Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lý Thanh Ca trừng to mắt, gương mặt ngây ngốc nhìn Dung ma ma.
Dung ma ma ngã ngồi trên đất, đôi mắt như cá chết trợn trừng lên, tròng mắt như muốn lồi ra ngoài, tựa hồ không thể tin chuyện trước mắt.
Thúy Xảo đứng ở một bên, miệng há thật to, như chứa được cả một quả trứng.
Kim Chi quỳ trên đất, chỗ đau trên đầu gối làm cho nàng phải nhăn mặt, hai nha hoàn khác thấy cảnh này lập tức tránh qua một bên, sợ bị liên lụy.
“Ah, các người ăn cướp sao?” Túy Nhi dẫn theo Lý Thanh Họa ở bên ngoài nghe thấy âm thanh, lập tức vào xem, vừa đi tới cửa liền bị tình cảnh trước mắt làm cho sững sờ.
Cuối cùng Dung ma ma cũng hồi phục tinh thần, gương mặt già nua đổi thành màu gan heo, nhăn thành một nắm, như một cái bông cải khô: “Ôi, cô nương, như vậy là sao, đang yên đang lành sao lại…”
Đột nhiên, ánh mắt bà lạnh lẽo, một cái tát ập xuống người Kim Chi, mắng: “Chết tiệt, ngươi nhìn chuyện tốt mà ngươi làm đi. Đợi ta bẩm lại Đại thái thái xem ngươi có chết hay không?” Hừ, nếu không phải nha đầu chết tiệt này lôi kéo mình, sao mình lại đυ.ng phải cái giá đỡ, làm sao lại đánh vỡ hết đồ ngọc đồ sứ trong phòng này.
Kim Chi bị mắng đến sững sờ, nhưng có thể đi theo làm việc bên người Đại thái thái thì cũng không phải kẻ tầm thường, nàng biết Dung ma ma muốn đổ mọi chuyện lên người mình, lúc này vội đẩy Dung ma ma ra, khóc lóc om sòm: “Lão nhân gia người gây ra họa còn bắt ta gánh hay sao? Được, chúng ta cứ đi bẩm với Đại thái thái xem rốt cuộc là ai chết?”
“Ngươi? Chết tiệt, còn dám cãi bướng, xem ta có đánh chết ngươi hai không?” Dung ma ma bò lên, hung ác nhào về phía Kim Chi, cầm lấy tóc của nàng đấm đá túi bụi.
Kim Chi tuy hơi nhỏ nhưng khí lực cũng không nhỏ, cúi đầu xuống đâm thẳng vào ngực Dung ma ma, suýt chút nữa đẩy bà ta nằm lăn ra đất.
“Giỏi, giỏi lắm, chết tiệt, cả ngươi cũng làm phản rồi, ta lập tức đi bẩm với Đại thái thái.” Biết không phải đối thủ của Kim Chi, Dung ma ma liền dừng tay, bà vừa che ngực vừa thở hổn hển nói.
Nói xong liền tránh ra khỏi Kim Chi, muốn chạy ra bên ngoài.