“Nếu ý mày đã vậy, tao không nói nữa.”
Tất nhiên, An Thần sợ rằng Hoàng Lâm tuổi nhỏ mà sinh sôi những suy nghĩ bất chính trở nên chán đời, lâm vào giang hồ xã tắc nguy hiểm. Do đó, An Thần phẩy tay ám chỉ cuộc trò chuyện là văn ngu, mong bạn thân đừng để tâm. Tuy nhiên, Hoàng Lâm là một hảo hữu tốt trong cuộc đời, bởi y miệng nói vậy, tâm nghĩ rất chín chắn. An Thần biết một khi Lâm đã hành sự, sẽ hành sự tới cùng và đồng lòng với chiến hữu. Phàm luận trên đời còn ai chịu kham chịu khổ ngoài cha mẹ ta ngoài y, quả thực là một hảo hán khó tìm.
...
Chiều tới, An Thần học qua loa các tiết học nhàm chán; đợi tiếng chuông xả hơi buổi chiều, y tranh thủ tiến vào tàng thư các để kiếm thêm chút điều mới.
“Đứng lại!” Hai tên trực tàng thư ngăn cảng, lẽ tên phế vật không nên tới chỗ học làm người. “Nếu mày biết điều thì cút về, loại du côn như mày chỉ mang ô uế mà thôi!”
An Thần cười nhạt, lại là những tên ức hϊếp người quá đáng. Hắn chỉ đả thương tinh thần Nhật Tân nhẹ nhàng, vậy thì chưa hẳn là du côn ức hϊếp người khác. Hơn nữa, 2 tên này tại sao khó khăn với Thần ta khi chúng là người ngoài, chẳng lẽ là đồng bọn?
"Mày phải có thẻ thư viện mới mượn sách," Tên trực tàng thư khác nói, nghĩ rằng An Thần quên mang theo thẻ thư viện để mượn sách nên thừa lúc ức hϊếp. "Du côn như mày làm gì mang theo đúng không?"
Vừa dứt lời, An Thần ném thẻ thư viện vào mặt tên trực tàng thư các, khiến tên còn lại sợ tái mặt không hé răng. An Thần ngang nhiên bước vào, đúng là một lũ giòi bọ chỉ cậy thế hϊếp người, xem ra thiên hạ vẫn còn những đống rác cần phải chỉ điểm. Sau đó, An Thần gặp gỡ giám thị trong tàng thư đang ngồi đọc sách.
"Võ đạo sơ đẳng bậc D- đi về phía bên phải," Giám thị trả lời người hỏi, nhưng lại chăm chăm đọc sách. "Sau khi chọn xong, thì checkout ở đây."
Không ngờ giám thị khả dĩ thấu lộ võ đạo của An Thần, quả là tuổi đạo thượng thừa. Hắn nhớ một bộ phim huyền huyễn kiếp trước hữu mấy vị quét lá đa cổng chùa, ắt là cao thủ tài thâm bất lộ tướng. Thật không uổng phí khi đã sống kiếp trước, đối với những cao nhân thâm tàng như vị này sớm nắm rõ việc tranh chấp buổi trưa. Tàng thư các tuy nhỏ nhưng nhiều sách quý, chỉ một vị giám thị như thế này trấn giữ, thực lực ắt cao thâm. Xem ra, An Thần phải nhanh chóng tăng cường võ đạo bản thân sớm thoát khỏi những ngày lên voi xuống chó. Tiền nhân thuyết câu “thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân” thật đúng a.
Tàng thư các của trường Lương Thế Vinh tuy nhỏ nhắn, lát đát vài deco Hello Kitty, nhưng ắt tìm thấy báu vật trong này, ví như quyển “Cường Hóa Thể Lực”: quyển này thích hợp dành cho thể thuật; ví như quyển “Hàn Băng Kiếm Pháp”: quyển này thích hợp dành cho bản năng băng diễm và võ thần kiếm tinh; ví như quyển “Long Thần Hóa Thân”: quyển này thích hợp cho dụng hồn Long Thần đả công.
Võ giả nhất định phải dựa theo thuộc tính võ hồn tự thân mới tuyển chọn võ kĩ thích hợp, điều này tối ưu hóa việc tu luyện, bởi tu theo đúng thuộc tính trội mới khả dĩ tung ra toàn diện uy lực của võ kỹ. Hiện giờ, An Thần đã sở hữu võ đạo dị chúng, lí là 5 màu xanh lá, đỏ, tím, vàng, xanh dương biểu thị 5 nguyên tố trời đất, nếu biến dị màu thì ta gọi là dị chủng. Nếu đã là thế, An Thần bất thiết câu nệ tới điều chi, chỉ cần chọn một võ sĩ ưng ý làm hảo dụng; chắc chắn, võ kĩ ấy phải ngang tàn và độc nhất vô nhị.
Lướt quanh những võ kỹ thư sách, nhãn quang chộp lấy quyển “Độc Tôn Kiếm Thuật”: võ kĩ này đánh ra như sấm sét, một kiếm tất mạng, thích hợp cho những vị đương hữu võ thần kiếm tinh. Võ kĩ này lạ thật, xét lại trên mạng và Youtube thì chưa hề nhắc đến lần nào. Ta nói Độc Tôn Kiếm Thuật dường như hoàn toàn bất đồng với những loại kiếm kĩ đương thời, việc mà các hạ tốt nhất bất dụng là rút kiếm khỏi bao, nếu chậm sẽ ảnh hưởng tới tốc độ chiêu thức. Trong khoảnh khắc rút kiếm, uy lực trở nên cuồng bạo nhất, đồng nghĩa một chiêu địch còn động đậy, một mạng các hạ trả giá. Điều lý là nếu rút kiếm, máu chảy thành sông. Ây da, quả thực không sai, thiên tài nghìn năm như An Thần đích thị phải tu học môn này, chỉ cần chọn thêm một loại võ kĩ hỗ trợ nữa là hắn bất bại lúc viễn chinh.
An Thần suy xét, nếu về Độc Tôn Kiếm Thuật, hắn cần một võ kĩ hỗ trợ tốc độ để bắt kịp nhịp độ. Hơn nữa, võ kĩ phải đề phòng khi xuất chiêu thất bại thì hắn có thể tranh thủ thời gian thoái lui, ví như một môn thân pháp khiêu dược chẳng hạn. Bất chợt, An Thần sơ ý làm rơi một quyển sách dưới đất. Đây là… Chính là nó!
“Dược Ảnh Bộ”: võ kĩ này luyện tới cảnh giới cao nhất thì thân thể như âm ảnh, chỉ thấy bóng mà người bất lộ. Ây dà, hôm nay ngày gì mà may mắn, đúng là thời tới mà không cản kịp a!
“Em không nhầm đấy chứ!” Giám thị bất ngờ trước những cuốn sách mà An Thần đã chọn. Ít ai để tâm tới những quyển võ sĩ kỳ dị này, sở dĩ chúng rất khó luyện thành; hơn nữa, thời thế đã sử dụng các dụng năng rất tân tiến, có thể lấp đầy khoảng trống của những võ kỹ cổ xưa này. “Sao em không học những võ kĩ tân tiến hơn để kết hợp với dụng cụ năng lượng?”
“Dạ, nhà em nghèo lắm ạ,” An Thần gãi đầu trả lời, lí là nhà mẹ hắn đang bán phở sống qua ngày, làm thế nào chi trả cho những dụng cụ năng lượng đắt tiền. “Mong giám thị chỉ điểm em thêm mấy quyển ạ.”
“Độc Tôn Kiếm Thuật là võ kĩ cổ truyền,” Giám thị ôn tồn giải thích. Độc Tôn Kiếm Thuật nếu luyện thành thục sẽ đạt cảnh giới thượng thừa của kiếm tinh đại pháp, nó chính là một bí chiêu lợi hại. Tiếc thay, kiếm kĩ quá khó để thành thục; những vị luyện võ pháp này đa số đều thất bại giữa đường mà chết không toàn thây. Chung quy, rút kiếm chậm một nhịp là trả mạng rất đắt, dù sống được cũng mất vài chi trên cơ thể, đấy mới là điểm cùng cực của võ kĩ Độc Tôn. “Em nên cân nhắc chọn những công pháp dễ hơn để thực hành nhé.”
Sau đó, giám thị thuyết giảng về Dược Ảnh Bộ. Môn này thời xưa do các ẩn nhân thực thi tác chiến trong chiến tranh sử dụng. Phàm luận môn này khá công phu khi tu tập, cả đời phải đi theo bóng tối làm chỗ dựa, ánh sáng là kẻ thù không đội trời chung. Dược Ảnh Bộ phát huy công dụng tốt nhất khi các hạ lấy tối làm sáng, lấy sáng làm tối, tàn tàn ẩn ẩn thân thể bất lộ. Chung quy nếu luyện thành sẽ trở nên bất khả chiến bại trong việc du kích kẻ thù, thân thể bất khả xâm phạm.
“Chắc là em đã có tiền nhân chỉ điểm khi chọn 2 môn này phối hợp,” Giám thị bình luận trong lúc thuyết giảng. Quả thực, mấy chi tiết võ học trên ắt cao nhân đã chỉ điểm cho học sinh Thần nhưng hắn lại gặng hỏi, chẳng lẽ kiếm cớ trêu đùa sở học của giám thị ta? “Đợi một chút, tôi đưa em cái này.”
Giám thị lục một cái tủ sắt và tặng An Thần một cây gậy gỗ, dụng ý đồ này đã cũ kĩ, để lại thì không ai sử dụng. Giám thị đây nhận ra An Thần là một học sinh ham học. Tuy nghèo khó nhưng lại tự thân tu luyện tới hạng D là hảo sự, đích thị có thể sử dụng thành thục năng cụ thúc đẩy võ đạo tự thân.
“Cảm ơn ạ,” An Thần đảnh lễ nhận lấy dù giám thị đã ra hiệu bất cần trịnh trọng. Hơn nữa, giám thị nói việc y tặng An Thần dụng cụ chỉ là một sự nhỏ, còn đạo thành mới là một sự lớn. Do đó, An Thần nên hiểu dụng ý của giám thị mà dày công tu luyện thành tài. “Nhất định em sẽ không phụ lòng!”
Nhãn quang giám thị dõi theo An Thần xuất tàng thư các và cười mỉm. Lâu lắm mới thấy một người trẻ tuổi nhiệt huyết với võ kỹ cổ xưa, lí là đa số người trẻ hiện tại chỉ nhìn thấy cái lợi ngắn hạn trước mắt. Chính xác mà nói, dụng cụ năng lượng đã làm thế hệ võ đạo lười biếng, bất cần gốc rễ của võ đạo nguyên bản. Giả như dụng cụ năng lượng hư trong tác chiến, liệu chư vị sẽ toàn thây trở về. Chậc, giám thị thở dài, An Thần tuổi nhỏ nhưng thâm sâu khó đoán và rất lễ độ, lẽ là xã hội đương thời chẳng còn mấy ai nữa rồi…
An Thần vừa rời khỏi mấy bước, âm binh xuất hiện.
“Yo, bạn thân!” Bảo Minh bao giờ đã đợi trước cổng tàng thư các. Hắn bắt đầu săm soi trên người An Thần với ánh mắt trầm trồ, lẽ nào một cao nhân đã chỉ điểm Thần bạn hữu công pháp đỉnh cao. “Quao, quả là bất ngờ khi mày lại muốn luyện võ kỹ cổ xưa.”
“Kệ tao,” An Thần bước tiếp, nhưng Bảo Minh chặn lại; Thần tặc lưỡi và lườm người chắn đường. “Mày muốn gì?”
“Tao quen phòng luyện võ kỹ ở quận, muốn tới thăm quan không?” Bảo Minh cầm lấy cây gậy gỗ của An Thần lúc nào không hay. Hắn xăm xoi một hồi lâu và quăng lại cho An Thần với vẻ mất hứng. “Tuy nhiên, cho tao cái gì đó, tao mới dẫn đi.”
“Nói tiếp,” An Thần ứng đối và khoanh tay dựa tường. “Nhà tao nghèo nên tiền bạc thì miễn bàn.”
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Bảo Minh cười lớn một cách khó hiểu.
“Thôi, như vậy đi, mày cho tao ăn miễn phí quán phở nhà mày,” Bảo Minh ra điều kiện thẳng thừng, hữu sự này An Thần cần phải hỏi mẹ trước. “Tao đảm bảo phí luyện tập là miễn phí, ok không?”
Miễn phí?! Lưỡng nhãn An Thần sáng lóa cả lên, liền bắt tay với Bảo Minh thành giao ngay lập tức!
Khi tan học, An Thần lẫn trốn Hoàng Lâm ở lại chơi đá cầu, vì hắn nên đi tìm hiểu nơi tên Bảo Minh ranh mãnh hẹn ước.
“Không sai, chính là nơi này,” Bảo Minh giữ lời khi tan học dẫn An Thần tới phòng tập võ đạo sau khi thưởng thức bát phở đầy mùi ngò gai. “Đây là California Quao, người thân tao trong này!”
Phòng tập California Quao gồm nhiều phòng lớn, thường chứa các thiết bị đặc biệt, nơi võ đạo sinh tập hấp thu năng lượng và rèn luyện sức khỏe. Phòng tập hỗ trợ nhiều xe đạp tập thể dục và máy tập chạy. Trong khi một số vị tới chơi bóng rổ, những người khác tập luyện trong phòng tập thể dục thể hình. Phòng tập này cung cấp nhiều loại thiết bị tập thể dục và có thể hỗ trợ trọng lượng lên đến 200 kg.
“Bảo Minh, sao cháu không gọi cho chú trước khi đến,” Một người vạm vỡ gặp mặt đám trẻ đang nhìn quanh phòng tập. Bảo Minh bắt chuyện giới thiệu Bảo Long, chú họ của y, là một trong những người mở phòng tập trang bị chuẩn nước ngoài. Minh chia sẻ rằng chú Long từng thi đấu võ đạo trong nước và giành giải á quân trong thành phố. Phàm là á quân thực lực mạnh mẽ; do đó, nếu thắc mắc cứ hỏi chú Long, người đi trước chỉ dẫn hậu bối dễ thành công hơn. “Đúng đó, bạn của Minh thì yên tâm đi, chú chỉ từ A tới Z luôn, miễn phí phòng tập với các dịch vụ khác.”
Ây da, chẳng phải An Thần đã vớ được vàng sao? Hắn cười thầm trong bụng, so sự ăn miễn phí quán phở ở nhà thì cái này ý nghĩa vô cùng. Tuy vậy, An Thần chắc chắn Bảo Minh đang dụng ý khác, ắt phải hỏi cho ra lẽ.
“Chú thấy cháu mang cây gậy gỗ, chú xem được không?” An Thần liền đưa chú Long dụng cụ. Chú Long xăm soi kĩ lưỡng hồi lâu, rồi lắc đầu thở dài. “Cháu à, thứ này là đồ bình thường, không phải dụng cụ năng lượng.”
“Thế là thế nào?” Bảo Minh hỏi với sự ngạc nhiên, bởi chính mắt y thấy giám thị trường cho An Thần vật kia. “Không lẽ giám thị chơi khăm?”
“Cây gỗ này tuy vậy có vết tích chiến đấu,” Chú Long ôn tồn giải thích. Xưa kia các chiến sĩ tập luyện bằng kiếm đao sắt thép phàm trần. Những thứ ấy dụng năng lượng từ tâm ý của võ đạo sinh, khiến rất võ sinh mất rất nhiều công sức để luyện thành chiêu thức. Phàm luận trung bình một võ sinh sử dụng vũ khí thô sơ này phải mất 2 năm là ngắn nhất mới thành thục chiêu thức sơ đẳng; ấy là kẻ hữu tài, kẻ vô phước thì 5, 6 khi thì 10 năm mới thành đạo. Sau thời chiến, các nhà khoa học đã sáng tạo dụng cụ năng lượng bằng cách nạp năng lượng trực tiếp qua các bình năng lượng hiện đại. Tuy nhiên, do năng lượng cần thu nạp qua điện lực và các loại điện năng khác nhau, giá thành duy trì sử dụng rất đắt đỏ, khiến nhiều võ đạo sinh phải từ bỏ vì nguồn phí quá lớn. Chú Long tặc lưỡi, hẳn cái đồ bảo tàng này chỉ về đánh chó mà giám thị trường lại đưa cho đứa nhóc lớp 7 sử dụng, há là thách đố hay là dọn để trống chỗ. “Thôi, cháu cầm về để làm kỉ niệm vậy.”
“Đừng buồn, bạn thân,” Bảo Minh vỗ vai an ủi, nói chỉ cần mỗi ngày cho bát phở miễn phí, An Thần có thể tập mọi sự trong California Quao này. Sau đó, Minh dẫn Thần tới một phòng võ đạo trống, bắt đầu khởi sự. “Tao chỉ cái này.”
Minh lấy từ trong cập một cây baton tối giản. Baton này chỉ cần niệm ý là dài ra 1 mét, toàn thân phóng điện, ít nhiều kích sốc cả một heo. Khởi động phòng tập võ đạo bằng nút nhấn trên bảng điều khiển, mấy con rối ảo ảnh bao quanh lấy Bảo Minh. Hắn vận lực chuyển hóa thành tím, võ ý nổi lên sát khí và đả kích vào tất cả các con rối ảo trong tích tắc. An Thần luận, nếu thương ý đã đạt tới sát khí phóng kình lực, khả dĩ Bảo Minh đã là nhân vật hạng D+ trong cái trường này. Thân tàng bất lộ kì tài này khá lắm, vì y chính là chân thủ số 1 trường Lương Thế Vinh mà.
“Tao xài baton tiêu tốn quá nhiều năng lượng,” Bảo Minh thở dốc sau lần biểu diễn. Hắn chỉ điểm cho An Thần năng lượng thu nạp từ bình năng lượng dự trữ hạng trung sắp cạn; bảo rằng 1 lần nạp cái này tốn cả triệu đồng, nên cấp thiết cẩn thận khi tu luyện. “Tao nghĩ nếu có dụng cụ năng lượng thực tế, tao sẽ mạnh hơn.”
Chậc, Bảo Minh đang ám chỉ cái gậy mà giám thị tặng An Thần sao. Dĩ nhiên, nếu sở hữu dụng cụ năng lượng thì quá tuyệt diệu, nhưng cái giá phải trả thì quá đắt. Làm thế nào một chiêu thức cơ bản lại luyện tới 2 năm, trong khi đạo cụ hiện đại chỉ mất vài tháng. An Thần vò đầu, há trời đất muốn ta tận diệt?!
Bảo Minh đẩy An Thần vào sân tập luyện và khởi động mấy con rối ảo ảnh. Chúng bao vây nhanh lấy An Thần, khiến y trở tay bất kịp. Bảo Minh ơi là Bảo Minh, Thần ta còn chưa chuẩn bị vận công nữa mà sao lại nỡ uy hϊếp ta chứ! Lập tức, An Thần vận công chuyển thành năng lượng màu trắng và phát sát kích khắp nơi, khiến con rối tê liệt. Bảo Minh đắc chí vỗ tay liên hồi. Một thằng phế vật vừa xuất viện thực lực nâng cao rõ rệt, chuyện này báo Thanh Xuân sao chưa săn tin?
“Mẫu thân mày!” An Thần thở dốc và thu hồi năng lượng. Bảo Minh quái đản đang lấy kỳ tài nghìn năm làm trò đùa chăng, thật là quá đáng! “Mày muốn gì!”
“Tao thấy thú vị thôi,” Bảo Minh vẫy tay ra hiệu An Thần đi theo. Tên Bảo Minh kỳ quái, nhất định An Thần ta sẽ sớm muộn tìm ra. Đôi trẻ đi tới phòng xông hơi và nhảy vào hồ nướng nóng nhân tạo. “Quao, sau buổi tập mà ngồi trong đây là đã nhất!”
An Thần vừa tận hưởng cảm giác thoải mái vừa ngẫm nghĩ. Ngày hôm nay, hắn duy trì trạng thái năng lượng võ đạo dị năng. Năng lực lĩnh ngộ của An Thần tăng lên từng bậc tuy sức lực cạn kiệt. Đương nhiên, lĩnh ngộ Độc Tôn Kiếm Thuật và Dược Ảnh Bộ là tất nhu, Thần ta nhất định chuyên tu mấy ngày sau. Thế nhưng duy trì năng lượng võ đạo tốn rất nhiều năng lượng tâm ý. Nếu thực chiến chắc chắn tiết kiệm từng chút. Chuyện An Thần chọn Độc Tôn Kiếm Thuật và Dược Ảnh Bộ hẳn đã truyền tới tai lũ A6, A7, nếu chúng tụ tập nhanh chóng sớm muộn tai họa ập tới. Tạm thời, hắn nên giễu oai bằng sát kích nhằm ứng phó. Bất chợt, Thần thấy sương nóng mờ mịt hiện vài đường cong quyến rũ từ một vị ở xa. Cái gì? Hồ tắm nam nhân này sao hữu hình bóng dáng yểu điệu kiều diễm? Bất giác, nhãn quang An Thần nhìn thấu bộ nhũ của vị trên; thật phi lễ, phi lễ rồi! Thần ta mau chóng kéo tên Bảo Minh rời đi mới được.