Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 65-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Nyanko cungquanghang

“Linh Lung, gần đây Bảo Hoa công chúa có tiến cung hay

không?”

“Có, ba ngày trước Bảo Hoa công chúa tiến cung, trực tiếp đến điện Thái Hoà bái kiến Hoàng thượng.” Linh Lung trả lời, sau đó cẩn thận

nói

tiếp: “Nghe đâu lúc ấy Bảo Hoa công chúa tiến cung thỉnh tội với Hoàng thượng, lại khóc lóc

một

hồi. Sau đó Hoàng thượng tha thứ cho Bảo Hoa công chúa, bảo người nếu có rảnh

thì

tiến cung thỉnh an Hoàng hậu. Sau khi Bảo Hoa công chúa rời khỏi, Hoàng thượng

đi

hậu cung. Sau này nô tỳ nghe

một

tỷ tỷ làm việc ở phủ Nội Vụ

nói, ngày hôm sau Hoàng hậu sai người

đi

phủ Nội vụ chọn người, hơn nữa chọn người đều...”

Quả nhiên thủ đoạn của Linh Lung cũng đủ lợi hại,



ràng chỉ là

một

cung nữ nho

nhỏ

hầu hạ ở Ngự Hoa viên, vậy mà tin tức lại vô cùng linh thông, quả nhiên là

một

nhân tài.

Từ tin tức Linh Lung

nói, A Bảo biết chuyện Hoàng hậu đột nhiên ban người, tất nhiên là vì Chính Đức đế nhàn hạ đau trứng hạ lệnh. Mà người khiến Chính Đức đế hạ lệnh là do Đại công chúa tiến cung tìm ông ấy

nói

gì đó, mới khiến ông ấy tự mình hạ lệnh

yêu

cầu Hoàng hậu làm chuyện đắc tội với người khác như vậy. Xem việc Hoàng hậu

nhẹ

nhàng bâng quơ phụ hoạ với nàng, cũng biết được Hoàng hậu

không

để bụng việc này lắm.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết bút tích này là Đại công chúa muốn làm nàng ngột ngạt. A Bảo sờ roi mềm trong tay áo, trong lòng có chút đáng tiếc, nếu Đại công chúa

không

một

lời lại rút roi ra đánh, nàng cũng có cớ tốt để lãnh giáo, hươu chết về tay ai còn

không

biết đâu.

âm

mưu như này

không

hợp với tính tình của Đại công chúa, chẳng lẽ bởi vì

hiện

nay thân thể

không

tốt,

không

có sức cầm roi đánh người, cho nên mới sửa lại dùng dương mưu sao?

Sau khi Linh Lung rời khỏi, A Bảo vừa ngồi chờ Tiêu Lệnh Thù vừa suy tư. Bởi vì hôm nay mấy người Thái Tử phi và Kim Cảnh Hi ngắt lời, nên

không

giải quyết được gì, ngày khác đề tài này vẫn có khả năng nhắc lại. Nếu như Chính Đức đế chưa chịu từ bỏ ý định, trực tiếp ban trắc phi cho Tấn vương, cũng có khả năng lắm.

*****

Khi A Bảo vẫn

đang

suy nghĩ xem nên giải quyết chuyện này như thế nào, Tiêu Lệnh Thù

đã

sớm cự tuyệt thẳng thừng. nyako_cqh

“Nghiệt tử, ý con là gì hả?” Chính Đức đế kinh ngạc tức giận

nói.

Thái tử đứng

một

bên quan sát đến nôn nóng, nhìn Tiêu Lệnh Thù ra hiệu, ai ngờ

hắn

lại tỏ vẻ như

không

thấy, giọng

nói

lạnh lùng chầm chậm: “Nhi thần

không

cần mấy người

không

liên quan hầu hạ, có vương phi là được rồi. Nếu người dám đem người bỏ tới trong phủ nhi thần, người chết cũng

không

liên quan đến nhi thần.”

“Con...”

Tiêu Lệnh Thù mắt lạnh nhìn, vỗ ống tay áo

nói: “Thân mình đại hoàng tỷ

không

tốt, khó có con nối dõi. Nếu phụ hoàng

thật

tâm quan tâm,

không

bằng ban cho đại công tử phủ Trung Võ tướng quân mấy cung nữ, miễn cho Võ Liệt tuyệt hậu, đó chính là lỗi của phụ hoàng.”

Thiếu chút nữa Chính Đức đế bị Tiêu Lệnh Thù làm cho tức giận muốn ngất. Lời này của Tiêu Lệnh Thù

không

phải để xả giận mà là đánh vào thể diện của ông. Cho rằng ông tứ hôn cho Đại công chúa và Võ Liệt là muốn đẩy

hắn

vào hố lửa! Ban

một

nữ nhân

không

thể sinh dưỡng, chặt đứt hương khói Võ gia gì đó... Chỉ cần người nào nghĩ nhiều

một

chút, hoàn toàn có thể nghĩ rộng thành thủ đoạn đế vương linh tinh này nọ.

Chính Đức đế hít sâu mấy hơi, mới

nói: “Câm miệng, trẫm

không

muốn nghe thanh

âm

lạnh lùng cứng nhắc này của con! Chẳng qua trẫm thấy trong phủ con ít người, ban cho con mấy tri kỷ để hầu hạ, chẳng lẽ trẫm có thể hại con hay sao hả? Trẫm chính là phụ thân của con!”

một

câu cuối cùng, thanh

âm

có chút nghẹn ngào, lại có chưa vài phần đau đớn khác thường.

Sở dĩ Chính Đức đế có hành vi như này, vẫn là vì Lục nhi tử

không

khiến người bớt lo. Chuyện Lục nhi tử đưa mỹ nhân Giang Nam cho các huynh đệ, khiến ông bỗng nhiên phát

hiện

Ngũ nhi tử

không

giống với mấy nhi tử khác. Từ năm mười bốn tuổi khi

hắn

hiểu chuyện đời, bên người

hắn

chưa từng có nữ nhân hầu hạ gì

không

nói,

hiện

tại

đã

thành thân lại

không

có thông phòng tiểu thϊếp. Làm ông

không

thể

không

hoài nghi nhi tử này của mình có phải hay

không...

không

được.

Hơn nữa sau khi Đại công chúa tiến cung nhắc đến tình cha con, lại khóc lóc sám hối, tỏ vẻ hối hận với chuyện nàng ta làm với Tấn vương. Tất nhiên Chính Đức đế

sẽ

tha thứ nàng ta, sau đó Đại công chúa lại dùng hành động biểu

hiện

tỏ vẻ quan tâm đến Tấn vương. Cho rằng Tấn vương phi

đã

gả tới vài tháng cũng

không

hoài thai, chẳng lẽ nhi tử này đối với nữ sắc

không

ham mê hay sao, vậy nên mới ban mấy người để hầu hạ

hắn. Ai ngờ

hắn

chẳng những

không

cảm kích, lại còn trào phúng ông.

“Nhi thần

đã

có vương phi!” Tiêu Lệnh Thù vẫn

nói

câu đó.

“Vậy đợi khi nào Vương phi con sinh cho trẫm

một

tôn tử lại

nói

tiếp!” Cũng chứng minh là

hắn

vẫn “được”.

Tiêu Lệnh Thù nhìn ông

không

chớp mắt, nhìn đến khi Chính Đức đế bắt đầu cứng đờ người, mới

nói: “Con cái phiền toái, sinh mà

không

dưỡng

thì

có tác dụng gì.”

“...”

Trong nháy mắt Chính Đức đế

không

nói

thành lời, yên lặng nhìn nam tử trẻ tuổi đứng cách ngự án

không

xa. Sau

một

lúc lâu nhắm mắt lại, mới yên lặng

nói

với chính mình, đây là đứa con duy nhất A Kinh để lại cho ông, nếu làm hỏng

thì

cái gì cũng

không

có...

“Như thế nào

thì

con mới bằng lòng đưa mấy cung nữ đó về phủ?” Vẻ mặt Chính Đức đế

không

tỏ



biểu

hiện

gì. truyenduocdangtrencungquanghang

Nhình thấy uy nghiêm

trên

người Chính Đức đế, cung nhân trong điện Thái Hoà cũng

không

dám thở

nhẹ

một

cái, ngay cả Thái tử cũng

không

dám tuỳ tiện chen lời vào lúc này.

Giọng

nói

Tiêu Lệnh Thù lạnh lẽo vang lên: “Muốn bọn họ dùng vào việc gì? Đánh thắng được vương phi của con sao?”

“... Cút!”

Tiêu Lệnh Thù lập tức quay đầu rời khỏi, cực kỳ dứt khoát.

“Chậm

đã!” Thái tử vội vàng lên tiếng gọi người lại,

nói

với Chính Đức đế: “Phụ hoàng, nhi thần gọi Ngũ đệ lại đây là vì có việc muốn báo cáo với Phụ hoàng.”

Tiêu Lệnh Thù nghe lời trở về, giống như đầu gỗ mà đứng bên cạnh thái tử,

một

ánh mắt cũng

không

nhìn Chính Đức đế. Thiếu chút nữa lại khiến Chính Đức đế tức giận muốn chết, trong lòng rít gào, rốt cuộc ai mới là phụ thân của

hắn

vậy hả?

Trong lòng Thái tử thở dài, biết rằng nếu

hắn

không

mở miệng

thì

đừng hòng hai người này có thể

nói

chuyện tốt được. Gần đây hai người này vừa gặp mặt

thì

hoàng đế luôn là người tức giận nhiều nhất, mà Tấn vương vẫn như cũ, vẻ mặt

không

đau

không

ngứa,

không

có biểu tình gì. Trước

thì

sao, hai người đều làm lơ đối phương, tuy rằng trung gian

hắn

cũng có

nói

chút lời, ít nhất cũng

không

cần thời thời khắc khắc phải làm bình chữa cháy khắp nơi.

“Phụ hoàng, Giang Nam có tin tức truyền đến, có

một

số việc muốn người xem qua!” Thái tử

nói, từ trong ống tay áo lấy ra mấy quyển sổ con cấp trình lên cho Chính Đức đế.

Chờ sau khi Chính Đức đế xem xong quyển sổ con đó, trong mắt thoáng

hiện

lửa giận, sau đó mặt

không

biểu tình

nói: “Lão Ngũ, qua mấy ngày nữa con

đi

Giang Nam

một

chuyến.”

Tiêu Lệnh Thù nâng mí mắt, sau đó quay đầu

không

thèm để ý.

Động tác trẻ con như thế này làm Thái tử ngạc nhiên vô cùng, mà ngay cả Chính Đức đế cũng phải giật mình. Vốn dĩ trước đây nhi tử này như hũ nút, phân phó gì cũng đều ngoan ngoãn

đi

làm, chưa từng có giở chứng như vậy,



ràng là cự tuyệt.

“Lão Ngũ, có nghe hay

không?” Chính Đức đế vẫn kiên nhẫn, ông phát

hiện

ở trước mặt người nhi tử mà ông vẫn luôn bỏ qua này, quả thực quân

không

ra quân, cha

không

giống cha.

không

hề có chút uy nghiêm nào, vô luận đối với

hắn

như thế nào, căn bản là

không

dùng được,

không

biết vì sao, trong lòng có cảm giác hụt hẫng. Mấy nhi tử khác, người nào ở trước mặt ông

không

phải cung kính lễ độ, ngay cả tên nhóc như Tề vương cũng sợ ông, Đại công chúa kiêu ngạo cũng phải nghe lời ông, xem đế sủng ông cho như tấm mộc dựa vào.

Thái tử sợ Chính Đức đế tức giận, nhanh chóng

nói: “Ngũ đệ có việc gì khó xử sao?”

Tiêu Lệnh Thù nhìn về phía Chính Đức đế, mặt Chính Đức đế

không

hiển lộ tâm tình gì mà nhìn

hắn. Thái tử thấy vậy như thế nào lại

không

biết hai người này lại bắt đầu phân cao thấp cơ chứ, Thái tử phải làm nhân bánh ở giữa

thật

sự

cảm thấy cuộc sống này

thật

khó qua nổi mà.

Cuối cùng, vẫn là Chính Đức đế thoả hiệp -- giang sơn

hiện

tại là của ông, xảy ra chuyện gì

thì

ông là người lo lắng chứ ai,

không

thoả hiệp

thật

không

được. nyannyan_cqh

“nói

đi, con muốn làm gì?”

trên

mặt Tiêu Lệnh Thù

không

hề có ý thắng lợi đắc thế, bình đạm như thể đây là chuyện hiển nhiên vậy.

*****

Trong cung Phượng Tường, ngay khi Hoàng hậu nghe được tổng quản thái giám điện Thái Hoà là Trần Tường tự mình tới truyền lời, bà còn tưởng là mình nghe sai.

“Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng

nói

thân mình Bảo Hoa công chúa

không

khoẻ,

không

thể hoạt động quá độ. Vài ngày trước, có rất nhiều nô tài trong phủ công chúa bị đưa đến am Tịnh Linh, sợ Bảo Hoa công chúa

không

có người hầu hạ, cho nên muốn ban vài vị cung nữ đến hầu hạ người. Thỉnh Hoàng hậu làm chủ đem mấy vị cung nữ đó đến phủ công chúa.” Trần Tường cười cười

nói

chuyện.

Tuy rằng Hoàng hậu giật mình, nhưng

trên

mặt vẫn sảng khoái đáp ứng. Sau khi sai người đem những cung nữ vốn dĩ phải đưa đến phủ Tấn vương sang cho phủ công chúa, Hoàng hậu hỏi: “Trần Tường, thành

thật

nói

cho bổn cung hay, đây là có chuyện gì?”

Trần Tường lấy được chỗ tốt từ phía Hoàng hậu, tuy rằng

không

phải là người của Hoàng hậu, nhưng rất nhiều thời điểm cũng nguyện ý đưa tin cho Hoàng hậu, vậy nên ông ta rất nhanh

nhỏ

giọng

nói: “Haiz, hôm nay Tấn vương điện hạ tiến cung, lúc trước thiếu chút nữa tranh chấp với Hoàng thượng, sau đó Hoàng Thượng đáp ứng mấy

yêu

cầu của Tấn vương điện hạ.”

Hoàng hậu lắp bắp kinh hãi, thấy Trần Tường khẳng định gật đầu, cảm thấy đầu mình

thật

không

đủ dùng.

Chờ sau khi Trần Tường rời

đi, Hoàng hậu ấn ấn trán, nhớ lại

sự

tình xảy ra mấy ngày gần đây, đột nhiên hiểu

rõ. Chỉ sợ Tết trung thu ngày ấy, lúc

nói

chuyện với Bình Vương thái phi

đã

khiến Hoàng Thượng nhận



vài điều, làm ông ấy bắt đầu nhìn thẳng Tấn Vương. Chỉ là ác cảm và oán hận của Hoàng đế với Tấn vương chỉ sợ

không

thể tiêu tan ngay lập tức, cho nên

hiện

tại tuy rằng

không

thể hoàn toàn bỏ qua như trước đây, nhưng thái độ đối với Tấn vương cũng cực kỳ phức tạp. Cho dù Tấn vương cái gì cũng

không

làm, cũng có thể khiến ông ấy phải để mắt đến.

Làm phu thê ba mươi mấy năm nay, làm sao Hoàng hậu

không

biết đức hạnh của Chính Đức đế thế nào chứ. Người nam nhân này tâm tính

không

tốt, nhưng nếu ông ấy đối với

một

người tốt

thì

sẽ

thực

sự

rất tốt, Trưởng Tôn Quý phi năm đó chính là

một

ví dụ. Nếu là

hiện

tại ông ấy bắt đầu chậm rãi nhìn thẳng người nhi tử kia, tiện đà bồi thường

hắn... Chỉ sợ cuối cùng Tấn vương

sẽ

trở thành hoàng tử được sủng ái nhất, thậm chí là loại đau sủng

không

có bất luận mục đích gì.

Chẳng qua nhớ đến thân phận của Trưởng Tôn Quý phi, Hoàng hậu cũng

không

có lo lắng Tấn vương

sẽ

uy hϊếp đến địa vị của Thái tử. Người họ Tiêu

sẽ

không

cho phép

một

hoàng tử mang trong mình dòng máu của dòng họ Trưởng Tôn bước lên vị trí kia.

*****

Ngay khi phủ Đại công chúa thu được mấy người Hoàng hậu ban cho, Đại công chúa tức giận đến mức thân mình lại chịu

không

nổi mà ngất

đi. Tất nhiên

không

cần người ngoài

nói, chẳng qua hành động này của Hoàng hậu cũng làm người khác cực kỳ giật mình, cơ bản

không



rốt cuộc là Hoàng hậu

đang

làm gì, có dụng ý gì.

Khi A Bảo nghe vậy cũng có chút trợn tròn mắt.

“Nơi đó của Bảo Hoa công chúa thế nào?” A Bảo dò hỏi Nhạn Nhiên - người có vai trò như mật thám trong mấy vị Nhạn của nàng. minhchiedit_trencungquanghang

Nhạn Nhiên mỉm cười

nói: “Nghe

nói

phủ công chúa rất náo nhiệt, Bảo Hoa công chúa bị chọc tức đến nổi hôn mê. Còn mấy vị cung nữ kia tuy

nói

là hầu hạ công chúa, nhưng mà ai

không

biết

thật

ra là đến hầu hạ Phò mã chứ.”

Đột nhiên A Bảo cảm thấy người cha làm hoàng đế này

thật

là... Trong lịch sử Trung Quốc có nhiều công chúa xuất giá, cho dù

không

được sủng ái nhưng nếu như ở nhà chồng gặp phải oan ức gì, chắc chắn hoàng đế

sẽ

khiến nhà đó gặp phải tai ương. Chỉ là vị hoàng đế này, nhưng

thật

là biết hại nữ nhi mà, thế nhưng lại bảo vợ cả an bài nữ nhân cho con rể.

Chỉ là A Bảo

không

biết,

thật

ra cũng

không

phải Chính Đức đế hố nữ nhi, mà là Tiêu Lệnh Thù hung tàn hố tỷ tỷ

hắn. Chính Đức đế thoả hiệp điều kiện duy nhất của

hắn

chính là đem hết mấy nữ nhân định tiến vào phủ đưa tới ngột ngạt cho A Bảo, tiến vào phủ công chúa để Đại công chúa ức chế, cũng xem như là gậy ông đập lưng ông.

A Bảo vừa thấy Đại công chúa đáng thương, lại cảm thấy sảng khoái

không

thôi. Hai loại cảm xúc khác nhau này làm nàng cảm thấy

thật

rối rắm.

không

cần nàng phải tự nghĩ biện pháp, việc này cứ như vậy mà được giải quyết,

thật

làlàm nàng

không

khỏi hoài nghi mà nhìn về phía nam nhân

đang

im lặng đọc sách.

Phát

hiện

tầm mắt của nàng, nam nhân cực kỳ bình tĩnh kéo nàng vào trong ngực, tiếp tục đọc sách.

Lúc này Hoa ma ma tiến vào, nhìn thấy tư thế của hai người

thì

có hơi sửng sốt, chờ khi A Bảo luống cuống tay chân mà bò dậy, mới hơi mỉm cười

nói

với A Bảo: “Vương phi, dê được nuôi trong viện có sữa, đầu bếp nữ có vắt

một

ít sữa, lão nô tới hỏi người

một

chút là muốn làm gì với sữa này?” Bởi vì A Bảo từng phân phó qua nếu dê mẹ có sữa nhất định phải báo cho nàng hay.

A Bảo vừa nghe, lập tức vứt chuyện Đại công chúa ra sau đầu, vội

nói: “Trước hết dùng hạnh nhân và lá trà nấu sữa để khử mùi tanh, sau đó thêm chút đường rồi bưng đến đây. Ma ma, sữa dễ rất tốt cho thân thể, bà

không

có việc gì cũng nên uống

một

ít, đừng ngại hương vị của nó

không

ngon.”

Hoa ma ma cười đáp ứng, cảm tạ A Bảo quan tâm rồi rời khỏi phòng, rất nhanh đem sữa dê

đã

nấu xong bưng tới hai chén. truyenedit_tonthoigianlamdo_cqh_copydenguonvoi

Sau khi sữa dê được bưng đến đây, A Bảo chạm vào chén bị nóng, nhanh chóng thu tay lại chạm vào lỗ tai, sau đó tay nàng được nam nhân bên cạnh cầm lấy.

Lời tác giả: Xem ra rất nhiều người muốn gặp mặt cha của A Bảo, chẳng qua bây giờ còn chưa phải lúc,

sẽ

có cơ hội xuất

hiện

mà ~~
« Chương TrướcChương Tiếp »