Editor: Nyanko
Trong cung Phượng Tường,
không
khí có chút cổ quái.
Hôm này là ngày mười lăm tháng chín, là ngày nhóm hoàng tử phi đều tiến cung thỉnh an Hoàng hậu. Lúc này ở cung Phượng Tường, trừ bỏ vài vị phi tần phẩm cấp cao
thì
còn có các vị hoàng tử phi và công chúa. Mà làm mọi người kinh ngạc nhất là người bị hoàng đế hạ lệnh ở phủ công chúa tĩnh dưỡng thế nhưng cũng ở đây. Xem bộ dạng nàng ta vẫn còn chút sức sống, vẻ mặt mảnh mai tái nhợt ngồi dựa ở
trên
ghế,
thật
làm người ta có chút chịu
không
nổi.
Đại khái bởi vì khó có được Đại công chúa tham dự, cho nên hai vị Hiền Vương phi và Ninh Vương phi bụng
đã
lớn cũng
không
có thỉnh an Hoàng hậu kỹ càng.
Vốn dĩ A Bảo cho rằng hôm nay chỉ là
một
ngày bình thường, thỉnh an Hoàng hậu xong
thì
nhóm nữ nhân
đã
kết hôn ngồi với nhau bàn chút việc nhà,
nói
chút bát quái, sau đó
nói
mấy lời trong bông có kim mà trào phúng mấy người mình
không
thuận mắt
một
chút. Đến khi thời gian
không
sai biệt lắm
thì
có thể cáo từ rời khỏi, hồi phủ.
Nhưng ai biết, ở nơi nhiều người như vậy, Hoàng hậu lại phóng
một
tin như sét đánh ngang tai, A Bảo
không
khỏi có chút ngây ngốc, sau đó rất nhanh lấy lại tư thái -- cái này cũng vì mấy năm nay nàng quen giả bộ, vô luận có chịu bao nhiêu kinh hách, cũng rất nhanh bày ra tư thái của tiểu thư khuê các.
Mà Hoàng hậu đột nhiên mở miệng
nói
ra chuyện Tấn vương phủ nên nghênh trắc phi hay nạp thϊếp này đó, mọi người đều sửng sốt,
không
tự chủ mà nhìn về phía A Bảo.
Chẳng qua làm bọn họ thất vọng là mày A Bảo
một
chút cũng
không
động, cực kỳ bình tĩnh
hiện
huệ mà nhìn Hoàng hậu.
Hoàng hậu khụ
một
tiếng, uyển chuyển
nói: “Tấn vương, hài tử kia từ
nhỏ
chịu
không
ít đau khổ, bổn cung cũng đau lòng
hắn.
hiện
tại
hắn
thành thân, bên người
hắn
có người biết chăm sóc, bổn cung cũng yên tâm. Tuy rằng Tấn vương
không
phải thân sinh nhi tử của bổn cung, chẳng qua bổn cung
không
nghĩ uất ức nó. Tấn vương phi, mấy cung nữ này đều được phủ Nội vụ dạy dỗ tốt, đều là người lanh lợi.”
A Bảo cười dịu dàng đoan trang, “Đa tạ ý tốt của mẫu hậu, chỉ là người hầu hạ trong phủ cũng
đã
đủ, nếu đem bọn họ tiếp về, cũng
không
biết nên để họ hầu hạ chỗ nào. Hơn nữa…” A Bảo có chút ngượng ngùng mà cúi đầu,
nói: “Bổng lộc của vương gia nhà ta bị phạt ba mươi năm, cũng
không
có chuyện gì để làm, hạ nhân trong phủ lại nhiều, chi tiêu cũng lớn, người nhìn…”
A Bảo dùng loại ánh mắt “Người hiểu” mà nhìn Hoàng hậu, nhìn đến mức da mặt Hoàng hậu giật giật.
không
chỉ có Hoàng hậu, mà tương tự da mặt mấy người ngồi ở đây cũng run run theo, bọn họ dùng vẻ mặt
không
thể tưởng tượng nổi mà nhìn nàng. Tuy rằng bọn họ biết Tấn vương bị phạt bổng ba mươi năm, có điều Tấn Vương phi trực tiếp dùng làm cái cớ để cự tuyệt hành động thưởng người của trưởng bối, có phải là quá mức rồi hay
không? Có còn muốn thanh danh nữa hay
không? Loại thời điểm như này
không
phải là nên nén giận mà đem người về phủ hay sao?
Ai ngờ, sau khi Hoàng hậu run rẩy
một
hồi lâu, cũng phụ hoạ
nói: “Xác
thật
có lý!”
Lúc này đến phiên những người khác kinh ngạc,
rõ
ràng ý tứ lúc trước của Hoàng hậu là muốn đem mấy cung nữ được dạy dỗ tốt ở phủ Nội vụ nhét vào phủ Tấn vương làm thông phòng tiểu thϊếp này nọ. Mà làm chủ hậu cung, mẹ cả của các hoàng tử, việc làm này của Hoàng hậu cũng là đương nhiên,
không
có gì kỳ quái. Lúc trước bọn họ còn nghĩ là do Hoàng hậu nhìn
không
vừa mắt Tấn Vương phi, mới nghĩ đem mấy cung nữ đến phủ Tấn vương, nhưng
hiện
tại lại đồng ý với Tấn Vương phi, thế này là có ý gì?
Cho nên, có người sốt ruột.
“Mẫu hậu, tuy rằng Ngũ hoàng đệ bị phạt bổng lộc, nhưng làm gì có vị hoàng tử nào chỉ dựa vào bổng lộc để sống qua ngày chứ?” Đại công chúa
nói, dùng khăn che miệng ho khan vài cái. Bởi vì ho khan cho nên gương mặt tái nhợt
hiện
lên mảnh ửng đỏ, thoạt nhìn cũng
không
có hư nhược lắm. Chỉ nghe nàng ta
nói
tiếp: “Ngũ đệ muội cũng
thật
là, chẳng lẽ vài người thôi mà phủ Tấn vương cũng
không
nuôi nổi?
không
thể để người chê cười là phủ Tấn vương phải dựa vào hồi môn của Ngũ đệ muội mà ăn cơm qua ngày chứ, Ngũ hoàng đệ cũng thành người ăn bám sao?”
Ánh mắt A Bảo lạnh lùng, cười ha ha hai tiếng, “Nghe đại hoàng tỷ
nói
chuyện mà
không
ho nhiều, có thể thấy thân thể khôi phục
không
tệ, lòng muội vì đại hoàng tỷ mà vui mừng biết bao.” Thấy Đại công chúa tức giận chuẩn bị phát tác, A Bảo tiếp tục
nói, “Hơn nữa lời này của đại hoàng tỷ
không
đúng rồi. Tuy rằng
không
tốn bao nhiêu bạc, chính là mấy năm nay chiến
sự
với Bắc Di, phụ hoàng vẫn luôn đề xuất tiết kiệm, vì vậy mẫu hậu còn phải giảm chi phí hậu cung. Chẳng lẽ người làm con dâu như muội còn có thể xa xỉ hơn mẫu hậu được? Cho nên, người hầu đủ dùng là được, người
không
cần thiết cũng
không
cần phải tốn bạc dưỡng.”
A Bảo chậm rãi
nói, hai mắt Đại công chúa như phun lửa mà trừng mắt nhìn nàng.
Như vậy, mấy người ở đây làm sao
không
rõ,
rõ
ràng Hoàng hậu
không
muốn làm loại chuyện tốn công vô ích đắc đội Tấn Vương phi, nhưng ai ngờ lại có Đại công chúa
một
chân tiến vào. Có Đại công chúa ở đây, chứng minh việc này khả năng cao vẫn là từ phía hoàng đế, cho nên Hoàng hậu rơi vào đường cùng, cũng đành tỏ vẻ đôi chút, nhưng trong lòng bà lại hướng về phía Tấn Vương phi.
Lúc này, Tề Vương phi Kim Cảnh Hi cũng
nói: “Đại hoàng tỷ, ngũ hoàng tẩu
nói
đúng. Mỗi năm biên cảnh chiến
sự
không
ngừng, hao tổn rất nhiều tiền tài. Phụ hoàng thương xót binh lính biên cảnh, cắt giảm chi tiêu hoàng cung, làm con dâu, sao có thể để phụ mẫu kham khổ mà mình lại thoải mái hưởng lạc được chứ.”
Kim Cảnh Hi là nữ nhi Kim gia, bản tính đoan trang hào phóng khắc tận trong xương cốt, lời này để nàng
nói
ra, cực kỳ đoan trang nghiêm túc, khí thế như lửa.
Ngũ công chúa trêu đùa: “Nghe được lời của lục đệ muội, ta đây làm tỷ tỷ cũng có chút áy náy. Nghĩ đến phụ hoàng và binh lính nơi biên cương, vì biểu lộ chút tâm ý, ta nguyện ý vì binh lính biên cương bỏ chút sức lực, quyên tặng ngàn lượng bạc trắng.”
Sau khi Thái tử phi nghe xong cũng cười
nói: “Hai người các muội cũng là người có ý thức đại cục, ngược lại hoàng tẩu ta là người
không
có kiến thức rồi. Mẫu hậu, lục đệ muội và ngũ muội muội đều
nói
đúng, trong lòng thần tức cũng có chút áy náy. Thần tức cũng nguyện ý từ trong của hồi môn lấy ra hai ngàn lượng bạc trắng quyên góp cho các binh lính ở biên cảnh. Rất nhanh mùa đông
sẽ
đến, cũng xem như làm thêm mấy bộ quần áo mùa đông cho họ.”
Hoàng hậu nghe vậy, tươi cười
trên
mặt
không
cách nào ngăn được,
nói: “Các con đều là hài tử tốt, sau khi phụ hoàng biết được, nhất định
sẽ
rất vui vẻ.” Lời
nói
như vậy là ngấm ngầm đồng ý hành vi của bọn họ. nyannyan_cungquanghang
Hoàng hậu đều
đã
nói
như vậy, hơn nữa đề tài từ việc Tấn vương có nên có đưa mấy cung nữ về làm ấm giường hay
không
lại kéo tới việc lợi ích quốc gia. Tuy rằng hành vi cá nhân xuất phát vì đại nghĩa này có chút ngốc, chẳng qua những người khác nhìn vào, cũng chỉ có thể lên tiếng phụ hoạ. Bọn họ cũng đành tỏ vẻ nguyện ý lấy ngân lượng từ của hồi môn của mình cấp cho binh lính biên cảnh làm quần áo mùa đồng, bỏ chút sức lực
nhỏ
giúp quốc gia.
Thiếu chút nữa Đại công chúa tức đến mức hộc máu, Ninh Vương phi cũng xoắn khăn tay, hung ác trừng mắt nhìn Kim Cảnh Hi.
Vì vậy, đề tài dần dời
đi, hơn nữa ở đây đứng đầu là Thái tử phi khẳng khái quyên tiền, Hoàng hậu sai cung nữ nhất đẳng ở cung Phượng Tường
đi
lấy giấy bút ghi lại số bạc mọi người quyên tặng.
không
chỉ hoàng tử phi mà nữ quyến hậu cung cũng quyên góp, cũng là
một
số tiền
không
nhỏ. Chờ đến khi tổng kết xong, Hoàng hậu sai người đem đến điện Thái Hoà đưa cho Chính Đức đế nhìn xem.
Hơn nữa, sau này các nữ quyến trong kinh vì muốn lấy lòng Hoàng hậu, cũng tỏ vẻ bản thân mình quan tâm đến quốc gia, quan tâm đến binh lính biên cảnh, cũng ý nhị quyên tặng tiền. Sau khi tổng hợp xong số lượng, lại trình đến trước mặt Chính Đức đế, khiến ông kinh ngạc vô cùng - số lượng như này cũng đủ cung cấp lương thực trong mấy quý cho binh lính biên cảnh.
Chờ sau khi A Bảo rời khỏi cung Phượng Tường, tất nhiên là tay
không
ra về,
một
người cung nữ cũng
không
đem theo - đương nhiên cũng quyên góp
một
ngàn rưỡi lượng bạc. Chẳng qua mọi người đều quyên, nàng cũng
không
keo kiệt với chút tiền đó.
Sau khi rời khỏi cung Phượng Tường, A Bảo, Ngũ công chúa và Kim Cảnh Hi
đi
cùng nhau. Lúc đầu là ba người tuỳ tiện trò chuyện, sau đó đề tài dời tới
sự
tình ngày hôm nay. Đối với việc Ngũ công chúa và Kim Cảnh Hi hỗ trợ nàng lúc đó, A Bảo cảm tạ
không
thôi.
Kim Cảnh Hi
nói: “Ngũ hoàng tẩu, chuyện hôm nay… Đoán chừng là Đại hoàng tỷ náo loạn.”
Ngũ công chúa trầm ngâm
nói: “Trước đó vài ngày, nghe
nói
Ninh Vương phi nhiều lần tới chỗ đại hoàng tỷ, cũng
không
biết nàng ta lại muốn làm chuyện vớ vẩn gì, muội cẩn thân
một
chút.”
nói
xong, Ngũ công chúa
không
khỏi chép miệng.
nói
Ninh Vương phi muốn làm loạn cũng
không
có oan uổng cho nàng ta. Từ ngày thái y khám ra hỉ mạch, cả người Ninh Vương phi cũng trở nên quý giá, chịu
không
nổi chút điểm oan uổng nào. Hôm trước chẳng qua là oán với Ninh vương vài câu, lập tức trở về nhà mẹ đẻ, cuối cùng còn muốn tự mình Ninh Vương
đi
đón nàng mới chịu trở về. VIệc này bị
một
hạ nhân lắm miệng trong phủ Hoài Nam quận vương truyền ra, thanh danh
không
hiền đức hay ghen ghét của Ninh Vương phi lập tức truyền khắp kinh thành.
A Bảo gật đầu, cảm ơn bọn họ
đã
quan tâm đến nàng. Sau đó tạm biệt với hai người bọn họ ở Ngự hoa viên, nàng muốn ở đây chờ Tấn vương - người cùng tiến cung với nàng.
Đợi sau khi hai người rời
đi, A Bảo
đi
tới
một
đình trống trải ở Ngự Hoa viên, sai người gọi Linh Lung tới.
Linh Lung là
một
cung nữ
nhỏ
hầu hạ ở Ngự Hoa viên, đồng thời cũng là cấp dưới đáng tin cậy của Tiêu Lệnh Thù, đối với Tiêu Lệnh Thù rất trung thành và tận tâm, thoạt nhìn
thì
giống cung nữ
nhỏ, nhưng bản lĩnh của nàng cũng rất tốt. A Bảo nhớ tới lúc trước khi nàng ở trong cung dưỡng thương, có đoạn thời gian Linh Lung hầu hạ nàng, cảm thấy dạ dày
thật
đau mà.
Rất nhanh Linh Lung tiến tới, hành lễ với A Bảo xong, nâng gương mặt non nớt dễ thương mà nhìn A Bảo.
A Bảo lại cảm giác được dạ dày
không
thoải mái - nàng có sống thêm trăm năm cũng
không
diễn được kỹ thuật bậc này như Linh Lung, kỹ thuật thế này
thật
sự
quá tự nhiên rồi.
trên
mặt A Bảo mang theo ý cười,
nhẹ
nhàng trò chuyện với Linh Lung, dò hỏi nàng
ấy mấy ngày này ở trong cung có thoải mái hay
không. Linh Lung cảm động rơi nước mắt tạ ơn nàng
đã
quan tâm, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn A Bảo. Trong mắt người ngoài, chẳng qua là A Bảo nhớ tới cung nữ
nhỏ
hầu hạ mình ngày trước nên dò hỏi thêm vài câu, mà vị cung nữ đó cũng là thụ sủng nhược kinh mà thôi.
A Bảo: =____=! Quả nhiên ở trong cung
không
có lúc nào là
không
diễn kịch.