Hàn Kỳ Âm muốn trở về Cố gia ngay lập tức, nhưng thái độ quyết liệt muốn giữ cô ở lại của Mộ Dung Nham cộng thêm với việc cô đang ở Nga, cô không ở lại cũng không thể tự về được. Một người trọng sinh như cô thì lấy đâu ra hộ chiếu, phải dùng thông tin giả, nên Hàn Kỳ Âm không thể ra nước ngoài được, chỉ có thể thuận theo anh mà thôi.
Vừa ở Mộ gia, trong lòng Hàn Kỳ Âm vừa nơm nớp lo cho Cố Thâm. Vì thế mà khi Mộ Dung Nham đưa đĩa thức ăn ra trước mặt cô, ánh mắt cô vẫn còn ngơ ngẩn suy nghĩ.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Câu hỏi của anh đã lôi cô về với hiện tại, bấy giờ sự chú ý mới dành cho mấy đĩa thức ăn trên bàn, mùi thơm tỏa ra khiến bụng Hàn Kỳ Âm sôi ùng ục, bèn nuốt nước miếng một cái.
Mộ Dung Nham cười "Em ăn đi."
Cô không khách khí, một tay cầm dĩa, một tay cầm dao ăn như rồng cuốn, mấy người hầu đứng một bên nhìn dáng vẻ lúc ăn của cô thì lộ ra ánh mắt coi thường. Hàn Kỳ Âm bắt gặp bèn ngượng ngùng ăn chậm lại, anh thấy thế liền cất tiếng đuổi hết người làm ra ngoài
"Mau ra ngoài đi."
Ánh mắt Mộ Dung Nham lạnh lùng nhưng đến khi quay đầu nhìn cô lại là vẻ dịu dàng, gắp thức ăn cho cô
"Đừng ngại. Ăn nhiều vào."
Hàn Kỳ Âm cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô nuốt ực một cái, sau đó hỏi anh
"Mộ thiếu, tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"
"Bởi vì anh thích em." Anh đáp ngay lập tức.
Vừa đưa cốc nước lên miệng uống cho xuôi cơm, nghe thấy câu trả lời của anh, cô phun luôn ngụm nước ra ngoài, Mộ Dung Nham lãnh trọn cú phun đó, trên tóc còn dính dính mấy hạt cơm.
"Xin lỗi... Xin lỗi.... Tôi không cố ý..."
Cô cuống quýt cầm giấy ăn lau cho anh, Mộ Dung Nham ngược lại không tức giận mà cầm lấy bàn tay cô, trong mắt là dịu dàng vô hạn
"Anh không sao..."
Hàn Kỳ Âm rút tay ra, lúng túng không biết nói gì, Mộ Dung Nham thích cô sao? Sao có thể?
Hai người chỉ mới gặp nhau có một lần, quen biết nhau chỉ có mấy ngày, làm sao anh có thể thích cô?
"Mộ thiếu...anh vẫn chưa biết tôi là ai, còn không hiểu tôi, sao anh có thể nói thích tôi được?"
Mộ Dung Nham nghiêm túc trả lời
"Anh thật sự thích em. Từ lúc em cứu anh, anh đã cảm nhận được em là một người tốt, em còn rất xinh đẹp và dũng cảm. Chỉ riêng điều đó thôi đã làm anh thích em rồi."
Cô đưa một tay lên ôm trán, không thể tin được. Nếu cô biết cứu Mộ Dung Nham mà khiến cho anh thích mình thì có lẽ sẽ bỏ mặc anh ta ở trong kim tự tháp đó luôn. Hiện tại tâm trí của Hàn Kỳ Âm không có chỗ cho tình cảm nam nữ, cô chỉ có một mục tiêu là trả thù cho cái chết của cha mẹ, hơn nữa cô cũng nghe danh Mộ Dung Nham nổi tiếng ăn chơi sát gái, lời nói thích cô của anh ta, liệu có thể tin được mấy phần?
Dù sao đối với Hàn Kỳ Âm, tình yêu không dễ dàng để nói ra như thế, cần có thời gian để cảm nhận đối phương, không thể nào là cảm xúc nhất thời được.
"Mộ thiếu. Tôi xin lỗi vì không thể đáp lại tình cảm của anh. Hiện tại tôi không muốn yêu đương, hơn nữa có thể đây chỉ là cảm xúc nhất thời của anh mà thôi...Tôi.."
"Đây không phải là cảm xúc nhất thời.
Anh thật sự nghiêm túc thích em."
Anh ngắt lời cô, quả quyết nói.
Hàn Kỳ Âm câm nín, cô không biết nói thế nào để cho anh hiểu, cứ cho là lời nói của anh là thật đi chăng nữa, thì cô cũng không thích anh.
Mộ Dung Nham thấy cô không nói gì, tưởng cô đang cảm thấy đột ngột, bèn nói
"Em đừng lo. Anh sẽ không bắt em phải đồng ý, em cứ từ từ suy nghĩ đi."
Không cần suy nghĩ cô cũng thấy mình và Mộ Dung Nham không hợp. Dựa vào gia thế của anh ta đã quá phức tạp, làm sao có thể chấp nhận cô? Còn cả thân phận của cô nữa, biết giải thích thế nào?
Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng khó tả, Hàn Kỳ Âm đứng dậy
"Tôi ăn xong rồi. Tôi muốn ra ngoài một lát."
"Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi." Anh đứng dậy theo cô.
Hàn Kỳ Âm từ chối "Không cần đâu. Tôi chỉ muốn đi loanh quanh thôi."
Mộ Dung Nham nhìn theo bóng dáng cô, không yên tâm cho người lén đi theo. Ở đây là Nga, cô là con gái một thân một mình đi ra ngoài, anh không yên tâm.
Vừa ra khỏi cửa đi được một đoạn, Hàn Kỳ Âm đã gặp Mộ Dung Tuyết. Lần đầu nhìn thấy Mộ Dung Tuyết, cô đã rất ngưỡng mộ vẻ đẹp ấy, Mộ Dung Tuyết mặc một chiếc váy đen bó sát lộ ra đôi chân dài trắng nõn nà, vóc dáng quyến rũ bốc lửa, mái tóc xoăn dài từng lọn, gương mặt được trang điểm xinh đẹp.
Từ phía sau Hàn Kỳ Âm, Mộ Dung Tuyết đã thấy có bóng người lấp ló theo dõi, vừa lúc nãy tình cờ đi ngang qua nghe được đám người hầu nói chuyện, cô biết Mộ Dung Nham đã thích cô gái này rồi, mà nhìn biểu cảm không mấy vui vẻ của Hàn Kỳ Âm, đoán chắc ông anh trai kia là đơn phương.
Khóe môi cô nhếch lên kiều mị, không ngờ Mộ Dung Nham cũng có ngày bị từ chối.
"Cô muốn thoát khỏi Dung Nham không?"
Câu hỏi bất ngờ không đầu không cuối của Mộ Dung Tuyết khiến cho cô không hiểu gì, chưa kịp trả lời Mộ Dung Tuyết đã nắm tay Hàn Kỳ Âm chạy về hướng chiếc xe Porsche đỗ gần đó.
Mộ Dung Tuyết khởi động xe, chiếc xe màu đỏ rực lao vυ"t đi, bỏ lại mấy người theo dõi Hàn Kỳ Âm loay hoay không biết làm gì