo từ bên trong thổi ra.
Trầm Sát vẫn luôn quan sát vách đá nhìn thấy cảnh đó đột nhiên hướng mắt về vị trị mà khuỷu tay nàng vừa chạm phải, ánh mắt bất giác loé lên chút kinh ngạc.
Vốn dĩ chàng cảm giác rằng vách đá này có gì đó không đúng nhưng tìm mãi cũng chẳng thấy vết tích gì, cuối cùng lại bị khuỷu tay nàng vô ý đập phải làm nó mở ra. Nữ nhân này có thể coi là may mắn không vậy?
Còn Ưng vốn dĩ định đánh nhau với Lâu Thất nhất thời cũng bị cuốn hút bởi cửa động đột nhiên mở ra, hắn nhanh chóng tiến vào: “Chủ tử, thuộc hạ đi trước thám thính xem sao.”
Ở trong vách đá vực sâu này lại có một cơ quan động huyệt như vậy, lẽ dĩ nhiên phải cẩn thận lên trên hết. Nhưng bây giờ bọn họ lên không lên được mà xuống cũng chẳng xuống được, chỉ có thể đặt hy vọng vào cái động này mà thôi, hy vọng đây là một con đường sống. Chỉ đáng tiếc, bọn họ không thể tìm được Mê Hồn Hoa.
Trầm Sát lườm Lâu Thất: “Lại đây.”
Lâu Thất âm thầm cắn răng. Cỗ máy gϊếŧ người này ban nãy suýt chút nữa đã bóp chết nàng, bây giờ lại gọi nàng như gọi chó vậy, thật đúng là coi nàng chẳng có tự trọng gì sao.
Một mặt thầm chửi rủa trong bụng, mặt khác nàng lại chẳng có lập trường đi về phía chàng ta.
Đến khi nàng bước đến cạnh chàng, chàng cúi đầu đi trước vào trong động: “Đi theo.”
Lâu Thất biết hai chữ này là nói để nàng nghe, lập tức không dám chần chừ đi sát theo sau.
“Đi thôi.” Ưng chau mày rồi cùng theo vào trong. Chủ tử nhẫn nhịn Lâu Thất như vậy ắt hẳn là bởi thể chất đặc biệt của nàng ta có thể giảm sự đau đớn cho chủ tử. Mê Hồn Hoa vẫn chưa tìm được, ngày có thuốc giải cho chủ tử vẫn xa vời vợi, cứ tới rằm hàng tháng đều phải chịu đựng nỗi thống khổ như vậy, Lâu Thất thật sự quan trọng.
Vì vậy hắn cũng buông bỏ thành kiến, cố gắng bảo vệ nàng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Kiếm Hiệp
- Đế Vương Sủng Ái
- Chương 14