Editor: Nyanko Cungquanghang
Chờ tiễn xong lão phu nhân và Uy Viễn Hầu phu nhân, A Bảo cho rằng
sẽ
xuất phát, ai ngờ Tiêu Lệnh Thù lại đem theo A Bảo
đi
tới Bán Hạ Các. Hôm qua A Bảo uống rượu xong lại khóc
thật
lâu, còn nấc cụt lợi hại, sau đó gọi Giải Thần Y đến
thì
nàng
đã
ngủ rồi. Buổi sáng rời giường nhìn
không
có gì khác thường, chỉ là Tiêu Lệnh Thù vẫn
yêu
cầu Giải Thần Y bắt mạch cho nàng
một
chút.
Giải Thần Y tuy rằng còn ghi hận chuyện Tiêu Lệnh Thù đá
hắn
ra khỏi cửa, chẳng qua đối với “người tốt” A Bảo,
hắn
vẫn tự mình bắt mạch cho nàng, kiểm tra
một
phen sau đó
nói: “Vương phi rất khoẻ mạnh,
không
có chuyện gì.”
A Bảo mở miệng cười, đạ tạ Giải Thần Y, thầm nghĩ từ
nhỏ
nàng
đã
là đứa nhóc khoẻ mạnh, sao có thể
sẽ
có việc gì được chứ. Chẳng qua tưởng tượng đến việc
sự
tình xảy ra sau khi nàng uống rượu, cả người đều
không
khoẻ. Cái này chính là sỉ nhục cả đời của nàng, nhất thiết phải quên
đi, quên sạch!
Sau khi kiểm tra xong, vốn dĩ phải rời
đi, Tiêu Lệnh Thù lại đột nhiên
nói: “Lần trước bảo ngươi làm dược,
đã
làm xong chưa?”
Giải Thần Y gật gật đầu, đột nhiên vẻ mặt cảnh giác
nói: “Ngươi dùng cái đó để làm gì?”
“Tất nhiên là có việc cần dùng.”
“Ngươi lại muốn hại ai?” Giải Thần Y càng cảnh giác, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Lệnh Thù quả thực như nhìn
một
ma đầu tà giáo chuyện ác gì cũng làm vậy.
Tiêu Lệnh Thù đột nhiên quay đầu nhìn A Bảo
nói: “Nàng ra ngoài chờ trước,
một
lát bổn vương
sẽ
gặp nàng.”
thật
ra A Bảo muốn lưu lại xem bọn họ có chủ ý bí mật gì, chẳng qua thấy Tiêu Lệnh Thù kiên trì, đành gật đầu
đi
ra ngoài.
Giải Thần Y lại giậm chân, “Nếu ngươi có gan làm, như thế nào
không
dám để Vương phi biết? À, ta
đã
hiểu, ngươi
không
muốn để Vương phi biết tâm địa của ngươi có bao nhiêu đen tối, độc ác. Ngươi muốn nàng
đi
ra ngoài để nàng
không
biết bộ mặt
thật
của ngươi, miễn cho nàng ghét bỏ -- ai ui, ngươi lại đánh ta…”
“…”
A Bảo
đi
ra Bán Hạ Các còn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của Giải Thần Y, trong lúc nhất lời
thật
không
biết có nên đồng tình với
hắn
hay
không
nữa. Biết
rõ
Tiêu Lệnh Thù
không
phải người dễ đối phó, lại thường xuyên
không
chịu quản miệng mình, bị đánh bao nhiêu lần vẫn
không
nhớ bài học.
Nghĩ nghĩ, A Bảo thấy Tịch Viễn đứng đó, vẫy tay bảo
hắn
đến.
Tịch Viễn thấy nàng nhìn mình cười đến đoan trang tao nhã, theo bản năng lại run cầm cập, cách A Bảo khoảng vài bước chân
thì
dừng lại, cung kính hỏi: “Vương phi gọi thuộc hạ là có chuyện gì sao?”
A Bảo nhìn nhìn, bảo tỳ nữ
đi
theo đứng cách xa mười bước, trầm ngâm
một
lát, mới
nói: “Nghe
nói
Tịch thị vệ rất quen biết với Giải Thần Y.”
Tịch Viễn: =........=||||
không
biết bây giờ muốn phủ nhận có còn kịp hay
không?
“thật
ra cũng
không
phải rất quen thuộc, chẳng qua Giải Thần Y bị đuổi khỏi Lăng Nam Giải gia, nhưng lại được kế thừa y thuật lợi hại.” Tịch Viễn uyển chuyển
nói, đồng thời cũng
nói
ra hiểu biết về thân phận của vị thần y nào đó.
“Chính là đệ tử dòng chính của Lăng Nam Giải gia sao?” A Bảo giật mình hỏi. Nhà họ Giải ở Giang Nam nổi danh với y thuật truyền đời, chỉ tiếc mấy chục năm gần đây Giải gia xuống dốc, cũng khiến cho mọi người dần dần quên
đi
vị thế của họ ở vùng Hạnh Lâm. Thậm chí trong khoảng thời gian mười tới hai mười năm qua, cơ bản là
không
có ai
nói
đến thời kỳ huy hoàng của Lăng Nam Giải gia trước đây nữa.
Sở dĩ A Bảo nghe đến nhà họ Giải, là vì khi ở Cảnh thành trong lúc ngẫu nhiên có nghe phụ thân mình đề cập vài lần. Mỗi khi đến ngày giỗ của mẫu thân, phụ thân đều uống say mèm, sau đó lải nhải với nàng rất nhiều chuyện, phần lớn đều là việc cha mẹ nàng gặp nhau như thế nào, ngày tháng sau khi thành thân tốt đẹp ra sao. Phụ thân cũng từng tiếc nuối
nói
nếu lúc ấy nhà họ Giải chưa xuống dốc, có Giải gia ở thời điểm đó
thì
mẫu thân nàng có lẽ vẫn còn sống rồi.
“không
phải!” Tịch Viễn lắc đầu
nói, “Giải Thần Y là Giải gia chi thứ con vợ lẽ. Khi còn
nhỏ
cuộc sống trải qua
không
tốt đẹp lắm. Khi niên thiếu
thì
rời khỏi Giải gia, sau đó may mắn được Vương gia cứu giúp, mới
đi
theo bên người Vương gia.”
Tiếp theo, Tịch Viễn
nói
đến chuyện vì sao Giải Thần Y lại được Tấn vương cứu giúp. Vốn dĩ năm đó lúc còn thiếu niên Giải Thần Y rời nhà, ở bên ngoài phiêu bạt lại là người có thiên phú kiệt xuất, tiếp thu tinh hoa y thuật Giải gia. Trừ bỏ bản lĩnh y thuật, Giải Thần Y vẫn là
một
mỹ nam tử chính hiệu, vậy nên
một
thân y thuật lợi hại lại
không
có bản lĩnh quyền cưới gì. Cho nên thời điểm phiêu bạt khắp nơi, vì gương mặt mỹ nam đó mà chọc phải vô số phiền toái. Có
một
lần
đi
qua khu rừng nọ, bị
một
nữ thổ phỉ trong núi nhìn trúng, trực tiếp xuống núi muốn bắt
hắn
làm thành
một
đôi phu thê thổ phỉ.
Tuy rằng số mệnh Giải Thần Y
không
mấy suôn sẻ -- từ
nhỏ
là con vợ lẽ, nhưng trời sinh tâm tính tốt, hành
sự
lỗi lạc, cũng
không
thẹn với trời đất, cho nên như thế nào nguyện ý thành thân với thổ phỉ được chứ? Thiếu chút nữa bị đám thổ phỉ kia bức bách phải nhảy vực tự sát. Lúc này Tiêu Lệnh Thù đem theo thủ vệ tới dẹp loạn khu ổ của bọn thổ phỉ, cũng tiện tay cứu người nào đó nhảy vực
không
thành ngược lại té bị thương. Giải Thần Y cho rằng Vương gia là người tốt, hơn nữa vẫn là thân vương trung thành với triều đình giải nguy cho dân chúng. Vì vậy trong lúc váng đầu Giải Thần Y tỏ vẻ mình muốn báo ân, sau này liền
đi
theo ân nhân cứu mạng.
Tiêu Lệnh Thù thấy y thuật của
hắn
không
tồi, cũng miễn cưỡng chấp nhận người này, hai người ai cũng hài lòng.
Trong mắt Giải Thần Y, là
một
thân vương triều đình, có thể cho
hắn
một
nơi an tĩnh để sống, cũng có thể ngăn cản người khác mơ tưởng tới gương mặt quá mức mỹ mạo như này, Giải Thần Y cảm thấy mình báo ân như thế này cực kỳ thoả đáng. Sau khi
đi
theo Tiêu Lệnh Thù
không
lâu,
hắn
mới biết mình sai hoàn toàn, căn bản là
hắn
đi
theo
một
người tàn nhẫn độc ác, là
một
ma vương ngoan độc vô tình. Nhưng mà,
hắn
nghĩ hối hận
thì
đã
không
còn kịp rồi, cứ như vậy lên phải thuyền giặc.
A Bảo nghe xong cũng
không
còn lời nào để
nói, sau vài lần gặp mặt Giải Thần Y nàng cũng biết tam quan người này vô cùng chính trực, đến mức thuộc loại đánh chết cũng
không
chịu thay đổi cái tính bướng bỉnh, nhưng lại
không
nghĩ đến tình huống gặp mặt của
hắn
và Tiêu Lệnh Thù lại máu chó đến thế. Theo như phản ứng vừa rồi của
hắn
cũng biết
hắn
không
đồng ý với những thủ đoạn
không
quang minh chính trực, cũng
không
biết Tiêu Lệnh Thù muốn làm gì nữa.
“Giải Thần Y lớn lên quả thực
không
tồi.” A Bảo mờ mịt khen, thấy gương mặt Tịch Viễn lộ vẻ khác thường, lập tức
nói: “Nếu
hắn
cảm thấy gương mặt mình lớn lên
sẽ
đem lại phiền phức, vì sao
không
tìm phương pháp che dấu chứ?” Trong mấy quyển tiểu thuyết
không
phải thần y gì gì đó đều
sẽ
có loại thuốc hay thuốc mỡ linh tinh này nọ để che dấu dung mạo của mình hay sao?
“Giải Thần Y
nói
thân thể tóc da là do cha mẹ ban,
không
dám tổn thương! Cho nên, dù thế nào cũng
không
thể vì che dấu gương mặt đó mà hoá thành gương mặt người người
không
nhận ra được.” Tịch Viễn dùng ngữ điệu bất đắc dĩ đáp lời. Có trời mới biết, những năm gần đây, bởi vì gương mặt đó của Giải Thần Y,
hắn
thay Giải Thần Y thu thập rất nhiều cục diện rối rắm.
A Bảo đáp lại
hắn
là
một
loại nháy mắt
đã
hiểu, xem đến mức dạ dày Tịch Viễn có chút đau. Càng tiếp xúc vị vương phi này, càng cảm thấy biểu
hiện
của nàng ấy
không
có đoan trang như bề ngoài – ai ui,
thật
là đau dạ dày quá mà.
A Bảo còn muốn hỏi Tịch Viễn là Giải Thần Y
đã
làm cái loại thuốc lợi hại gì vậy
thì
Tiêu Lệnh Thù
đã
bước ra, Tịch Viễn thấy vậy lập tức lùi về phía sau năm bước, cung kính thỉnh an Tiêu Lệnh Thù.
Tiêu Lệnh Thù làm lơ
hắn, trực tiếp dắt tay A Bảo rời
đi. Xem bộ dạng này của
hắn, dường như lại thành công trấn áp Giải Thần Y rồi.
A Bảo tuy rằng tò mò muốn chết, nhưng cũng
sẽ
không
lắm miệng mà
đi
dò hỏi điều gì, cuối cùng chỉ có thể đem việc này chôn xuống. Đương nhiên, tới ngày hôn lễ của Lý Minh Phượng, A Bảo mới biết được Tiêu Lệnh Thù muốn làm cái gì, rất nhanh lại có nhận thức mới về
hắn.
Còn
hiện
tại sao, dĩ nhiên là
đi
thôn trang xem nho kèm thêm mấy con sâu to bự nào đó
đã.
Thôn trang núi Bắc Minh
đã
xuất
hiện
cảnh thu hoạch vụ mùa thu cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều trái cây được thu hoạch vào mùa này.
A Bảo đem biệt trang núi Bắc Minh trở thành cái tổ thứ hai của nàng, đối với thôn trang này
thật
sự
quen thuộc đến mức
không
thể quen thuộc hơn. Sau khi Lâm quản
sự
tiếp đón xong, nghỉ tạm đôi chút, Tiêu Lệnh Thù lập tức kéo A Bảo
đi
xem quả nho.
Sợ rằng quả nho hái xuống
không
lâu sau
sẽ
hết tươi, cho nên Lâm quản
sự
không
cho người hái nho từ bất cứ dàn nho nào trong vườn, lưu lại đó đợi chủ tử đến đây
sẽ
hỏi ý kiến của bọn họ, sau đó lại đưa ra quyết định. Trong lòng Lâm quản
sự
nghĩ
nói
không
chừng Vương gia và Vương phi tâm tình vui vẻ nhất thời muốn chính mình trải nghiệm lạc thú hái nho, như vậy cũng có sẵn để họ hái.
Đáng tiếc Lâm quản
sự
đoán sai rồi, sau khi A Bảo nhìn thấy mấy con sâu vừa to vừa mập
trên
mấy phiến lá, cả người đều thấy
không
khoẻ, nhảy đến trong ngực Tiêu Lệnh Thù, gắt gao bám chặt
hắn, đến chết cũng
không
chịu tới đó xem.
“Vẫn là sai người hái
đi, ta, ta... Ta đứng xa xa xem là tốt rồi.” Giọng
nói
A Bảo có chút run rẩy trả lời.
Tiêu Lệnh Thù ôm nàng, làm lơ ánh mắt của người hầu xung quanh –
trên
thực tế đoàn người ai cũng cúi đầu. Sau đó
hắn
ôm ai kia
đi
đến sân sau, nơi đó
đã
được hạ nhân bỏ bộ bàn ghế bằng mây,
trên
bàn còn có trà bánh và chút hoa quả.
A Bảo ngồi
trên
ghế mây, cảm giác được ác ý từ đám sâu đó, cảm xúc
không
tốt chút nào, nhìn mấy miếng lê và dưa hấu được cắt ra, đột nhiên
nói: “Nhạn Hồi, ta muốn uống nước trái cây.”
Thời đại này
không
có máy ép nước hoa quả, muốn lấy nước ép từ trái cây
thật
rất phiền toái, thậm chí có rất ít người làm món này. Chẳng qua A Bảo cùng mấy Nhạn từng lăn qua lộn lại tìm cách, vậy nên bọn họ ai cũng có kinh nghiệm. Nghe A Bảo
nói, lại nhìn ánh mắt Tiêu Lệnh Thù, lập tức
nói: “Vương phi,
sẽ
chờ lâu
một
chút đấy.”
A Bảo gật đầu, là
một
người tham ăn cực kỳ, nàng
không
cần phải tự tay làm, chờ
một
lát
thì
nàng vẫn chờ được. “Ta muốn nước ép xoài, Vương gia
thì
sao?”
“Nước đu đủ.” Tiêu Lệnh Thù nhìn miếng đu đủ
đã
cắt xong
nói.
Đu đủ
sẽ
làm ngực lớn đó Vương gia! A Bảo lén lút nhìn
hắn
một
cái, khi gặp phải ánh mắt của
hắn, lập tức nghiêm trang
nói: “Vương gia muốn uống nước đu đủ, mau
đi
đi, làm tốt có thưởng.”.
||||| Truyện đề cử:
Nhiễm Phải Pheromone Của Em |||||
“Dạ, thỉnh Vương gia vương phi chờ
một
lát.” Nhạn Hồi cười, mang theo Bạch Tiền Bạch Vi cùng
đi, lưu lại ba vị Nhạn ở lại hầu hạ.
Bởi vì A Bảo bị lũ sâu ở dàn nho doạ sợ, cũng
không
muốn thể nghiệm cái gì niềm vui trong thu hoạch vụ thu lần này, cho nên cuối cùng vẫn là người trong thôn trang
đi
hái những quả
nhỏ
từ màu tím chuyển thành màu đen. Loại nho trong viện này nghe
nói
là từ gốc nho dại trong núi chiết ra
một
gốc rồi đem trồng ở đây. Kết quả cả
một
dàn nho dày, mỗi quả nho
không
lớn, nhưng ăn
thì
lại có vị ngọt thanh rất ngon miệng.
Sau khi hạ nhân hái xuống, rửa sạch
một
rổ đem tới cho chủ tử nếm thử. A Bảo ăn
một
quả, hạt
không
lớn, thịt ngọt nhiều nước,
không
khỏi nheo đôi mắt lại, cảm thấy nho dại này quả thực rất thích hợp để nhưỡng rượu nho.
A Bảo ăn cũng cầm
một
quả đút cho Tiêu Lệnh Thù, cười
nói: “Vương gia, có phải rất ngọt hay
không?”
Tiêu Lệnh Thù gật đầu.
Ăn ăn, A Bảo a
một
tiếng, khi nam nhân nhìn qua nàng, lại hưng phấn
nói: “Vương gia,
thật
ra có thể dùng nho làm mứt trái cây nữa đấy, cái này ta
sẽ
làm.” Còn có pudding nho, bánh bông lan nho... Aizzz,
thật
là muốn chảy nước miếng quá.
Tiêu Lệnh Thù duỗi tay vuốt tóc nàng, ánh mắt nhìn nàng cực kỳ trìu mến nhu hoà.
A Bảo bị
hắn
nhìn đến có chút ngượng ngùng. Cảm thấy sau đêm trung thu uống say, phảng phất như thể đánh vỡ hàng rào nào đó, khiến cho thời gian nàng ở bên
hắn
càng thêm hài hoà, cũng khiến nàng càng ngày càng
không
sợ
hắn, làm nàng
không
khỏi có chút làm càn. Loại tình huống này nàng cũng
không
rõ
là tốt hay
không
tốt nữa, đôi khi vẫn có chút bất an. Mỗi lần quay đầu lại thấy
hắn
an tĩnh, chính chắn, như hơi thở an ổn của bảo kiếm được bỏ vào vỏ, bỗng nhiên cũng lơi lỏng tinh thần.
*****
Ở thôn trang mười mấy ngày, rất nhanh đến ngày Lý Minh Phượng lấy chồng.
A Bảo
yêu
quý vị đường muội Lý Minh Phượng này, cho nên trước ngày diễn ra hôn lễ
một
ngày
thì
trở lại Tấn vương phủ, nhìn lại danh mục quà tặng
một
lần nữa, kiểm tra
không
có gì sai lầm, bắt đầu
đi
vòng vòng ở trong phòng.
Chuyện có thể làm A Bảo phiền não dĩ nhiên là liên quan đến Đại công chúa.
A Bảo cũng
không
hối hận khi ngày đó ra tay tiếp
một
roi kia của Đại công chúa, theo bản tính của nàng, dám đánh nam nhân của nàng,
không
đánh nàng ta mấy roi là vì lúc ấy thời cơ
không
hợp. Chỉ là nếu liên luỵ đến Lý Minh Phượng, nàng thấy áy náy, cho nên hôn lễ lần này nàng phải
đi, còn chống lưng cho Lý Minh Phượng.
A Bảo
đã
chuẩn bị tốt tâm lý, đợi sau khi Lý Minh Phượng gả qua, Đại công chúa
sẽ
làm khó dễ Lý Minh Phượng, cho nên mấy ngày nay nàng cũng
đã
nghĩ biện pháp, rốt cuộc phải thế nào mới lật đổ được Đại công chúa. Chẳng qua chuyện này có chút khó khăn.
Ngay khi A Bảo bưng mặt nghĩ bản thân mình nên ra tay từ địa phương nào để lật đổ Đại công chúa
thì
Tiêu Lệnh Thù
đã
trở lại, thấy A Bảo thất thần hỏi, “Phiền não chuyện gì?”
“Tất nhiên là Bảo Hoa công chúa...” A Bảo buột miệng thốt ra, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt thâm sâu khó dò của
hắn, lập tức ngậm miệng.
Kỳ
thật
sau khi quen thuộc với
hắn,
hắn
cũng
không
phải thời thời khắc khắc đều là
một
bộ dáng lạnh lùng khó gần, ngẫu nhiên có ánh mắt thâm sâu khó đoán như vậy, nhưng điều đó cũng
không
đại biểu rằng
hắn
thật
sự
khó dò – còn có thể là
một
loại biểu
hiện
che dấu bản thân
hắn
không
hiểu, chẳng qua lại bị người khác hiểu lầm mà thôi. Cho nên nhìn thấy dáng vẻ này của
hắn, trong lúc nhất thời A Bảo
không
phân biệt được rốt cuộc là
hắn
hiểu
rõ
hay là vẫn
không
hiểu.
Tiêu Lệnh Thù thấy thời gian
không
sai biệt lắm, dẫn nàng ra cửa,
nói: “không
cần lo lắng.”
“...”
Rất nhanh A Bảo lập tức biết được vì sao
không
cần lo lắng.