Thấy A Bảo hung mãnh nhào qua, nam nhân ở trước giường vội duỗi tay đỡ eo nàng, miễn nàng nhào qua quá nhanh, bản thân mình cũng ngã theo.
A Bảo bổ nhào vào người
hắn, còn chưa có cắn
hắn
miếng nào, lại lập tức lui về trong chăn run rẩy, giọng
nói
run run: “trên
người của chàng sao lại lạnh như vậy?”
Tuy rằng bên ngoài trời tuyết lạnh lẽo, nhưng trong nhà có đốt địa long, chăn ấm áp, cho dù A Bảo trời sinh sợ lạnh cũng
không
thấy lạnh chút nào. Chính là toàn thân nam nhân này đều bọc bởi khí lạnh, A Bảo mới sát lại
một
chút
thì
khí lạnh
đã
ập vào mặt, là người sợ lạnh nên đành từ bỏ việc cắn
hắn, trực tiếp lăn về lại ổ chăn.
“Vừa trở về.” Giọng
nói
của nam nhân vẫn lạnh lẽo như trong trí nhớ, thậm chí có chút khàn khàn.
Sau khi nghe xong, lúc này A Bảo nào lại
đi
so đo chuyện
hắn
làm mình hoảng sợ, vội cao giọng gọi nha hoàn gác đêm ở bên ngoài đốt đèn, mà nàng cũng đứng dậy, mặc quần áo, trực tiếp khoác áo ngoài phân phó người chuẩn bị nước ấm để nam nhân nửa đêm trở về doạ người
đi
tắm, thuận tiện tìm quần áo để
hắn
thay đống quần áo dính đầy nước tuyết.
Dưới ánh đèn, A Bảo nhìn thấy
trên
người
hắn
quấn băng vải, da mặt nhăn lại, đôi mắt
không
biết như thế nào lại chua xót, con mắt hồng hồng hầu hạ
hắn
mặc quần áo sạch
sẽ, sau đó ấn
hắn
ngồi xuống giường.
Nam nhân ngoan ngoãn nghe lời,
không
có biện pháp phản kháng gì, chỉ là tầm mắt vẫn chưa từng rời khỏi nàng.
Trong nhà thắp mấy ngọn nến lớn, ánh sáng
rõ
như ban ngày, A Bảo tự nhiên cũng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của nam nhân, làn da rám nắng, phía dưới mắt còn có quầng thâm, cằm cũng lún phún, cả người đều là bộ dạng phong trần mệt mỏi, nàng nhìn đau lòng lại muốn cắn
hắn.
Chẳng qua này đó vẫn đợi lát nữa lại
nói, nhân lúc trong nhà còn ấm áp, A Bảo mặc áo khoác màu hồng đào ngồi trước mặt
hắn, ánh đèn phản chiếu gương mặt mềm mại ửng hồng, giống như quả đào mật ngọt ngào đầy nước. Cửa sổ mở
một
khe hở
nhỏ, gió lạnh thổi vào, khác biệt với độ ấm trong nhà, tạo nhiệt độ
không
lạnh cũng
không
làm người cảm thấy quá ấm đến khô nóng khó chịu.
“Vương gia mấy ngày này
không
nghỉ ngơi sao?” A Bảo dịu dàng hỏi.
“không
nhớ
rõ.” Nam nhân trả lời cực kỳ dứt khoát, “Chắc tầm mấy ngày.”
A Bảo quyết định nhịn xuống, lại hỏi: “Hình như Vương gia bị thương?”
“không
ngại, chỉ là thương chút ngoài da.”
“Nhưng vừa rồi thần thϊếp còn nhìn thấy máu.”
“sẽ
không
có việc gì.”
“...”
Lại muốn cắn
hắn
rồi, làm sao đây? Đây chính là điểm
không
tốt của thai phụ, tính tình dễ dàng thay đổi, có
một
số việc nghẹn
không
nổi
sẽ
bất chấp đó.
Ngay khi A Bảo
đang
suy xét muốn nhào qua cắn người hay
không
thì
giọng
nói
của Bạch Vi ở bên ngoài vang lên: “Vương phi, nước ấm
đã
chuẩn bị tốt.”
Sau khi nghe xong, A Bảo lập tức
nói: “Mau
đi
tắm
đi, mấy ngày chàng
không
tắm rồi? Tuy rằng thời tiết lạnh
không
bốc mùi, nhưng mà
sẽ
có vi khuẩn này nọ, đối với thân thể
không
tốt, cũng
sẽ
dễ dàng nhiễm bệnh, đối với thai phụ cũng
không
hay...” Lải nhải
một
đống lời, xu hướng phát triển thành bà thím rồi.
Nam nhân
không
có chút nào
không
kiên nhẫn, rất nghe lời
đi
nhĩ phòng tắm gội.
Sau khi tận mắt thấy Tiêu Lệnh Thù
đi
tắm, lúc này A Bảo mới
đi
ra ngoài tìm Bạch Vi, lại phát
hiện
Hoa ma ma, Nhạn Hồi, Bạch Thiền và mấy nha hoàn
đã
mặc chỉnh tề ở đây. Xem ra tin tức nửa đêm Tiêu Lệnh Thù chạy về
đã
truyền tới tai họ, đều vội vã tới hỗ trợ hầu hạ.
“Vừa hay, Hoa ma ma, phòng bếp
nhỏ
có còn gì để ăn hay
không? Làm chút đồ ăn, nấu mấy món làm ấm dạ dày cho Vương gia.”
Hoa ma ma cười
nói: “Vừa vặn canh xương hầm nấu cho Vương phi vẫn
đang
hầm ở
trên
bếp,
không
bằng lấy canh xương hầm đưa cho Vương gia trước có được hay
không?”
“Đều được, bỏ thêm hai quả trứng, thêm chút thịt và rau thơm,
nhỏ
thêm hai giọt dầu mè.”
nói
xong, A Bảo cảm thấy chính mình giống như cũng đói bụng,
nói: “Làm nhiều
một
chút, ta cũng muốn ăn.”
Hoa ma ma vâng
một
tiếng, dẫn theo Bạch Vi Bạch Tiền cùng
đi
phòng bếp
nhỏ
bận rộn, Nhạn Hồi
đi
theo A Bảo vào phòng thu thập. cungquanghang_nyanko
Ngâm mình ở trong nước ấm giảm bớt mệt nhọc, nam nhân nghe thấy giọng
nói
phân phó ở bên ngoài, mặt mày lạnh lùng bỗng nhiên thả lỏng, cả người buông lỏng biếng nhác, cảm thấy có chút mệt. Chờ nghe được tiếng bước chân vang lên ở đằng sau, lại mở choàng mắt. Nhìn thấy bóng người quen thuộc
đang
đi
tới dưới ánh đèn, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng.
trên
tay A Bảo là quần áo sạch
sẽ, đem bỏ xuống rổ xiêm y, sau đó
đi
đến bên cạnh thau tắm, cầm lấy khăn lông sạch lau khô tóc giùm
hắn, vừa xem xét vết thương
trên
lưng. Bởi vì
trên
lưng có thương tích, cho nên nước chỉ ngang ngực
hắn,
không
có chạm đến miệng vết thương. A Bảo lấy khăn lụa lau phần lưng
không
có chạm nước.
Lăn lộn gần nửa canh giờ, cuối cùng Tiêu Lệnh Thù cũng mặc xong quần áo trở về phòng ngủ. Lúc này, Giải Thần Y cũng bị Tịch Viễn đào dậy khỏi giường, trực tiếp đưa tới chính viện,
đang
chờ ở gian ngoài.
Vết thương
trên
người Tiêu Lệnh Thù quả
thật
là vết thương da thịt, lại do kiếm mà ra, thoạt nhìn sắp đóng vảy,
không
nghiêm trọng lắm. Đối với
hắn
trên
người mấy vết thương lưu lại sẹo đầy dữ tợn mà
nói
thì
hiện
tại cái này coi như
nhẹ, chỉ là vẫn làm A Bảo đau lòng muốn khóc.
Vốn dĩ Giải Thần Y cũng muốn lải nhải Tiêu Lệnh Thù là người thích lăn lộn, nửa đêm trờ về
không
nói, lại còn lên đường với vết thương
trên
người, nghĩ chính mình làm bằng sắt hay gì. Đến khi phát
hiện
vương phi
đang
ôm bụng ngồi
một
bên nhìn có bộ dạng như muốn khóc, lập tức khép miệng lại. Sau khi băng bó hoàn hảo cho Tiêu Lệnh Thù, lập tức quay người nhanh chóng rời khỏi.
Cảm xúc thai phụ hay thay đổi, Giải Thần Y là người làm y, tự nhiên tiếp xúc nhiều, cũng hiểu
rõ
thai phụ
không
chịu được kí©h thí©ɧ. Cho nên vẫn để người nào đó làm thai phụ muốn khóc chịu trách nhiệm thu phục thai phụ nhà
hắn
thì
hơn.
Quả nhiên, Giải Thần Y vừa
đi, A Bảo yên lặng ngồi ở nơi đó rớt nước mắt,
không
phát ra chút
âm
thanh nào, phương pháp khóc đầy áp lực như này, mới dễ nắm bắt người nhất.
Tiêu Lệnh Thù yên lặng nhìn nàng, biểu tình
trên
mặt cực kỳ đáng sợ.
Vốn dĩ Nhạn Hồi muốn tiến vào
nói
với A Bảo, mặt vừa tiến vào, nhưng vừa thấy sắc mặt đáng sợ của nam nhân đối diện cửa, trái tim đều muốn nhảy ra ngoài, sợ tới mức nhanh chóng lùi đầu về sau, cả người dán ở cánh cửa lạnh lẽo, ôm ngực nôn nóng
không
thôi -- aiz aiz aiz, biểu tình của Vương gia
thật
đáng sợ,
không
phải bởi vì vương phi khóc mà tức giận đó chứ? Từ khi mang thai hơn ba tháng, cảm xúc của Vương phi bọn họ thay đổi so với trời dông tháng sáu còn khó đoán hơn.
“Đừng khóc...” Tiêu Lệnh Thù cau mày, muốn duỗi tay qua, lại nhanh chóng buông xuống, chỉ là khó khăn mở miệng
nói: “Bổn vương, ta... có chút khó chịu.” edit_nyan_cqh
Nước mắt A Bảo dừng lại khi nghe thấy hai chữ “khó chịu”, cảm xúc theo lời
hắn
nói
cũng dời
đi, nóng vội
nói: “Như thế nào lại khó chịu? Có cần gọi Giải Thần Y quay lại đây?”
Tiêu Lệnh Thù thấy nàng tự động chạy tới, duỗi tay ôm lấy vòng eo biến mập của nàng, để nàng ngồi ở
trên
đùi
hắn, phát
hiện
gương mặt nàng so với hai tháng trước cũng mượt mà hơn nhiều, da thịt khoẻ mạnh hồng nhuận, thoạt nhìn ngày tháng trôi qua rất tốt.
“Nàng
không
khóc, bổn vương
không
khó chịu”
hắn
lạnh lùng mở miệng
nói.
“...”
A Bảo yên lặng nhìn
hắn, nội dung
rõ
ràng là lời ngon tiếng ngọt, vì sao từ miệng
hắn
lại dùng ngữ khí lạnh lẽo như vậy để
nói
ra chứ --
thật
muốn cắn người mà, thanh
âm
không
thể mềm mại
một
chút sao? Bằng
không
nàng
thật
sự
không
cảm động nổi
thì
phải làm sao nhỉ?
Lúc này, giọng
nói
Hoa ma ma vang lên, “Vương gia, Vương phi, đồ ăn
đã
chuẩn bị xong.”
Tiêu Lệnh Thù ôm nàng, muốn ngăn nàng đứng dậy, lạnh giọng
nói: “Tiến vào.”
Hoa ma ma cũng bị ngữ khí lạnh lẽo này làm run lẩy bẩy, cho rằng
thật
sự
giống như lời Nhạn Hồi
nói, Vương gia tức giận, vương phi khóc, vội vàng xách hộp đồ ăn tiến vào, nhưng ai biết vừa tiến vào
thì
gặp cảnh này, thiếu chút nữa làm mặt già của bà cũng đỏ ửng.
Khuôn mặt A Bảo có chút đỏ lên, ánh mắt mơ hồ. Ở trong mắt người ngoài chính là khoe ân ái,
thật
là làm người thẹn thùng, chính là cánh tay trái ở bên hông
không
thả lỏng, hơn nữa dựa vào trong lòng ngực ấm áp của
hắn,
thật
muốn ngủ --
nói
cho cùng
hiện
tại vẫn là rạng sáng, là thời điểm để ngủ ngon đó.
Hoa ma ma và Nhạn Hồi trình đồ ăn lên, phía dưới thiết kế
một
lò bếp
nhỏ, lửa đốt thành than hồng, dùng để giữ nước mì vẫn luôn ấm.
A Bảo bảo bọn họ
đi
xuống, chính mình lấy hộp đồ ăn và chén đũa ra, làm cho Tiêu Lệnh Thù
một
chén mì, dùng thìa lớn múc thêm nước canh, mì cắt thành từng sợi
nhỏ, màu sắc trắng trẻo, canh có màu thanh đạm, trừ bỏ nước hầm xương, còn có thêm nước hầm gà, mặt
trên
chén mì sợi còn có thịt thái lát mỏng, bỏ thêm cải thìa non và rau thơm, mùi hương xông vào mũi.
“Vương gia, ăn lót bụng.” A Bảo cười
nhẹ, thấy Tiêu Lệnh Thù bắt đầu ăn mì, chính mình cũng làm
một
chén, ngồi ở bên
hắn, miệng
nhỏ
ăn liên tiếp.
Trong quá trình ăn mì, A Bảo kẹp miếng thịt trong chén mình bỏ qua chén của nam nhân bên cạnh, thấy động tác của
hắn
cũng
không
dùng lại, trực tiếp ăn.
trên
mặt
không
khỏi lộ ra tươi cười, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vui sướиɠ, còn chăm chú nhìn
hắn
với ánh mắt nhu hoà mềm mại.
A Bảo ăn
không
nhiều lắm, đơn giản là thèm ăn, ăn xong nửa chén, sợ quá no ngủ
không
được, cũng
không
ăn thêm, bắt đầu nhìn Tiêu Lệnh Thù ăn mì. Động tác của Tiêu Lệnh Thù
không
tính ưu nhã gì, mà hành động quả quyết gọn gàng. Lễ nghi của
hắn
học từ năm mười tuổi, sau đó mới bắt đầu học nghe
nói
đọc viết, từ đó mới có tài học, dường như
không
có cường điệu hay ưu nhã giống như con cháu hoàng thất khác. Nhưng lại cho người ta cảm giác nghiêm nghị nghiêm túc, ngay cả lúc ăn cũng khiến người ta
không
dám nhìn thẳng.
Cùng
hắn
sinh hoạt hơn nửa năm, lá gan của A Bảo
trên
cơ bản
đã
bị
hắn
dung túng đến mập ra, chỉ cần
hắn
không
phải thực
sự
tức giận,
thì
cũng
không
có gì quá đáng sợ, thậm chí thời điểm nào đó cũng dám ở trước mặt
hắn
làm chút hành động
nhỏ.
Sau khi ăn xong, nha hoàn tiến vào thu thập đồ vật, đem dụng cụ rửa mặt tới để bọn họ súc miệng, cuối cùng cũng nối đuôi nhau rời
đi.
Đến giờ
đi
ngủ.
A Bảo xoa mắt, ngáp mấy cái, nằm đến
trên
giường, đến khi phát
hiện
nam nhân cũng trèo lên giường theo, nằm ở bên người cái gì làm cũng chưa làm -- cũng
không
giống như trước kia ngủ tuỳ ý xằng bậy, đầu suy nghĩ
một
lát, sau đó trực tiếp lăn đến trong lòng ngực của
hắn, vươn đôi tay gắt gao ôm lấy eo ai kia.
“Chàng
đã
trở lại...”
Giọng
nói
của nàng có chút rầu rĩ, còn có chút tưởng niệm.
Nam nhân chần chờ
một
chút, mới duỗi tay ôm lấy eo nàng, đem cằm cọ ở
trên
đầu của nàng, cọ mái đóc đen nhánh,
nhẹ
nhàng phát ra tiếng thở dài thả lỏng.