Khi màn đêm buông xuống thì Thời Ninh mới mơ màng tỉnh lại, nhìn khung cảnh quen thuộc bên trong phòng ngủ, cô biết mình đang ở Nam gia rồi.
Thời Ninh chậm rãi ngồi dậy, nhớ lại chuyện lúc chiều bỗng thấy ám ảnh. Có tiếng nước chảy bên trong nhà tắm truyền ra, cô nghĩ là anh bèn cất tiếng gọi
"Dạ..."
Giọng nói vừa mới ngủ dậy nũng nịu vào tận tâm can.
"Bảo bối, anh ở đây."
Nam Huyền Dạ đóng vòi nước lại, tiếng trả lời từ bên trong phòng tắm truyền ra.
Thời Ninh dụi dụi mắt bước xuống giường đi đến
"Dạ, anh ở bên trong à?"
Anh không trả lời mà mở cửa rồi kéo tuột cô vào trong, ở trong phòng tắm hơi nước mù mịt, gương mặt anh điển trai, ánh mắt nóng rực nhìn cô. nước từ trên tóc nhỏ xuống thân hình hoàn mỹ.
Thời Ninh giật mình đến nỗi tỉnh cả ngủ, anh đang ở rất gần cô, cơ bắp rắn chắc cùng làn da màu đồng phập phồng theo từng nhịp thở, còn có cả mùi sữa tắm thoang thoảng. Gò má cô nóng rực muốn đẩy anh ra nhưng khi chạm vào làn da ấy lại như phải bỏng bỏ tay xuống, cùi chỏ không may động vào vòi nước phía sau làm công tắc tức thì mở ra.
"Rào..."
Tiếng nước từ vòi sen phun xuống ướt đẫm người cô, Nam Huyền Dạ nhanh tay khóa máy vào. Đang định trêu cô một tí, dáng vẻ bối rối đáng yêu lúc nãy thật khiến anh phì cười.
Nam Huyền Dạ đưa mắt trở lại bảo bối nhỏ. Ánh mắt chuyển xuống người cô bỗng chốc tối lại, Thời Ninh bị bất ngờ đang vuốt nước trên mặt xuống, chiếc váy trắng bị ướt dính sát vào cơ thể lộ ra đường cong mỹ miều, đặc biệt là vòng một căng đầy lấp ló mê người.
Cô không hề biết là so với vẻ đẹp hoàn toàn không mặc gì trước mặt anh như trước đây, dáng vẻ nửa kín nửa hở này còn quyến rũ hơn gấp vạn lần.
"Bảo bối..."
Giọng anh đã trở nên trầm khàn, thân hình cao lớn càng ép sát vào cô hơn, bàn tay đã đặt ở bắp đùi trắng nõn vuốt ve, ánh mắt nóng bỏng rực lửa đang nhìn vào nơi đầy đặn phập phồng.
Bấy giờ cô mới hoảng hốt lấy tay che đi, động tác này càng làm anh ham muốn. Nam Huyền Dạ nâng cằm cô lên rồi áp môi xuống, một nụ hôn cuồng nhiệt nóng bỏng không báo trước rơi xuống, môi lưỡi cùng nhau hòa quyện, vật ở bên dưới chiếc khăn tắm quấn ngang hông của anh đã ngóc đầu dậy từ khi nào. ép sát vào cô.
Thời Ninh phản kháng lại bị anh giữ chặt tay, đã bao nhiêu lần cô phản kháng rồi nhưng cũng chẳng bao giờ thoát khỏi tay anh, cả kể quá khứ và hiện tại. Bàn tay của anh điêu luyện lần mò phía sau kéo khóa váy xuống, sau lưng chợt cảm thấy mát rượi. Thời Ninh càng gấp gáp ngăn anh lại
"Dạ..."
Tiếng gọi này thật êm dịu, dễ nghe, còn có chút khẩn trương. Trong mắt Nam Huyền Dạ bây giờ chỉ toàn là bảo bối của anh, căn bản không cách nào dừng lại.
"Ừ..."
Âm thanh trầm thấp phát ra đáp lại cô, anh ngăn miệng nhỏ bằng một nụ hôn ngọt ngào, bàn tay to lớn mang theo hơi nóng rực lửa cuối cùng đã đặt lên hai trái đào mềm mại căng tròn xoa nắn nhẹ nhàng, cô giật nảy mình nắm lấy tay anh
"Dạ, không được..."
Nam Huyền Dạ đê mê hôn, ngón tay thành thạo cởi nốt khuy áσ ɭóŧ, ở dưới chân anh len vào giữa chân cô ma sát ám muội, vật cứng nóng hổi ép sát vào cô.
"Ưʍ..."
Thời Ninh không kìm được tiếng rêи ɾỉ, bật ra. Lọt vào tai anh giống như là khi con sói ngửi thấy miếng mồi ngon, say mê thưởng thức.
Anh đã lột bỏ áσ ɭóŧ trên người cô, Thời Ninh hoang mang che lại xuân quang trước ngực lại bị anh giữ tay ra, ánh mắt anh sâu hút nhìn nơi đầy đặn mịn màng, còn trắng hồng như bảo thạch thượng hạng, yết hầu chuyển động lên xuống. há miệng ngậm lấy nó.
"A..."
Thời Ninh lùi lại nhưng đằng sau lại là vách tường, cả người cô phản ứng lại với môi lưỡi của anh, run rẩy. Cô cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên, còn anh thì bá đạo xâm chiếm, giống như đạn đã lên nòng, không thể không bắn.
"Bảo bối của anh..."
Hơi thở của anh đã nặng nề, đáy mắt đυ.c ngầu bởi du͙© vọиɠ, bàn tay đã sờ đến vùng cấm địa của cô.
"Không được, Dạ..."
Cô lắc đầu như trống bỏi, anh cong môi cười quyến rũ dỗ dành cô
"Bảo bối, anh rất nhớ em..."
Trái tim cô tức thì run lên, thân thể phản ứng lại với hành động của anh. nhưng miệng nhỏ liên tục thốt ra "không được, không được" yếu ớt.
Ngón tay anh đã khám phá nơi ngọt ngào sâu thẳm,hai chân Thời Ninh run rẩy đứng không vững, may mà có cánh tay to lớn đỡ lấy cô.
Thời Ninh hổn hển nói với anh
"Dạ, anh yêu tôi đúng không? Vậy thì anh đừng ép tôi, hãy cho tôi thời gian...được không?"
Động tác của Nam Huyền Dạ dừng lại, anh nhìn cô một lúc lâu, cô là tâm can bảo bối của anh, cũng là điểm yếu của anh, là thuốc mê mà anh không thể cưỡng lại. Rõ ràng hai người ở gần nhau như vậy, anh chỉ cần một bước nữa là ở bên trong cô mà đột nhiên cả người anh lại cảm thấy nguội lạnh, lại cảm thấy khoảng cách xa hơn cả, cô vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh, chưa thực sự mở lòng mình ra.
Đáy lòng Nam Huyền Dạ như có một con dao cứa vào rỉ máu, thế mà anh vẫn nhìn cô cười dịu dàng che giấu
"Bảo bối, anh xin lỗi..."
Anh kéo lại váy lên cho cô, sau đó bế cô ra ngoài thay một cái váy mới, mặc quần áo vào, rồi lại nhẹ nhàng lau khô tóc cho cô.
Thời Ninh nhìn sâu vào mắt anh để tìm kiếm cảm xúc, nhưng từ đầu đến cuối trong mắt anh chỉ có dịu dàng cùng yêu thương nhìn cô, tựa như đối với anh, cô là cả thế giới.
"Dạ.."
Cô níu lấy bàn tay anh, tay nhỏ nắm chặt tay lớn
"Đừng đi..."
Cô không muốn anh tổn thương, nhưng cũng chưa sẵn sàng.
Anh cười "Anh không đi đâu cả. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em."