Editor: Nyanko cungquanghang
Hôm nay là ngày lành thành thân của đích thứ tử đại phòng phủ Trung Võ tướng quân, tuy rằng Trung Võ tướng quân ở Tây Bắc
không
thể trở về chủ trì hôn lễ cho nhi tử, nhưng trưởng tử Võ Liệt được phong làm võ tướng quân
đã
trở về để tham gia hôn lễ của đệ đệ.
Võ Liệt và mấy vị thúc bá đứng ở cửa chính nghênh đón khách khứa đến chúc mừng, xa xa
thì
thấy hai chiếc xe ngựa
một
trước
một
sau cùng hướng tới nơi này. Trong đó có
một
chiếc xe ngựa treo phù hiệu làm sắc mặt
hắn
có chút biến hoá nho
nhỏ, rất nhanh
thì
thu liễm,
trên
mặt vẫn
hiện
nét thong dong trầm ổn như trước.
“A Liệt, có chuyện gì sao?” Võ nhị lão gia hỏi.
Võ Liệt cười cười,
nói: “Tấn vương và Tề vương điện hạ tới.”
Nghe thấy hai vị hoàng tử này tới, sắc mặt Võ nhị lão gia cũng có chút biến hoá.
Lúc này, xe ngựa
đã
dừng lại ở trước cửa. Mấy xe ngựa của các vị quan viên khác khi phát
hiện
xe ngựa của hai vị thân vương này tiến đến cũng tự động lùi lại,
không
có
đi
tới chiếm vị trị.
Xe ngựa phủ Tấn vương dừng lại trước, hơn nữa so với xe ngựa của người khác,
đi
theo bên cạnh xe ngựa này có thêm mười thị vệ, khí thế mạnh mẽ cũng đủ áp chế người khác. Người hầu đánh xe ngựa nhảy xuống, sau đó mở cửa xe ngựa, khom người thỉnh người bên trong xuống xe.
Dẫn đầu xuống xe chính là Tấn vương mặt
không
biểu tình,
hắn
vén lên áo choàng, bước xuống xe ngựa, sau đó xoay người đỡ
một
nữ tử mặc áo màu đỏ nhạt phối hợp với váy màu hoàng hôn xuống xe ngựa.
“Gặp qua Tấn vương điện hạ, Tấn Vương phi.” Người của phủ Trung Võ tướng quân vội vàng đến bái kiến.
Lúc này, phu thê Tề vương ở phía sau cũng bước xuống, Tề vương trẻ tuổi tuấn mỹ dẫn theo Vương phi tiến đến, cười vang
nói: “Võ Liệt, tân lang Võ Hạo đâu rồi? Ai u,
thì
ra là Ngũ hoàng huynh
đi
phía trước chúng ta.”
Tấn vương nhàn nhạt nhìn
hắn
một
cái,
không
có lên tiếng.
Dường như Tề vương cũng
đã
quen với việc nửa ngày vị huynh trưởng này cũng
không
thèm mở miệng
nói
một
chữ, mang theo Kim Cảnh Hi đến thỉnh an huynh tẩu. Ánh mắt
hắn
xoay chuyển, nhìn về phía Võ Liệt cười gian manh, cười đến mức tâm của nam nhân Võ gia cũng nhảy theo. Quay đầu nhìn qua
thì
lại gặp phải ánh mắt lạnh lùng như sét đánh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
nói
thật
thì
mỹ mạo của Tề vương
đã
vượt qua tiêu chuẩn cái đẹp của triều đại Đại Nghiệp này. Là vẻ đẹp đạt chuẩn của
một
mỹ nam, hơn nữa lại là người kín kẽ biết giữ mình, trời sinh ung dung tự tại, dễ làm người khác có thiện cảm. Chỉ tiếc người này bản tính chính là
một
con gấu lớn to xác, lòng dạ khó lường.
một
giây trước có thể ghét người khác vì
âm
mưu dương mưu này nọ,
một
giây sau có thể
sẽ
làm ra chuyện ngu ngốc khiến người khác hận
không
thể đem
hắn
chôn sống mới tốt. Kết luận là người có tâm tính dễ thay đổi.
Đương nhiên Tấn vương Tiêu Lệnh Thù lớn lên cũng
không
tồi, chỉ tiếc cả ngày
hắn
cứ trưng bộ mặt lạnh như tiền, dường như chưa bao giờ có người thấy
hắn
cười. Hơn nữa gương mặt lạnh lùng vô tình kia
thật
hợp với ánh mắt hung dữ tàn bạo của
hắn, rất ít người có thể nhìn thẳng gương mặt của
hắn, vậy nên cho dù nhan sắc có đẹp cũng
không
ai thưởng thức nổi.
Lúc này các nam nhân của phủ Trung Võ tướng quân chỉ cảm thấy hai vị chủ nhân này
một
người cười đến đặc biệt khó coi,
một
người quan sát người khác càng khó coi hơn nữa.
đã
vậy trong phủ còn có
một
vị chủ nhân như vậy ở lại, càng làm cho người ta thấy đau trứng mà.
“Võ tướng quân, hôm này là ngày đại hỉ của tiểu tử Võ Hạo kia,
không
biết đại hoàng tỷ của ta, thân làm trưởng tẩu
không
biết
đang
ở đâu? Tục ngữ
nói, trưởng tẩu như mẹ, cho dù là công chúa hoàng thất, vẫn nên làm tròn trách nhiệm cần làm chứ.” Tề vương giả mù sa mưa
nói.
Sau khi nghe xong, vài vị lão gia Võ gia đều có chút bất đắc dĩ, nhưng biểu tình
trên
mặt Võ Liệt
không
có gì thay đổi,
trên
mặt mang nét xin lỗi
nói: “Thân mình công chúa
không
khoẻ, vẫn
đang
nghỉ tạm ở phủ công chúa. Hai vị Vương gia nếu muốn gặp công chúa, thỉnh chờ sau hôn lễ, thần
sẽ
đi
cùng hai vị.”
Phủ Đại công chúa nằm kế bên phủ Trung Võ tướng quân, cũng là do năm đó Chính Đức đế ra lệnh phủ Nội Vụ chi ngân sách tạo áp lực lên Công bộ mà xây dựng. Dựa
trên
toà nhà có sẵn mở rộng gấp đôi, xây dựng xa hoa lộng lẫy, thậm chí cảnh trí trong đó ngay cả phủ Thái tử cũng khó sánh bằng. Có thể thấy được Chính Đức đế
yêu
quý đại nữ nhi này thế nào.
Tuy rằng Võ Liệt là đích trưởng tử đại phòng phủ Trung Võ tướng quân, dù
hắn
cưới công chúa, nhưng tất cả quy củ vẫn lấy Đại công chúa làm chủ. Mặc dù cái danh Phò mã dễ nghe, cũng
đã
kiến công lập nghiệp ở Tây Bắc,
hiện
tại cũng có chút thành tựu. Chỉ là ở trong mắt A Bảo, nhà ở là do nhạc phụ cấp, dùng tiền nhạc phụ, cảm giác thế nào cũng giống như ở rể thế nhỉ?
Ngay khi A Bảo
đang
bổ não suy nghĩ,
thì
con gấu Tề vương e sợ thiện hạ chưa đủ loạn lại bày vẻ mặt ta
đã
hiểu, sau đó làm bộ làm tịch
nói: “Đại hoàng tỷ vất vả,
đã
bị bệnh rồi. Làm đệ đệ quả
thật
nên
đi
thăm
một
chút! Đáng giận là mấy tên nô tài dám ăn gan hùm mật gấu, thế nhưng can đảm khinh thường chủ tử, dẫn đến đại hoàng tỷ bệnh càng thêm nặng, bổn vương nghe xong cũng thấy khổ sở. Đại tỷ phu vẫn nên thông cảm cho thân mình
hiện
tại của đại hoàng tỷ
không
tốt, cũng đừng tuỳ tiện quấy rầy tỷ ấy làm gì. Có
yêu
cầu
thì
cứ để những nữ nhân khác hầu hạ, phủ công chúa cũng
không
thiếu hạ nhân như vậy, tinh tưởng với tính tình của đại hoàng tỷ, cũng
sẽ
không
so đo…”
“Vương gia!” Kim Cảnh Hi thấy
hắn
càng
nói
càng kỳ quặc, vội vàng lên tiếng ngăn lại.
Các nam nhân ở phủ Trung Võ tướng quân bị Tề vương
không
biết xấu hổ
nói
đến mức ai cũng trợn mắt há mồm.
Tương tự A Bảo cũng há hốc mồm nhìn Tề vương,
thật
không
còn gì để
nói. Trong thâm tâm nàng nghĩ nếu dựa theo góc độ nữ nhân để xem xét
thì
Tề vương quả nhiên là tên khốn nạn,
sẽ
có người đệ đệ
nói
mấy chuyện bẩn thỉu như vậy với tỷ tỷ của mình sao?
sẽ
có người đệ đệ ngay lúc sức khoẻ tỷ tỷ
không
khoẻ lại
đi
xúi giục tỷ phu
đi
ngủ với nữ nhân khác hả?
Đương nhiên, nếu vị tỷ tỷ kia đổi thành Đại công chúa – A Bảo có chút rối rắm. Trong lòng vừa có cảm giác khoan khoái hả dạ, lại có cảm giác nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân. Tuy rằng nàng cực kỳ chán ghét Đại công chúa, nhưng
không
có nghĩ tới chuyện trong lúc thân mình Đại công chúa
không
khoẻ mà hi vọng trượng phu của nàng ta vượt tường với người khác.
Quả nhiên là suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân
không
giống nhau sao?
Nghĩ như vậy, A Bảo liếc nhìn Tiêu Lệnh Thù
một
cái, vừa lúc Tiêu Lệnh Thù như có cảm giác, cúi đầu nhìn nàng
một
cái, dùng ánh mắt làm bộ như
không
có việc gì mà nhìn nàng.
Tề vương lại cười ha ha,
nói
tiếp: “Được rồi, chúng ta cũng
không
quấy rầy mấy người nữa, các ngươi tiếp tục
đi.”
“…”
Sau khi bốn người tiến vào phủ Trung Võ tướng quân, Tiêu Lệnh Thù và Tề vương được Võ Liệt dẫn đến đại sảnh tiền viện, mà hai vị Vương phi là A Bảo và Kim Cảnh Hi
thì
được đưa tới thiên thính hậu viện, bái kiến lão thái quân phủ Trung Võ tướng quân.
Lão thái quân phủ Trung Võ tướng quân năm nay gần bảy mươi, đầu đầy tóc bạc, chẳng qua thoạt nhìn thần trí
rõ
ràng, thân thể nghe
nói
đều khoẻ mạnh, sống thêm mười hay hai mươi năm nữa cũng
không
thành vấn đề.
Ở đại sảnh
đã
có rất nhiều người của phủ Trung Võ tướng quân và thông gia là phủ Uy Viễn Hầu, lấy lão thái quân đứng đầu, vốn dĩ các nữ nhân vừa
nói
vừa cười, chờ nghe nha hoàn thông báo là Tấn vương phi và Tề vương phi cùng đến
thì
thanh
âm
cũng chậm rãi biến mất. Lão thái quân dường như
không
nhìn, mang theo mấy vị con dâu cháu dâu vội vàng đứng dậy nghênh đón. A Bảo và Kim Cảnh Hi cũng
không
dám để bà ra đón tiếp, vừa vào đại sảnh lập tức
đi
qua đỡ lấy lão quân
đang
định bái kiến, hai người nở nụ cười cùng vấn an bà.
Sau khi chào hỏi xong
thì
A Bảo và Kim Cảnh Hi ngồi xuống bên cạnh lão thái quân, bên cạnh cũng có vài vị nữ quyến tôn thất, đều đến đây tham gia hôn lễ. Khi
nói
chuyện, A Bảo có thể cảm giác được ánh mắt đánh giá của người khác, hơn nữa ánh mắt đó còn giống như có chút kính sợ, làm trong lòng nàng có chút
không
được tự nhiên.
A Bảo tất nhiên biết là chuyện gia yến đêm trung thu, Đại công chúa bị Tiêu Lệnh Thù đá
một
cước, tổn thương đến tim mạch; cáo trạng lên Chính Đức đế, thế nhưng ông lại ra lệnh Đại công chúa ở trong phủ dưỡng thương. Chuyện này khiến ánh mắt người ngoài nhìn phu thê bọn họ toàn thay đổi. Họ cho rằng hai người đạp lên Đại công chúa được sủng ái nhất để thượng vị, hơn nữa Chính Đức đế vẫn
không
có hạ ý chỉ trừng phạt Tiêu Lệnh Thù, càng chứng thực suy đoán của mọi người.
Chuyện gia yến đêm trung thu, Đại công chúa được đế sủng hai mươi năm lại trở thành trò cười, cũng
không
khỏi làm người ta nhìn kĩ phu thê Tấn vương lần nữa. Thậm chí có người suy đoán rằng hoàng thượng vì ngại mặt mũi của Trấn Bắc tướng quân, mới
không
có truy cứu việc này, lần đầu điên để Đại công chúa chịu oan ức
một
lần. Cho nên,
hiện
tại người được quan tâm sủng ái là Tấn vương phi sao?
A Bảo
không
để ý đến ánh mắt của người khác, ngồi kề tai
nói
nhỏ
với Kim Cảnh Hi
đang
ngồi bên cạnh.
“Lục đệ muội, lời Lục hoàng đệ
nói
lúc trước là có ý gì vậy? Đại hoàng tỷ bị gì sao?” A Bảo bị màn vừa nãy tò mò đến mức vò đầu bứt tai, đáng tiếc lúc ấy Tề vương còn
đang
nói
chuyện, vẫn
không
có cơ hội dò hỏi.
Kim Cảnh Hi vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, “Ngũ hoàng tẩu
không
biết sao?”
A Bảo có chút ngượng ngùng
nói: “Mấy ngày nay tâm tình vương gia nhà ta
không
được tốt lắm. Chúng ta vẫn luôn ở biệt trang kinh thành, đối với chuyện trong kinh cũng
không
biết nhiều lắm.”
Nghe vậy Kim Cảnh Hi cũng hiểu
rõ, tuy rằng
không
quá tin tưởng cách
nói
“tâm tình Tấn vương
không
tốt”, nhưng nếu A Bảo
đã
nói
vậy
thì
ngoài mặt nàng vẫn phải tin tưởng. Mấy ngày qua, Tề vương vẫn thường xuyên lải nhải ở bên tai nàng cái gì mà “Tính tình của Ngũ hoàng huynh ấy hả, mà cũng
sẽ
có lúc
không
vui được sao? Đừng nhìn huynh ấy mười ngày nửa tháng
không
gặp ai, vừa xuất
hiện
nhất định
sẽ
hù chết người đấy,
thật
ra
không
biết huynh ấy
đi
làm cái
âm
mưu quỷ kế gì đâu, trong lòng chắc chắn có quỷ kế…” Cho nên cho dù vốn dĩ cảm thấy Tấn vương là người trầm mặc ít lời, là hoàng tử khó thân cận nhất trong mấy người. Bị Tề vương lải nhải bên tai nhiều như vậy cũng
sẽ
khó mà
không
có những ý tưởng khác thường.
Chẳng qua
không
ngờ mấy ngày nay phu thê Tấn vương thế nhưng lại chạy đến thôn trang… từ đáp án nghe được này, đầu tiên Kim Cảnh Hi nghĩ đến chính là công tác bảo mật của Tấn vương phủ làm
thật
tốt, thế nhưng
không
người nào biết chủ nhân phủ Tấn vương
không
có ai. Tiếp theo là Tấn vương đối với Tấn Vương phi cực kỳ tốt, dưới loại tình huống như vậy, vẫn đưa nàng đến thôn trang giải sầu, có thể thấy được tình cảm hai vợ chồng
không
bình thường. Cuối cùng là Tấn Vương phi thoạt nhìn
không
có hiền lương đoan trang như vẻ bề ngoài…
“thật
ra việc này muội cũng nghe được từ miệng Vương gia nhà muội
nói
ra.” Kim Cảnh Hi uống ngụm trà,
nhỏ
giọng giải thích với A Bảo: “Nhân lúc đại hoàng tỷ bị phụ hoàng lệnh đóng cửa ở phủ công chúa dưỡng thương thân thể…”
nói, lại nhìn A Bảo liếc mắt
một
cái, thấy vẻ mặt vô tội của nàng nhìn lại, tiếp tục: “Nghe
nói
trong phủ công chúa có tên nô tài lớn mật, thừa dịp chủ tử sinh bệnh thân thể
không
khoẻ, bởi vì hận thù cá nhân mà bỏ thêm dược vật ở thuốc uống của đại hoàng tỷ. Khiến cho bệnh của đại hoàng tỷ nặng thêm, vốn dĩ thái y
nói
đại hoàng tỷ chỉ cần nằm mười ngày nửa tháng
thì
sẽ
khoẻ lại. Thế nhưng cái tên nô tài to gan lớn mật kia lại nhân lúc thân thể đại hoàng tỷ
không
khoẻ, nghe bảo bệnh rất nặng.”
không
biết vì cái gì, trước hết A Bảo nghĩ đến lúc hôm nay khi ra cửa, Tiêu Lệnh Thù dùng biểu tình lạnh lùng
nói
với nàng “không
cần lo lắng”, lại nghĩ đến mấy ngày trước Tiêu Lệnh Thù muốn dược ở chỗ Giải Thần Y. Giải Thần Y nghi ngờ
hắn
lại muốn làm chuyện hại ai… Cho nên,
sẽ
không
phải giống như nàng tưởng chứ?
“không
iết
hiện
tại bệnh của đại hoàng tỷ như thế nào rồi?” Vẻ mặt A Bảo quan tâm hỏi, cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của chính mình
thật
là quá tốt mà. Quả nhiên
không
uổng công nàng thường xuyên luyện tập,
trên
mặt hẳn là
không
có lộ ra điều gì khác thường
đi.
Kim Cảnh Hi nhìn nàng
thật
lâu
một
cái,
nhẹ
giọng
nói
nhỏ: “Ta cũng
không
có
rõ
ràng lắm. Nghe
nói
từ
nhỏ
đại hoàng tỷ
đã
tập cưỡi ngựa bắn cung, thân mình khoẻ mạnh. Lúc này lại vì cái tên nô tài đáng chết kia, thân mình đại hoàng tỷ cực xấu, trong
một
ngày
thì
hơn phân nửa thời gian là muốn nằm nghỉ…”
A Bảo yên lặng mà uống ngụm trà.
“Vừa lúc hôm nay được gặp tỷ, Vương gia nhà ta
nói, sau khi ăn xong tiệc hỉ
sẽ
cùng
đi
thăm đại hoàng tỷ, Ngũ hoàng tẩu muốn
đi
cùng
không?” Kim Cảnh Hi hỏi.
Vẻ mặt A Bảo đứng đắn
nói: “Tất nhiên là
đi
rồi.” Hôm nay
đi
cùng với nàng là Nhạn Hồi, A Bảo sai nàng ấy
đi
ra bên ngoài tìm Tịch Viễn, bảo
hắn
hồi phủ
một
chuyến
đi
lấy lễ vật, đỡ lát nữa phải tay
không
đi
đến phủ công chúa
thì
thật
khó coi.