Chương 84: Xuất phủ

Sau cơn mưa phùn không khí đặc biệt trong trẻo, cây lựu trong sân cũng đang nở rộ không ít nụ hoa đỏ thẫm.

Khi Lý Thanh Ca quay về lập tức ngửi được mùi hương thơm ngát khiến lòng người thoải mái đó, không tự chủ được mà nở một nụ cười.

“Tỷ tỷ.” Dưới mái hiên, Lý Thanh Họa chờ Lý Thanh Ca đã lâu, giờ khắc này thấy Lý Thanh Ca trở về liền bỏ rơi Túy Nhi, chạy về phía tỷ tỷ.

“Chậm một chút.” Vì có mưa nên đường này khá trơn, sợ đệ đệ té, Lý Thanh Ca cũng tăng nhanh bước chân, đón lấy hắn rồi ôm vào lòng.

Nhìn gương mặt nhỏ bé trắng trẻo của đệ đệ đỏ hồng lên, đôi mắt tràn ngập ý quan tâm, trái tim Lý Thanh Ca vô cùng ấm áp.

“Tỷ tỷ, tỷ có sao không?” Đôi mắt xinh đẹp của Lý Thanh Họa xoay tròn trên người tỷ tỷ, sáng nay thức dậy mới biết tối qua tỷ tỷ phải đi hầu hạ vị Đại tiểu thư Cao gia kia, hắn sợ đến không ăn nổi điểm tâm. Mấy lần trước, Cao Vân Dao luôn bắt nạt Lý Thanh Ca, trong lòng hắn vẫn còn rất sợ.

Lý Thanh Ca cười: “Có thể có chuyện gì chứ?” Không lẽ Cao Vân Dao kia là cọp, có thể ăn thịt nàng sao?

Túy Nhi cũng đi đến, từ trên xuống dưới tỉ mỉ đánh giá Lý Thanh Ca một phen, còn không yên lòng hỏi: “Tiểu thư, Đại tiểu thư kia không làm khó người chứ?”

Lý Thanh Ca lắc đầu: “Không, chuẩn bị ít nước nóng cho ta, ta muốn tắm rửa.”

“Hả?” Sáng ra đã tắm? Túy Nhi nghi hoặc nhìn Lý Thanh Ca: “Hay là Đại tiểu thư đó…”

Lý Thanh Ca liếc nhìn nàng một chút, cười nói: “Mùi quá khó ngửi…”

“Ồ.” Túy Nhi hiểu rõ, nàng đã sớm nghe nói chứng bệnh của Cao Vân Dao, cho nên sau khi nở một nụ cười xấu xa thì lập tức đi chuẩn bị.

Lý Thanh Ca dẫn Lý Thanh Họa vào phòng, hỏi đêm qua hắn ngủ có ngon không, điểm tâm đã ăn những gì, Lý Thanh Ca ngoan ngoãn ngồi trong lòng nàng trả lời từng câu.

Túy Nhi nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng nước nóng để tắm rửa và quần áo sạch, lúc này Lý Thanh Họa mới quay về phòng mình luyện chữ.

Đóng cửa phòng, một mình đi tới sau bức bình phong, cởi y phục, bước vào trong bồn tắm ấm áp, được nước ấm vỗ về da thịt, thoải mái đến mức mỗi một mạch máu trên người đều như được nở ra.

Ngả đầu vào vách thùng tắm, mái tóc đen của nàng tỏa ra, Lý Thanh Ca từ từ nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ đến tình cảnh tối qua, nhớ đến dáng vẻ buồn nôn của Cao Vân Dao, nàng nở nụ cười.

Nhưng mà, nụ cười kia không một tiếng động, lại có vẻ bi thương.

Trong lòng nàng không có kɧoáı ©ảʍ khi được báo thù, chỉ có tự trách và tự giễu.

Chỉ một con giòi bọ như vậy thôi mà kiếp trước làm cho nàng phải chịu bao nhiêu đau khổ?

Thậm chí, ngay cả việc gϊếŧ chết nàng ta cũng khiến cho Lý Thanh Ca thấy bẩn tay mình, nhưng mà kiếp trước nàng lại cứ như thế chịu đựng…

Nếu nàng có thể tỉnh ngộ sớm hơn, phản kháng nhiều hơn, có thể sẽ thoát được thảm cảnh sau này?

Đắp một cái khăn ướt lên mặt, thời khắc này, nàng rất muốn vùi lấp chính bản thân mình.

--- ------ ------ ------ ------ ----

Túy Nhi vừa bận bịu chỗ Lý Thanh Ca xong liền quay lại phòng của Lý Thanh Họa đốc thúc tiểu tử kia đọc sách viết chữ. Ngày ấy Lý Thanh Ca dặn nàng phải chú ý tới Lý Thanh Họa nhiều một chút, đồng thời nhắc nhở không được tin tưởng bất cứ ai ở Cao phủ. Tuy rằng nàng không biết rõ, nhưng lời của Lý Thanh Ca nàng luôn ghi khắc trong đầu.

Cho nên những chuyện liên quan đến sinh hoạt hàng ngày của hai tỷ đệ này, phàm là chuyện nàng có thể làm được thì đều tự mình làm, tuyệt không để người khác nhúng tay. Thậm chí Thúy Xảo và mấy nha hoàn do Đại thái thái phái tới nàng đều để cho bọn họ làm việc ở bên ngoài, còn chuyện trong phòng của thiếu gia và tiểu thư chỉ một mình nàng xử lý.

“Túy Nhi, tiểu thư về chưa?” Âm thanh suy yếu của Trương thị đột nhiên truyền đến.

Túy Nhi vừa nghiên đầu liền nhìn thấy gương mặt sưng phù của Trương thị xuất hiện trước mắt, nàng sợ đến mức lùi về sau vài bước, sau đó tức giận nói: “Ta nói Trương ma ma này, giữa ban ngày mà bà muốn hù chết người sao?”

Trương thị cũng biết là dáng vẻ hiện giờ của mình rất khó coi, hôm qua bà lo nghĩ chuyện của con gái cả đêm, càng nghĩ càng thấy không ổn. Hồng Hỉ dù có ngang ngược đến mấy cũng không thể bỏ trốn cùng nam nhân, huống chi, hai mẹ con bà sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, bà không tin Hồng Hỉ lại tuyệt tình như vậy. Đồng thời, đêm hôm đó bà nằm mơ thấy Hồng Hỉ kêu la thảm thiết, mắt của bà vẫn giật liên tục, trong lòng rất hoảng loạn, tựa hồ sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Nữ nhân lớn tuổi lại lo âu quá mức, dáng vẻ này còn dễ nhìn được sao?

Gương mặt trông có vẻ hiền lành đôn hậu lúc bình thường bây giờ trắng bệch, giống như một cái bánh bao cũ, vừa mềm vừa nhão, khí sắc thì vừa vàng vừa đen.

“Tiểu thư về rồi đúng không?” Trương thị thật sự không có sức đâu mà tính toán với Túy Nhi, trực tiếp hỏi.

Túy Nhi liếc mắt:”Vừa trở về.”

Trương thị cũng không nói lời nào, đẩy nàng qua một bên để bước vào phòng, Túy Nhi vội kéo bà lại, nhẹ giọng nói: “Trương ma ma, bà có tâm một chút đi được không? Con gái bà bỏ trốn theo người khác, cho dù mỗi ngày bà đến làm phiền tiểu thư cũng vô ích thôi, huống chi tối qua tiểu thư phải hầu hạ vị Đại tiểu thư kia, bây giờ đang tắm rửa trong phòng, sao bà có thể xông vào được?”

“Ồ.” Trương thị liếc mắt vào phòng một cái, “Thôi, ta chờ tiểu thư xong việc.”

Túy Nhi mạnh mẽ trừng bà một cái: “Bà không để cho tiểu thư nghỉ ngơi một lúc sao? Còn nữa, nơi này là Cao gia, cho dù muốn phái người đi tìm Hồng Hỉ thì cũng phải do Đại thái thái lên tiếng mới được. Cho nên bà đi tìm tiểu thư chi bằng đi tìm Đại thái thái, đúng rồi, không phải bà rất được Đại thái thái xem trọng sao? Nói không chừng bà đi tìm Đại thái thái còn hữu dụng hơn tiểu thư nữa.”

Sắc mặt Trương thị trắng bệch, dĩ nhiên bà biết đây là Cao phủ, chuyện ở đây phải do Đại thái thái quyết định, nhưng mà làm sao bà dám?

Đại thái thái kia không phải là người dễ chịu, từ sau chuyện thất bại trong việc đẩy Lý Thanh Ca rơi xuống nước, Đại thái thái cũng không cho người tìm bà nữa.

Hiện giờ đã đến Cao phủ, Lý Thanh Ca đã ở dưới mắt Đại thái thái, chung quanh cũng là người của bà ta, Đại thái thái muốn xoa nắn Lý Thanh Ca thế nào cũng chỉ cần một câu nói, Trương thị bà đã sớm bị Đại thái thái xem là kẻ dư thừa, không bị hạ độc thủ đã là may mắn rồi, bà không dám xuất hiện trước mắt Đại thái thái nữa, không lẽ sợ Đại thái thái quên mất bà hay sao?

Mặt Trương thị tối sầm lại, lẩm bẩm một câu: “Ta chờ tiểu thư đi ra.”

“Bà muốn thì cứ chờ.” Túy Nhi tức giận nói, vừa làm mặt quỷ thì đã thấy Cao Dật Hiên tiến vào sân, trên người mặc áo gấm màu tím, vóc người cao to, dung mạo tuấn tú, mái tóc đen óng được cột lên bằng ngọc quan, ánh mắt tỏa sáng, khóe môi khẽ nhếch, mang theo nụ cười cố hữu, khiến người ta nhìn thấy sẽ sinh ra hảo cảm.

“Nhị thiếu gia.” Ánh mắt Túy Nhi sáng lên, vừa định tiến lên nghênh đón đột nhiên nhớ đến lời dặn của Lý Thanh Ca, bước chân liền dừng lại.

Cao Dật Hiên tiêu sái đi tới gần, ý cười trên khóe môi càng tươi sáng: “Ca Nhi muội muội có trong phòng không?” Âm thanh càng êm tai khiến lòng người cảm động.

Túy Nhi gật gù, ngón tay chỉ ra phía sau: “Tiểu thư đang ở trong phòng.”

“Ừ.” Cao Dật Hiên trực tiếp đi tới cửa, đưa tay lên chuẩn bị gõ.

“Tiểu thư đang tắm.” Túy Nhi vội nói.

Ngón tay Cao Dật Hiên dừng lại, quay đầu cười một cái, một sợi tóc lướt qua mặt, quả thật là phong hoa tuyệt đại, như là yêu tinh.

Túy Nhi nhìn mà ngây dại, ngay cả ánh mắt

của Trương thị cũng khóa chặt trên người Cao Dật Hiên, gương mặt sưng phù cũng đỏ ửng lên, nếu mình có thể trẻ lại hai mươi tuổi, nói không chừng…

Cao Dật Hiên liền quay người sang hướng một gian phòng bên cạnh: “Vậy ta đi tìm Họa Nhi.”

Túy Nhi sững sờ, lập tức đuổi theo giơ hai tay ngăn Cao Dật Hiên lại, trong mắt tràn đầy áy náy, trầm giọng nói: “Tiểu thiếu gia đang luyện chữ.” Được rồi, đúng là Nhị thiếu gia rất tuấn tú, nhưng tiểu thư đã dặn dò, trong phủ này không được tin bất cứ ai, vẫn nên ít thân cận một chút, bao gồm của Nhị thiếu gia này.

Lần này cho dù Cao Dật Hiên có muốn không để ý vẻ xa cách của Túy Nhi cũng không thể, hắn khẽ nhíu mày, thân thể hơi cong xuống, cúi sát vào người Túy Nhi, đôi mắt màu hổ phách chập chờn mấy phần tà khí: “Là tiểu nha đầu kia bảo ngươi làm vậy?”

Túy Nhi nháy mắt, đứng gần Nhị thiếu gia như vậy làm cho nàng thấy nóng mặt, không biết trả lời thế nào.

“Túy Nhi, nha đầu chết tiệt này thật không ra gì.” Trương thị thấy thế, nghĩ thầm đã đến lúc mình ra mặt rồi. Bà ngẩn đầu lên, ưỡng thẳng ngực, cả người giống như được tiếp thêm sinh khí, bộ dáng hùng hổ tiến lên vài bước, đẩy Túy Nhi ra, lên giọng dạy dỗ: “Ngươi cản ta thì cũng thôi, bây giờ ngay cả Nhị thiếu gia cũng cản là sao? Ngươi biết Nhị thiếu gia là ai không? Là thân phận gì không? Một tiện tì như ngươi dám to gan vậy sao? Đây là bất kính.”

Túy Nhi bị bà nói cho sững người: “Bà…”

“Ngươi ta cái gì, Nhị thiếu gia đến đây chính là vinh hạnh của tiểu thư, ngươi là một nô tì mà dám ngăn cản, ta thấy ngươi không bị đánh nên ngứa ngáy khắp người đúng không?” Nói xong Trương thị vung cánh tay to khỏe lên, bàn tay chuẩn bị hướng về gương mặt nhỏ nhắn của Túy Nhi.

Túy Nhi sững sờ, chỉ cảm thấy bên tai có một luồng gió mát kéo tới, nàng theo bản năng nhắm mắt lại, giơ tay lên muốn che mặt, nhưng cảm giác đau đớn không hề xuất hiện, ngược lại nghe được tiếng thét như lợn rống của Trương thị vang lên.

“Hu hu hu, Nhị thiếu gia, lão nô là vì ngài mà, tiện tì này quá không quy củ, lão nô chỉ muốn giúp ngài dạy ả…” Trương thị bị quăng trên đất, vừa nắm cánh tay bị trật khớp vừa oan ức khóc lóc nói.

Túy Nhi có chút không phản ứng kịp, đây là tình huống gì, Nhị thiếu gia đang giúp nàng sao?

Sao Nhị thiếu gia lại giúp nàng? Lúc nãy nàng đã vô lễ với hắn mà.

Giữa hai lông mày của Cao Dật Hiên xẹt qua lệ khí: “Dạy? Ngươi có tư cách gì?”

Trương thị sững sờ, một dòng nước dâng lên trong mắt, tựa hồ quên cả rơi xuống. Trong phủ này ai cũng nói Nhị thiếu gia là người dễ chịu nhất, bình thường luôn cười nói vui vẻ, chưa từng hung dữ với bất cứ ai, nhưng mà, dáng vẻ bây giờ thật khác xa lời đồn.

“Nhưng mà, nó không cho ngài vào gặp tiểu thư.” Trương thị không cam lòng nói, tại sao Túy Nhi vô lễ với hắn thì hắn không giận, bà đây giúp hắn thì lại bị hắn bẻ gãy tay?

Cao Dật Hiên thật sự không muốn để ý tới loại phụ nhân thô kệch tâm địa độc ác như vậy, ngay cả liếc nhìn cũng thấy buồn nôn, chỉ trầm giọng nói: “Cút.”

“Ta…” Trương thị bị một tiếng “cút” kia làm cho hoảng sợ, nhưng mà bà vẫn còn việc chính chưa làm, sao có thể cút được?

“Nhị thiếu gia.” Trương thị bò dậy, khóc đến thê thảm, nước mắt lưng tròng còn mang theo vài phần năn nỉ: “Nhị thiếu gia, lão nô còn có chuyện quan trọng muốn tìm tiểu thư, Nhị thiếu gia, lão nô không thể đi,

Nhị thiếu gia…”

Từng tiếng “Nhị thiếu gia” kia, trong u oán còn mang theo mấy phần hờn dỗi khiến cho Túy Nhi nổi cả da gà, lại nhìn bộ dáng của Trương thị, quả thật hợp với câu nói “già mà không nên nết”, trâu già còn muốn gặm cỏ non.

Nhưng mà, đối tượng là Nhị thiếu gia sao?

Được rồi, Túy Nhi bị ý nghĩ này của mình làm cho buồn nôn muốn chết.

Càng không cần nói đến Cao Dật Hiên, giờ khắc này hắn chỉ thật muốn một cước đá Trương thị bay ra ngoài không gian.

“Nhị thiếu gia, lão nô sai rồi, lão nô không dám nữa, nhưng mà dù gì lão nô cũng là nhũ nương của tiểu thư, cả một đời…”

Trương thị lại cố ý lải nhải không ngừng, Túy Nhi và Cao Dật Hiên xạm mặt lại.

Cao Dật Hiên nắm chặt nấm đấm, thật muốn đánh cho một quyền, nhưng mà, hắn vẫn cố kềm chế lại, trong lòng thầm tự thủ, nơi này là chỗ của tiểu nha đầu, người kia dù sao cũng là nhũ nương của nàng, còn nữa, nữ nhân không thích nam nhân bạo lực. Lần trước hắn kích động tát nàng một cái, sau đó ruột gan hắn như có lửa đốt, cho nên, hắn không thể ra làm chuyện đánh nữ nhân nữa.

Không phải vì tiện phụ buồn nôn này, mà là vì nha đầu của hắn.

“Còn không mau cút đi, không lẽ chờ bổn thiếu gia tự mình đưa ngươi đi sao?” Cao Dật Hiên nổi cả gân xanh, chỉ muốn bộc phát bạo lực trong người mình.

“Nhị thiếu gia.” Mắt Trương thị mờ nước.

“Còn kêu cái gì?” Vào lúc này cửa phòng mở ra, Lý Thanh Ca đứng ở cửa, nàng mặc bộ y phục màu tím khói, mái tóc như mây chưa chải chưa bới, cứ như vậy xõa bung ở đầu vai. Có lẽ là do vừa tắm qua, cả người nàng còn mơ hồ tỏa ra một luồng hơi ấm và một mùi hương thơm ngát.

Mi mắt nàng như vẻ, da dẻ trắng óng ánh, vô cùng mịn màng, đôi mắt tràn ngập linh khí mang theo một chút tức giận và lạnh lùng, đôi môi anh đào mềm mại ướŧ áŧ, giờ khắc này đang mím chặt lại.

Đôi mắt Cao Dật Hiên tỏa sáng, hắn cười tủm tỉm đi đến bên cạnh nàng, hơi nghiên người tựa vào bên cửa, một mùi hương thanh nhã từng chút một chui vào chóp mũi, khiến hắn cảm thấy tâm hồn bay bổng: “Ca Nhi muội muội, tắm xong rồi sao?”

“Nhị thiếu gia có chuyện gì?” Lý Thanh Ca giương mắt nhìn hắn, biểu hiện lạnh nhạt.

Ý cười của Cao Dật Hiên không giảm, giọng trầm thấp tăng thêm mấy phần mê hoặc: “Nha đầu, ra ngoài đi dạo không?”

“Ra ngoài đi dạo?” Đôi mắt Lý

Thanh Ca lóe qua một chút ánh sáng.

“Thật sao thật sao?” Người nói lời này là Lý Thanh Họa, mọi người sững sờ, tiểu tử này xuất hiện từ khi nào vậy?

Lý Thanh Họa không để ý tới mọi người, thân thể nho nhỏ nhanh chóng chạy vọt ra, trực tiếp nhào vào l*иg ngực Cao Dật Hiên, chăm chú nhìn hắn, nhếch miệng cười: “Dật Hiên ca ca, hôm nay có đi tửu lâu nào ăn cơm không?”

Mọi người toát cả mồ hôi, thì ra tiểu tử này đang thèm ăn.

“Được thôi, ba người chúng ta cùng đi.” Cao Dật Hiên sảng khoái đồng ý, lại đưa cho Lý Thanh Ca một mồi nhử: “Hôm nay Dật Hiên ca ca sẽ cho hai người nếm thử nhiều món ngon khác, đảm bảo ăn thật đã.”

“Ừm.” Lý Thanh Họa liên tục gật đầu, còn không quên ôm chặt cổ Cao Dật Hiên, hôn lên mặt hắn một cái.

Cao Dật Hiên vui vẻ cười ha ha lên, dư quang khóe mắt không tự chủ được mà liếc về phía Lý Thanh Ca.

Đáy mắt Lý Thanh Ca cũng tràn đầy ý cười, mỗi lần nhìn thấy đệ đệ vui vẻ, nàng cũng sẽ vui.

“Đi không?” Cao Dật Hiên đυ.ng Lý Thanh Ca một cái.

Lý Thanh Ca cong môi cười yếu ớt: “Được.”

“Vậy thì, tiểu thư…” Gương mặt nhỏ bé của Túy Nhi cũng lộ ra vẻ mong chờ.

Lý Thanh Ca lại nhìn Cao Dật Hiên.

Cao Dật Hiên lập tức gật đầu: “Đi thôi, hôm nay bản thiếu gia mời khách.”

“Đa tạ Nhị thiếu gia.” Túy Nhi lập tức vui mừng, cúi người hành lễ với Cao Dật Hiên một cái.

Trương thị đứng cạnh nhìn mà há hốc mồm, cũng có chút hâm mộ, nam nữ thiếu niên đi cùng nhau thế này thật tốt.

Đột nhiên nhớ đến cái gì, Trương thị biến sắc, vội vàng tiến lên nói: “Tiểu thư, ma ma có lời muốn nói.”

“Chuyện của Hồng Hỉ ta nghĩ bà vẫn nên đi tìm Đại bá mẫu đi, ta cũng không có cách gì khác.” Lúc nãy ở bên trong, nàng đã sớm nghe rõ cuộc đối thoại bên ngoài, liên quan đến Hồng Hỉ, nàng biết là có dính dáng đến Cao Dật Đình, nhưng bây giờ không phải là lúc nàng nên chen vào.

“Vậy…” Trương thị lộ mặt sầu khổ, nếu dám tìm thì bà đã tìm từ lâu rồi.

“Để Thúy Xảo đi cùng bà đi.” Lý Thanh Ca nhìn bà một cái, nói.

“Nhưng mà…” Trương thị còn muốn nói gì đó đã bị Túy Nhi tiến lên đẩy bà ra, đứng ở giữa bà và Lý Thanh Ca, tức giận nói: “Nhưng mà cái gì? Bà không mau đi tìm Đại thái thái nhờ phái người ra ngoài tìm, qua một thời gian nữa, nói không chừng Hồng Hỉ nhà bà sẽ dẫn cả cháu ngoại về cho bà đó.”

Mặt Trương thị tối sầm.

Túy Nhi đã lôi Lý Thanh Ca vào nhà: “Tiểu thư, nô tì chải đầu cho người.”

Trương thị còn muốn đi theo vào liền bị Cao Dật Hiên lạnh lùng liếc một cái: “Còn không mau cút đi?”

Trương thị run lên, ánh mắt lạnh lẽo của Cao Dật Hiên thật có chút đáng sợ, lúc này bà mới ngượng ngùng đi tìm Thúy Xảo.

Cao Dật Hiên thì ở lại ôm Lý Thanh Họa ngồi ở hành lang, vừa chơi vừa chờ.

Lý Thanh Ca nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, khi ra cửa thì mái tóc đã được chải kỹ, búi tóc đơn giản, dùng một cây trâm ngọc Tử Nguyệt cài lên, không còn trang sức gì khác. Nhưng cho dù đơn giản như thế cũng đã thanh thoát vô cùng, cái hấp dẫn nhất chính là cả người nàng toát ra linh khí tự nhiên, phảng phất như một tinh linh không dính chút khói bụi trần gian, óng ánh long lanh, linh động thoát tục.

Cao Dật Hiên liếc nhìn, ý cười lan tràn khắp mặt, khiến Lý Thanh Họa phải hiếu kỳ hỏi: “Dật Hiên ca ca, sao huynh vừa thấy tỷ tỷ thì lại cười như vậy?” Như một con hồ ly.

Lý Thanh Ca nghe vậy đỏ mặt lên, Cao Dật Hiên lại ghé vào bên tai Lý Thanh Họa nói: “Chờ khi lớn lên đệ gặp được cô nương mình yêu thích thì sẽ biết.”

“Vậy là Dật Hiên ca ca yêu thích tỷ tỷ?” Lý Thanh Họa đảo mắt một vòng, còn nhỏ mà đã ma mãnh như vậy rồi.

Gương mặt Lý Thanh Ca đỏ như máu, mạnh lẽ liếc đệ đệ của mình một cái: “Họa Nhi không được nói bậy.”

Lý Thanh Họa tự biết lỡ miệng, vội mím chặt môi lại nhìn Cao Dật Hiên, hai người vừa nhìn nhau, hiểu ý mà cười trộm.

Bên cạnh, Túy Nhi liếc mắt nhìn, trong lòng cũng rất vui vẻ. Thật ra, tiểu thư đi theo Nhị thiếu gia cũng không tệ, chí ít Nhị thiếu gia rất tốt với tiểu thư, không giống với Đại thiếu gia, rõ ràng là hôn phu của tiểu thư nhưng mà bao nhiêu lâu nay Đại thiếu gia không chỉ chưa từng hỏi han qua tiểu thư, thậm chí còn dây dưa không rõ với vị Biểu tiểu thư không biết xấu hổ kia, thật là một nam nhân cũng không biết xấu hổ, hừ.

--- ------ ------ --------

Cao phủ ở trên phố Vinh Hoa, mấy người ra khỏi phủ, không cần ngồi kiệu cưỡi ngựa, chỉ đi bộ không tới một khắc đã đến được đoạn đường phồn vinh nhất của con phố này.

Trên đường người người nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt, tựa hồ càng huyên náo vui vẻ hơn ngày thường, hầu như trong mỗi cửa hiệu đều đầy ắp tiếng cười, âm thanh rao hàng trả giá hỗn loạn không dứt bên tai. Thậm chí mỗi cửa tiệm đều trưng bày mấy bồn hoa cỏ xinh đẹp, trong không khí cũng thoang thoảng mùi hoa thơm ngát.

Lý Thanh Ca bị chen trong đám người, không khỏi có chút hối hận hôm nay ra đường không chọn ngày.

Ngược lại hai người Túy Nhi và Lý Thanh Ca thì vui mừng hết sức. Trước đây bọn họ luôn ở Linh Châu, đó là một huyện nhỏ, bốn phía núi non vây quanh, giao thông không được thuận tiện, thời điểm náo nhiệt nhất lúc đó chính là chợ phiên. Nhưng cho dù là chợ phiên thì cũng không thể so được với kinh thành phồn hoa.

Cho nên Túy Nhi cứ đi tới, gặp thứ gì cũng thấy rất hiếu kỳ tò mò, chỉ hận chỉ có một đôi mắt không đủ nhìn.

Mà Lý Thanh Họa càng vui hơn, hắn ngồi trên vai Cao Dật Hiên, ngồi cao nhìn được xa, chỉ cần hắn thấy thích cái gì liên gọi Dật Hiên ca ca một cái, trực tiếp chỉ huy Cao Dật Hiên đi tới đi lui.

Lý Thanh Ca không biết phải nói sao, nhưng cũng phải thầm khen Cao Dật Hiên kiên trì và nhẫn nại.

Khi đi ngang một hiệu thuốc, Lý Thanh Ca liếc mắt nhìn biển hiệu, trong mắt lóe qua u quang. Nhì đám người Cao Dật Hiên đang đi phía trước, nàng hơi trầm ngâm rồi xoay người đi vào đó.

“Tiểu cô nương, muốn mua thuốc sao?” Một người giúp việc bên trong cửa hàng vội tiến lên hỏi, hôm nay là Lễ ngắm hoa, chuyện làm ăn của các cửa hàng đều rất tốt, chỉ có hiệu thuốc của hắn là ảm đạm. Đến giữa trưa rồi mới có một người khách bước vào, người giúp việc cũng thấy rất kích động.

Lý Thanh Ca khẽ mỉm cười nói: “Ta không đến mua thuốc, ta tới tìm người, xin hỏi chưởng quầy của các người có ở đây không?”