Editor: nyanko - cungquanghang
A Bảo
đang
chăm sóc ba chậu có gieo hạt ớt trái nhưng lại
không
có
một
cây nào nảy mầm,
thật
sự
là đả kích
không
thôi. Mà bên phía biệt trang ở núi Bắc Minh,
thật
ra có nghe
nói
nửa tháng sau khi Lâm gia nương tử trồng thử, cuối cùng cũng có mấy hạt nảy mầm. Bởi vì chủ tử là nàng rất coi trọng, cho nên
hiện
tại Lâm gia nương tử
đang
tỉ mỉ chăm sóc mấy cây non nho
nhỏ
kia.
Mỗi lần nhớ tới ở
hiện
đại, ban công nhà nàng có chậu trồng cây ớt, mỗi khi A Bảo cảm thấy khó khăn lại hoài nghi chẳng lẽ vận khí của nàng
thật
sự
tệ như vậy, ngay cả trồng
một
cây ớt trái cũng
không
xong? Nàng còn nghĩ chờ sau khi cây ớt ra trái, có thể đem nó thành bồn cây cảnh tặng cho người khác nữa đấy.
Ngay lúc A Bảo
đang
dùng cây cuốc
nhỏ
xớt đất trong chậu, bên ngoài vang lên
âm
thanh hỗn loạn, Nhạn Hồi vội sai người
đi
xem xét, rất nhanh có
một
bà tử tiến vào bẩm báo
nói: “Vương phi, Giải Thần Y cầu kiến.”
“Hửm? Có chuyện gì sao?” A Bảo bỏ cây cuốc
nhỏ
qua
một
bên, lập tức có nha hoàn bưng nước ấm đến để nàng rửa sạch tay.
“Nô tỳ nghe
nói
là Giải Thần Y trở về từ bên ngoài, là do
một
đám người đuổi theo,
thật
vất vả mới trốn được về phủ.” Bà tử làm hết phận
sự
trả lời.
A Bảo đột nhiên đứng dậy, “Là Giải Thần Y đắc tội với người ta, hay là có người muốn bắt
hắn?”
Bà tử kia lắc đầu tỏ vẻ
không
biết.
A Bảo vội vàng đứng dậy, về phòng ngủ thay đổi trang phục, sau đó
đi
ra chính viện bước vào tiền thính. A Bảo cực kỳ coi trọng y thuật của Giải Thần Y,
một
lòng muốn buộc chặt Giải Thần Y với phủ Tấn vương, tự nhiên
không
thể để người khác cướp Giải Thần Y
đi
được.
đi
vào chính sảnh tiền viện, A Bảo lập tức nhìn thấy Giải Thần Y
đang
mặc trang phục hồng cánh sen đậm chất thu được tú nương trong phủ Tấn vương may. Quấn quanh eo là đai lưng màu trắng ngọc, ôm chặt vòng eo tinh tế ngoài ý muốn, mặc dù tóc tai có rối bời, lại có cảm giác rối loạn mỹ cảm. Đặc biệt là gương mặt kia dù thế nào cũng
không
thể nào che dấu được dung mạo tuấn mỹ, mày đĩnh bạc, mắt có thần, mũi thẳng, môi bóng mềm, làn da như thạch. Vẻ đẹp như này
thật
sự
phi thẩm mỹ, để người nhìn thấy
thật
sự
khó quên.
A Bảo cũng kinh diễm
không
thôi, nàng
không
nghĩ đến, chẳng qua chỉ là thay đổi
một
thân xiêm y màu xám giống như từ phòng bếp
đi
ra, thậm chí tóc tai cũng
không
chỉnh tề, vẫn duy trì hình dạng bù xù như trước, thế nhưng
sẽ
chọc mắt người khác như vậy. Chẳng qua nhìn thấy vẻ mặt bi phẫn của mỹ nam trước mặt, trong mắt lại có nước mắt, mấy ý niệm trong lòng A Bảo hoàn toàn bay biến. Nàng thích nam tử mạnh mẽ, chứ
không
thích kiểu hình nam nhân như tiểu thụ đẹp đến mức làm người kinh diễm như vậy.
“Giải Thần Y, ngươi làm sao vậy?” A Bảo đỡ tay nha hoàn, ngồi ở vị trí phía
trên, nhìn thoáng qua đại sảnh, phát
hiện
Lưu quản gia cũng đến. nyanko_cungquanghang
Giải Thần Y ôm khuỷu tay, bi phẫn
nói: “Vương phi, ngài phải làm chủ cho ta!”
nói
xong lại nhe răng nhăn mặt,
nhẹ
nhàng đỡ tay mình.
Lúc này A Bảo mới phát
hiện
quần áo
trên
người Giải Thần Y có rất nhiều tro bụi, tay áo máu hồng cánh sen cũng bị dính máu, vội
nói: “Giải Thần Y, như thế nào ngươi lại bị thương?
đã
xảy ra chuyện gì? Ngươi chậm rãi
nói.” A Bảo
nói, lại phân phó Lưu quản gia
đi
mời đại phu cho Giải Thần Y, chẳng qua bị ngăn lại.
Giải Thần Y
nói: “Chỉ là thương chút da thịt, tìm
một
thị vệ am hiểu trị ngoại thương băng bó giúp ta
một
chút là được,
không
có gì
đang
ngại. Vương phi, tại hạ hôm nay ra cửa đến tiệm thuốc nhìn dược liệu mới
một
chút,
không
nghĩ đến lại bị
một
chiếc xe ngựa chạy lung tung
trên
đường cái đυ.ng phải. Chủ nhân của xe ngựa kia cũng quá kiêu ngạo, đâm nhiều người bị thương cũng thôi
đi, chẳng qua ta chỉ
nói
vài câu,
đã
bị,
đã
bị…”
Xem vẻ mặt bi phẫn đến mức khó có thể mở miệng của
hắn, A Bảo vội
nói: “Trước hết ngươi lui xuống băng bó cho
thật
tốt, đợi lát nữa lại
nói.”
Giải Thần Y đoán chừng bộ dạng của
hắn
bây giờ cũng rất chật vật, gương mặt đanh lại đồng ý.
Chờ sau khi Giải Thần Y rời
đi, A Bảo hỏi Hoàng Liên, là tuỳ tùng hôm nay cùng ra phủ với Giải Thần Y, sai người gọi
hắn
tới để hỏi chuyện cho
rõ.
Hoàng Liên
đã
sớm chờ ở bên ngoài, nghe được Vương phi triệu kiến, rất nhanh tiến vào. Sau khi thỉnh an với A Bảo, đối với dò hỏi của A Bảo, rất nhanh Hoàng Liên kể lại tiền căn hậu quả câu chuyện.
Vốn dĩ hôm nay ở
trên
phố Giải Thần Y bị xe ngựa của Đại công chúa đυ.ng phải, hơn nữa
hắn
trời sinh là người có tâm địa tốt bụng, nhìn thấy người
đi
đường bị xe ngựa chạy loạn đâm phải -
hắn
cũng bị đâm ngã
trên
đất, khuỷu tay bị rách
một
miếng, cho nên mới bênh vực lẽ phải vài câu. Dường như tâm tình Đại công chúa hôm nay
không
được tốt lắm, thế nhưng còn có người dám can đảm phản kháng, mắng nàng là “Điêu phụ”, “Để ngựa chạy đả thương người”, hoả khí hoàn toàn bị khơi mào, muốn đem điêu dân dám ăn gan hùm mật gấu phản kháng nàng lôi xuống đánh chết. Cho dù là người tuần tra của Ngũ thành Binh mã tư nhìn thấy người gây hoạ là Đại công chúa, ai ai cũng phải né tránh, sao lại có người dám tiến lên phản kháng chứ?
Chuyện đến đây vẫn rất bình thường, ai ngờ đột nhiên Đại công chúa bảo dừng, sau đó vén rèm lên nhìn điêu dân dám can đảm nhục mạ nàng là người phương nào,
không
nghĩ vừa nhìn thấy
thì
kinh ngạc
không
thôi. Tuy rằng lúc đó Giải Thần Y vô cùng chật vật, nhưng quần áo sáng màu, tóc tai có chút bù xù, nhưng màu tóc đen như mực, hơn nữa gương mặt đẹp như minh châu kia, cho dù bị bụi che phủ cũng
không
thể che lấp nổi. Mà những năm gần đây thẩm mỹ của Đại công chúa cũng thay đổi,
không
còn thích loại hình nam tử hán mạnh mẽ như Võ Liệt nữa, ngược lại thích nam nhân tuấn mỹ như thư sinh, tự nhiên liếc mắt
một
cái là nhìn trúng Giải Thần Y.
Vì vậy, Đại công chúa thay đổi chủ ý, muốn đem điêu dân lớn mật này áp tải về trong phủ, bên ngoài
thì
nói
làm gã sai vặt, bên trong thực chất là làm trai bao, như vậy cũng xem như là trừng phạt vì
hắn
đã
mạo phạm công chúa.
Bởi vì Giải Thần Y
đã
từng ăn qua rất nhiều đau khổ vì gương mặt này của mình,
đã
sớm luyện thành
một
loại bản lĩnh, chỉ cần có người đối với
hắn
nổi lên dị tâm, lập tức như có radar cảnh giác hoạt động. Lúc này tự nhiên nhìn ra được ý tứ của Đại công chúa, lập tức giãy giụa suy nghĩ phải rời khỏi, cuối cùng ngay lúc Đại công chúa
không
kiên nhẫn hạ lệnh đánh ngất kéo về, rốt cuộc tính tình bạo phát, Giải Thần Y phát tán
một
bao mê dược đánh gục thị vệ
đang
bắt mình, kéo Hoàng Liên chạy
một
mạch.
Thị vệ phủ công chúa lập tức đuổi theo, vì vậy liền đuổi tới trước cửa phủ Tấn vương.
A Bảo nghe
nói
thị vệ phủ công chúa vẫn còn ở trước cửa, khoé miệng giật giật
một
chút, trong lòng nghĩ nghĩ
không
lẽ Đại công chúa còn muốn đoạt người hay gì nữa?
A Bảo
thật
ra
đã
đoán trúng rồi, rất nhanh có người gác cổng chạy đến bẩm báo,
nói: “Vương phi, xa giá của công chúa Bảo Hoa
đã
đến trước cửa Vương phủ chúng ta.”
Lúc này, Giải Thần Y cũng
đã
xử lý tốt vết thương, vừa nghe thấy người gác cổng
nói, giống như mèo dựng lông nhảy đổng lên,
rõ
ràng trong lòng
hắn
Đại công chúa
đã
trở thành nữ nhân ác độc, vội
nói
với A Bảo: “Vương phi, người phải vì tại hạ làm chủ, nữ nhân đó
nói
muốn đem ta về phủ công chúa làm gã sai vặt… Nếu như, nếu như nàng ta uy hϊếp người, người cũng đừng đáp ứng!”
Lúc này Giải Thần Y cực kỳ nhớ nam nhân tàn bạo như Tiêu Lệnh Thù, cảm thấy có tên đó ở đây, ai có thể ác hơn
hắn
được chứ, còn có thể trấn nhà, Đại công chúa dám tiến vào cửa sao?
Nhưng
thật
ra lúc này Giải Thần Y
không
có nghĩ đến lúc trước trong tâm
hắn
nảy sinh ý tưởng phải rời khỏi phủ Tấn Vương tìm cách thăng chức, ai ngờ lại bị Tiêu Lệnh Thù tàn khốc đàn áp, nhưng lúc này
thật
ra lại có ý niệm Tiêu Lệnh Thù cũng tốt lắm. Ít nhất từ sau khi gặp được Tiêu Lệnh Thù, mấy người dám đối với gương mặt của
hắn
nảy sắc tham, đều bị Tiêu Lệnh Thù
không
kiên nhẫn sai phủ vệ giải quyết hung tàn, như vậy
hắn
mới có thể nhàn nhã tự tại ở trong phủ Tấn vương nghiên cứu dược của mình được. Đại khái điều duy nhất
không
tốt chính là Tiêu Lệnh Thù ác đến mức Phật Tổ cũng
không
cảm hoá nổi, chỉ thích làm chuyện xấu,
thật
là
không
hợp tam quan của
hắn.
Mà hung danh của Đại công chúa, Giải Thần Y cũng từng nghe qua, chính là công chúa được Chính Đức đế sủng
trên
đầu quả tim, đối với trung cung hoàng tử chỉ cần khó chịu đều có thể tuỳ thời mà đánh chửi,
một
đại phu dân gian nho
nhỏ
thì
tính là gì chứ? Tự nhiên Giải Thần Y lo lắng A Bảo sợ đắc tội với Đại công chúa mà đẩy
hắn
đi
làm gã sai vặt trong phủ công chúa, đến lúc đó
hắn
ở lại phủ công chúa
thật
là đúng kêu trời, trời
không
biết, kêu đất, đất chẳng hay.
A Bảo mỉm cười
nói: “Giải Thần Y yên tâm, ngươi là đại phu thỉnh đến trong phủ Tấn vương, tất nhiên là người của phủ Tấn vương, tuy rằng đại hoàng tỷ là công chúa cao quý, nhưng cũng phải phân
rõ
phải trái.” truyen_edit_cqh
Lưu quản gia và Hứa ma ma nhìn thấy Vương phi nhà mình cười đến đoan trang khéo léo,
không
biết như thế nào lại rùng mình
một
cái, cảm giác sao giống khi Vương gia mặt lạnh nào đó trừng người khác thế
không
biết.
Tuy rằng Giải Thần Y vẫn có chút lo lắng, nhưng thấy A Bảo vì chính mình mà tình nguyện đắc tội Đại công chúa, trong lòng vẫn cảm động, cảm thấy Vương phi quả nhiên là người tốt,
thật
ra phủ Tấn vương vẫn
không
tồi -- Giải Thần Y tin tức
không
linh thông hoàn toàn
không
biết rằng đêm gia yến ngày trung thu, phu thế Tấn vương
đã
sớm kết thù với Đại công chúa, bây giờ có thêm
một
cọc thù hận cũng
không
sao. Hơn nữa
hiện
tại thân mình Đại công chúa suy yếu, vẫn là công lao chế dược của Giải Thần Y mà ra.
Giải Thần Y mặt đầy cảm động rời
đi, A Bảo đứng dậy
đi
nghênh đón Đại công chúa.