Nhìn thấy tất cả đã hoàn thành, Triệu Cường nở một nụ cười khoái trá. Cuối cùng liếc ánh mắt đùa cợt nhìn Lục Phong đang cố ngồi dậy, rời đi không để tâm một chút nào.
Ngay khi Triệu Cường rời đi, trong nháy mắt có một người xuất hiện bên cạnh hắn. Người này Lục Phong biết, hơn nữa còn biết rất rõ.
Lần này, Triệu Cường có can đảm khıêυ khí©h hắn chắc chắn có cười dụ dỗ, bằng không thì chỉ với Triệu cường cũng không dám khıêυ khí©h hắn.
Mở vòng bảo hộ ra, một thân ảnh vọt vào nhanh chóng đi tới trước mặt Lục Phong dìu hắn. Trong miệng mang theo một loại ngữ khí bất đắc dĩ :
- Lục Phong, ngươi tại sao lại đáp ứng hắn! Triệu Cường là người thế nào chẳng lữ ngươi còn không biết, tại sao lại đồng ý loại đổ ước kia. Phải biết ba ngày sau chính là ngày đại học Liên Bang khảo hạch!
- Ngươi tại sao lại xúc động như vậy! Triệu Cường mặc dù không phải người tốt nhưng hắn là trung giai sơ cấp chiến sĩ hàng thật giá thật, sức mạnh bản thân đạt đến hơn 3 tinh, người bây giờ ngay cả sơ cấp chiến sĩ đều chưa đạt được, sức mạnh không đến 1 tinh. Tại sao lại đáp ứng giao đấu với hắn?
- Ngươi đem đặc chiêu danh ngạch đưa cho hắn vậy ngươi phải làm sao bây giờ? Ngươi còn cách sơ cấp chiến sĩ xa như vậy lần này thi đại học Liên Bang chắc chắn không cách nào qua được. Ngươi có còn muốn tới học tại Đại học Liên Bang nữa hay không!
- Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra tất cả chuyện này là do Vương Khu an bài. Nếu không thì Triệu Cường to gan tới đâu cũng không dám tới khıêυ khí©h ngươi. Ngươi sao có thể xúc động mà đáp ứng hắn như vậy.
Lý Vĩnh Hằng ngữ khí càng ngày càng kích động, cuối cùng thậm chí có chút gào lên. Thế nhưng Lục Phong từ đầu đến cuối vẫn lộ một bộ thần sắc bình thản, tựa như người thua vừa rồi không phải hắn.
…
- Lục Phong, ta khuyên ngươi hay là đừng nên cố chấp tu luyện Chiến Sĩ. Thân thể ngươi này dù có tu luyện mười năm cũng không cách nào trở thành sơ cấp chiến sĩ. Ngươi bây giờ chỉ sợ còn chưa đạt đến nửa tinh, hơn nữa bình cảnh đột phát chiến sĩ sơ cấp cũng không dễ dàng đánh nát.