“…..Làm phiền Kim Linh tỷ tỷ thay ta thông truyền một tiếng, báo với Nhị thiếu phu nhân nô tỳ Vân Cẩm đến thỉnh an người.”
Mắt thấy mọi người nghe đến giọng nói đều biến sắc, lòng Chu Quân Uyển không khỏi tràn đầy kinh ngạc, không hiểu rốt cuộc chủ nhân giọng nói này là ai lại có thể có bản lãnh làm mọi người ở đầy thay đổi sắc mặt.
Nàng liền mang ánh mắt thăm dò về phía Văn ma ma.
Lại thấy Văn ma ma nghiến răng, gương mặt tràn đầy thù địch, còn không nhìn nàng liền phân phó với Cẩm Tú bên cạnh: “Nàng ta còn có mặt mũi mà thỉnh án Nhị thiếu phu nhân? Ngươi lập tức đi ra đuổi nàng ta đi, tránh làm dơ bẩn địa phương của Nhị thiếu phu nhân.”
Cầm Tú cũng là một khuôn mặt giận giữ: “Ta sẽ đi đuổi nàng ta!” Nói xong liền sải bước ra ngoài.
Chốc lát bên ngoài liền nghe thấy giọng Cẩm Tú bén nhọn truyền vào: “Khó được Vân Cẩm tỷ tỷ còn nhớ được cánh cửa này……Không đúng, không đúng, ta nên gọi ngươi một tiếng Vân Cẩm cô nương mới đúng, kính xin Vân Cẩm cô nương đừng trách tội Cẩm Tú.”
Chu Quân Uyển không khỏi nhíu mày, nàng mặc dù cùng Cẩm Tú chung đυ.ng không nhiều lắm nhưng cũng biết nàng là một cô nương ôn hòa hào phóng, ngược lại lại có thời điểm chau ngoa đến vậy khiến nàng lại càng tò mò đối với vị Vân Cẩm cô nương bên ngoài.
Nhịn rồi nhịn, cuối cùng không nhịn nổi nữa liền hỏi Văn ma ma: “Ma ma, Vân Cẩm này…rốt cuộc là ai?”
Văn ma ma có vẻ rất tức giận, không ngờ lại nghe thấy Chu Quân Uyển hỏi, lại nhớ đến chuyện Chu Quân Uyển không nhớ rõ chuyện trước kia, trên khuôn mặt đang giận giữ liền bị bi thương thay thế, bà vội nặn ra một chút ý cười: “Chỉ là ột nha đầu thôi, không đáng để Nhị thiếu phu nhân nhớ trong lòng, Nhị thiếu phu nhân ngài mau thừa lúc thuốc còn nóng uống vào mới hiệu quả.”
Có thể để cho Văn ma ma cùng Cẩm Tú tức giận đến vậy, mà lại cùng bộ với tên của Cẩm Tú….Chẳng lẽ nàng ta cũng là người từ Chu gia mang tới, nàng ta đã làm gì có lỗi với nàng hay sao?
Ý niệm vừa thoáng qua, Chu Quân Uyển liền thử mở miệng dò xét: “Văn ma ma, Vân Cẩm có phải là theo ta từ lúc còn ở Chu gia hay không? Nàng ta đã làm chuyện gì có lỗi với ta à? Ma ma cứ trực tiếp nói cho ta biết là được, tránh cho ta biết chuyện từ miệng người khác, chuyện này mà nháo lên cũng không hay.”
Trong mắt Văn ma ma thoáng qua vẻ giãy giụa, may mắn, chỉ một lúc sau bà mới gian nan gật đầu: “Phải, nàng ta đúng là người theo Nhị tiểu thư từ Chu gia sang, chỉ là….hôm nay nàng ta đã là người của Nhị gia Nhị thiếu phu nhân cũng đừng để trong lòng, nàng ta dù có thế nào đi nữa thì thân phận nàng ta vẫn là một nô tỳ, khế ước bán thân vẫn còn trong tay ngài…..Nhị gia ban đầu cũng là do ngài đang trong thời gian mang thai mới thu nàng ta vào phòng, nói cho cùng cũng là nhìn mặt mũi của ngài, chờ thêm mấy ngày nữa khi thân thể ngài đã tốt lên rồi, xem Nhị gia có còn liếc mắt nhìn nàng ta nữa không?” giọng bà nói rất cẩn thận, làm như chỉ cần một chút sơ sảy sẽ làm cho Chu Quân Uyển tức giận hay đau lòng gì đó.
Lại không biết Chu Quân Uyển không đợi bà nói xong đã thoải mái thở dài một hơi. Nàng còn tưởng Vân Cẩm kia đã làm gì với nguyên chủ khối thân thể này, thì ra là chuyện này.
Nàng còn đang lo lắng không biết mai này khi thân thể nàng bình phục sau một đoạn thời gian dài làm thế nào để không phải hợp phòng với tên kia mà Tề Thiếu Du vẫn giữ được sủng ái với nàng. Coi như nàng có không thừa nhận cũng không được, mặc kệ là nhà cao môn đại hộ hay hàn môn bần gia, nữ nhân được trượng phu sủng ái khác xa với nữ nhân không được sủng ái. Cơ hội tốt như thế này đưa đến tay nàng quyết không buông.
Nàng liền không trả lời câu hỏi của Văn ma ma mà trực tiếp cất giọng ra bên ngoài: “Cẩm Tú, cho Vân Cẩm vào đi!”
Vừa dứt lời liền thấy mọi người bao gồm cả Văn ma ma đều trợn mắt chấn kinh, một bộ dáng mình nghe nhầm, Văn ma ma đang gấp lại càng gấp, định mở miệng khuyên nhủ Chu Quân Uyển.
Chu Quân Uyển khoát tay không cho nói, bà lại nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Nhị thiếu phu nhân, bà đành pahir im lặng chờ diến biến.
“Nô tỳ Vân Cẩm thỉnh an Nhị thiếu phu nhân. Chúc Nhị thiếu phu nhân ngọc thể khang kiện, vạn phúc an khang!”
Vân Cẩm vô cùng xinh xắn, mặt trái xoan, mắt dài nhỏ nhìn mềm mại mà đáng yêu, long mày thon thả, đôi môi đỏ thắm, vóc người đẫy đà, mặc y phục màu hồng nhẹ nhàng, hai đóa trâm hoa bạc cài búi tóc, vung tay ngẩng đẩu nhìn cũng rất thanh tao, thật đúng là một tiểu mỹ nhân.
Chu Quân Uyển vừa quan sát Vân Cẩm vừa thầm nghĩ, cỗ thân thể này của nàng là một mỹ nhân hiếm có, Vân Cẩm cũng thế, theo như lời Văn ma ma thì Lục Vi đã chết hơn Vân Cẩm rất nhiều, tên cặn bã Tề Thiếu Du này đúng là nhiều diễm phúc quá đi.
Chỉ là nàng sẽ rất nhanh sẽ cho hắn thấy, chỉ nhìn mà không được ăn cũng là một loại diễm phúc!
“Đứng lên đi!” Chu Quân Uyển cười híp mắt đích thân nâng Vân Cẩm đứng dậy, phân phó Ngân Linh mang ghế cho nàng ta ngồi, nàng nhìn thấy Văn ma ma cùng Cẩm Tú đều có vẻ mặt không cam lòng.
Vân Cẩm không khỏi có chút thị sủng nhược kinh*
*Được sủng ái mà lo sợ.
Nàng ta mặc dù đã cùng Nhị gia cùng phòng, tiền lương cũng được tăng, địa vị cũng cao hơn so với lúc trước, gần đây lại bởi vì Chu Quân Uyển sảy thai, Lục Vi chết mà cũng được Nhị gia sủng ái.
Nhưng nàng ta thân thế vẫn là nô tỳ của Chu Quân Uyển, ban đầu Chu Quân Uyển chải tóc động phòng cho nàng ta, nàng ta cũng biết Văn ma ma cùng Cẩm Tú rất tức giận. Hầu Phủ quản lý hạ nhân lỏng lẻo, ngào sáng trong tối đều có người kiếm nàng ta gây khó dễ, cuộc sống trôi qua không hề thư thả như lúc còn hầu hạ bên người Chu Quân Uyển.
Khó trách nàng ta vừa nghe Chu Quân Uyển đã tỉnh lại liền chạy tới đây để thỉnh an, nàng ta nghĩ nhân cơ hội này làm mềm lòng Chu Quân Uyển, đề phòng tương lai có bị thất sủng cũng không có nơi nương tựa.
Không ngờ nàng ta sắn sang đến trước mặt Chu Quân Uyển với tư thái thấp hèn nhất, dù Chu Quân Uyển có nói gì làm gì cũng không chối bỏ…..Nàng ta định chuẩn bị mười hai phần nịnh nọt Chu Quân Uyển, thấy nàng thần sắc mệt mỏi, nàng ta thức thời rời đi, chỉ lưu lại một câu: “Nô tỳ sáng mai lại trở lại thỉnh an Nhị thiếu phu nhân.” Cung thuận hành lễ rồi lui ra ngoài.