“Tiểu thư…”
Vừa về đến Hà Hương viện, Túy Nhi và Hồng Hỉ đã đồng thời chạy ra nghênh đón.
Chỉ là, Hồng Hỉ có vẻ rất thô bạo, khi vừa đến cửa liền đẩy Túy Nhi một cái, sau đó chạy thẳng ra ngoài, hứng thú bừng bừng vọt đến bên người Lý Thanh Ca.
“Tiểu thư, cuối cùng người trở về rồi, thế nào, Đại thiếu gia…” có lẽ là mình hỏi hơi quá, khi nhìn tới ánh mắt nhàn nhạt thoáng qua của Lý Thanh Ca thì Hồng Hỉ hơi đỏ mặt lên, tựa hồ hơi e lệ, nàng vội đỡ lấy Lý Thanh Ca, ẩn ý hỏi: “Tiệc sinh nhật của Đại thiếu gia chắc là rất náo nhiệt chứ?”
Náo nhiệt?
Đúng là rất náo nhiệt.
Lý Thanh Ca gật gù, trong mắt không kềm được xẹt qua một luồng sáng khác thường.
Túy Nhi mặt mày phiền muộn đi ra, mạnh mẽ trừng Hồng Hỉ một cái: “Nha đầu chết tiệt không biết xấu hổ, tiệc sinh nhật của Đại thiếu gia náo nhiệt đến mấy cũng không có phần của ngươi.”
Sau đó nàng đi tới bên người Lý Thanh Họa, nắm lấy tay hắn, đi ở phía sau.
Hồng Hỉ cũng quay lại trừng nàng một cái: “Ai cần ngươi lo? Không có phần của ta, vậy có phần của ngươi sao? Cũng không biết tự soi mình vào nướ© ŧıểυ…”
“Người nên tự soi mình vào nướ© ŧıểυ là ngươi mới đúng.” Lúc này Túy Nhi khịt mũi coi thường nói: “Hừ, bộ dạng xấu xí cũng thôi đi, mỗi ngày bày ra một kiểu khác nhau, muốn quyến rũ Đại thiếu gia sao? Ta khinh, ngươi đúng là Trư Bát Giới soi gương, sớm muộn thì cũng càng lúc càng xấu.”
“Ngươi, ngươi nói ai xấu?” Hồng Hỉ buông Lý Thanh Ca ra, xoay người lại tranh cãi với Túy Nhi, dáng dấp hung hăng dữ tợn khiến Lý Thanh Họa sợ đến mức trốn sau lưng Túy Nhi.
“Thiếu gia, đừng sợ, chó điên cắn người, quá lắm thì dùng gậy đánh chó thôi.” Túy Nhi kéo Lý Thanh Họa đi, sau đó kiêu ngạo ngẩn đầu: “Chúng ta là chủ tử chân chính, không lẽ còn sợ một nô tì bỉ ổi hay sao?”
“Ngươi…ngươi mắng ta?” Hồng Hỉ xắn tay áo lên, tựa hồ chuẩn bị đánh nhau với Túy Nhi.
Túy Nhi lại ôm Lý Thanh Họa vào lòng, tựa như cười mà không cười nói: “Ngươi là chó điên sao? Nếu phải thì câu này đúng là chửi ngươi đó.”
Ách… Hồng Hỉ sững sờ.
Lý Thanh Ca đang cố gắng nín cười, nhìn gương mặt như trái táo của Túy Nhi mang theo ý cười nghịch ngợm điêu ngoa, nàng không khỏi nghi hoặc, tiểu nữ tử này đúng là Túy Nhi sao? Kiếp trước sao nàng không nhận ra Túy Nhi có thể cãi nhau giỏi như thế chứ?
“Xem ta có đánh chết ngươi hay không.” Hồng Hỉ phản ứng lại, nhấc tay về phía Túy Nhi.
Ánh mắt Lý Thanh Ca lạnh lùng quét tới, quát lên: “Làm càn.” Âm thanh tuy không quá lớn nhưng có uy nghiêm tuyệt đối khiến người ta không thể coi thường.
Tay Hồng Hỉ đứng lại giữa không trung, đầu dần dần quay sang, nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Lý Thanh Ca không khỏi chột dạ: “Tiểu thư…”
“Xem ra, Hà Hương viện này càng lúc càng không có quy củ rồi.” Hai mắt Lý Thanh Ca không mang theo chút nhiệt độ nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm Hồng Hỉ, làm cho nàng bắt đầu sợ hãi: “Các ngươi đã không xem ta là chủ tử, vậy ta cũng không dám xem các ngươi là nô tài nữa, người đâu.”
Lý Thanh Ca vừa nói xong, một tiểu nha đầu châm nước tên là Thu Dung vội vàng bỏ ấm nước trên tay xuống, đi tới: “Tiểu thư, có gì dặn dò.”
Lý Thanh Ca nhìn nàng, cảm thấy rất lạ mặt, lại nói, trong Hà Hương viện này, ngoại trừ hai người Hồng Hỉ và Túy Nhi mình mang đến, Thúy Xảo là Lão thái thái cho, còn lại tất cả nha hoàn lớn nhỏ khác nàng đều chưa từng nhìn tới. Bình thường, các nàng làm gì cũng đều do Thúy Xảo dặn dò, tựa hồ không liên quan tới mình.
Còn Thúy Xảo… tương đương với tổng quản trong viện này, nhưng mà, thường thì khi nàng cần dùng người, nàng ta đều không có mặt.
Hôm nay cũng vậy.
“Thúy Xảo ở đâu?” Lý Thanh Ca hỏi một câu.
Đáy mắt Thu Dung tựa hồ lóe qua một tia bối rối, nàng cúi mắt xuống trả lời: “Lúc sáng Thúy Xảo tỷ tỷ dặn dò các nô tì làm việc xong thì bị Nhị di nương gọi đi, đến giờ còn chưa trở lại.
Nhị di nương? Lý Thanh Ca có nghi hoặc trong lòng nhưng không hỏi lại, chỉ nói: “Ngươi đi đến chỗ Đại thái thái, cứ hỏi trong Hà Hương viện này có hai nô tì lớn tuổi, tâm tư cũng lớn, không để chủ nhân trong mắt, cho nên ta liền làm chủ đuổi đi ra ngoài cho xong. Ngươi xem ý tứ của Đại thái thái nếu đồng ý thì trực tiếp đi tìm quản gia, phái người tới đây dẫn người đi, nếu người không đồng ý thì kính xin Đại thái thái chỉ dạy Thanh Ca phải làm thế nào.”
Thu Dung hơi kinh ngạc, âm thầm liếc nhìn Lý Thanh Ca, gương mặt nhỏ nhắn còn mang theo vài phần tính trẻ con, nhưng lại mang theo một phần tàn nhẫn và quyết đoán không thể nói rõ, còn có một chút lạnh lẽo khiến người ta e sợ, trong lòng run lên, nàng vội nói:”Dạ.”
“Tiểu thư.” Túy Nhi đã sớm choáng váng, đến khi nhìn thấy Thu Dung quay người đi thì lập tức chạy theo kéo Thu Dung lại, sau đó quỳ xuống đất khóc lên: “Tiểu thư, nô tì sai rồi, nô tì không dám, tiểu thư muốn đánh muống mắng thế nào cũng được, chỉ cầu xin tiểu thư đừng đuổi Túy Nhi đi. Mạng của Túy Nhi là phu nhân nhặt về, từ nhỏ Túy Nhi đã đi theo tiểu thư, trên đời này Túy Nhi chỉ có hai người thân là tiểu thư và thiếu gia thôi, Túy Nhi không đi, hu hu…”
Lý Thanh Ca lại không hề bị lay động, lạnh lùng nhìn về phía Thu Dung đang đứng sững sờ: “Còn đứng đó làm gì? Muốn bổn tiểu thư tự mình đi hỏi sao?”
“A, không…” Thu Dung vội đẩy tay Túy Nhi ra.
Túy Nhi khóc càng dữ, Lý Thanh Họa sững sờ tại chỗ, nhìn tỷ tỷ xong lại nhìn Túy Nhi.
Hồng Hỉ cũng bị tình cảnh trước mắt làm chấn động, không kịp phản ứng, đến khi thấy Thu Dung chạy đi thì nhanh chóng đi theo, sau đó đuổi kịp Thu Dung rồi kéo nàng ta trở lại. Nàng biết rõ, việc này một khi quậy đến chỗ Đại thái thái thì bất kể thế nào, nhất định cũng bị đuổi ra ngoài.
“Tiểu thư, Hồng Hỉ cũng biết sai rồi, cầu tiểu thư cho chúng ta một cơ hội, Hồng Hỉ cũng không dám nữa.” Hai mắt Hồng Hỉ đỏ ngầu tỏ vẻ hối cải, thấy Lý Thanh Ca vẫn không chịu buông lỏng, cuối cùng cắn răng một cái, dập đầu với nàng: “Tiểu thư, nô tì thật sự biết sai rồi, nô tì không dám nữa, thật đó, xin tiểu thư ngài đại nhân có đại lượng, tha thứ cho nô tì lần này, sau này nô tì sẽ làm trâu làm ngựa hầu hạ tiểu thư.”
Tự xưng là nô tì rồi, Lý Thanh Ca biết lần này Hồng Hỉ đã thật sự sợ, tuy rằng những câu nói này nàng cũng không tin một chữ nào.
Thế nhưng…
Ánh mắt của nàng nhìn sang Túy Nhi đang khóc lóc thê thảm, nhìn vào đôi mắt lấp lánh nước đó vẫn mang theo một chút nghi hoặc và hoang mang, còn có bi thương.
Trong lòng Lý Thanh Ca thở dài, sao nàng không biết làm như vậy chính là ném chuột vỡ bình, trừng trị Hồng Hỉ đồng thời cũng liên lụy Túy Nhi.
Nhưng mà nghĩ đến kiếp trước Túy Nhi chết thảm…
Nàng cho là Túy Nhi ở lại trong phủ cũng không có gì tốt lành.
Hành động này của nàng có thể nói là nhất thời nghĩ ra, nhưng cũng là bản năng hổ thẹn đối với cái chết của Túy Nhi trong kiếp trước.
Nàng muốn cho Túy Nhi rời đi, chỉ cần nàng rời khỏi Cao gia, bên ngoài có Từ quản gia, Túy Nhi vẫn sẽ có người chăm sóc.
Nhưng mà…
Nhìn bộ dạng Túy Nhi như vậy, nàng tựa hồ không nhẫn tâm.
Nếu như tất cả là số mệnh an bày, như vậy có thể trốn tránh khỏi hay sao?
Nếu không phải, thì nàng sẽ tìm mọi cách để tránh né, không phải sao?
Túy Nhi, cho dù là một nha hoàn, đời này nàng cũng sẽ không để cho nàng ta bị thương tổn.
“Đứng lên đi.” Lý Thanh Ca sâu xa nói, đi tới bên người Túy Nhi, tự mình dìu nàng lên.
Túy Nhi có chút hoảng sợ, vội nói: “Nô tì đa tạ tiểu thư.”
“Nô tì đa tạ tiểu thư.” Bên kia, Hồng Hỉ đứng lên, cũng nghiến răng nghiến lợi nói cảm ơn giống Túy Nhi.
Lý Thanh Ca hoàn toàn không để ý Hồng Hỉ, nàng chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt đỏ hồng và gương mặt nhỏ của Túy Nhi, trong lòng đủ loại cảm xúc vây khốn.
Nàng lấy ra một cái khăn sạch, ôn nhu lau nước mắt cho Túy Nhi: “Túy Nhi cười lên là đẹp nhất.” Ai ngờ, vừa nói xong Túy Nhi càng khóc ghê gớm hơn, quả thật là vừa gào vừa rống, nàng còn ôm chặt lấy Lý Thanh Ca, nghiêm túc mà nói: “Hu hu hu, tiểu thư, nô tì còn tưởng người không cần Túy Nhi nữa, thì ra người vẫn thương Túy Nhi.”
Lý Thanh Ca xạm mặt lại, cúi đầu, liếc nhìn ánh mắt giảo hoạt của đệ đệ, cũng nở nụ cười.
Thôi, kiếp trước có lỗi với nàng ta, kiếp này nàng làm sao có thể vứt bỏ được?
Túy Nhi, đời này của tiểu thư nhất định sẽ tìm một nơi nương tựa tốt của muội.
Thu Dung đứng ở một bên, biết tâm ý Lý Thanh Ca đã thay đổi, trái tim cuối cùng đã đập bình thường lại. Phải biết Đại thái thái nhìn thì ôn hòa thật ra là người nghiêm khắc vô cùng, những tiểu nha đầu như nàng sợ nhất là đi gặp bà ta, cũng may cũng may, chỉ sợ một chút thôi.
“Tiểu thư, ta dìu người về phòng.” Lúc này Hồng Hỉ cũng ân cần tiến tới, bày ra bộ mặt tươi cười khiến người ta nhìn mà khó chịu.
Lý Thanh Ca nhìn nàng một chút, tay vẫn khoát lên cánh tay Túy Nhi: “Không cần, ngươi đi làm việc đi, ở đây có Túy Nhi được rồi.”
Túy Nhi nghe vậy, gương mặt còn đang khóc lóc sướt mướt lập tức tươi cười như hoa đón gió xuân, nàng không tự chủ được mà thẳng tắp sống lưng, tươi cười nhìn về phía Hồng Hỉ, còn nhướng nhướng mày.
Hồng Hỉ ăn quả đắng, trong lòng ão não, nhưng mà không dám rời đi, cuối cùng chỉ đi theo phía sau.
Chờ sau khi Lý Thanh Ca vào phòng ngồi xuống, Hồng Hỉ vội giành trước Túy Nhi, tự mình pha trà dâng lên: “Tiểu thư, uống trà.”
Nhìn nước trà xanh đung đưa trong chén, Lý Thanh Ca khẽ mỉm cười, mặt không cảm xúc nhận lấy, nhưng không uống mà để xuống, lại giương mắt lạnh lẽo hỏi: “Có chuyện gì?”
Hồng Hỉ ngượng ngùng nở nụ cười, bình thường nàng không thèm coi Lý Thanh Ca là chủ nhân, mặc dù là nô tì trong viện nhưng nàng chưa bao giờ làm việc của nha hoàn, việc của nàng toàn bắt các tiểu nha hoàn khác làm, lúc nào cũng cáo mượn oai hùm, nghiễm nhiên ra vẻ ta đây là một nửa chủ nhân trong viện.
Cho nên, những việc bưng trà rót nước
cho Lý Thanh Ca nàng vẫn chưa bao giờ làm.
Giờ khắc này nghe Lý Thanh Ca hỏi, Hồng Hỉ hơi đỏ mặt, nhưng vẫn ẩn nhẫn cười nói: “Nô tì hầu hạ tiểu thư là chuyện nên làm.”
“Thật sao? Ta thấy bình thường ngươi chưa bao giờ ân cần như vậy, sợ là lại có yêu cầu gì với tiểu thư đây?” Túy Nhi ở một bên vừa giúp Lý Thanh Họa thay quần áo vừa không cam lòng nói, nhưng đột nhiên nhớ lại chuyện trong sân lúc nãy, mặt nàng tái nhợt, vội vàng im miệng.
Hồng Hỉ vốn muốn phản bác, nhưng cũng sợ chuyện lúc nãy, không dám lên tiếng.
Trong lòng nhất thời trở nên yên tĩnh nặng nề.
“Được, vậy ta sẽ nếm thử mùi vị trà của Hồng Hỉ pha là thế nào.” Lý Thanh Ca cầm lấy cái chén, hơi cúi đầu hớp một ngụm nhỏ, có lẽ là do bỏ nhiều lá trà, lại vừa mới pha xong, trà này không được ngon miệng, khi uống vào cũng không có vị ngọt hậu như trước.
“Tiểu thư, thế nào?” Hồng Hỉ chăm chú nhìn, trong mắt lóe qua vẻ vội vã.
“Lá trà thiếu một nửa, nước vừa sôi xong quá nóng, nếu để nguội hơn một chút thì càng tốt.” Lý Thanh Ca bỏ cái chén xuống từ từ nói, đôi mắt nhìn về phía Túy Nhi và Lý Thanh Họa: “Họa Nhi, mệt không? Nếu mệt thì để Túy Nhi tỷ tỷ dẫn đệ về phòng, ngủ một giấc trưa đi.”
“Ừm.” Lý Thanh Họa gật đầu, tối hôm qua không ngủ ngon, hôm nay lại chơi nửa ngày, đúng là hơi mệt rồi.
Lý Thanh Ca liền dặn dò Túy Nhi: “Thời tiết đang nóng, đừng đắp chăn dày cho thiếu gia, lấy cái chăn mỏng đắp hờ là được, thiếu gia ngủ rồi thì kéo màn lên, chỗ góc tường phòng của thiếu gia có nhiều hoa cỏ, rất dễ dẫn đến sâu bọ.”
“Vâng.” Túy Nhi vâng lời mang theo Lý Thanh Họa đi qua căn phòng bên cạnh ngủ trưa.
Trong phòng chỉ còn lại Lý Thanh Ca và Hồng Hỉ.
Hồng Hỉ đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút nặng nề, lại nhìn trà nguội trên bàn, có lẽ là dùng nước quá nóng nên nên những lá trà vốn có màu lục đã khô vàng héo úa, không chỉ không còn mùi thơm tao nhã như trước, ngược lại chìm hết vào đáy chén, giống như một mớ rác dưới đầm nước, đến cả nước trà cũng bị nhộm một màu vàng nghệ nhìn mà ngán ngẩm.
Nàng không khỏi có chút ảo não, vì sao cũng cùng một lá trà cùng một nước, sau khi pha lại có kết quả khác nhau như vậy?
Bình thường, thấy Lý Thanh Ca tự tay pha trà, không những lá trà mềm mại nhẹ nhàng, mùi thơm lượn lờ, ngửi thấm vào cả ruột gan, liền chỉ nhìn tư thái pha trà của nàng thôi, vừa tao nhã vừa cảm động, cái ấm nước có chút thô tục đó được ngón tay trắng trẻo tinh tế của nàng cầm lên, tựa hồ cũng có sinh mệnh, dòng nước trong suốt mang theo hơi ấm, chậm rãi duyên dáng tuôn ra từ vòi nước, chảy vào trong chén trà xanh ngọc, lá trà từ từ mở ra, mùi hương mịt mờ bốc lên, tôn lên đôi mắt trong suốt của Lý Thanh Ca, dịu dàng cảm động.
Chính là… loại tao nhã cảm động trong lúc nàng hờ hững bình thản vung tay nhấc chân, khiến trong lòng Hồng Hỉ không thăng bằng, nàng đố kỵ, vô cùng đố kỵ.
Cho nên thừa dịp Lý Thanh Ca không để ý, nàng liền lén lút đi vào, lấy lá trà của nàng ta, muốn luyện tay nghề một chút, ảo tưởng có một ngày chính mình cũng sẻ thanh nhã như thế, khí chất cả người giống như một chén trà mới pha, dư vị vô cùng, thấm từng kẽ răng.
“Tiểu thư, nô tì pha thêm cho người một chén.” Hồng Hỉ có chút không cam lòng, hôm nay nàng vừa tới phòng Lý Thanh Ca đã bị Túy Nhi chọc tức, còn chưa kịp luyện tập. Chén trà lúc nãy là pha trong lúc cấp bách, cũng không phát huy được tài nghệ chân chính của nàng.
“Không cần, ngươi lui xuống đi, ta cũng phải nghỉ ngơi.” Lý Thanh Ca vung tay với nàng, sau đó đứng dậy đi tới bên bàn, cầm lấy quyển sách trên cùng lên, nghiên đầu tỉ mỉ xem sách.
Hồng Hỉ âm thầm cắn môi, hai tay gắt gao nắm vạt áo, quay đầu lại liền thấy Lý Thanh Ca nửa nghiên đầu, một tay đỡ cằm, một tay cầm sách, biểu hiện chăm chú mà mê người, mái tóc đen như thác nước tản ra trước ngực, mi như núi xa, mắt như thu thủy, xuất thần xem sách, tư thái nhàn tĩnh điềm đạm không khác người trong tranh.
Bờ môi cắn đến trắng bệch nhưng Hồng Hỉ không hề hay biết, nàng chỉ nhìn Lý Thanh Ca, trong đôi mắt lóe ra đố kỵ và thù hận sâu sắc.
Đừng nói đọc sách, ngay cả chuyện biết chữ, thậm chí ngay cả tên của mình, nàng cũng không biết.
“Còn có chuyện gì?” Cảm giác được ánh mắt sắc bén kia, Lý Thanh Ca đột nhiên ngẩn đầu.
Ánh mắt không tránh kịp, Hồng Hỉ bị Lý Thanh Ca đột nhiên hỏi tới làm cho không kịp ứng phó, nàng cười khàn một tiếng, có chút chột dạ: “Không, nô tì…nô tì cảm thấy, ở lại đây phòng khi tiểu thư có nhu cầu gì thì dặn dò, không cần gọi người bên ngoài.”
“Không cần, đi ra ngoài.” Mi mắt Lý Thanh Ca buông xuống, che dậy một vệt hắc ám trong
mắt, âm thanh lành lạnh trầm thấp mang theo uy nghiêm và tức giận.
Hồng Hỉ run lên, vội nói: “Vâng nô tì xin cáo lui.”
Đóng cửa phòng lại, Hồng Hỉ đứng ở giữa sân, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại ý thức được cái gì không đúng, đang yên đang lành nàng sợ cái gì? Lý Thanh Ca kia có gì đáng sợ? Từ nhỏ cô gái kia chẳng phải tùy ý mình nhào nặn hay sao? Hừ.
Nhưng mà nghĩ lại thì thật là không đúng, vừa rồi khi trong phòng chỉ có hai người, nàng quả thật có cảm giác ngột ngạt chưa từng có.
Không kềm được, Hồng Hỉ thấy hận, có gì ghê gớm chứ? Nàng xem thường trừng mắt một cái về phía cửa, ý tứ là trừng Lý Thanh Ca ở bên trong.
Hứ, có gì ghê gớm? Ngươi còn tưởng đây là Lý gia hay sao? Ngươi còn xem mình là đại tiểu thư Lý gia, mọi người đều phải xoay quanh ngươi sao? Hừ, bây giờ ngươi ăn nhờ ở đậu, vị hôn phu lại chỉ biết nghĩ tới nữ nhân khác, nói một cách dễ nghe, thì tương lai ngươi là một nữ chủ nhân không được sủng ái, nói khó nghe, thì ai biết sẽ thế nào chứ?
Hồng Hỉ xem thường mà nghĩ, trong lòng nhất thời lại càng thêm coi khinh Lý Thanh Ca, giả thanh cao, ngay cả một nam nhân cũng không dụ dỗ được, vô dụng.
Nhưng mà nghĩ lại, Cao gia đại thiếu gia, anh tuấn đẹp trai mê người…
Ngày đầu tiên nàng đến đây đã động tâm tư, như vậy, tối nay nàng nhất định phải nắm được cơ hội này.
Hừ.
Nghĩ như vậy, đôi mắt của Hồng Hỉ liền toát ra vẻ quyến rũ âm lãnh, Lý Thanh Ca ơi Lý Thanh Ca, sau đêm nay, nam nhân của ngươi không chừng chính là của ta, xem ngươi đến khi đó có còn hững hờ như vậy được không, có thể duy trì vẻ tao nhã cao quý này nữa không? Hứ.
Nghĩ đến đó trong lòng Hồng Hỉ vô cùng vui vẻ, nhớ đến mình còn một ít son phấn lấy được từ chỗ của Lý Thanh Ca, càng kích động không ngừng, vội quay về phòng của mình chuẩn bị trang điểm.
--- ------ ------ ------ ----
Trong nháy mắt cửa phòng được Hồng Hỉ đóng lại, Lý Thanh Ca khẽ nhướng mắt, trong con
ngươi lóe ra một tia sáng.
Phòng nàng bị người ta động vào, từ khi nàng bước vào phòng thì đã cảm nhận được.
Bỏ sách xuống, nàng chậm rãi đứng dậy, đến bên bàn trên điểm, trên bàn có lược gỗ, chu sai và gương đồng, rõ ràng là bị người khác động vào rồi mới đặt lại chỗ cũ.
Cho dù đã cố gắng để lại như cũ, Lý Thanh Ca vẫn nhận ra có chút khác thường, trên cây lược gỗ vẫn còn một sợi tóc, sợi tóc rất mảnh, không phải của nàng. Huống hồ mỗi lần chải tóc xong nàng đều có thói quen, chính là thu dọn sạch sẽ toàn bộ tóc còn sót trên đó, tuyệt không chừa lại một sợi nào.
Còn có mấy cây chu sai, nàng tuy đã dùng qua nhưng đều thu dọn ngăn nắp, một hạt châu, một cái bông đều được sắp xếp cẩn thận. Nhưng lúc này, tuy chúng nó vẫn nằm ở đó, nhưng lại có một cái bông nằm đè lên một nhánh trâm khác.
Còn có gương đồng.
Lý Thanh Ca ngồi xuống, trong gương đồng, gương mặt của nàng có chút mơ hồ âm lãnh, mà đôi mắt của nàng lại nhìn chằm chằm vào vách tường được phản xạ trong gương mà cười gằn.
Vị trí tấm gương này cũng khác, trước kia, nàng luôn có thể nhìn thấy rèm cửa từ trong gương, đối với người đi từ bên ngoài vào đều nhìn thấy rõ ràng, bây giờ, tấm gương này đúng lúc lệch khỏi cánh cửa.
Đến khi Lý Thanh Ca mở hộp trang điểm ra, phát hiện bên trong thiếu một hộp phấn nước thì ý cười càng sâu.
Hộp phấn nước này là lần trước Cao Dật Hiên đưa, nàng không thích dùng những thứ này nên tiện tay ném vào hộp trang điểm, không ngờ hôm nay lại bị người cầm đi.
Thôi, cầm thì cầm, chỉ hy vọng vật đó có thể được nàng dùng cho tốt.
Chỉ là…
Sau khi sửa sang lại hộp trang điểm, Lý Thanh Ca khẽ thở ra một hơi, bàn trang điểm bị động tới, Lý Thanh Ca đã đoán ra chính là Hồng Hỉ làm, những năm này nàng ta đã làm không ít chuyện như vậy.
Nhưng mà, không đúng…
Lý Thanh Ca vẫn cảm thấy không đúng, trong phòng này nhất định còn có người khác động vào.
Nàng xoay chuyển thân thể, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn bốn phía. Căn phòng bố trí rất thanh nhã, quét dọn cũng sạch sẽ, chỉ có mình nàng ở, lúc nãy vì đọc sách nên nàng kéo chăn lên đầu làm gối, có vẻ hơi nhăn nheo.
Cái khác…cũng không có gì lạ.
Đột nhiên, linh quang trong đầu lóe lên, Lý Thanh Ca đi đến bên tủ quần áo, mở cửa tủ ra, lấy một cái hộp nhỏ bên trong mở ra xem, mọi thứ đều còn.
Thế nhưng, nàng có trí nhớ rất tốt, hơn nữa khứu giác vô cùng nhạy bén, nàng lấy hết đồ đạc bên trong bày ra, lập tức liền biết cái gì đã bị động đến.
Trong một cái túi thơm màu vàng óng do chính tay mẫu thân làm cho nàng có đặt một tấm bùa ghi ngày sinh tháng đẻ của nàng, trên đó có một mùi lạ.