Chương 1: 1

“Tất cả bao vây hắn, không được mất cảnh giác!”

Trong tất cả các chiến trận, chưa lần nào An Thần ta lại thua thảm hại thế này. Hơn nữa, lần này ta bị kẻ thân tín hại chết, lẽ nào ông trời muốn truy cùng diệt tận?

“An Thần, mày tới số rồi!”

An Thần lập tức rút khẩu súng lục bắn chết tên phản bội giả vờ trung thành hầu hạ lâu nay.

“Chó chết!” Tên phản bội hấp hối mấy câu và gục chết trên vũng máu.

“An Thần, kỳ tài nghìn năm của Lục Châu, bây giờ chết tại nơi ngươi tâm nguyện nhất!” Chủ địch hăm hở lớn tiếng và ngoạc cười trước chiến thắng. “Nơi bảo vệ cuối cùng của Lục Châu sẽ nhớ mày, những người nhớ mày sẽ không bao giờ bước ra khỏi đây.”

An Thần cười lớn khiến toàn quân địch bao vây sững sờ, hóa ra cái số trời cho sống chết tại đây. Tay móc ra một quả cầu nhỏ từ trong túi quần, đưa lên cao cho đám trời đánh chiêm ngưỡng.

“Cái này?! Làm sao mày có nó!” Tướng địch hoảng hốt trước quả cầu vàng đang khởi động linh lực. “Mày biết sẽ chết nếu nó kích hoạt?”

“Nực cười,” An Thần dốc toàn sức lực vào tiếng cười ngang tàn, quả cầu đồng thời phát sáng chói hoa mắt. “Tao đã xác định tự sát còn hơn để chúng mày bắt chết!”

Đùng.

……………………..

Đời người mấy nghìn năm lấy võ đạo quyết định vận mệnh, sinh tử, tài vận. Mạnh thắng, yếu thua. Yếu có thể phá đá, mạnh có thể dời núi. Phàm luận hữu sự kẻ cải tử tái sinh tại và thăng lên làm bậc thánh. Đất nước An Nam truyền bá đạo cụ năng lượng, tùy tố chất mà dụng năng, lấy năng lượng làm công thủ, lấy công thủ làm năng lượng. Tự nhiên tự tại sử dụng khí trời cho để tạo ra năng lượng ắt rất vi vi diệu diệu. Do đó, võ đạo chia thành năng lượng. Ví như hỏa diệm, băng phách, cự phong và chi loại. Võ thần, ví như dùng hồn của đao, kiếm, thương và chi loại. Tự thân, ví như dùng hồn của dã thú Bạch Hổ, Chu Tước, Thanh Long và chi loại. Trong tự nhiên vô số võ đạo khác nhau, ví như võ cuồng hóa, võ bất tử và chi loại. Chung quy, Thần ta khả dĩ gọi chúng là siêu năng lực dị dạng như biến dị của vi trùng, vi khuẩn ở thế giới này. Vì thế, khả năng của võ giả quan hệ mật thiết với võ đạo.

À, quên giới thiệu. An Thần, kỳ tài nghìn năm luyện binh dụng võ của Lục Châu, gặp những kẻ hèn mọn, đố kỵ dẫn đến hậu sự thê thảm, chết không toàn thây. Mấy chốc, hồn ý chuyển sinh thành một người cùng tên. Vậy, chúng ta vẫn xưng hắn là Huỳnh An Thần. Nhưng An Thần này tại tân thế giới thân thể phế vật, tính tình nhu nhược, yếu đuối đến mức gia tộc từ bỏ, kẻ ngoài ức hϊếp cho tới thập tử nhất sinh. Vì vậy, hồn ý mới dụng thể xác để tái sinh.

……..

Tại Bệnh Viện Bạch Mai.

Nhãn quang khai mở, toàn thân đau buốt như thể mới ai đả. Câu hỏi xuất hiện đầu tiên tại căn phòng trắng lạ lẫm: vì sao An Thần ta nằm nơi này do hắn đã tự sát tại Lục Châu? Đợi đã… Hình như kí ức tua lại trong đầu: một đám côn đồ ném đá tới mức thập tử nhất sinh. Trời sinh may mắn nên cục đá chỉ cách vài milimet chỗ tiền đình, nếu không đã gặp tổ phụ sớm muộn.

Mặc dù thân thể này trước đây thuộc về một tên phế vật, nhưng nếu đã sống lại một đời, An Thần tuyệt đối bất di bất dịch trước những kẻ ức hϊếp, chà đạp danh dự. Yên tâm, An Thần thế giới này, mày chính là tao, tao chính là mày, tuyệt đối thành danh hơn những ngày trước. Võ đạo quyết định tất cả quy luật của thế giới này. Muốn trở thành một võ đạo gia, trước tiên phải kiểm tra tư chất của thân thể. Hơn nữa, Thần phải rèn luyện sự mạnh mẽ, dũng mãnh của một con mãnh thú với ý chí kiên cường sắt đá. Trước đây, tên An Thần nhu nhược với chính bản thân và những người trân quý, nhưng hiện tại thời cuộc thay đổi. Kiếp trước tại Lục Châu hắn đã thành đại sự, nhưng cố sự xảy đến mạng chẳng toàn thây. Vì thế, vui buồn trải đã nhiều, chẳng thể lay chuyển An Thần hiện tại nữa.

“Con trai!” Một phụ nữ tầm 40 tuổi ôm chầm lấy An Thần. “Con có sao không?!”

“Mẹ, con khỏe, chỉ bị ném đá thôi...”

“Ném đá!” Mẹ hoảng hốt và kiểm tra vết thương của đứa con trai. “Thằng nào chơi xấu vậy con! Mẹ kiếm nó nói chuyện-.”

“Mẹ bình tĩnh, con không sao” An Thần giơ ngón cái lên với bà mẹ lo lắng. “Bọn con chơi giỡn với nhau thôi, tụi con giải quyết!”

“Cái này-.”

“Không sao đâu mẹ, con sẽ nói chuyện với bọn bạn,” An Thần nở nụ cười thật tươi. “Mẹ yên tâm nha.”

Mẹ thở dài và làm giấy tờ xuất viện cho đứa con trai. Sau đó, hai người vào con hẻm số 8 và về nhà an tọa. Thần ta kiếp trước xuất gia khá giả, nhưng hắn hiểu cảnh bần khốn vì từng tham gia các lần phát lương thực của quân đội. An Thần đánh giá nơi gọi là “nhà”: tường tróc sơn, gạch sàn nứt đôi, kể cả bóng đèn cũng chập chờn do đã đến hạn. Hơn nữa, hắn đâu đâu cũng thấy bánh phở, nồi nước lèo và mấy bịch rau thơm. Buổi chiều nay, mẹ đóng cửa sớm để rước đứa con bất tài từ viện, cảm giác thật nhói trong lòng nhưng khó thổ lộ. Thần ta kiếp trước tuy đôi lần ngang bướng với gia đình, nhưng họ tự hào vì hắn đã một tay dựng thành cơ đồ.

Bất chợt, một luồng khí vô hình vây quanh thân thể. Cái này?! Linh lực đang chuyển động xung quanh cơ thể! Không đúng! Chính linh hồn của An Thần kiếp trước đang dung hòa vào cơ thể An Thần hiện tại! Bản thân đứng hình một hồi lâu, sau đó, miệng thở ra một luồng khí lạnh, khả dĩ dung hợp thành công. Bất chợt, An Thần lĩnh tụ một luồng khí cực mạnh nhập vào người như một hàn phong thanh tẩy ô uế. Quả thực, An Thần lần đầu cảm nhận chuyện dị thường này, tạm thời đặt tên luồng khí là “ngọn gió năng lượng”, đồng nghĩa việc sử dụng dụng cụ năng lượng để xuất trường võ đạo.



Tối đến, An Thần tra cứu thông tin trên mạng về dụng võ đạo bằng năng cụ. Tuy cần năng cụ, nhưng năng cụ chưa hẳn thiết thực. Võ đạo cung cấp nền tảng tu luyện cùng với năng cụ, nhưng với những hoạt động khác khả dĩ bất cần năng cụ để hoạt dược. Ví như chuyện võ thuật của Lục Châu tiền kiếp, An Thần ngẫm về việc phát ra năng lượng cường hóa lúc tác chiến. Từ đây, Thần điều nghiễn việc dụng một phần “làn gió năng lượng” vừa mới hấp thụ chuyển thành cường hóa dựa trên một video Youtube hướng dẫn vận năng. Quả thực, kỳ tài nghìn năm như Thần ta cũng cần tu luyện vài giờ mới thành thục.

Ầm!

“An Thần, con phá đồ gì đó!” Mẹ vọng tiếng ngoài cửa khiến An Thần giật mình.

“K-Không có!” An Thần bối rối bào chữa. “C-Con chỉ hít đất thôi!”

“Phá đồ là kiếm tiền sửa lại đó!” Tiếng mẹ vọng mấy hồi rồi tắt hẳn.

Nhìn về phía vết nứt trên sàn gạch, An Thần thật sự không ngờ chỉ vận dụng một ít năng lượng mà có thể phát ra kình lực như thế này. Cứ tưởng mấy việc đánh nhau chưởng khí chỉ trên phim ảnh, vậy mà hiện giờ, An Thần lại xuyên không đến đây. Cuối cùng cũng có thể đích thân cảm nhận được thế giới mà hắn hằng mong đợi rồi. An Thần tại đất nước An Nam, cảm ơn cậu đã cho tôi cơ hội này. Những kẻ dám coi thường cậu, tôi nhất định sẽ trả lại gấp bội. Đời này nhất quyết bất cam phàm trần, nhất định phải nhất phiên tạo tác đại sự cho oanh liệt phi thường!

Ngày hôm sau, An Thần mặc đồng phục và đạp xe đạp đến trường, dĩ nhiên là do bản năng bắt buộc y phải tới nơi này để trở thành một học sinh tốt tại trường Lương Thế Vinh. An Thần hòa mình vào màu áo sơ mi trắng như mọi người, với cái cặp da tróc vẩy, chẳng thể tự hào hơn khi đám bạn xách cặp mới đi học trong học kỳ đầu lớp 7. Thần ngẫm nghĩ hồi lâu rằng “mình” đi học trường này sao?

“An Thần, mày đứng như trời trồng vậy!” Hoàng Lâm từ xa kêu lớn. “Vào đá cầu với tụi tao nè!”

Thần phát ngốc. Đá cầu- đá cầu là thứ gì?

“Đứng như trời trồng vậy,” Lâm níu tay An Thần vào nhập hội. “Nhanh, giao cầu đi.”

Cặp sách bỏ lại trên ghế đá, ở dưới cây đa xum xuê đầy lá, hội đá cầu nhanh chóng thành lập. Ký ức An Thần ùa về chốc lát với kinh nghiệm đầy mình về cách đá 3 v 3 liên lớp. Tuy là tên phế vật, nhưng chân đá này khá tốt so với bọn nhóc ranh xung quanh, An Thần có thể quyết định cách giao như thế nào cho chuẩn, như thế nào cho đẹp, và vì thế, y cũng có thể kết liễu qua mỗi 2 lượt đá luân chuyển với Hoàng Lầm.

Tách, tách, tách, tách.

Lần đá cặp cuối đã kết thúc, tổng cộng An Thần, Hoàng Lâm và một tên nhóc lớp khác đã đánh bại tất cả những tên nhóc ranh muốn đá giao tranh.

“Ây dà, bạn thân tôi này,” Hoàng Lâm ôm chầm lấy An Thần và cười lớn. “Mày còn giấu nghề tới bao giờ! Kiểu này bọn A6 không dành được sân của chúng ta rồi!”

“À, thì tao mới học được mấy trò từ ba tao-” An Thần ngập ngừng.

“Ba mày?” Lâm dừng lại hồi lâu. “Ba mày mất lâu rồi mà?”

“Hahaha...À- nhầm,” An Thần sượng người, cười cho qua chuyện. “Tao học trên Youtube ấy mà.”

Tiếng chuông bất giác reng khởi nguồn tiết học đầu ngày, An Thần cùng Hoàng Lâm vào lớp 7A4 và ngồi vào bàn. Dường như lớp học tập hợp 52 người, và 2 người ngồi một bàn dài. Do đó, lớp học dường như được kẻ từng ô, và mỗi ô gộp làm 4 hàng. Kiếp trước An Thần tài năng học một lớp tập hợp 5 người và mỗi cá nhân phải tự làm bài tập giáo sư giao mỗi ngày. Với không khí ngột ngạt này, kỳ tài như An Thần cũng đành bó tay.

Thầy giáo, cô giáo tuần tự tiến vào lớp học trong mỗi giờ reng chuông. An Thần ngáp dài vì y chán nản với những tiết học toán nâng cao, sinh học và tiếng Olbus cơ bản. An Thần dường như không chút hứng thú bởi mọi sự đều học thuộc lòng. Với tiến độ này, kỳ tài như Thần ta bất khả dĩ thăng tiến thượng thừa võ đạo.

Tiếng chuông buổi trưa cuối cùng reo lên. Chư vị đắc ý xuống căn tin dùng bữa trưa như tù nhân tẩu thoát giam ngục. Chậc, An Thần tặc lưỡi, học hành thế này thì toi rồi!

“Mày tặc lưỡi con chim cút gì?” Hoàng Lâm vừa ăn đùi gà, vừa bình luận. “Nhanh lên thằng này, trưa nay bắt hội với đám A6 giành sân kìa.”

“Ơ, mày không đi tu luyện võ đạo sao?”

“Võ đạo con chim cút,” Lâm đóng nắp hộp đồ ăn lại và quệt miệng vài đường. “Tao với mày nghèo kiết xác làm sao mua dụng cụ võ đạo mà tu luyện! Hôm nay mày sao á, nhanh đi!”

“Ơ-thế thì- thế thì-”



“Nhanh lên!” Lâm giục An Thần khiến cái miệng nhai xém cắn lưỡi. “Bọn A6 giành sân bây giờ!”

Tức tốc ngấu nghiến hộp cơm trưa, An Thần vừa nghĩ vừa ngẫm về chuyện dụng cụ võ đạo. Trong kí ức, mẹ đã buồn vì chuyện này vì kinh phí sử dụng đạo cụ đắc đỏ. Chính xác mà nói mỗi lần xài hết năng lượng phải tái nạp, sự này khiến không ít gia đình thiếu điều kiện để cho con cái tu luyện võ đạo thành tài. An Thần nhớ chuyện của người tên Hoàng Thiên, nghe thuyết chư vị đánh giá hắn dụng võ đạo tài tình, thầy cô đã đề xuất nhiều kiến nghị với hiệu trưởng. Tuy nhiên, thiên hạ vận tác bằng đồng tiền, nhà trường bồi dưỡng cho học sinh phải đề ra mục đích cụ thể. Ắt điều này rất đau lòng cho gia đình Hoàng Thiên vì một thiên tài trẻ tuổi đang dần mai một.

“Thằng ranh kia!” Mới sáng An Thần đã xuất diện âm binh. “Hôm qua vẫn chưa sợ à?”

An Thần chợt nhớ về sự việc hôm qua, chính bọn A6 đã mai phục từ xa ném đá không thương tiếc. An Thần nắm chặt tay, răng nghiến lại nhìn lũ tiểu nhân. Bây giờ còn nhỏ mà đã mất nết, lớn lên há chẳng phải là mất dạy?

“An Thần, hôm qua tụi nó làm gì mày,” Dường như Hoàng Lâm chưa biết chuyện bạn hắn ai đả. “Bọn vô học, mày đã làm gì bạn tao?”

“Sân này của bọn tao!” Một thằng ôn A6 hét lớn. “Giỏi thì chiều nay đánh nhau chơi!”

“Mẫu thân tao ơi-” Hoàng Lâm chợt mất bình tĩnh, định tẩn hắn một trận, nhưng An Thần níu lại. “Mày buông tao ra!”

“Yên tâm, giải quyết bằng đá cầu,” An Thần chỉ tay vào lũ côn đồ. “Ai thắng lấy sân, thua thì cút khỏi sân của bọn tao và đừng nghĩ về việc giành sân!”

“Ai cho mày quyết định điều đó!” Thằng ôn A6 cười hả hê. “Mày không sợ bị như hôm qua nữa hả?”

“Mày yên tâm,” Mặt An Thần hiện lên một nụ cười quỷ quyệt. “Tao chắc chắn trận này mày sẽ biết!”

Từ vựng sẽ gặp:

bái phỏng: thăm hỏi

truyền thâu: truyền đi

xuất hãn: đổ mồ hôi

tất nhu: quan trọng, cần thiết

chuyển hoán: chuyển đổi

khởi nguồn: bắt đầu

tiếu dong: nụ cười

tiếu kiểm: mặt cười

vi tiếu: nụ cười nhỏ

sung thực: làm phong phú

xung khích: lao vào, lao như tên bắn

khiêu dược: nhảy lên tại chỗ

chư vị: mọi người

Chư vị đọc thấy từ khó nhớ comment ở dưới, tôi sẽ update thêm nhé.