Chương 2314

Đợi đến khi năm ngón tay khép lại, bốn mươi lăm đường lôi âm trùng điệp vang lên. Lôi âm như thú hoang nước lũ cuồn cuộn tràn về. Tiếng chuông cổ ầm ầm kéo đến dường như sắp đè nát Lâm Nhất chợt bị lôi âm phá tan thành muôn nghìn mảnh.

Roạt!

Sóng âm vỡ tan, giữa không trung ánh sáng lan tỏa, vô số sóng âm tan vỡ giống như pháo hoa rực rỡ.

“Phá!”

Trong pháo hoa nở rộ, một bóng hình màu xanh giống như lợi kiếm xé gió bay lên, vung ra một quyền chủ động đánh vào chuông Huyền Âm.

Ầm!

Chỉ nghe thấy một tiếng vang to, chuông Huyền Âm vỡ vụn giữa trời, nổ tung thành vô số mảnh vụn, dập dềnh trôi đi.

Ầm! Ầm! Ầm!

Dư âm xao động, cung điện lầu các ở mười dặm xung quanh lần lượt sụp đổ. Ngoài phạm vi mười dặm, nhiều lầu các cao chọc trời ngã đổ ở lưng chừng, xa hơn thì lung lay giống như cây cối đong đưa theo gió.

Phụt!

Tám người với ông lão áo đen dẫn đầu phun ra máu, sắc mặt trắng bệch, không nhìn thấy chút sắc máu nào.

“Trời ơi!

“Chuông Huyền Âm vỡ rồi!”

“Sao có thể như vậy, sức mạnh một đòn tấn công sao lại hung mãnh như vậy? Đúng là man thú thượng cổ, quá đáng sợ”.

Mọi người vừa hoàn hồn từ trong dư âm, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc.

“Đi!”

Đám người của ông lão áo đen vẻ mặt hoảng hốt, quay người lủi đi.

“Muốn trốn mà được sao?”

Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, tia sáng lóe qua trong mắt, tám con thoi Huyền Lôi dưới sự gia cường của kiếm ý viên mãn giống như sói hổ xé gió bay đi.

Xoẹt! Xoẹt!

Trên đường phố lập tức có máu văng tung tóe, tám thi thể không đầu ngã xuống đất, chớp mắt đã chảy máu thành sông, một mùi tanh tưởi lan ra.

Lâm Nhất vẫy tay, thu lại những con thoi Huyền Lôi bay về nhanh như chớp, vẻ mặt lạnh lùng đến đỉnh điểm.

Xem ra đám người này định sống chết với hắn đến cùng.

Tốt thôi, vậy thì đừng trách hắn ra tay vô tình. Tám cái mạng ngày hôm nay chỉ là một bài học.

Vù! Vù! Vù!

Phương xa truyền đến tiếng xé gió, trong cát bụi mịt mù, Lâm Nhất loáng thoáng nhìn thấy Hướng Thiên Hà, Trần Hùng và những nhân tài từng gặp mặt trong buổi đấu giá.