- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Thê Không Dễ Làm
- Chương 7
Độc Thê Không Dễ Làm
Chương 7
Sau khi rời khỏi nhà đại cữu cữu, A Bảo vén rèm xe ngước mặt nhìn ánh mặt trời, tháng ba ánh nắng
thậtdịu dàng, chiếu lên người
thật
ấm áp, cũng
không
quá nóng, chính là tháng đẹp nhất trong năm.
"Nhạn Hồi, chúng ta
đi
Trung Dũng Bá phủ." A Bảo đột nhiên
nói.
Nhạn Hồi sửng sốt, liền
đi
phân phó người đánh xe thay đổi xe ngựa,
đi
đến Trung Dũng Bá phủ.
Từ sau khi thánh chỉ tứ hôn ban xuống, bầu
không
khí Trung Dũng Bá phủ
không
tốt lắm, dường như toàn bộ
đang
lộ ra
một
sự
kiềm nén tứ giận. Đưa thϊếp mời xong,
đang
trong thời gian chờ đợi, A Bảo vén rèm lên nhìn đôi thạch nghêtrước cửa phủ. nhớ tới trước đây khi còn tại kin lúc nào cũng thường cùng bọn tỷ muội trong nhà đến Trung Dũng bá phủ làm khách,
hiện
nay nhớ lại, cũng
không
khỏi cười mỉm.
Uy Viễn hầu phủ cùng Trung Dũng Bá cũng coi là thế giao,từ tổ tiên hai phủ
đã
có giao hảo, thói quen này vẫn tiếp tục đến bây giờ, tự nhiên mà vậy, các tiểu thư và các công tử hai phủ cũng là giao hảo., năm ấy khi A bảo tám tuổi cùng hội du xuân, bảo vệ Giang Lăng Vi
một
lần thoát khỏi bầy lợn rừng, Giang Lăng Vi từ đó liền đem nàng trở thành tỷ muội tốt, cảm tình tốt đến nỗi làm cho bọn tỷ muội hai nhà ganh tị.
Cửa chính rất nhanh được mở ra, mời A Bảo
đi
vào phủ.
A Bảo
đi
đến phòng thượng bái kiến Trung Dũng Bá phu nhân, A Bảo tới có lẽ
không
đúng lúc, bởi vì Trung Dũng Bá phu nhân lúc này viền mắt ửng đỏ, vừa nhìn chính là
đã
khóc. A Bảo liếc nhìn ma ma hầu hạ bên cạnh, trong lòng suy nghĩ cũng
không
biết Trung Dũng Bá phu nhân này có phải cùng trượng phu cãi nhau, vẫn là vì ái nữ thương tâm?
Cũng
nói, A Bảo đối với Trung Dũng Bá phu nhân cũng cực kỳ kính phục, đây quả thực là mẫu hiền thê lương mẫu thỏa thỏa bưu hãn. Sở dĩ
nói
bà là hiền thê lương mẫu, là bởi vì bà vô cùng vô cùng phù hợp với
yêu
cầu của hiền thê ở thời đại này, đoan trang, thông tuệ, hành
sự
đúng tiêu chuẩn
một
hiền thê, công bằng, đem toàn Trung Dũng Bá phủ có quy tắc rỏ ràng, chưa từng thấy người nào mà
không
tán thưởng.
nói
bà mạnh mẽ, thực
sự
rất mạnh mẽ, bà là chính thê nên luôn hết mình, hơn nữa vô cùng mạnh mẽ biên soạn ra
một
quyển 《 thϊếp tỳ thủ tục 》, trở thành kinh thành nhất tuyệt, rất nhiều người xem qua, đều tán thưởng, nam nhân sau khi biết, cũng
không
bắt lỗi, trái lại muôn mặt đều xưng tụng bà là hiền thê, quản lý trương phu
thật
tốt, cả tiểu thϊếp cũng quản lý
thật
tốt, tiểu thϊếp muốn câu dẫn chồng bà? Lại cho ra
một
bản 《thϊếp tỳ thủ tục》 muốn có trăm dạng,
thì
có trăm cách đối phó.
《 thϊếp tỳ thủ tục 》là sổ tay dạy dổ thϊếp tỳ.
Cho nên các nhi tử trong phủ Trung Dũng bá đều là chính thê sinh ra,
không
có phần tiểu thϊếp thông phòng!
A Bảo may mắn theo Giang Lăng Vi nên biết được chuyện này, lập tức kinh động, đối vị phu nhân này bái phục
không
ngớt, thiếu chút nữa muốn hỏi
một
tiếng: Kỳ thực người là xuyên qua phải
không?
Cho nên
nói,
không
thể coi thường trí tuệ nữ nhân cổ đại, càng
không
thể coi thường nữ nhân cổ đại bưu hãn.
sự
thực chứng minh, A Bảo từ
nhỏ
đến lớn trong cuộc sống, nàng gặp rất nhiều, có thể
nói
nữ nhân cổ đại bưu hãn, hơn nữa còn được người người tán thưởng,
thật
có thể khai thong tầm mắt của nàng.
"A Bảo tới rồi." Trung Dũng Bá phu nhân sai hạ nhân dâng trà, thân thiết kéo tay A Bảo, cười
nói: "Nghenói
con hồi kinh, ta còn muốn xem con khi nào mới nhớ lão bà ta đây. Năm trước nghe lão gia nhà ta
nóitrấn bắc tướng quân ở
trên
chiến trường bị người Bắc Di làm trọng thương, ông ấy có khỏe
không?"
"Phu nhân,
hiện
tại vết thương phụ thân con cũng
đã
lành,
không
có chuyện gì, làm phiền thế bá và bá mẫu quan tâm."
Sau khi hỏi thăm gia
sự
một
hồi, Trung Dũng Bá phu nhân
nói: "Con là đến gặp Lăng Vi?"
nói
rồi, viền mắt lại là đỏ lên, thấp giọng
nói: "Ta biết các con là tỷ muội tốt, con cũng
đi
khuyên nhủ nó, làm cho nó... Làm cho nó..." Cúi đầu lau
đi
nước nơi khóe mắt, tiếp tục
nói: "Nha đầu này tính tình cố chấp, khi ta biết chuyện này
thì
thật
đau lòng cho nó, trong lòng nhất định
không
dễ chịu, ai cũng giả vờ như
không
biết, biết con đến thăm nó, nha đầu này chắc hẳn
sẽ
rất vui..."
Đợi cho Trung Dũng bá phu nhân
nói
một
lượt rồi nghỉ lấy hơi, A Bảo mới
nói: "Bá mẫu
không
cần lo lắng, Lăng Vi mặc dù nhìn nhu nhược, lại là người luôn hiểu đạo lý, nàng
sẽ
rõ."
Lời của A Bảo chỉ là an ủi, cho dù là ai vì chuyện này, cũng
sẽ
khó có thể tiếp nhận được, huống chi là Giang Lăng Vi là
một
nữ tử tâm cao khí ngạo như vậy, mặc dù nàng
không
luôn tự cao về nhan sắc của mình, nhưng có thiếu nữ nào lại
không
mong đợi và mơ ước về
một
cuộc hôn nhân hoàn mỹ với
mộttrượng phu như ý? Ai biết trời giáng tai ương, bất quá cũng chỉ là cùng mẫu thân lên miếu dâng hương, lại mang đến tai họa bất ngờ?
Trung Dũng bá phu nhân miễn cưỡng cười, liền gọi nha hoàn mang A Bảo
đi
đến viện của Giang Lăng Vi.
đi
tới nơi ở của Giang Lăng Vi, A Bảo liền nhìn cửa chính nơi phòng ngủ
đã
khóa chặt, toàn bộ viện im ắng, tuy
nói
khuê các nữ tử
không
thể ồn ào, nhưng thế này cũng là yên tĩnh quá mức? Giang lăng vi làmột
nữ tử khẩy đàn tuyệt hảo, thường xuyên thích ở trong viện của mình tự chơi tự thưởng thức nhạc, trước đây A Bảo mỗi lần tới đều nghe thấy tiếng đàn, lúc này
không
có nghe được thanh
âm
nào
thật
cảm thấy
không
quen.
"Lý tiểu thư, tiểu thư nhà nô tỳ dạo gần đây tâm tình
không
tốt, cả ngày tự nhốt mình trong phòng, im lặng, lão gia phu nhân
thật
sự
rất là lo lắng."
Nghe xong lời nha hoàn, A Bảo liền biết có lẽ là sau khi thánh chỉ tứ hôn kia ban xuống, nên mới như thế.nói
thật, phản ứng tiêu cực của Giang Lăng Vi như vậy mọi người cũng có thể hiểu được, chẳng qua là cũng chỉ là
một
nha đầu, gặp phải chuyện như thế này, cho dù là ai cũng
sẽ
rối bời trong lòng.
A Bảo
đi
tới trước cửa,
không
đợi nha hoàn lên tiếng, chính mình liền gọi với vào bên trong: "Lăng Vi, ta là A Bảo, ta
đã
trở về, mau mở cửa cho ta."
Qua
một
chút, bên trong liền có động tĩnh.
một
thiếu nữ thân
một
bộ y phục màu xanh mộc mạc ra mở cửa, dương quang vi tà, đứng trước cửa là
mộtthiếu nữ nhu nhược xinh đẹp, tựa như tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp đến nỗi người khác hít thở cũng
khôngthong.
Hô hấp của A Bảo thiếu chút nữa đình chỉ, hai mắt đăm đăm nhìn tiên nữ mở cửa, mấy năm
không
gặp, tiểu
cô
nương khi trước nay
đã
trở thành
một
tiên nữ đích thực.
Chỉ là, nhìn lại trang phục lúc này, A Bảo 囧.
chỉ thấy lúc này đây, vị tiên nữ
một
tay cầm trường đao, tóc buộc lên cao cao,
trên
trán buột
một
chiếc khăn bố như những giang hồ hiệp khách,
một
bộ dáng
thật
oai phong lẫm liệt. Nha hoàn cúi đầu,
khôngđành lòng nhìn, đồng thời cũng
âm
thầm lưu ý, phát
hiện
tiểu thư gần đây tâm tình
không
tốt,
khôngthích người hầu hạ, nên dáng vẻ này
không
người nào nhìn thấy, nếu
không
lan truyền ra ngoài
thì
cồn mặt mũi nào nữa?
sau đó cị tiên nữ này dùng
một
hành động vô cùng thô bạo, lôi kéo A Bảo vào cửa, sau đó đóng cửa lại trước mặt nha hoàn.
"Lăng Vi?"
A Bảo cẩn thận tiếng gọi nàng, ngồi ở dựa
trên
giường, nhìn thiếu nữ đối diện
trên
ghế quý phi, thiếu nữ nhìn nàng với đôi mắt ngập nước, A Bảo nhìn thấy, tâm liền động, có
một
loại xúc động, nếu như nàng ấy muốn sao
trên
trời
thì
bản thân nàng cũng có thể vén áo hái xuống cho bằng được.
Giang Lăng Vi nhìn nàng
một
lát, sau đó mắt nhíu lại,
trên
khuôn mặt
nhỏ
nhắn xinh đẹp lộ ra khí chất như tiên nữ, nhưng vừa mở lời
thì
thập phần cay nghiệt, "Rốt cuộc cũng chịu quay về rồi à? Ta còn tưởng rằng kiếp này ngươi
sẽ
ở lại trông chừng lão phụ thân
không
chịu quay về."
A Bảo tựa vào phía sau, ôm cái gối lớn vào lòng, bình thản
nói: "Phụ thân đá ta về đây là chuẩn bị xuất giá."
"Có đối tượng rồi sao?"
"không
biết, tính ra
thì
có, nhưng tất cả có thể bị dọa mà chạy cả rồi."
Giang Lăng Vi lộ ra quan tâm biểu tình, "Là sao?"
Lập tức A Bảo liền đem chuyện hồi kinh ngay tại trạm dịch xẩy ra chuyện kể cho nàng nghe, sau đó tổng kết lại: "Ta biết thanh danh của ta vốn
đã
có phần
không
thuận tai, vốn là rời
đi
biên ải mấy năm cũng có phần giảm
đi
rồi, thế nhưng lần này ngoài ý muốn, có thể người ở kinh thành lại nhớ đến chuyện trước đây của ta, sợ rằng sau này khó mà xuất giá nha."
nói
xong, liền thở dài.
Giang Lăng Vi vỗ vỗ tay nàng, bĩu môi
nói: "Tấn vương
thật
nhiều chuyện! Ta hoài nghi
hắn
nhất định là có
âm
mưu, A Bảo ngươi
đã
thành vật hi sinh trong
âm
mưu của
hắn
rồi!" Cũng
một
dáng thở dài, vẻ mặt nàng lại biểu
hiện
rất
nhẹ
nhõm,
nói
thẳng ra: "Ta vốn nghĩ bản thân mình
đã
thê thảm,
hiện
tại biết việc này, ta cảm giác
nhẹ
nhõm hơn, tương lai cũng
không
phải khổ sở như vậy."
"Uy!" Chuyện này "Nguyên nhân là so với ta người còn xui xẻo hơn, nên ta rất là vui mừng" Dáng vẻ
thậtđáng ghét.
Giang Lăng Vi dời đến bên cạnh A Bảo, cùng nhau ngồi ngồi lên giường cao, hai người chen thành
mộtkhối, giống như khi bé, ngươi gần ta
một
chút, ta xoay ngươi
một
phen, ngươi véo thắt lưng ta
một
cái, ta đánh vào mông ngươi
một
chút, hai người cho nhau trêu đùa, thân mật khăng khít.
Náo loạn
một
chút, Giang Lăng Vi đem đầu gác lệch lên vai A Bảo,
nhẹ
nhàng
nói: "A Bảo, có thể ta
mộtđời
sẽ
như thế kia. Giang gia dưỡng dục ta, cho ta sinh mệnh, cho ta vinh hoa phú quý, ta chỉ có thể chấp nhận hôn
sự
này. Trong khoảng thời gian này, ta nghĩ rất nhiều, kỳ thực gương mặt này mang cho ta cái gì?
không
bằng như lúc trước, hòa thượng kia
nói, ta nên qui y cửa phật để cuộc đời thanh tịnh."
"nói
bậy bạ gì đó! Phụ mẫu ngươi
không
phải
nói
hòa thượng kia là gạt người sao?" A Bảo mắng, hơi có chút chột dạ. Nếu là kiếp trước, nàng tuyệt đối là đứa trẻ ngoan luôn tin tưởng vào khoa học kỷ thuật, thế nhưng chớp mắt lại xuyên
không
trở về đây thành
một
tiểu oa nhi( trẻ sơ sinh), A Bảo liền lung lay, thỉnh thoảng cũng
sẽ
tin vào chuyện quỷ thần.
Giang Lăng Vi sinh ra lúc, trời cho dị tướng —— kỳ thực A Bảo cảm thấy khi mới sinh ra trời có hơi
âm
umột
chút mà thôi,
một
một
thượng
đi
hóa duyên ngang qua
nói
rằng nàng trời sinh cao quý, e rằng nửa đời sau nhưng
không
được yên ổn, nếu là đem nàng đưa đến qui y phật môm,
thì
cả đời
sẽ
yên ổn. Trung Dũng bá phủ lúc này
đang
mừng rở vì hạ sinh được ái nữ, sao có thể nghe lọt tai được lời của
một
hòa thượng? Hơn nữa tiểu thư giaTrung Dũng bá phủ đương nhiên là cao quý, tin rằng sau này cũng
sẽ
gả được
không
sai, về phần thanh tịnh bậc này đông tây, là mỗi người
một
ý.
Thế là Trung Dũng Bá
không
khách khí chút nào đem hòa thượng kia ném ra ngoài.
Giang Lăng Vi xuy cười
một
tiếng, mặc dù làm ra thái độ như
đang
chê cười, nhưng gương mặt lại tràn đầy tiên khí, chớ trách Bình vương thế tử đột nhiên vừa thấy liền náo động trời đất, muốn chết muốn sống đòi thú nàng cho được, A Bảo cảm thấy ngay cả bản thân mình cũng
không
chịu nỗi với người có tiên khí như vậy, cảm thấy Giang Lăng Vi giống như Lâm muội muội* trong Hồng Lâu Mộng Đương nhiên, Giang Lăng Vi chỉ là giống Lâm muội muội ở chỗ thân thể yếu đuối và tướng mạo xinh đẹp, nhưng tính tình lại có chút kiên cường vừa thô bạo, nếu
không
cũng
sẽ
không
cùng A Bảo hung bạo này kết thành
một
đội.
Hai người yên lặng
một
chút, Giang Lăng Vi đánh vỡ yên tĩnh,
nói: "Ngươi lần này trở về, hẳn là bá phụ nghĩ rằng để cho lão tổ mẫu ngươi chọn
một
hôn
sự
thật
tốt phải
không? Có thể
đã
có người để chọn rồi?"
A Bảo
không
phải là nữ tử thế gia bình thường, cùng với hảo bằng hữu chi giao tâm
sự
về chung thân đạisự
cảu mình cũng
không
có gì xấu hổ "Ta mới trở về mấy ngày,
không
có nghe được tin gì. Đoán chừng vốn
đã
có người rồi, bất quá chuyện xẩy ra trong ngày hồi kinh, lại cảm thấy
không
thích hợp." A Bảo thở dài, kỳ thực nàng đối với mình gả cho ai
không
có gì ý kiến, dù sao thời đại này là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, phận làm con
không
có phần chen vào cho ý kiến, chỉ lo lắng hôn
sự
của mình có thay đổi, náo như vậy có thể vị phụ thân ngốc nhà mình
sẽ
loạn cả lên.
"Xí, Tấn vương thực
sự
là quá ghét!" Giang Lăng Vi cáu giận, sau đó ác độc
nói: "Chẳng trách
hắn
cũngđã
có tuổi, vẫn còn là…, lại
không
thành thân, khuê nữ nhà ai lại nguyện ý gả cho nam nhân ác độc như thế? Dù cho cha
hắn
là hoàng thượng, cũng
không
thể buộc người ta đem nhi nữ gả cho
hắn! Quả nhiên là báo ứng!"
"Được rồi, miệng tích chút đức
đi, có thể
hắn
không
xấu xa như ngươi nghĩ đâu?" A Bảo đẩy nàng
mộtchút, nhìn có tiên khí như thế, thế nhưng cái miệng
thì
nói
ra
không
buông tha người nào.
Giang Lăng Vi dùng thái độ"Ngươi sao lại ngây thơ như thế?" Nhìn nàng, A Bảo nhìn thấy
thật
phun máu tươi, ngẫm lại
thật
kĩ mình có ngây thơ đến như thế
không? Chẳng phải các
cô
nương bản xứ thân hình vạm vở, nàng là người bên ngoài đến vẫn chưa thành
một
dạng với các nàng sao?
A Bảo nán lại Trung Dũng Bá phủ hết
một
canh giờ, sắp đến thời gian dùng bữa tối mới cáo từ.
Có thể là A Bảo để cho Giang Lăng Vi phát tiết
một
trận, sau mấy tháng yên lặng, rốt cuộc cũng phấn chấn trở lại, tự thay đổi lại y phục thường ngày, rửa mặt chải đầu trang điểm, tự mình tiễn A Bảo đến tận cửa, sau đó mới nghiêm mặt,
đi
thẳng đến Viện của mẫu thân.
Các nha hoàn ma ma theo sau lưng Giang lăng Vi, nhìn thấy bóng lưng hừng hực ý chí chiến đấu của nàng, mới thở phào
nhẹ
nhõm, tiểu thư rốt cuộc khôi phục bình thường! Bình thường mới tốt, bình thường mới có thể phát huy bản chất tàn bạo của nàng, chạy đến Bình Vương phủ tìm bọn quỷ quái và cái đầu heo kia tính sổ!
Tác giả có lời muốn
nói: Thế giới này nữ nhân đều là bưu hãn hung tàn, cho nên hung tàn
không
chỉ cómột
mình A Bảo, A Bảo là bị ảnh hưởng của các nàng mới hung tàn như vậy, chẳng qua là A Bảo thời vậnkhông
tốt, mỗi lần đều phát huy bản chất
không
đúng lúc cho nên đại danh đỉnh đỉnh ngày càng lan xa
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Thê Không Dễ Làm
- Chương 7