Chương 55: Một đời che chở cho em

Kỷ Phù Hi chậm rãi liếʍ khoé môi ngọt lịm vương lại chút mùi vị bánh thơm nồng, bàn tay thon nhỏ chạm lên sợi dây chuyền trên cổ khoé môi nở một nụ cười nhợt nhạt thật thê diễm.

...

Bắc Thiên Duật vừa hay đến đây định đưa Vệ Điềm đi chơi đổi gió một chút nhưng sắc mặt cô đột nhiên không được tốt cho lắm.

"Em không khoẻ ở đâu sao" - Giọng nói nhè nhẹ lướt qua tai cô làm tâm tư hỗn loạn của nàng cũng vừa bị chợt tỉnh.

"Không sao..chỉ là em không nghĩ bản thân hiện giờ lại có thể được hạnh phúc như vậy" - Khoé môi nàng mỉm cười nhìn người đàn ông khí thế ngút trời ở bên cạnh không khỏi ngập tràn hạnh phúc hi vọng.

"Cô gái ngốc em xứng đáng hơn thế nữa.." - Hắn chỉ vỗ nhẹ nhàng giống như xoa nựng khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp của nàng giọng điệu cưng chiều.

"Thiên Duật..anh sẽ không rời đi chứ ?" - Cô bất giác hỏi một câu lại xoay xoay nhẹ nhàng chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út.

"Đời này..anh sẽ bám dính lấy em, Điềm Điềm những tổn thương ở quá khứ anh nguyện một đời bù đắp lại cho em..nên em chỉ cần ở cạnh anh yêu anh là đủ rồi cô bé ngốc" - Bắc Thiên Duật giọng nói êm ả tựa làn nước bất động trên mặt hồ nhưng trong lòng cô gái nào đó nghe xong thì không khỏi gợn sóng ấm áp.

Hai tay hắn vương ra ôm lấy toàn bộ cơ thể cô gái ở trước mặt, mùi hương trên người mát lạnh nhợt nhạt quen thuộc khiến cô không cưỡng lại mà vùi cả mình vào lòng hắn. Từng lời của hắn ấm áp đến lạ thường cô suýt nữa thì bật khóc nhưng hóc mắt đã sớm tràn lệ đỏ hoe, cô nhiều năm cô độc lạnh lẽo trái tim nàng dường như đã bị đông cứng thành đá khi cô đối diện với người đàn ông này tựa như gặp được hơi ấm sưởi nóng trái tim của nàng.

Vệ Điềm nghẹn giọng vì thật sự hạnh phúc, một đời này có thể gặp được anh đúng là trọn vẹn không cầu mong gì hơn. Đôi mắt cả hai người như tràn ngập sự yêu chiều cháy bỏng, nụ hôn này dán vào môi có gì đó chậm rãi nân niu nhưng đong đầy sự khao khát yêu thương.

"Thiên Duật..em yêu anh" - Giọng nói cô thẹn thùng lại vài phần e ngại nhỏ nhẹ rót vào tai người đàn ông này.

"Điềm Điềm, tiểu yêu tinh dụ người" - Khoé môi ma mị nhếch lên xốc vạt áo của nàng nhanh chóng tháo bỏ sự che chắn bởi lớp áo bên ngoài tiến vào thăm dò những đường cong uyển chuyển mê đắm.

"Ưʍ.." - Sự kí©h thí©ɧ dẫn đến quá nhanh làm cô cứ thấp thỏm phản ứng không khỏi rên lên một tiếng.

Mùi hương hoang ái của đôi nam nữ quấn nhau trên chiếc giường trắng Kingsize, quần áo tuỳ tiện vung vải khắp nơi trên sàn nhà còn những âm thanh yêu kiều phát ra của nữ nhân hơi thở gấp gáp không khỏi xen lẫn nhau trong không gian ám muội này.



.....

Chớp mắt đã hơn năm giờ chiều, Cung Ngọc Từ Yên cũng không mấy khi làm khó dễ cô ở nhà lớn nhưng thái độ lạnh lùng vẫn không thay đổi.

"Bà chủ..thật ra tôi cảm thấy bà đối với cô Vệ hẳn là đã mở lòng một chút" - Nhìn dáng người nhẹ nhàng đang cẩn thận cắm từng nhánh hoa trên bàn, người quản gia chậm rãi cất giọng.

"Dù sao con trai tôi cũng thích cô ta đến vậy tôi còn có thể làm sao" - Giọng nói bà hơi lãnh đạm yên ắng không thể hiện cảm xúc bất thường nào.

"Đúng là thiếu gia rất quan tâm đến cô ấy...tôi ở đây nhiều năm hầu hạ cũng chưa từng thấy cậu ấy hành động đối xử dịu dàng như vậy với một cô gái" - Thật ra quản gia là người hiểu rõ nhất sự thay đổi của Bắc Thiên Duật kể từ khi động tâm với Vệ Điềm.

"Cô ta..dạo này vẫn ở nhà ?" -Bà ngập ngừng hồi lâu rồi lạnh lùng cất giọng.

"Thiếu phu nhân vẫn đến công ty nhưng rất biết tiết kiệm thời gian quay về dinh thự...cô ấy theo học lớp nấu ăn còn tận tình tìm hiểu các sở thích của thiếu gia rất nghiêm túc" - Quản gia liền hiểu rõ báo cáo lại với bà vô cùng chi tiết.

Nhìn thấy bà chủ lớn không đáp quản gia cũng cảm thấy mừng thầm, hầu hạ ở nhà họ Bắc lâu nay quản gia cũng cảm thấy quen thuộc với tâm tình mỗi một người ở Bắc Gia.

Bà chủ lớn là người lãnh đạm từ khi ông chủ lớn mất thì tâm tình bà càng tệ hơn nét mặt cũng không mấy khi giản ra nở một nụ cười thật sự, thân thế cao quý cũng khiến bà áp lực nhưng mọi thứ đều phải im bật nuốt vào trong bụng chỉ có thể thực hiện chức trách một quý phu nhân hoàng tộc. Bà có thành kiến cực mạnh với Vệ Điềm cũng không phải là lạ vì cô nàng này quỷ kế thâm sâu không thể lường được chỉ là cô ta nếu yêu thương con trai bà thật tâm thì bà cũng chẳng muốn xen ngang làm gì dù gì bà cũng rất mệt mõi sau bao năm rồi...

"Nghe bảo con ở đây cả ngày hoá ra là cắm hoa sao ta còn tưởng con định ở lì trong phòng" - Giọng điệu khàn lạnh của Bắc lão tiên sinh truyền đến, bà lễ độ cúi người chào ông cung kính đáp.

"Sao người lại ở đây chẳng phải đã đi Nam Du Trang có việc sao" - Bà rót tách trà sâm đưa qua ông tỉ mỉ.

"Ừm vốn là đến đó xem xét chút nhưng vừa hay tin thằng nhóc kia lát nữa sẽ đến dùng cơm gia đình ta sao có thể đi" - Ông cười tuy không lộ hết sự vui vẻ nhưng cũng đủ thấy tâm tình ông cực kì tốt.

"Dùng cơm gia đình..? Ba nói Thiên Duật sẽ về dùng cơm tối cùng chúng ta sao" - Bà hơi sững sốt nhưng nhanh chóng thu lại mà hiện lên nét bình tĩnh.

"Ngạc nhiên gì chứ...cuối cùng cũng có người trị nỗi tâm tính kiêu ngạo của thằng nhóc đó ta thật sự rất yên lòng" - Ông cười nhạt uống nốt tách trà rồi đứng lên chống gậy rời đi nụ cười vẫn không vụi tắt đi trên khuôn mặt già nua của ông.