Type: Thùy Miên
Quả thật Lộ Thiếu Hành không ngờ lại gặp bố mẹ Trác Dực Đình ở đây, thường thì những bậc bề trên sẽ ít xuất hiện tại mấy bữa tiệc kiểu này. Trong lúc ông bà Trác nói, anh rất lễ phép yên lặng lắng nghe, nhưng quay bước là quên ngay.
Lúc này anh và cô đang ngồi trong xe, bầu không khí kỳ lạ đến khó hiểu. Từ đầu đến cuối, Lê Họa không nói một lời nhưng vẻ mặt cô vẫn bình thường, khiến cho Lộ Thiếu Hành dù có muốn nói câu “đừng để ý” cũng không thể mở miệng. Cuối cùng, anh đành giữ im lặng, tập trung lái xe.
Phụ nữ, đôi khi vì muốn đẹp mà bất chấp khổ cực. Thấy cô mặc váy mỏng manh, Lộ Thiếu Hành cởϊ áσ khoác ra, khoác lên người cô.
“Xem ra làm đàn ông vẫn may mắn hơn.”
Những ngôi sao nổi tiếng khi bước lên thảm đỏ, dù mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, cũng vẫn mặc rất ít, đàn ông thì chẳng cần lo lắng vấn đề này.
“Thế thì anh tranh thủ kiêu ngạo thỏa thích đi!” Cô nắm tay anh, ngả người về phía anh.
Lộ Thiếu Hành liếc nhìn cánh tay của mình, quả thật không quen cô như vậy, nhưng anh cũng không đẩy cô ra. Hơi thở của cô quẩn quanh bên cạnh.
Đi vào thang máy, cả hai cùng bấm số tầng, tay anh chạm vào ngón tay lạnh băng của cô.
“Sao lạnh thế này?”
Cô có phần ảo não: “Sao chưa bao giờ gặp hàng xóm ở đây nhỉ?”.
“Phần lớn là chưa mở bán, mới có rất ít người ở đây thôi”. Anh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt trong veo của cô, không khỏi bần thần giây lát.
Anh còn chưa kịp định thần lại, cửa thang máy đã mở ra. Anh nắm tay cô bước ra ngoài. Trước đây anh không hiểu tại sao những người bạn học của mình đi đâu cũng cầm tay bạn gái, có cần thiết như vậy không? Bây giờ, dường như đã hiểu ra phần nào.
Vào nhà, cả hai chẳng ai bảo ai tự mình đi lấy đồ ngủ rồi vào phòng tắm. Hành động vô tình giống nhau khiến hai người quay sang nhìn nhau rồi bật cười. Lộ Thiếu Hành tắm xong, cầm khăn lau tóc. Tóc mái lòa xòa trước mặt nhưng nhìn anh vẫn rất phấn chấn. Anh nhìn cô ngồi sấy tóc, chợt có một cảm giác rất “gia đình”. Có thể do khả năng hòa nhập tốt nên anh thường nhanh chóng thích ứng với mọi sự thay đổi trong cuộc sống của mình. Anh lắc đầu, âm thanh phát ra từ máy sấy tóc mang theo một chút hoài niệm. Anh mở tivi, muốn làm trung hòa đi tiếng ồn trong phòng.
Anh tựa nửa người ở đầu giường, điệu bộ thoải mái. Lê Họa vừa sấy tóc vừa quan sát anh, đột nhiên Lộ Thiếu Hành nhìn về phía cô, không hề trốn tránh. Bầu không khí lúc này thật lạ.
Cô vẫn tiếp tục sấy cho đến khi tóc đã khô hẳn, sau đó thong thả tiến lại gần anh. Ánh nhìn bị đôi chân của cô thu hút, anh gượng gạo ho khan một tiếng. Làm quân tử lâu lắm rồi! Ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, anh lập tức nhắc nhở bản thân.
Trông dáng vẻ của anh lúc này, Lê Họa đột nhiên cảm nhận được sức hấp dẫn tỏa ra. Chẳng lẽ trước đây do cô không chú ý đến? Bộ dạng tùy ý này của anh khiến người ta chỉ muốn lập tức chiếm hữu. Nghĩ vậy, cũng muốn làm vậy. Khoảnh khắc tiến đến sát anh, cô cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô tắt đèn phòng, chỉ để lại ngọn đèn ngủ đầu giường. Lộ Thiếu Hành di chuyển ánh mắt lên người cô, mang theo vẻ đã hiểu rõ.
Không thể phủ nhận rằng anh thích bầu không khí mờ ám lúc này. Phụ nữ chủ động thường bị coi là không tốt, nhưng nếu đối tượng là cô, và vào thời điểm này, thì anh cũng không để ý đến chuyện ai chủ động nữa.
Dù biết rõ cô đã ngầm ra hiệu, anh vẫn ngồi yên bất động, muốn chờ xem cô sẽ làm gì.
Lê Họa ngồi xuống giường, động tác rất thong thả. Hai ánh mắt vẫn chạm nhau không hề rời đi. Cô ngồi sát lại gần anh, đưa tay lên chạm vào mặt anh. Sau đó, cô nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Sự chủ động hiếm có này lại mang lại cảm giác thật tốt.
“Thích không?” Cô thì thầm.
Anh cười: “Tiếp tục!”.
Lộ Thiếu Hành thật sự thích cô của khoảnh khắc này, không giống như bình thường, lúc nào cũng gượng gạo.