"Lão đại, ông ta muốn bắt sống hắn."
"Được."
Sau khi Lâm Tuấn Kiệt nhận được tin báo cũng sẵn sàng tiếp ứng cho Cố Thâm, nhưng tình hình trước mắt xem ra không cần...
Andrew nhìn từng đàn em của mình chết dưới họng súng của Cố Thâm, trong lòng bắt đầu nhen nhóm sợ hãi, cánh tay càng ghìm chặt Hàn Kỳ Âm, họng súng đen ngòm kề vào đầu cô lạnh lẽo...
Nhưng tất cả sự chú ý của Hàn Kỳ Âm đã đặt lên Cố Thâm.
Chiếc trực thăng từ từ hạ cánh, Cố Thâm bá đạo bước xuống, ánh mắt hắn quét qua bàn tay của Andrew đang đặt ở eo Hàn Kỳ Âm, sống lưng của Andrew bất chợt đổ mồ hôi lạnh. Đội của Lâm Tuấn Kiệt cũng đã bao vây xung quanh, một số tên còn sống sót đang bắt lấy người bên cạnh làm con tin.
Mộ Dung Nham sững sờ trước sự xuất hiện của Cố Thâm ở đây, khí thế của hắn tỏa ra như đàn áp tất cả. Vừa lúc nãy nhân lúc hỗn loạn anh ta cũng đã cứu được Mộ Dung Tuyết, cô ta vẫn còn sợ hãi đứng một bên, cũng đang chăm chú nhìn Cố Thâm.
Sự xuất hiện bất ngờ của Cố Thâm và Lâm Tuấn Kiệt cuối cùng cũng làm cho Andrew lo sợ, đặc biệt là Cố Thâm, đôi mắt màu hổ phách của hắn khiến cho hô hấp trong người Andrew ngưng trệ...
Nhưng Andrew vẫn cứng mồm nói
"Mau thả bọn tao đi! Nếu không tất cả bọn chúng sẽ chết!"
Hắn ra hiệu cho mấy tên đàn em ghì chặt con tin của mình.
Nhưng tiếng nói lạnh lùng của Cố Thâm đã cắt đứt lời đề nghị của Andrew
"Bắn đi."
"Cái...cái gì...?" Andrew không tin, lắp bắp nói.
Toàn bộ mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả cô.
"Ngoài Hàn Kỳ Âm ra, tao không quan tâm." Hắn lạnh lùng nói.
Hắn không có nghĩa vụ phải cứu tất cả đám người đó. Chỉ cần có thể cứu được cô, hắn không quan tâm có bao nhiêu người phải chết.
Bởi vì Hàn Kỳ Âm là người của hắn!
Động vào người của Cố Thâm này, sẽ phải trả giá.
Cố Thâm không để cho Andrew hiểu hết, hắn nhanh như chớp giơ súng bắn thẳng vào bàn tay đang cầm súng của Andrew, viên đạn xuyên thẳng qua bàn tay khiến máu tuôn xối xả. Andrew kêu lên đau đớn làm rơi súng, Hàn Kỳ Âm nhân cơ hội chạy về phía Cố Thâm. Lâm Tuấn Kiệt cũng nhanh chóng khống chế đám đàn em còn lại của Andrew, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho Andrew không thể tưởng tượng nổi.
Hàn Kỳ Âm chạy quá nhanh nên không kịp dừng lại, đâm sầm vào l*иg ngực mạnh mẽ của hắn, cô tức thì lùi lại, ngẩng mặt lên gọi hắn
"Lão đại..."
Cố Thâm nhìn cô lấm lem như con mèo, hắn giơ tay ra lau đi vết bẩn trên mặt cô, trả lại dung nhan xinh đẹp vốn có, hắn lại tiếp tục cởi dây trói ở tay ra cho cô, lạnh lùng nói
"Đúng là mất mặt."
Hàn Kỳ Âm "..."
Nhìn hắn vẫn mạnh mẽ bá đạo như trước, cô bỗng chốc không kìm được khóe môi mỉm cười nhẹ...cho dù hắn có sỉ vả và trừng phạt cô, thì cô cũng chấp nhận.
Cố Thâm đến trước mặt Andrew, không chần chừ giơ chân lên đạp mạnh vào bàn tay của Andrew, tiếng "rắc rắc" vang lên, xương ngón tay hắn như gãy vụn. Cơn đau thấu xương khiến hắn kêu lên như lợn bị chọc tiết, rêи ɾỉ cầu xin tha mạng
"Tha...tha cho tôi...làm ơn..."
Đúng là so với Cố Thâm, Andrew chỉ là loại giun dế không đáng chấp nhặt.
Nhưng đáng tiếc, Cố Thâm lại không phải là con người nhân từ khoan nhượng, hắn càng gia tăng lực hơn, lần này, bàn tay của Andrew có thể sẽ bị tàn phế.
Không để cho Lâm Tuấn Kiệt ngăn cản, Cố Thâm tiếp tục giơ chân ra một lần nữa đạp vào bàn tay còn lại của Andrew, tiếng xương gãy lại giòn giã vang lên.
Đám đàn em của Andrew sợ xanh mặt. Cố Thâm băng lãnh cất tiếng
"Nhớ lấy. Đυ.ng vào người của tao. Thì sẽ phải trả giá."
Nếu không vì lời hứa với bộ trưởng là không gϊếŧ Andrew, thì hắn đã hành hạ rồi ném xác Andrew cho hổ ăn rồi.
Andrew quỳ mọp dưới đất, run rẩy rêи ɾỉ, không còn sức mà trả lời...
Câu nói của Cố Thâm như cảnh cáo Andrew, mà cũng như cảnh cáo tất cả những người biết hắn, bao gồm cả Mộ Dung Nham...
Anh đã tự ý đưa cô đến Mộ gia, còn để cô rơi vào nguy hiểm, bây giờ còn gì để mà giải thích nữa...
Chứng kiến sự lạnh lùng đến tàn bạo của Cố Thâm, Mộ Dung Nham cảm thấy dường như mình đã kém hắn một bậc.
Hắn không chút quan tâm đến sự sống chết của người khác, trong mắt hắn chỉ có Hàn Kỳ Âm. Còn anh...anh vẫn không thể lựa chọn giữa cô và tính mạng của bấy nhiêu người vô tội kia...
"Lão đại..."
Hàn Kỳ Âm thấy hắn dẫm nát hai bàn tay của Andrew, còn cảnh cáo. Nhưng ở đây đông người, sự xuất hiện của hắn thu hút nhiều sự chú ý như vậy, e rằng không tốt.
Dù sao thân phận của hắn cũng không phải là người bình thường.
Cô đến gần hắn "Tôi không sao."
"Chúng ta trở về Cố gia được không?" Cô nhìn vào mắt hắn, nói.
Cố Thâm không đáp, cánh tay bất ngờ siết chặt lấy eo Hàn Kỳ Âm ôm vào người, bước tới trước mặt Mộ Dung Nham
"Mộ thiếu." Thanh âm hắn lạnh lẽo.
"Lần này nể mặt Mộ gia. Tôi sẽ không tính toán. Nhưng nếu còn có lần sau. Anh đưa người của tôi đi. Tôi sẽ không bỏ qua."
Giọng nói của hắn không chút cảm xúc.
Nể mặt Mộ gia...là Mộ Vinh và thanh danh của gia tộc họ Mộ...
Ý của hắn là trong mắt hắn, Mộ Dung Nham không là gì cả.
Ánh mắt Mộ Dung Nham nhìn về bàn tay của Cố Thâm đặt ở eo Hàn Kỳ Âm, hắn đang thể hiện sự chiếm hữu đối với cô trước mặt anh.
Cố Thâm nói xong, không quan tâm thêm, ôm eo cô quay người bước về hướng chiếc trực thăng của Cố gia, bốn người Mạc Tư Huyền cũng bước theo sau hắn.