Edit: Nhạn
Sau khi nghe xong yêu cầu của Thẩm Lương, Đỗ thị lập tức muốn đứng dậy đi tìm Thôi Phóng. Theo ý nàng, Thôi Phóng chắc chắn sẽ vui vẻ đón Thẩm Băng vào cửa, dù sao năm nay hắn cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, dưới gối cũng không có một đứa bé, ba đời Thôi gia đều có một đứa con, dùng những lời của người đọc sách
mà nói, đây gọi là ‘ Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Vi Hậu Đại’*, đối với đại nữ nhi hắn có lòng cảm kích, lại có tình cảm sâu đậm, thế nhưng cũng không chịu nổi khát vọng muốn có một đứa con.
*: Theo Mạnh Tử, tội bất hiếu có ba loại, tội lớn nhất đó chính là không có con nối dõi.
“Ngươi quay trở lại cho lão tử!”Thẩm Thiên Tài hét to, nhìn Thẩm Lương cười lạnh, nói: “Ngươi cho rằng không có sự đồng ý của cô gia, chúng ta lại dám làm như thế đối với ngươi? Buổi sáng, ta đi tìm cô gia để nói chuyện này, mặc dù hắn không tỏ rõ thái độ, nhưng cũng không phản đối, rõ ràng là ngầm cho phép, chỉ là hắn nhớ tới tình nghĩa nhiều năm cho nên không đành lòng nói với ngươi thôi, nếu cô gia thật sự tự mình nói ra, ngươi cho rằng ngươi có thể phản đối? Cô gia nể mặt ngươi, cho nên mới để chúng ta nói với ngươi, cho ngươi mặt mũi mà ngươi không nhận, vậy thì đừng trách lão tử ta không khách khí….”
“Ngươi nói bậy!” d!3ndanl3quYdon Thẩm Thiên Tài nói chưa xong đã bị âm thanh lạnh lùng của Thẩm Lương cắt đứt: “Tướng công hắn sẽ không làm như vậy với ta, nhiều năm như vậy, bất kỳ chuyện gì hắn cũng thương lượng với ta, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy, ngươi nói bậy!”
Thẩm Lương thét chói tai, đồng thời tâm cũng theo đó mà chìm đến đáy cốc, những năm gần đây, mỗi khi có chuyện Thôi Phóng đều thương lượng cùng với nàng, nhưng lần này, dù sao hắn cũng đuối lý, với tính tình của hắn, lần này thật sự không tiện nói với nàng, cho nên mới phải ngầm cho phép Thẩm Thiên Tài và Đỗ thị hành động.
Ngay sau đó nàng nghĩ đến những năm qua, nhất là hai năm gần đây hắn rất khát vọng có một đứa bé, mặc dù trước mặt nàng hắn chưa bao giờ nói rõ, vì nàng cầu y xin thuốc cũng chưa bao giờ đứt đoạn. Ban đêm trên giường cũng chưa bao giờ buông lỏng, điều này cũng có thể thấy được hắn có bao nhiêu khát vọng muốn có một đứa bé để truyền thừa hương khói. Cuối cùng vào ngày hôm nay, mặc kệ đứa bé đó ở trong bụng của nữ nhân nào, hắn cũng nhất định bảo vệ nữ nhân kia chu toàn!
Nghĩ đến đây, dường như Thẩm Lương nhịn không được nữa nghẹn ngào lên tiếng.
Chẳng lẽ nàng lại không muốn có một đứa bé chỉ thuộc về nàng mà Thôi Phóng thôi sao? Nàng gả vào Thôi gia đã được bảy năm, nàng cũng đã hai mươi hai tuổi rồi, chẳng lẽ nàng lại không muốn có một đứa bé của chính mình hay sao?
Mà nàng không có con, là lỗi của nàng sao? Nếu không phải vì năm đó Thôi gia nhà nghèo, Thôi mẫu lại bệnh nặng nằm liệt giường, khiến nàng ngày đêm vất vả, khó khăn lắm mới mang thai. Lúc mang thai được ba tháng phải lo tang lễ cho Thôi mẫu mà sảy thai, thân thể bị tổn thương, nếu không hôm nay nàng đã là mẹ của mấy đứa bé, chẳng lẽ nàng lại không đau lòng?
Mắt thấy Thẩm Lương gào thét xong, trên mặt tràn đầy bi thương nằm trên đất không nói một câu, Thẩm Thiên Tài không nhịn được, cười lạnh nói: “Những việc khác, có lẽ cô gia có thể thương lượng với ngươi, nhưng đây là chuyện liên quan đến hương khói của Thôi gia, ngươi cho rằng hắn còn có thể nghe lời ngươi? Ngươi cũng nên vì cô gia mà suy nghĩ, hắn cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi,những người bằng tuổi hắn, con của họ đều đã đến tuổi cập kê rồi,
thế mà đến nay hắn cũng chưa có một đứa bé trai hay gái. Cho đến bây giờ hắn cũng chưa nạp thϊếp, đó là vì hắn cảm kích ngươi…ngươi đừng ỷ mạnh mà chọc tức hắn, hắn sẽ lập tức nạp mười tám người thϊếp vào cửa, đến lúc đó sinh rất nhiều đứa bé, vậy thì ngươi ngồi một chỗ mà khóc đi!”
“Không, tướng công hắn sẽ không làm như vậy với ta, hắn sẽ không…” Cuối cùng Thẩm Lương không nhịn được nữa mà rơi nước mắt, trong nháy mắt cả người như bị rút đi gân cốt, mềm nhũn đến nỗi không chống đỡ được cơ thể của mình.
“Hắn sẽ không đối với ngươi như vậy?” Đổi lấy là sự khinh thường chê cười của Thẩm Thiên Tài: “Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
Nói qua gọi vọng ra bên ngoài một tiếng: “Tứ Bình vào đi!”
Chỉ thấy một người mười bảy mười tám tuổi, là một nam tử mi thanh mục tú có chút không tự nhiên tiến vào. Không phải ai khác mà chính là gã sai vặt thân cận của Thôi Phóng, Tứ Bình.
Thẩm Lương thấy Tứ Bình, giống như thấy Thôi Phóng, cuối cùng lại có mấy phần tinh thần, lập tức nói: “Tứ Bình, đi mời lão gia, nói ta có chuyện muốn hỏi hắn, lập tức đến đây!”
Tứ Bình không nhúc nhích, trên gương mặt tràn đầy thương xót mà nhìn nàng, lúc lâu sau mới ngập ngừng nói: “Phu nhân, ngài đáp ứng Lão Thái Gia đi, đây cũng là ý tú của lão gia…Lão gia nói, thân tỷ muội, dù sao cũng hơn người ngoài, tỷ muội hai người cùng hầu hạ chung một chồng, truyền ra ngoài cũng là một đoạn giai thoại…”
“ ‘Ý tứ của lão gia’? ‘một đoạn giai thoại’?” Thẩm Lương lúng ta lúng túng lặp lại một lần nữa những lời Tứ Bình vừa nói, chợt cười to: “Ha ha ha ha…Một đoạn giai thoại? Một đoạn giai thoại!” Nàng vì Thôi Phóng mà rạn nứt tình cảm với cha mẹ, hầu hạ mẫu thân của hắn, chống đỡ cái nhà này, để hắn không phải sầu lo mà chuyên tâm đọc sách, lấy cho được Tú Tài, đậu Cử Nhân, quay đầu lại liền thấy bốn chữ này!
Thẩm Lương chậm rãi quét mắt nhìn từng khuôn mặt của mỗi người, cuối cùng không thể nhìn nữa mới lạnh lùng nói: “Ta cho các ngươi biết, cho dù chết, ta cũng sẽ không đồng ý chuyện này, cho dù ta chết! Các ngươi đừng mơ tưởng ép buộc ta đồng ý, đừng mơ tưởng!”
Bị ánh mắt lạnh lùng cùa nàng nhìn qua, mỗi người đứng trong căn phòng này không nhịn được mà rùng mình một cái, chỉ có Thẩm Thiên Tài cố gắng lấy hết can đảm tiếp tục ồn ào: “Được, nếu ngươi muốn chết, vậy lão tử sẽ thành toàn cho ngươi!” Ra lệnh cho Đỗ thị, Thẩm Băng, Tứ Bình: “Các ngươi đi ra ngoài hết, đợi lão tử đốt nơi này cho nàng chết cháy, để xem nàng còn mạnh miệng hay không!”
Nói xong, chỉ do dự trong <
dan!l3quydon chớp mắt, sau đó một tay đẩy ngã giá cắm nến, đốt một bên màn.
Dọa cho đám người vừa ra khỏi phòng đều trắng mặt, kêu lên: “Ngươi làm thật sao? Còn không mau dập tắt lửa, đưa thuốc giải cho nàng!”
Đỗ thị bị Thẩm Thiên Tài đẩy ra ngoài, ngay sau đó chính mình cũng đi ra ngoài, khóa trái cửa lại: “Đã đến nước này rồi, quay lại là không thể, nếu đã làm thì làm cho xong, tránh để lại tai họa về sau…”
Thế lửa rất nhanh lan tràn ra, Thẩm Lương không thể cử động, chỉ có thể cố nén cảm giác đau đớn trên da thịt bị lửa liếʍ vào, chỉ có thể cố nén Địa Ngục Nghiệp Hỏa đang đốt cháy xương cốt của mình vang lên những tiếng xì xì. Trong lòng yếu đuối, đã không biết bao nhiêu lần hi vọng lương tâm Thâm Thiên Tài, Đỗ thị, Thẩm Băng trỗi dậy, mở cửa cứu nàng ra, cũng chỉ có thể gửi hi vọng vào Thôi Phóng nhìn thấy hậu viện bốc cháy sẽ tới cứu nàng, thậm chí nàng còn hi vọng bọn hạ nhân thấy, sẽ có người tới cứu nàng!
Chỉ tiếc, hy vọng của nàng đều không có, trừ lúc vừa bắt đầu thỉnh thoảng còn nghe được tiếng Đỗ thị cùng Thẩm Băng đang van xin Thẩm Thiên Tài: “Cha đứa nhỏ, dù sao nó cũng là nữ nhi của chúng ta, tại sao ngươi lại độc ác như vậy, còn không mau cứu nàng ra…”, “Cha, van cầu người cứu tỷ tỷ, cứu tỷ tỷ đi…” Sau đó nàng không nghe thấy gì nữa.
Lại càng không nghe hay thấy Thôi Phóng tới cứu nàng!
Hận ý cùng tuyệt vọng khiến Thẩm Lương không gửi hi vọng vào những người gọi là thân nhân cùng người yêu sẽ vào cứu nàng ra nữa, nàng cũng không còn thấy cảm giác đau đớn, cũng không còn thấy cảm giác đau đớn vì bị lửa thiêu,. Trong lòng nàng chỉ còn lại một ý niệm,
sau khi nàng chết, nàng phải hóa thân thành Tu La lệ quỷ, khiến những kẻ hại chết nàng phải trả giá gấp trằm nghìn lần những gì nàng phải chịu. Cho dù đó là phụ mẫu của nàng, muội muội của nàng, là người chồng nàng yêu thương, nàng muốn cho bọn họ nợ máu phải trả bằng máu, trọn đời không thể siêu sinh!
Từ giờ trở đi, nàng không cần người thân, cũng không cần người yêu nữa. Nàng…không tin bất cứ kẻ nào nữa.