Chương 17
Ngoại ô Từ Châu.
Một gian phòng ngói đỏ gạch xanh.
Một hắc y nhân che mặt đang ngồi trên chiếc ghế bạch đàn chạm trổ trong phòng, cả người tản mát ra một cỗ sát khí lãnh liệt mà nồng đậm.
“Khởi bẩm chủ nhân, Nhất đã trở lại.” Ngoài cửa có người cung kính bẩm báo.
“Cho hắn vào.”
“Rõ.”
“Đệ tử khấu kiến thủ lĩnh.” Hãy còn thở gấp chưa nguôi, Nhất từ ngoài phòng đi vào, cúi đầu quỳ lạy trên mặt đất.
“Việc ta cho ngươi đi điều tra, đã có tin tức chưa?”
“Hồi bẩm thủ lĩnh, đệ tử đã tự mình kiểm tra thi thể của Linh, y quả thật đã tắt thở.” Giọng nói khiêm thuận của Nhất không che giấu được ý hưng phấn.
“Tốt lắm.” Thủ lĩnh ám sát chậm rãi gật đầu, “Linh đã chết, cũng nên cho ngươi ngồi vào chỗ của y…” Nói đến đây, y lạnh lùng liếc nhìn nét mặt lộ rõ vui mừng của Nhất, lời nói xoay chuyển, “Chỉ tiếc, ngươi dám tự tiện làm trái mệnh lệnh của thủ lĩnh.”
“Thủ… thủ lĩnh… đệ, đệ tử không dám…” Nhất đột nhiên chấn động, trong mắt một mảnh kinh hoàng.
“Mới vừa rồi đệ tử giám thị phân đàn Từ Châu của Tuyệt Tâm cốc báo lại, nói nơi ấy đột nhiên bốc cháy, đây là chuyện gì?” Ngữ điệu lạnh lẽo âm hàn đều đều, không mang theo nửa điểm lên xuống.
“Này…” Nhất cứng họng, đầu đầy mồ hôi.
“Vì thù riêng mà đốt xác, đánh rắn động cỏ, ngươi cũng biết, một khi thân phận bị bại lộ phải chịu trừng phạt như thế nào chứ?”
“Đệ… đệ tử… biết, biết tội…” Thân thể Nhất run rẩy như lá rụng trong gió, nói không thành tiếng.
“Thiết Tranh.” Giọng nói băng giá mang theo khôn cùng ngoan lệ và sát ý, “Ngươi đi chết đi.”
“Tạ… thủ lĩnh…” Trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng, Nhất cắn răng xé xuống khăn đen trên mặt, đương nhiên đó là hảo hữu của Chu Dục, con người rắn rỏi được người người trên giang hồ ca tụng, Thiết Tranh. Chỉ có điều, đối mặt với thủ lĩnh ám sát, con người sắt đá ấy lại trở thành con thỏ dưới móng vuốt chim ưng, không hề có lực giãy dụa. “Ngô…” Một tia máu đỏ sậm từ bên miệng tràn ra, chậm rãi trượt xuống khóe môi, Thiết Tranh nhanh chóng ngã xuống đất tắt thở.
“Người đâu,” Lỗ mũi thủ lĩnh ám sát hừ một tiếng, “Khiêng xuống đi.”
“Rõ.” Ngoài phòng lập tức có hai gã hắc y nhân đi vào, lưu loát đem thi thể của Thiết Tranh ra ngoài, tỏ vẻ đã sớm tập thành thói quen với loại chuyện này.
“Hanh hanh…” Bóng đen ngồi ngay ngắn trong phòng phát ra từng trận cười nhẹ, lẩm bẩm nói, “Cần chết đều chết hết, ta xem các ngươi làm sao mà tra… Đầu tháng chín… thời gian không còn nhiều…”
***
Thế lửa lan tràn dưới cố gắng dập hỏa của mọi người cũng dần tắt, cả linh đường sau khi bị hun khói hơ lửa đã biến thành vách đổ tường xiêu, quan tài gỗ sớm đã cháy xém. Sâu trong linh đường sương khói chưa tan hết bỗng nhiên truyền đến tiếng cước bộ rất nhỏ, từ ngoài nghe thấy, người người mở to hai mắt nín thở chờ đợi.
Một bóng người mảnh khảnh trên mặt trên người đầy khói bụi bụi đất hơi có vẻ chật vật từ trong linh đường bước ra. Nương theo ánh lửa nhìn lại, lờ mờ có thể thấy được hình dáng…
“Xác chết vùng dậy a!” Đinh Hùng quát to một tiếng, cần cổ run run, gần như muốn ngất đi.
“Linh!!” Nam Cung Mẫn chỉ cảm thấy toàn thân đồng thời buông lỏng, kiềm chế toàn bộ tiêu tán, lập tức hô lớn xông tới, bất chấp là người hay quỷ, dù sao cứ kéo vào lòng rồi nói sau. “Linh! Linh! Linh…” Sau cái ôm gắt gao, là liên tiếp gọi tên cùng một mảnh đầu vai thấm ướt.
“Mẫn,” Bị ôm đến thiếu chút không thở được, Linh thật vất vả ngẩng đầu lên, trong mắt đầy ôn nhu cùng thâm tình. Xem hắn hai mắt sưng đỏ, vẻ mặt tiều tụy, dung nhan thảm đạm, nói vậy lúc mình “chết” đã chịu không ít giày vò, trong tim thiếu niên tràn ngập không đành lòng. “Ta không chết.”
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì… Không, không chết?!” Nam Cung nhị thiếu đang đỏ mũi liền há to miệng, đôi mắt của Đinh nhị cục chủ đứng ở bên cũng trợn to như chuông đồng, hai người hoàn toàn lâm vào trạng thái ngốc lăng.
“Thật có lỗi,” Linh thập phần thành khẩn tạ lỗi với Nam Cung Mẫn, “Không phải ta cố ý lừa gạt ngươi… Tất cả chuyện này đều do Lôi cốc chủ an bài…”
“Không sai,” Lôi Ngọc cười híp mắt, “Ai bảo hai người các ngươi đều không biết diễn kịch? Đành phải ủy khuất hai vị chịu chút kinh hách nho nhỏ.”
Đây đâu phải “kinh hách nho nhỏ”! Tuy Nam Cung nhị thiếu và Đinh nhị cục chủ rốt cục hiểu được bản thân từ đầu đến đuôi vì đại cục mà bị đùa giỡn thật sự thảm, bất quá, ai cũng không dám kín đáo phê bình Lôi đại cốc chủ.
“Nói vậy,” Đinh Hùng chán nản, “Mọi người các ngươi đã sớm biết…”
“Đúng.” Tô Phóng gật đầu giải thích, “Nếu Linh đứng ở bên phía chúng ta, vị thủ lĩnh ám sát tất nhiên sẽ thực hao tâm tổn trí diệt trừ.”
“Đúng dịp Linh lại trúng kịch độc, chỉ có thể sống được ba ngày nữa,” Lôi Ngọc bổ sung, “Cho nên hắn nhất định sẽ phái người đến thăm dò tin tức.”
“Chính là…” Nam Cung Mẫn chần chờ nói, “Không phải phối chế giải dược cần thời gian mười ngày sao?” Hắn xem xét thiếu niên trong lòng, “Chẳng lẽ cũng là gạt ta?”
“Không phải.” Lôi Ngọc cười, “Quá trình luyện chế giải dược đích xác cần mười ngày trở lên, bởi vì trong đó có vài loại dược liệu cần mấy ngày mới có thể hòa hợp thành một thể.”
“Vậy tại sao…”
“Nam Cung,” Tô Phóng xảo trá cười, “Thời gian chúng ta quen biết Linh mặc dù ngắn, nhưng hơn nửa tháng trước đã giao thủ cùng người của tổ chức ám sát.”
“Ngươi là nói…” Hai mắt Nam Cung Mẫn sáng ngời, lộ vẻ tỉnh ngộ.
“Hắc hắc,” Lôi Ngọc cười lạnh hai tiếng, “Nếu như ngay cả trong cơ thể sát thủ còn một loại độc khác cũng không nhìn ra, chẳng phải đã bôi nhọ danh hiệu “Độc thủ” của ta sao?”
“Cho nên… từ nửa tháng trước ngươi đã bắt đầu nghiên cứu phối chế giải dược?” Lúc này ngay cả đinh nhị cục chủ cũng nhìn ra manh mối.
“Không sai,” Đôi môi Lôi Ngọc nhếch lên thành một nụ cười đắc ý, “Trong thiên hạ còn chưa có loại độc Lôi Ngọc ta không giải được.” Y vỗ vỗ vai Nam Cung Mẫn, “Yên tâm, độc trong cơ thể Linh ta đã giúp y loại bỏ hoàn toàn, sau này sẽ không tái phát.”
“Đa tạ Lôi đại ca!” Nam Cung Mẫn vui mừng kêu lên, khuôn mặt vốn tiều tụy nháy mắt trở nên dạt dào sức sống.
“Không đúng…” Đinh nhị cục chủ đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Ta đã kiểm tra mạch đập, xác thực là…”
“Đây,” Lôi Ngọc lấy từ trong tay áo ra một bình nhỏ trong suốt, bên trong có bốn, năm dược hoàn xanh biếc, “Thuốc này tên là ‘Thu hồn hoàn’, sau khi ăn, trong vòng ba canh giờ hơi thở, mạch đập sẽ đứt đoạn, tay chân lạnh như băng, không khác gì người chết. Đinh huynh, ngươi có muốn thử xem không?” Y tà mắt nhìn.
“Không, không cần…” Đinh Hùng nhanh chóng lắc đầu, liều mạng từ tạ “Thịnh tình thành khẩn” của Lôi đại cốc chủ. “Hiện giờ ta chưa cần.”
“Ai…” Chu Dục luôn yên lặng đứng một bên đột nhiên nặng nề thở dài, mặt mày ủ ê nói, “Cốc chủ, ta thật sự không dự đoán được Thiết Tranh hắn…”
“Đừng quá thương tâm,” Lôi Ngọc an ủi, “Bớt được một bằng hữu nguy hiểm như vậy, ngươi phải tự thấy may mắn mới đúng.” (Vậy cũng là an ủi hả?)
“…” Nghĩ thấy cũng có lý, Chu Dục ủ rũ, “Thuộc hạ thực là có mắt không tròng, kết giao bậy bạ a…”
“Kỳ thật ta vốn cũng chỉ hoài nghi mà thôi,” Tô Phóng chuyển đề tài, “Vẫn là nhãn lực của Linh thực chuẩn, liếc mắt một cái liền biết rõ thân phận của Thiết Tranh.”
“Linh,” Nam Cung Mẫn nghi hoặc hỏi, “Không phải các ngươi chưa bao giờ thấy qua bộ mặt thật của nhau sao?”
“Nếu ngươi thường xuyên bị một đôi mắt tràn ngập hận ý gắt gao nhìn chằm chằm… cho dù cách khăn che mặt nhất định cũng có thể nhận ra ánh mắt hắn.” Linh thản nhiên.
“Như vậy,” Lôi Ngọc nghiêm trang, “Ngươi cũng có thể nhận ra ánh mắt của thủ lĩnh ám sát?”
“Có thể.” Trả lời không chút do dự.
“Hảo.” Tô, Lôi hai người liếc nhau, vuốt cằm cười.
“Khụ.” Cuối cùng, Lôi đại cốc chủ hắng giọng một cái, nghiêm túc nói, “Về chuyện Linh còn sống, nếu người nào để lọt ra tin này…” Y nhìn đám người không dám thở mạnh chung quanh, lộ ra một tia cười gian, “Bản lĩnh gϊếŧ người diệt khẩu của bổn cốc chủ so với ‘ám sát’ tuyệt đối cao minh hơn nhiều.”
Hô, một trận gió lạnh thổi qua, người người rùng mình sờ tay lên cổ.
Giờ sửu.
Bóng đêm chập chờn, gió thổi phần phật qua cửa sổ.
Phân đàn Từ Châu Tuyệt Tâm cốc.
Một gian phòng ốc.
Một cái giường.
Hai người.
“Tiểu Ngọc Nhi.” Tô Phóng nằm trên giường lăn lộn khó ngủ.
“Chuyện gì?” Lôi Ngọc nghiêng người, trong ánh đèn mờ nhạt hai tròng mắt nhìn thẳng Tô Phóng.
“Ta nhìn thấy.”
“Cái gì?”
“Ta nhìn thấy Nam Cung và Linh hôn môi.”
“… Ta cũng nhìn thấy.”
“Ta còn thấy Nam Cung vươn tay vào…”
“Đúng vậy, hắn lại dám… lại có thể giở trò ngay ngoài cửa phòng, cần gì phải… gấp gáp như vậy?” Lôi Ngọc ngáp một cái, không đồng tình nói.
“Tiểu Ngọc Nhi.”
“Nói nhiều… sao?” Lôi Ngọc lại ngáp thêm cái nữa, thanh âm bắt đầu mơ hồ.
“Chúng ta…” Tô Phóng nuốt nước bọt, “Đã ở trong phòng đúng không?” – thậm chí còn ở trên giường.
“Kia… sao lại… hỏi …” Lôi đại cốc chủ mơ mơ màng màng, trả lời bằng giọng điệu ngái ngủ.
“Ngươi… còn nhớ rõ… ước định của chúng ta không?” Tô Phóng dè dặt hỏi.
“Làm… đương nhiên…”
Hoàn toàn yên tĩnh.
Sau một lúc lâu.
Lôi đại cốc chủ đột nhiên xoay người ngồi dậy, cơn buồn ngủ sớm đã bay đến chín tầng mây, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán: “Chẳng lẽ… ngươi định… làm bây giờ?”
“Đây là do ngươi nói đó nha.” Gặp tình huống này, Tô đại lâu chủ vốn còn lo sợ bất an đột nhiên dương dương tự đắc nở nụ cười mười hai vạn phần xấu xa.
“…” Lôi đại cốc chủ lớn đến như vậy, vẫn là lần đầu tiên sâu sắc cảm nhận được hàm ý của cụm từ “tự chui đầu vào rọ”.
“Nam Cung bọn hắn sớm đã làm,” Tô Phóng thong dong đánh giá mỹ thực trước mắt, “Chúng ta không thể rớt lại phía sau. Tiểu Ngọc Nhi, ngươi nói có đúng không?”
“… Rớt lại phía sau một ít… cũng không sao… tính toán như vậy làm gì…” Lôi Ngọc ngập ngừng ấp úng, “Hơn nữa, thương thế của ngươi…”
“Vết thương của ta đã lành rồi.”
“Ngô…” Giờ này khắc này, Lôi đại cốc chủ vạn phần hối hận vì sao khi trị thương mình lại tận tâm tận lực.
“Ta hiểu được!” Tô đại lâu chủ bỗng nhiên vỗ mạnh đùi, tỏ vẻ tỉnh ngộ.
“Cái gì?” Lôi Ngọc nhíu mi.
“Ngươi đang sợ hãi.”
“Ai nói thế?” Tuy rằng đích xác có chút sợ hãi, bất quá Lôi đại cốc chủ luôn luôn là con vịt chết thích cãi bướng, đương nhiên sẽ liều mạng không nhận. “Làm thì làm, lão tử hôm nay bất cứ giá nào cũng phải làm!” Dứt lời, nằm thẳng đờ trên giường không nhúc nhích, chỉ hung hăng dùng nhãn tình oán hận trừng mắt nhìn tên đầu sỏ khiến cho mình lâm vào hoàn cảnh thê thảm. Gió hiu hắt thổi sông Dịch lạnh…
“Tiểu Ngọc Nhi…” Nhìn vẻ mặt bi phẫn của Lôi Ngọc, Tô Phóng thở dài một tiếng, cười khổ nói, “Ta với ngươi có mối thù gϊếŧ con hay mối hận đoạt vợ sao? Làm chi mà có vẻ mặt thâm cừu đại hận như vậy?”
“Thì sao? Ngươi không hài lòng?” Lôi Ngọc đảo tròn mắt, thừa cơ nhảy dựng lên, “Ngươi đã không muốn làm thì thôi đi, ta ra ngoài một chút.” Lúc này không chạy còn đợi đến bao giờ?
“Ai nói không muốn làm?” Tô đại lâu chủ lanh tay lẹ mắt một phen bắt được cổ tay mảnh khảnh trở về…
Đông.
Bởi vì trong lòng quýnh lên, ra tay quá mức vội vàng, dùng lực không thích đáng, hai người nhất thời đập đầu vào nhau, song song ngã xuống giường, hình thành tư thế trên dưới ái muội.
“Đau quá!” Lôi Ngọc một tay che trán trợn mắt nhìn tên gia hỏa áp trên người mình.
“Ngô…” Tô Phóng tuy cũng bị đυ.ng đến nảy đom đóm mắt, bất quá vẫn dùng sức ngăn chặn nhân nhi đang giãy dụa lung tung dưới thân mình, ngưng mắt ngắm nhìn.
Tầm mắt song phương giao hòa giữa không trung, nộ khí hư trương thanh thế cũng tan thành mây khói giữa thế công của sóng mắt nhu tình tựa biển. Thay vào đó, là một cảm giác ngây dại vô thanh vô tức, mờ mịt như sương mù trong ý loạn tình mê.
Tô Phóng chậm rãi lại gần từng tấc từng tấc một, cúi đầu hôn lên đôi môi khẽ nhếch của Lôi Ngọc. Vốn là ôn nhu liếʍ mυ"ŧ, tiếp theo triền miên dai dẳng, cuối cùng biến thành kịch liệt vô cùng. Không biết là ai bắt đầu trước, quần áo trên thân hai người qua tay đối phương rơi xuống từng mảnh từng mảnh, cho đến lúc cả hai đều lõa thể.
Tư vị hôn môi rất không tồi, vuốt ve lẫn nhau cũng có cảm giác, nhất là thời điểm đυ.ng chạm vào một vài bộ vị mẫn cảm… Lôi Ngọc thở phì phò, khép hờ đôi mắt hưởng thụ khoái lạc… Ách? Đây là cái gì??!!
“Đợi…đợi một chút, đợi một chút!” Lôi Ngọc lui vào trong vài ly, vội vàng đẩy tay Tô Phóng. “Này…Quá nhanh…”
“Không có a.” Đang làm được một nửa đột nhiên bị cắt đứt, Tô Phóng ai oán nói, “Ta hoàn toàn bắt chước từng bước một những điều lần đó nhìn thấy, đâu có tính sai thứ tự trước sau.”
“Ta nghe nói…” Lôi Ngọc chần chờ, “Rất đau.”
“Tiểu Ngọc Nhi,” Nhìn Lôi Ngọc rúc người trong chăn, Tô Phóng cười hì hì, “Trăm nghe không bằng một thấy, chuyện gì cũng phải đích thân trải nghiệm mới biết thiệt giả. Huống chi,” Hắn dụ dỗ, “Ngày đó cũng đâu thấy người nào kêu đau, chẳng phải lúc ấy ngươi cũng nhìn tận mắt sao?”
“…”
“Nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ lại sợ chút xíu đau như vậy?”
“…Đương nhiên không phải, nhưng…”
“Chẳng lẽ ngươi muốn bội ước?”
“Không phải.” Lôi Ngọc phẫn nộ, “Lôi Ngọc ta từ trước đến nay một lời đáng giá nghìn vàng, chưa từng nuốt lời.”
“Vậy là tốt rồi.” Con cá rốt cục đã mắc câu, Tô đại dã lang thỏa mãn quăng tấm chăn bông vướng víu sang một bên, nhìn mỹ nhân khuôn mặt đỏ bừng, đôi môi sưng đỏ, trần trụi dưới ánh nến, mê đắm nói, “Chúng ta tiếp tục đi, ta cam đoan sẽ khiến cho ngươi thật thoải mái, thật hưởng thụ.”
“…”
Vì thế, Lôi đại cốc chủ Tuyệt Tâm cốc trứ danh cơ trí tuyệt luân trên giang hồ, vì nhất thời vô ý, cuối càng bị tên sát thủ đứng đầu Triêu Mộ lâu biến thành dạ tiệc, hiển nhiên bị ăn sạch từ đầu đến chân, ngay cả xương cốt cũng không chừa.
***
Hôm sau.
Sáng sớm.
Ánh ban mai hiện ra.
Lôi Ngọc ngáp một cái, xoay người ngồi dậy – thói quen dậy sớm luyện võ lâu năm khiến y thức tỉnh đúng giờ – đau. Xương sống thắt lưng mỏi nhừ vô lực, làm cho Lôi đại cốc chủ mất mặt ngã xuống, vừa vặn đè lên bộ ngực của Tô đại lâu chủ da dày thịt béo dưới thân, Tô Phóng mừng rỡ, ôm mỹ nhân tự động nhảy vào ngực mình nửa ngày cũng không chịu buông tay.
Mẹ nó, Lôi Ngọc thầm mắng, cái này mà gọi là “đau chút xíu”? Nói cái gì “Thực thoải mái”, “thực hưởng thụ” – XX hắn, thuần túy đều là chuyện ma quỷ gạt người!
“Hỗn đản!” Bất tri bất giác đem nỗi giận trong lòng phát tác, Lôi Ngọc căm tức trừng Tô Phóng, “Kỹ thuật của ngươi thật sự quá tệ hại!”
“Là lần đầu tiên của ta nha,” Tô Phóng ủy khuất, “Đương nhiên không có biện pháp khống chế cho tốt. Không bằng như vầy,” Nhãn châu hắn xoay động, cợt nhả, “Sau này chúng ta luyện tập hàng ngày, kĩ thuật sẽ càng lúc càng tốt hơn.”
“Nằm mơ!” Lôi Ngọc dùng sức giãy ra khỏi cái ôm của Tô Phóng, quấn chăn lăn sang một bên. “Tối hôm qua đã làm liên tiếp năm, sáu lần, còn muốn mỗi ngày? Ngươi muốn gϊếŧ ta chắc?!”
“Ta làm sao có thể gϊếŧ ngươi a?” Tô Phóng cười tà, “Hơn nữa, đêm qua không phải ngươi cũng rất thích thú sao?”
“Thích thú chỉ có ngươi.” Lôi Ngọc lạnh lùng, “Còn ta bị giày vò đến chết đi sống lại, đau đến suýt ngất.”
“Thật sự đau đến thế sao?” Tô Phóng trong nháy mắt có phần hoảng hốt, “Thực xin lỗi, ta không có kinh nghiệm…”
“Đúng a,” Lôi Ngọc từ từ châm chọc, “Chỉ có nhân tài không có kinh nghiệm mới làm càn như thế, còn xem thống khổ của người khác là hưởng lạc.” Y dùng khóe mắt liếc Tô Phóng suy sụp cúi mặt, ủ rũ không dám lên tiếng, đột nhiên bật cười, “Lần sau đừng lỗ mãng như vậy, chú ý nhiều hơn một chút là được.”
“…Tiểu Ngọc Nhi!” Giật mình trong giây lát, Tô Phóng vui mừng hoan hỉ kêu lên, ôm chặt cả người Lôi Ngọc vào lòng đến nghẹt thở. “Ta nhất định sẽ nhớ kỹ lời ngươi.” Nói xong, mạnh mẽ hôn hai cái trên môi Lôi Ngọc.
“Ngươi…” Lôi Ngọc vẻ mặt bất đắc dĩ lắc lắc đầu, khóe miệng lại nhịn không được lén giương lên.
“Ai nha!” Trong lúc vô ý nhìn đến một bên sàng đan, lập tức Tô Phóng cực kì hoảng sợ, “Ngươi chảy…”
“Câm miệng!” Lôi Ngọc che cái miệng rộng của hắn, ánh mắt hung tợn khiến cho Tô Phóng phải đem từ “máu” đã ra đến đầu lưỡi nuốt trở về trong bụng. “Ngươi còn tiếp tục hô to gọi nhỏ, ta sẽ làm thịt ngươi!!” Vốn là những lời rất có lực uy hϊếp, lại bởi vì tai mặt đều đỏ hồng mà giảm mạnh khí thế.
“Còn đau sao?” Tô Phóng hỏi nhỏ, “Có muốn ta bôi thuốc cho ngươi không?”
“Không cần.” Lôi Ngọc dứt khoát cự tuyệt, “Vết thương nhỏ ấy tính gì? Trước đây ta trèo cây ngã vỡ đầu, vết rách to như vậy cũng không bôi thuốc…”
“Tiểu Ngọc Nhi…” Tô Phóng thở dài, “Cái này cùng cái kia đâu có giống nhau. Chẳng lẽ ngươi muốn cả ngày ôm thắt lưng, không thể ngồi, không thể đi đường sao?”
“Còn không phải do ngươi làm hại?!” Nhắc đến đây, lửa giận của Lôi Ngọc càng cháy rực.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm cả đời.” Tô đại lâu chủ vô cùng nghiêm túc nói ra một câu như vậy, nhất thời khiến Lôi đại cốc chủ sợ tới mức tim đập rộn, khí huyết dâng lên.
“… Thời gian cả đời không phải ngắn…” Trong chốc lát đã khôi phục bình thường, liếc nhìn ánh mắt chân thành tha thiết, ngữ ý thành khẩn của nam nhân, Lôi Ngọc giảo hoạt, “Trước hết để ta suy nghĩ nửa năm một năm đã.”
“Không sao, cứ từ từ suy nghĩ, ta sẽ chờ.” Tô Phóng độ lượng nói, “Hiện tại quan trọng nhất là bôi thuốc cho ngươi. Tiểu Ngọc Nhi,” Hắn lấy từ dưới gối ra một đống bình bình lọ lọ, “Trong số này bình nào trị ngoại thương hữu hiệu nhất?”
“Để ta tự làm.” Lôi Ngọc tùy tay cầm lấy một bình sứ màu trắng, thuận tiện xin miễn “hảo ý” của Tô đại lâu chủ.
“Thật sự không cần ta giúp?’ Tô Phóng chưa tư bỏ ý định.
“Không cần.”
“Vậy… có cần ta giúp ngươi mặc quần áo hay không?”
“Không cần.”
“Thật sự?”
“Thật sự.”
“Tiểu Ngọc Nhi…”
“Nhanh mặc quần áo rồi đi ra ngoài cho ta!” Lôi đại cốc chủ không còn kiên nhẫn, một phen xách gối đầu biến thành ám khí ném tới. Cao thủ so chiêu, lá cỏ bụi hoa còn có thể đưa người vào chỗ chết, huống chi là một cái gối đầu so với lá cây và đóa hoa còn nặng hơn mấy chục lần? Ngay lập tức hù được Tô đại lâu chủ nhanh chóng vơ lấy quần áo bốn phía vội vàng mặc vào, chật vật lủi ra khỏi cửa phòng chạy trốn.
***
Túy Hồng lâu.
Thành Từ Châu tuy không lớn, bất quá đệ nhất đại phái hắc đạo Tuyệt Tâm cốc và tổ chức sát thủ đệ nhất võ lâm Triêu Mộ lâu vẫn có phân bộ của mình ở đây. Túy Hồng lâu là một trong số đó.
Đàn sáo khinh tấu, oanh ca yến vũ. Túy Hồng lâu và Ôn Nhu các giống nhau, đều là thanh lâu ngày đêm đón khách, dựa cửa bán rẻ tiếng cười. Khác nhau chính là, Túy Hồng lâu không buôn bán nam sắc, hơn nữa có quy tắc của mình: phàm cô nương được khách nhân lựa chọn, nếu không muốn hầu hạ cũng không bị miễn cưỡng. Cho dù khách nhân trả thật nhiều kim ngân tài vật, kỹ viện cũng không ép bức cô nương đón khách, ngược lại một vài khách nhân muốn Bá vương ngạnh thượng cung thường thường sẽ bị chỉnh đến mặt xám mày tro, chạy trối chết, từ đó về sau không dám trở lại nháo sự nữa. Nói theo lời của lão bản nương “Phi yến kinh hồng” Đỗ Cửu, nếu khách nhân có thể tự do lựa chọn cô nương, như vậy các cô nương cũng có thể tự do cự tuyệt. Tóm lại, ở Túy Hồng lâu, hết thảy đều lấy hai chữ “tự nguyện” làm điều kiện tiên quyết, bởi vậy, hiển nhiên số thanh quan chỉ bán nghệ không bán thân đông hơn nhiều so với các thanh lâu khác. Trong số đó, đương gia đầu bài Liên Nguyệt cô nương của Túy Hồng lâu chính là người xuất chúng nhất. Này bộ dạng rung động lòng người, thanh lệ tuyệt tục, này một đôi tròng mắt như sóng nước dập dờn, câu hồn nhϊếp phách. Bất quá nhóm khách quen hay đến Túy Hồng lâu tầm hoan tác nhạc đều biết rõ trong lòng, đây là một đóa hoa phiêu miểu trên núi cao, chỉ có thể nhìn mà không thể hái. Nghe nói, từng có rất nhiều quan lại quyền quý, thương nhân lắm tiền đến thuyết phục, muốn đưa về làm thϊếp, thậm chí có người nguyện ý cưới làm chính thê, nhưng đều bị Liên Nguyệt dịu dàng cự tuyệt, bình thản nói mình đã có ý trung nhân, chỉ vì người này mà thủ thân như ngọc. Sau khi tin tức này lan truyền, có không biết bao nhiêu giang hồ thiếu hiệp, công tử đa tình đã chết tâm. Người may mắn khiến cho vị Liên Nguyệt cô nương xinh đẹp như thiên tiên kia cam tâm tình nguyện đau khổ chờ đợi đến tột cùng là ai, bí mật này, trước sau không có người nào biết.
Giờ thân sắp qua, giờ dậu sắp đến.
Túy Hồng lâu vẫn đông như trảy hội, ồn ào tiếng người, phi thường náo nhiệt.
Một chiếc xe ngựa bốn bánh to lớn ngừng ở cửa chính Túy Hồng lâu, màn xe vén lên, có hai người một trước một sau đi ra. Người đi trước cao ngất, trung hậu hiền lành, người đi sau nhỏ gầy văn nhược, nhu mỹ ôn uyển. Thanh niên văn nhược đang di chuyển từng bước rì rì xuống xe, hán tử cao lớn cẩn cẩn dực dực đưa tay đỡ. Đang chào hỏi khách khứa bên cửa lại nhìn thấy một màn này, lão bản nương Đỗ Cửu phong tao không giảm so với năm đó không khỏi âm thầm lắc đầu. Cuộc đời nàng không thích nhất chính là loại cậu ấm được nuông chiều từ bé này, lại nhìn bộ dáng che chở đầy đủ của nam tử cao lớn đối với y, có thể thấy rõ ràng hai người quan hệ không bình thường – đoạn tụ chi phích – đây là chuyện xếp thứ hai trong những thứ Đỗ Cửu chán ghét, cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Túy Hồng lâu không kinh doanh nam sắc. Nhưng đến lúc nàng nhìn rõ diện mạo của nam tử cao lớn trước mặt kia, thân mình đột ngột ngã ngửa.
“Lâu, lâu chủ…”
“Hải,” Tô Phóng cẩn thận dìu Lôi Ngọc xuống xe, ngẩng đầu nhìn thấy người quen, lập tức cười ha ha nói, “Đỗ Cửu, biệt lai vô dạng.”
“Thuộc, thuộc hạ… thực, tốt lắm…” Đỗ Cửu nhìn ngó Tô Phóng, lại liếc qua nam tử nhỏ bé xinh đẹp bên cạnh hắn, nói không ra lời. Ông trời ơi, vì sao lâu chủ vĩ đại anh minh thần võ, thành thục cơ trí của Triêu Mộ lâu chúng ta lại có thể ở dưới tình huống không ai biết mà sa vào con đường long dương chi phích?! Cái này nguy rồi, Liên Nguyệt phải làm sao bây giờ? Lại nhìn bộ dạng nam tử lâu chủ mang đến, đích xác có thể xưng tụng
là dung mạo trầm ngư lạc nhạn. Có lẽ… một ý niệm bỗng nổi lên trong đầu… nếu lâu chủ chỉ chơi đùa, như vậy…
“Đỗ Cửu,” Tô Phóng kỳ quái hỏi, “Đà chủ phân đà Từ Châu vẫn luôn thao thao bất tuyệt của Triêu Mộ lâu chúng ta sao hôm nay lại biến thành miệng hồ lô rồi?”
“Không, không có gì.” Đỗ Cửu nhanh chóng chỉnh lại tâm tình, quyết định không để ý đến người đang cong vẹo bắt trên thân lâu chủ, khom người thi lễ. “Thuộc hạ Đỗ Cửu đà chủ phân đà Từ Châu ra mắt lâu chủ. Lâu chủ, thỉnh.” Dứt lời, liền tươi cười uốn éo dẫn đường.
Đích thật là một nữ nhân tinh minh lợi hại. Nghiền ngẫm bóng lưng cố ý không để ý tới mình của Đỗ Cửu, Lôi Ngọc hơi hơi nheo lại hai tròng mắt. Coi bộ, ấn tượng của Đỗ phân đà chủ về mình đã tồi tệ đến cực điểm. Không sao, binh đến tướng ngăn, nước dâng đập chặn, ngươi muốn chơi gì, Lôi mỗ ta nhất định phụng bồi. Dưới sự giám thị chặt chẽ của Tô Phóng, đang phải bất đắc dĩ ngồi tựa vào ghế dựa buồn chán gần một ngày, trong mắt Lôi đại cốc chủ dần hiện ra ánh sáng xấu xa.
***
Đây là một khuê phòng được bố trí lịch sự tao nhã, nội việc lấy hồng nhạt làm màu chủ đạo, không khó nhìn ra đây là khuê phòng của nữ tử. Trong phòng đích xác cũng có một cô gái đang đánh đàn. Tiếng đàn lượn lờ, tỏ nỗi tương tư; thu ba tha thiết, tình ý cảm động, thật là một tuyệt sắc giai nhân dung mạo như hoa, phong vận như liễu.
Vốn Lôi Ngọc cũng là một nam nhân khá thích thưởng
thức nữ tử xinh đẹp, chỉ có điều nữ tử xinh đẹp này lại là tình địch của mình, như vậy cho dù bộ dạng đối phương có xinh đẹp quá thiên tiên, nhìn vào cũng chỉ thấy tẻ nhạt vô vị. Thầm tặng cho Tô Phóng một ánh mắt hung ác, Lôi Ngọc giả bộ ngốc cái gì cũng không biết. Lôi cốc chủ chưa bao giờ làm loại chuyện mất danh dự cùng nữ nhân tranh đoạt tình lang như thế này, trước kia cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế. Nhìn thấy ghen tị không che dấu trong mắt vị cô nương tên Liên Nguyệt kia, Lôi Ngọc nhịn không được cười khổ.
“Tiểu Ngọc Nhi…” Tô Phóng có chút xấu hổ mở miệng, năm đó bất quá cũng chỉ là nhất thời hảo tâm cứu một tiểu nha đầu mười hai mười ba tuổi khỏi tay sơn tặc, sau đó giao cho Đỗ Cửu chăm sóc, nhưng là, vì sao sáu năm sau tương kiến lại biến thành cục diện này. Hắn tuyệt đối không muốn người yêu của mình vì vậy mà sinh ra một vài hiểu lầm không cần thiết.
“Lâu chủ,” Đỗ Cửu bất chấp thất lễ mà ngắt lời giải thích của Tô Phóng, “Liên Nguyệt và ngài đã sáu năm không gặp, nàng có rất nhiều tâm sự muốn nói với ngài.” Nàng chuyển mâu nhìn Lôi Ngọc, “Vị tiểu huynh đệ này xin để thuộc hạ tạm chiếu cố, tuyệt sẽ không để y thiếu một cọng lông tơ.” Nói xong, thập phần thân mật nhiệt tình kéo ống tay áo Lôi Ngọc, không nói hai lời đem người dẫn ra ngoài, hơn nữa còn không quên đóng cửa thay hai người trong phòng.
Tô Phóng lòng nóng như lửa đốt định đuổi theo, lại nhìn thấy Lôi Ngọc quay đầu chuyển tới ánh mắt tín nhiệm mới an tâm dừng bước. Không sai, bất kể như thế nào, trước tiên vẫn nên giải quyết xong phiền phức không hiểu sao lại xuất hiện trước mắt rồi nói sau.
***
“Ngươi là một nam nhân.” Dùng sức túm thanh niên văn nhược đẩy mạnh vào phòng mình, Đỗ Cửu lẳng lặng quan sát kỹ lưỡng từ đầu đến chân nam tử trong phòng.
“Đúng a,” Lôi Ngọc cắn răng nhịn xuống cảm giác khó chịu ở nửa người dưới do phải nghiêng ngả lảo đảo trên đường, khóe môi giương lên nở nụ cười ôn hòa, “Mắt đại nương không có vấn đề chứ?”
Đại nương??!! Lời này khiến cho Đỗ Cửu năm nay mới đầy hai mươi chín tức đến đỉnh đầu bốc khói, trong lòng bốc hỏa.
“Ai là đại nương?!” Đỗ Cửu mắt hạnh trợn lên, miệng thở phì phì.
“Vậy… vậy tại hạ nên xưng hô thế nào…” Nam nhân trói gà không chặt sợ hãi rụt rè hỏi.
“Gọi ta Đỗ lão bản là được.” Cơn giận của Đỗ Cửu còn sót lại chưa tiêu, trừng mắt liếc Lôi Ngọc, “Ta hỏi ngươi, ngươi và lâu chủ chúng ta quan hệ ra sao?”
“Này…”
“Cái gì?”
“… Ta…”
“Cái gì?” Đỗ Cửu nghiêng tai lắng nghe.
“… Ta không tiện nói.” Thanh âm Lôi Ngọc nhỏ như muỗi kêu, hơi hơi xấu hổ cúi đầu, bộ dáng kia, mười người thì đủ mười sinh thương.
Đỗ Cửu chợt hiểu ra, chẳng trách lâu chủ bị người này sở hoặc. Người dễ dàng khiến cho người khác sinh ra ý muốn bảo hộ mãnh liệt như thế, Đỗ Cửu nàng mới gặp lần đầu. Nếu không phải lâu chủ… nàng thực nguyện ý nhận làm đệ đệ kết nghĩa.. chỉ tiếc…
“Ngươi…khụ…” Nàng ho khan một tiếng, khó khăn nói, “Ngươi có biết hay không…”
“Cái gì?” Lôi Ngọc ngẩng đầu.
Đôi mắt trong sáng, ngây thơ biết bao! Đối diện với đôi mắt thuần khiết hoàn toàn không biết gì như thế, Đỗ Cửu vô cùng hổ thẹn, đến tột cùng phải mở miệng như thế nào mới có thể khiến cho tổn thương giảm đến mức thấp nhất đây?
“Cửu nương,” từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, phó đà chủ phụ trách cảnh giới toàn bộ lâu, “Phích lịch kiếm” Công Tôn Mộc, đẩy cửa bước vào. “Dưới lầu có người nháo sự.”
“Người nào?” Đỗ Cửu bỗng nhiên hoàn hồn, nhướng hai đạo lông mày tú lệ.
“Là ‘Thiết chưởng nhân đồ’ Ngôn Tử Ngọ.”
“Ngôn Tử Ngọ?” Đôi mày của Đỗ Cửu nhíu chặt, “Đi! Đi nhìn một chút.” Xoay người ra cửa, lo lắng liếc mắt nhìn Lôi Ngọc muốn nói lại thôi.
“Ta cũng đi,” Lôi Ngọc vẻ mặt chờ đợi nói, “A Phóng thường kể cho ta chuyện giang hồ, ta luôn muốn tận mắt chứng kiến cho biết.”