Chương 57

Editor: Nyanko - Cungquanghang

Mặc dù gia yến đêm trung thu

không

thoải mái, chẳng qua khi rời

đi

lại

không

nghe thấy ý chỉ trừng phạt, A Bảo cũng rất vui vẻ. Hơn nữa vì xúc động nhất thời lại

nói

lời ngon tiếng ngọt, vậy nên cả

một

quãng đường,

không

khí trong xe ngựa phảng phất như tràn ngập màu hồng phấn vậy.

Tâm A Bảo nghĩ, miệng nàng so với đầu óc còn phản ứng nhanh hơn,

thật

là quản

không

được, mà vì sao vị gia này cũng có thể trả lời trôi chảy như vậy chứ? Có phải hay

không

hắn

cũng hi vọng nàng đối tốt với

hắn?

Đáng xấu hổ chính là mặt nàng

thì

đỏ gay,

không

dám nhìn người ta. Nhưng đối phương lại cố tình dùng

một

đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm nàng, xem đến mức nàng thấp thỏm bất an. Vừa hi vọng

hắn

đừng nhìn mình lâu như vậy, lại hận

không

thể khống chế tâm tình ngọt ngào khi biết bản thân mình trong lòng

hắn

chính là người đặc biệt nhất, rốt cuộc phải làm sao đây? Có thể có ai giúp nàng

không

vậyyyyyyy!!

Cho nên

trên

đường hồi phủ, A Bảo chìm đắm trong mối ưu thương ngọt ngào ngập màu hồng mà rối rắm suy nghĩ. Sau đó khi Tiêu Lệnh Thù duỗi tay đỡ nàng xuống xe ngựa, nhìn

hắn

vẫn trầm mặc bình thản như cũ, phát

hiện

chính mình rối rắm làm gì chứ.

Nên làm gì

thì

cứ làm cái đó thôi!

Trở lại vương phủ, trăng

đã

lên đầu cành liễu, quản gia mang theo người hầu đứng ở cửa nghênh đón.

Vừa nhìn thấy Lưu quản gia như cục bột bánh bao

đang

lên men ở đây, A Bảo lập tức phân phó

nói: “Quản gia,

đi

Bán Hạ các thỉnh Giải Thần Y lại đây.”

Lưu quản gia hoảng sợ, vội la lên: “Thân mình chủ tử

không

khoẻ hay sao?” Tầm mắt đảo qua hai người,

không

nhìn ra thân thể ai

không

ổn cả.

“Ừm, tay Vương gia bị thương, bảo Giải Thần Y đem chút thuốc tới đây.” Tuy rằng cảm thấy y thuật của thái y trong cung

không

tệ, nhưng bọn họ đều

nói

từ ba phần bệnh thành bảy phần, hoặc là có giữ lại chút gì đó. A Bảo biết đó là biện pháp bảo toàn mạng sống của họ, cho nên cũng

không

biết như thế nào, cảm thấy vẫn là tương đối tín nhiệm cái người có gì

nói

thẳng, ngay cả bị đánh chết cũng muốn thành

thật



nói

ra

không

trái với lương tâm – Giải Thần Y vẫn đáng tin hơn cả.

Trở lại chính viện, hai người

đi

đổi y phục, mặc vào quần áo

nhẹ

nhàng hơn, sau khi A Bảo rửa sạch mặt, sau đó cầm lấy khăn lông sạch

sẽ

tới, ý bảo nam nhân ngồi

trên

giường, nàng

sẽ

giúp

hắn

lau mặt lau tay, kiên quyết

không

để

hắn

chạm nước, thuận tiện nhắc

đi

nhắc lại

nói: “Vương gia, thái y

nói

miệng vết thương

không

thể chạm nước, người nếu có

yêu

cầu gì, cứ việc

nói

cho thần thϊếp biết là được.”

Tiêu Lệnh Thù gật đầu, sau đó cực kỳ sảng khoái

nói: “Rửa mặt tắm gội thay quần áo này nọ… Làm phiền A Bảo.”

“…”

Khoé miệng A Bảo run rẩy, rất muốn

nói

cmn có phải người cũng nên suy nghĩ

một

chút

đi

chứ,

không

phải còn

một

tay khác có thể dùng được hay sao?

Nhạn Hồi Nhanh Thanh và mấy nha hoàn đem đồ rửa mặt lên đứng chờ cúi đầu,

không

tiếng động mà cảm thấy buồn cười, bi ai giùm Vương phi lanh mồm lanh miệng của bọn họ.

Ngay khi nha hoàn dâng lên trà hoa cúc,

thì

Giải Thần Y cũng xách theo hòm thuốc tới đây.

Quần áo của Giải Thần Y vẫn

một

màu xám như trước, tóc tai lộn xộn, nếu

không

phải khuôn mặt và tay chân sạch

sẽ, hình tượng này cộng thêm đầu bù tóc rối

thật

sự

khiếm nhã. Dĩ nhiên, nếu chỉ nhìn chằm chằm mặt

hắn, đoán chừng người xem

nhẹ

hình tượng bất kham của

hắn

cũng

sẽ

bị gương mặt mỹ nam kia mê hoặc cũng nên.

Giải Thần Y có

một

gương mặt mỹ nam tiêu chuẩn, mi cong mày ngài,

một

đôi mắt xinh đẹp, trầm tĩnh có thần, mũi thẳng, môi đỏ, da thịt trắng nõn phấn nộn. Nếu là ăn mặc tử tế

một

phen,

đi

ra ngoài tuyệt đối có thể đả bại mấy vị thế gia đệ tử trong kinh. Chỉ tiếc, vị thần y này trời sinh tính tình

không

thích câu thúc ràng buộc, hoang dã

không

ai kiềm chế được, hơn nữa lại có cái miệng đáng đánh đòn, cũng chỉ có thể như bây giờ.

Giải Thần Y dò xét thương thế

trên

tay Tiêu Lệnh Thù

nói: “Ai to gan dám dùng roi đánh ngươi? Ngươi

không

gϊếŧ chết tên đó hả?” Vừa

nói

vừa lấy ra rượu thuốc rửa sạch miệng vết thương.

Trong tâm A Bảo

nói, nếu có thể, đoán chừng

hắn

thật

sự

có can đảm dám gϊếŧ chết người ném roi lắm, thần sắc đó cũng

không

phải

nói

giỡn thôi đâu.

Tiêu Lệnh Thù lãnh đạm

nói: “Về sau lại gϊếŧ chết nàng ta!”

Giải Thần Y có chút đáng tiếc

nói: “Khó có được

một

người dám dùng roi đánh ngươi, sao

không

lưu lại cho người đó con đường sống lâu

một

chút? Cuộc sống này ấy à, dù sao cũng phải lưu lại mấy đối thủ mới có lạc thú. Tương tự, nếu mỗi người đều sợ ngươi, ngươi sống

thì

có tư vị gì nữa?”

Tiêu Lệnh Thù nhìn về phía A Bảo, A Bảo lập tức lộ ra tươi cười, tỏ vẻ nàng

không

sợ

hắn, kỳ

thật

trong lòng

đã

có thói quen

không

nói

mà run.

Tiêu Lệnh Thù vừa lòng,

nói: “A Bảo

không

sợ.” Bất giác giọng

nói

có chút

nhẹ

nhàng, nghe được như vậy A Bảo thầm thấy buồn cười.

Giải Thần Y chú ý tới động tác

nhỏ

của đôi vợ chồng này,

không

khỏi ngẩn ra, sau đó hai mắt tỏa sáng mà nhìn A Bảo. A Bảo bị loại ánh mắt sáng chói nhìn chòng chọc

không

khỏi có chút

không

được tự nhiên, nhưng Tiêu Lệnh Thù

đã

duỗi

một

tay chắn lại, thanh

âm

lạnh lùng vang lên: “Lại nhìn nữa móc mắt ngươi.”

Giải Thần Y sợ tới mức vội vàng thu hồi tầm mắt,

nói: “Ngươi yên tâm, ta

không

phải là cái loại

không

có phẩm hạnh như vậy, mới

sẽ

không

coi trọng phụ nữ có chồng đâu, chỉ cảm thấy Vương phi

thật



một

người tốt mà thôi.”

A Bảo được phát thẻ người tốt vẫn

không

hiểu chuyện gì, sắc mặt Tiêu Lệnh Thù lại cực kỳ lạnh lùng, chờ Giải Thần Y băng bó vết thương

trên

tay

hắn

xong,

thì

một

chân đá ai kia ra ngoài.

“…”

thật

đáng thương.

Tịch Viễn đỡ cái người chảy máu mũi kia, cái mũi dễ nhìn như vậy của Giải Thần Y toàn là màu đỏ,

một

bên đỡ

hắn

về Bán Hạ Các,

một

bên nhịn

không

được khuyên nhủ

nói: “Ngươi biết



tính cách của Vương gia, cớ gì lại

đi

kí©h thí©ɧ ngài ấy làm gì chứ?”

Giải Thần Y cảm thấy bản thân mình

thật

sự

oan uổng, “Nơi nào ta kí©h thí©ɧ

hắn

vậy, ta chỉ khen ngợi Vương phi vài câu cũng

không

được hả? Hơn nữa Vương phi

thật

sự

là người tốt đó, hy vọng có Vương phi tốt bụng ở bên khuyên nhủ, nam nhân kia có thể thu liễm

một

chút, đừng có ra tay quá mức tàn nhẫn độc ác, miễn cho tổn hại

âm

đức. Giống như cho ta rời

đi

kinh thành là tốt nhất…”

đã

trải qua chuyện ở hoàng cung ngày hôm nay, Tịch Viễn cũng

không

dám đem cái người can đảm dám đối nghịch với Đại công chúa, lại biết dùng roi kia đặt cùng

một

chỗ với nhóm với nữ nhân hiền lương thục đức được. Hơn nữa nhìn người nào đó hôm nay dũng cảm che chở đòn roi của Đại công chúa trước mặt Tiêu Lệnh Thù như vậy, cũng biết vị chủ nhân này

không

phải người dễ chọc.

nói

không

chừng cuối cùng còn có khả năng bị dạy hư, cho nên khuyên nhủ gì đó, Tịch Viễn vẫn cảm thấy

không

có đáng tin cậy.

“Hôm nay là ngày trung thu, dù sao cũng

không

có chuyện gì lớn, ngươi cứ an tâm mà trải qua cái tết này,

hiện

tại trời tối, cũng đừng mơ mộng hão huyền nữa.” Tịch Viễn tốt bụng giải thích.

“Ngươi…” Giải Thần Y tức giận phát run, sau đó vung tay áo, đá Tịch Viễn ra khỏi Bán Hạ Các.

*****

Có câu

nói

rất đúng, trăng đêm mười lăm mười sáu tròn trịa.

thật

ra muốn ngắm trăng, tháng tám đêm mười sáu ánh trắng càng sáng ngời, chẳng qua người ta muốn chính là dấu hiệu ngày lành mà thôi.

A Bảo nhìn nhìn mặt trăng bị mấy đen bao trùm hơn phân nửa, xem hồi lâu bất tri bất giác

sẽ

có loại tâm tình

âm

u xuất

hiện, nhìn Tiêu Lệnh Thù

nói: “Vương gia, chúng ta

đi

ngắm trăng nhé.”

Tất nhiên Tiêu Lệnh Thù

không

có dị nghị gì.

Rất nhanh hạ nhân

đã

bày bố bàn ghế và các loại thức ăn ở dưới tàng cây hoa quế trong vườn, trong đó có các loại trái cây mùa thu trong thông trang được đầu bếp dùng làm thành các loại nhân bánh trung thu, cắt thành khối bỏ

trên

đĩa sứ Thanh Hoa, mới nhìn cực kỳ đẹp mắt. Xung quanh thắp đèn cung đình, ánh trăng như nước, khiến cho toàn bộ nơi này đều rất sáng ngời, thậm chí A Bảo còn có thể nhìn



từng biểu tình nho

nhỏ

của Tiêu Lệnh Thù,

không

khỏi hài lòng với thị lực của bản thân.

A Bảo muốn phu thê có chút lãng mạn,

nói

khéo léo vài câu bảo nha hoàn hầu hạ

đi

xuống ngắm trăng với mấy vị tỷ muội khác,

không

lưu ai ở bên hầu hạ. Chờ đến khi trong hoa viên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người bọn họ, A Bảo lấy bình rượu bạc, rót ra hai ly. Cái này là rượu hoa cúc, là trong cung nhân ngày trung thu mà ban thưởng rượu cho các vương phủ, hôm qua được người của phủ Nội Vụ đưa đến. A Bảo đoán nếu

sự

tình hôm nay phát sinh ở ngày hôm qua, đoán chừng rượu hoa cúc này bọn họ cũng

không

có được uống rồi.

“Vương gia, uống rượu, chúng ta tâm

sự

nhé.” A Bảo có chút hưng phấn

nói.

Có thể là

không

khí quá tốt, cũng có thể là trải qua chuyện ngày hôm nay ở trong cung, hoặc là phát giác ra cảnh ngộ đáng thương của nam nhân cha

không

thương mẹ

không

yêu

này – quả nhiên là thân thế bi thảm gì đó, tuyệt đối có thể gợi lên

sự

mềm lòng trong tâm phụ nữ. Trong lòng A Bảo đột nhiên rất muốn thân cận với người nam nhân này, muốn trò chuyện

thật

tốt với

hắn,

nói



điều trong lòng.

Đáng tiếc A Bảo đánh giá thấp nồng độ cồn của loại rượu hoa cúc trong cung ban thưởng rồi. Này là rượu năm trước cung nhân dùng hoa cúc tươi để nhưỡng, trải qua

một

năm ủ rượu, độ cồn so với mấy bình rượu mới nhưỡng có thể

nói

là cao hơn nhiều. Thân thể này của A Bảo từ

nhỏ

đến lớn

không

hề có cơ hội uống rượu,

hiện

tại là đương gia chủ mẫu,

không

có ai ngăn cản, cho nên uống liền hơn nửa bình rượu, chưa

nói

được hai câu

thì

đã

say.

A Bảo uống say thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, chỉ là

không

ngừng nhìn chằm chằm Tiêu Lệnh Thù, sau đó bò lên người

hắn, tiến vào trong ngực ôm cổ

hắn

nói: “Vương gia, ta

sẽ

đối tốt với chàng, cho nên chàng cũng phải đối tốt với ta. Nếu chàng rất tốt với ta, ta cũng

sẽ

tốt hơn với chàng gấp bội… Hic… Cho nên,

không

cho phép chàng phản bội ta,

không

được phép có tiểu tam tiểu tứ… Hic…” Vừa

nói

vừa nấc cục,

thật



không

có hình tượng chút nào.

Đôi tay Tiêu Lệnh Thù ôm chặt nàng, hỏi: “Tiểu tam tiểu tứ nghĩ là gì?”

A Bảo lại nấc mấy lần,

nói: “Tiểu tam tiểu tứ chính là kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của phu thê…”

Tiêu Lệnh Thù hiểu

rõ, tay siết mạnh eo nàng: “Cũng

không

cho phép nàng có tiểu tam tiểu tứ!”

Nếu lúc này A Bảo thanh tỉnh, chắc chắn

trên

mặt

sẽ

tràn ngập hắc tuyến =...=|||| Đáng tiếc

hiện

tại đầu óc nàng bị rượu làm hồ đồ, chỉ có thể nấc cục

nói: “Sao, sao có thể chứ? Ta hiền lương thục đức như vậy, giỏi nhất là hoà hợp với tập thể, hic, mới

sẽ

không

làm cái chuyện đáng bị sét đánh như vậy... Hic, nếu gả cho chàng, ta

đã

sớm nhận, chỉ ngóng trông ngóng trông... Huhu... oa oa...”

Đột nhiên nàng chôn mặt trong ngực

hắn

oà khoác, khóc đến mức trong mắt

hắn

hiện

lên kinh hoảng,

không

biết nên làm gì mới tốt, đành phải nhấc nàng lên, đem nàng như con nít ngồi trong lòng

hắn, giống như mẫu thân dỗ dành hài tử

đang

khóc vậy, vỗ vỗ gương mặt của nàng, “Đừng khóc, đừng khóc...”

A Bảo khóc trong chốc lát, lúc này mới nâng khuôn mặt ướt nhẹp nước mắt nước mũi,

nói: “Vì cái gì chàng lại luôn

không

thích

nói

chuyện? Chàng

không

nói

lời nào, ta làm sao biết chàng nghĩ gì chứ? Ta lại

không

phải con giun trong bụng chàng... Hic... Chàng có thể ngẫu nhiên biểu đạt ý tứ chính mình

một

chút, hic,

không

cần lúc nào cũng để ta đoán... huhuuu... ta đoán

không

đúng, hic, sợ chàng tức giận

sẽ

đánh ta...”

nói

xong lại lấy ống tay áo của

hắn

chùi nước mũi,

âm

thanh khịt nước mũi



to, nghe thấy

thật

khiếm nhã mà.

Hoàn toàn

không

còn hình tượng gì nữa rồi.

“Ta

không

hề đánh nàng!” Tiêu Lệnh Thù bảo đảm

nói.

“Đúng vậy, chàng

không

đánh ta... Chính là, chính là chàng thường xuyên nhìn người ta, khiến cho ta cảm thấy

thật

đáng sợ... Lúc trước chàng làm cho ta đau như vậy, ta đều sợ chàng muốn chết...” Đột nhiên, lại lớn tiếng khóc lên, “Hu hu... Chàng nhéo ta? Đau quá...” Tay nàng đột nhiên đánh vào cánh tay

đang

siết chặt

trên

eo nàng.

Nam nhân thả lỏng tay

một

chút, có chút

không

được tự nhiên

nói: “Trước đó nàng bảo

không

sợ.”

“Ta

không



nói!” Nàng

nói

chắc chắn như đinh đóng cột.

“...”

Tiêu Lệnh Thù hiểu

rõ, sau khi uống say, nàng hoàn toàn

không

nói

lý lẽ, cũng lớn mật hơn rất nhiều. Chẳng qua có thể nghe được lời

nói

từ sâu trong tâm nàng,

thật

sự

rất đáng giá.

A Bảo thấy

hắn

không

nói

gì, lại tiếp túc khóc nức nở, khóc đến mức

hắn

không

biết nên làm như thế nào mới tốt, nàng mới nấc

một

tiếng

nói: “Sao, như thế nào? Nấc, nấc cụt,

không

dừng được... Hic...

thật

là khó chịu... Hic...”

“...”

Cuối cùng, trăng cũng

không

ngắm, bánh trung thu trái cây cũng

không

ăn, Tiêu Lệnh Thù đứng dậy, ôm nàng như ôm tiểu hài tử

đi

về chính viện.

Vốn dĩ mấy tỷ muội

đang

nghỉ ngơi cùng nhau ngắm trăng,

thì

đám người Nhạn Hồi Nhạn Thanh nhìn thấy Vương gia nhà bọn họ

đang

ôm Vương phi vừa khóc vừa nấc cụt trở về. Bọn họ hoàn toàn lắp bắp kinh hãi, trực giác nghĩ vương phi bị Vương gia đánh, nếu

không

sao có thể khóc thành như vậy chứ? Chẳng qua rất nhanh phủ định suy đoán này, bởi vì A Bảo gả đến đây lâu như vậy, Vương gia đối với nàng như thế nào, bọn họ đều thấy ở trong mắt, trực giác cho biết Vương gia

sẽ

không

đánh vương phi.

“Vương gia, Vương phi làm sao vậy?” Nhạn Hồi bưng nước sạch tới, vắt khô khăn lông rồi đưa cho Tiêu Lệnh Thù.

“Nàng uống say.” Tiêu Lệnh Thù bình tĩnh

nói, tiếp nhận khăn lông chùi mặt cho cái người vừa khóc vừa nấc cụt nào đó.

Đám người Nhạn Hồi Nhạn Thanh lập tức an tâm, cũng hiểu



trong nháy mắt. Cảm thấy A Bảo lại lên cơn động kinh rồi, ngày thường khi nàng lên cơn đều

sẽ

lặng lẽ bổ não trong đầu,

hiện

tại uống say, nhờ rượu nên mới dám biểu

hiện

ra ngoài.

Tiêu Lệnh Thù ngồi trước giường, A Bảo vẫn nằm trong ngực nam nhân vừa khóc vừa nấc cụt, nước mắt

trên

mặt được lau khô, làn da

không

có căng như trước, thoải mái hơn rất nhiều. Trong lúc mông lung nhìn thấy đám người Nhạn Hồi

đang

đứng trước mặt, vẻ mặt đưa đám, nấc cụt

nói: “Nhạn, Nhạn Hồi, làm sao bây giờ? Hic, nấc cụt

không

dừng, hic...”

“...”

Nhạn Hồi rất muốn

nói

là do nàng xứng đáng bị vậy, ai biểu khi

không

tự nhiên nàng lén lút lên cơn làm gì? Nhưng rốt cuộc đau lòng vẫn chiếm thế thượng phong, vội

nói: “Nô tỳ lập tức

đi

tìm Giải thần y hỏi

một

chút.”

“À... Giải thần y, hic, cái người, híc, mỹ nam kia...”

“...”

Nhạn Hồi Nhạn Thanh lộ ra biểu tình “Vương phi người cũng dám khen ngợi nam nhân khác,

sẽ

chết

thật

thảm đó”, tụ tập thành

một

nhóm

nhỏ

yên tĩnh, đợi đến khi nghe được giọng

nói

của Tiêu Lệnh Thù sai bọn họ

đi

tìm Giải thần y, ngay lập tức chạy nhanh ra ngoài.

Hai Nhạn cũng

không

dám ở lại ngây người, nhưng người uống say lại

không

cảm giác được nguy cơ, nhạy bén ngày thường đều ném tới chân trời. Lúc này A Bảo vừa nấc cụt vừa khóc lóc

nói

năng nhảm cuội, đại đa số đều là những câu vô nghĩa, nhiều lần Tiêu Lệnh Thù nghe

không

hiểu, tách ra

thì

khi hiểu khi

không

nhưng tổng hợp lại

thì

thật

không

biết nàng có ý gì.

Trầm mặc lau khô mặt và tay cho nàng, lại đem quần áo

trên

người nàng lột sạch thay thành đồ ngủ, sau đó đặt nàng xuống giường, ai ngờ nàng ôm

hắn

không

buông, níu chặt tay áo

hắn

nói, nức nở: “Cha, hic, người

thật

là xấu, lại

không

nghe nữ nhi

nói... Hic, cha muốn chăm sóc bản thân, phải ăn nhiều rau xanh,

không

cho phép ăn mỗi thịt, hic...”

“Bổn vương

không

phải cha nàng!” Tiêu Lệnh Thù vẻ mặt nghiêm túc sửa lại lời nàng cho đúng.

“Hic, cha, người

không

nhận con nữa...” Nàng lại bày ra biểu tình như muốn khóc.

“Bổn vương

không

phải cha nàng!” Tiếp tục nghiêm túc sửa lại.

“Hu hu hu... Quả nhiên cha

không

thương con nữa, hic, nương ở

trên

trời còn theo dõi chúng ta đó, hic, cha

không

cần lưu lại

một

mình con mà... hu hu... hic...”

Thấy nàng lại nấc cụt, Tiêu Lệnh Thù vội đem nàng ôm vào trong ngực, vỗ lưng dỗ dành, nhớ tới lần đầu tiên khi thấy nàng, nàng mới ba tuổi,

đi

theo Uy Viễn Hầu phu nhân tiến cung chúc thọ Hoàng hậu, thân mình nho

nhỏ, giống như nắm tuyết,

không

biết như thế nào, vừa nhìn thấy

hắn

liền ghi nhớ trong lòng, để lại ấn tượng cực sâu.

Đây là lần đầu tiên

hắn

nhìn thấy người thứ hai giống mình ngoài vị công công già bị câm, thậm chí lúc đó

hắn

cũng

không

biết nên xưng là “người” hay là “đồng loại”. Chỉ đơn giản là tò mò, bởi vì thân thể nho

nhỏ, trắng nõn sạch

sẽ

lại đáng

yêu

cực kỳ, trong lòng sinh ra

một

loại cảm giác muốn thân cận. Lúc ấy nàng ngồi xổm ở góc tường loang lỗ bên ngoài lãnh cung,

hắn

không

nhớ



khi đó nàng

đang

làm gì, chỉ nhớ



cuộc đời mình lần đầu tiên lớn mật đem ghế chuyển qua gần tường để trèo lên, tay chân đều bị thương, lại

không

có cảm giác đau đớn, trong lòng có loại cảm giác vui vẻ. Khi

hắn

an tĩnh đứng trước mặt nàng, nàng cười với

hắn, cùng

hắn

nói

chuyện, đáng giận là căn bản

hắn

không

hiểu ngôn ngữ, cũng

không

biết

thì

ra con người còn có thể phát ra thanh

âm

hay như vậy, nghe trong lòng, vô cùng vui vẻ, sau đó từ trong túi, nàng liền lấy ra điểm tâm thơm ngọt cho

hắn

ăn.

Đây là lần đầu tiên

hắn

ăn cái loại đồ ăn ngọt ngọt mềm mềm như vậy, từ đó ghi nhớ trong lòng, mặc dù sau này có thể ăn được rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng đối với hương vị món bánh ngọt kia, lại cố chấp nhớ kỹ.

Sau này khi rời khỏi lãnh cung, bắt đầu tiếp xúc với thế giới bình thường, học nghe

nói

đọc viết xong lại học thêm nhiều thứ khác, cũng biết nữ hài tử lúc đó là ai.

Mẫu thân của nàng sinh hạ nàng liền qua đời, phụ thân vẫn luôn trú tại biên cương, trấn thủ biên cảnh Cảnh Thành,

một

mình nàng ngây người tại kinh thành, mỗi năm

sẽ

dành

một

ít thời gian

đi

biên cảnh thăm phụ thân...

Đột nhiên phát

hiện

giọng nàng ngày càng

nhỏ, tay lôi kéo quần áo

hắn

cũng dần buông xuống.

Lần nữa Tiêu Lệnh Thù lại bế nàng đặt xuống giường, rút tay áo về, lại

đi

lấy khăn lông lau mặt cho nàng, sau khi đắp chăn cho nàng nhìn tay áo thấm

một

ít nước mắt, sắc mặt

không

đổi đem áo cởi ra, thay bằng bộ áo ngủ sạch

sẽ, sau đó ngồi mép giường nhìn gương mặt

đang

an ổn ngủ say của nàng.

“Vương gia, Giải Thần Y tới.” Giọng

nói

của Nhạn Hồi ở bên ngoài vang lên.

Tiêu Lệnh Thù sờ sờ gương mặt người

trên

giường

nói, “Bảo

hắn

ngày mai lại đến.”

“...”

Chơi ta hay gì vậy! Giải thần y nhéo nhéo cái mũi vẫn sưng đỏ của mình, làm lơ ánh mắt xin lỗi của Nhạn Hồi, oán hận trừng mắt nhìn phương hướng của phòng ngủ, sau đó xách hòm thuốc của mình bỏ về.

*****

Đêm dần dần khuya, ngủ đến nửa đêm, Tiêu Lệnh Thù đột nhiên tỉnh lại, phát

hiện

người trong ngực mình giống như heo con cứ cọ tới cọ lui, quấy nhiều mộng đẹp của mình.

“Làm sao vậy?”

hắn

vén sợi tóc rũ bên má nàng, híp mắt hỏi.

Thần trí A Bảo vẫn chưa tỉnh táo hẳn, giọng nàng khàn khàn

nói, “Khát, nước...”

Tiêu Lệnh Thù xuống giường rót ly nước cho nàng, sau khi cho nàng uống nước xong,

thì

thấy nàng đột nhiên ngơ ngác nhìn

hắn.

Trong phòng

không

có đốt đèn, chẳng qua ánh trăng sáng ngời, xuyên qua ô vuông cửa sổ, chiếu sáng căn phòng, có thể nhìn



bài trí trong phòng.

“Vương gia...” A Bảo

nhỏ

nhẹ

gọi.

Nam nhân ừm

một

tiếng, nằm lại

trên

giường, tiếp tục ôm nàng ngủ.

Chính là người trong ngực thế nhưng lại

không

phối hợp, lại xoắn đến xoắn

đi, cọ xát

trên

người

hắn

đến mức phát hoả,

hắn

vừa xoay người đem nàng đè ở dưới thân, tay men theo áo ngủ của nàng cầm

một

bên đẫy đà, vân vê hột hồng mai

trên

ngực.

A Bảo run rẩy, hai tròng mắt mở lớn, giống như chú chó

nhỏ

bị trêu đùa, sau đó vươn tay ôm cổ Tiêu Lệnh Thù, dịu ngoan mặc

hắn

chiếm hữu.

Ngay khi hai người gắt gao kết hợp, chân nàng quấn lấy vòng eo thon chắc của

hắn, đôi tay luồn qua mái tóc dài của Tiêu Lệnh Thù, thở hổn hển

nói: “Vương gia... Ta

sẽ

đối với chàng

thật

tốt, cực kỳ tốt...”

“Ừm.”

Theo sau những lời này, người nam nhân càng cho nàng thêm nhiều chiếm hữu mạnh mẽ, khiến nàng

không

nói

thành lời.

*****

Trời

đã

sáng.

Trời

đã

sáng, đại biểu cũng nên tỉnh rượu nhỉ.

A Bảo che mặt, giống như đà điểu giấu mặt trong chăn

không

hé miệng nửa lời, cả người đều phủ màu hồng.

Nam nhân đưa tay gối sau đầu, đôi mắt sáng khó dò nhìn người trong chăn cuộn thành như con tôm, tóc đen

thật

dài rối loạn buông xuống trước ngực trần rắn rỏi của

hắn, da thịt màu đồng và thân hình trắng mịn của ai kia tạo nên hình ảnh đối lập, tạo cho người ta cảm giác cấm dục.

Sau

một

lúc lâu, cảm giác được hẳn là nàng

đã

thu thập cảm xúc ổn thoả, nam nhân duỗi tay đem chăn kéo ra, sau đó xách nàng rời giường.

“Đừng buồn,

sẽ

sinh bệnh.”

hắn

nói.

A Bảo ngoan ngoãn lên tiếng, lén lút liếc mắt nhìn

hắn, rất nhanh

thì

bị nửa

trên

trần trụi của ai kia kí©h thí©ɧ thiếu chút nữa phun máu mũi – mẫu nam nhân nhìn gầy gò nhưng cởi đồ

thì

múi nào múi nấy



ràng, tạo hình lại như nam nhân cấm dục

thật

vừa vặn chọc trúng điểm yếu của nàng đóoooooooo!

Bởi vì thành “Nhàn” vương, có

đi

lâm triều hay

không

cũng

không

sao cả, cho nên Tiêu Lệnh Thù hoàn toàn

không

có thói quen dậy sớm, giống A Bảo cùng nhau nằm

trên

giường, cho đến lúc sắc trời hoàn toàn bừng sáng, mới chầm chậm rời giường.

Trong lòng A Bảo có cảm giác tuyệt vọng,

không

thể tin được khả năng uống rượu của mình

sẽ

kém như vậy, quẫn bách đến mức

thật

muốn tự đánh mình

một

cái. Cho nên sau khi tỉnh lại, nàng tự trốn tránh trong chốc lát, chẳng qua sau khi chạy trốn

hiện

thực, lại giống như



vợ

nhỏ

ân cần hầu hạ nam nhân rửa mặt thay quần áo. Đương nhiên khi nhìn thấy ánh mắt đồng tình của mấy vị Nhạn khi đem dụng cụ rửa mặt tiến vào, A Bảo càng thêm tuyệt vọng.

“Sau khi ăn sáng xong, chúng ta

sẽ

đi

thôn trang núi Bắc Minh.” Tiêu Lệnh Thù đột nhiên

nói.

A Bảo ngồi trước bàn trang điểm, nhìn hộp đồ trang sức,

âm

thầm vuốt cái eo nhức mỏi của mình, aiz, cái eo già này

thật

không

biết



gắng mà – hoặc nên

nói

tối hôm qua tự nàng tìm đường chết

đi

câu dẫn

hắn. Chơi đến mức eo mỏi nhừ, lúc xuống giường cảm giác hai chân mềm như bông. Lúc này nghe được

hắn

nói,

không

khỏi quay đầu nhìn

hắn,

nói: “hiện

tại

đã

vào thu, thời tiết

không

có nóng như trước, có

đi

hay

không

cũng

không

quan trọng mà.”

Tiêu Lệnh Thù dùng ánh mắt bức bách nhìn chằm chằm nàng, “Rượu nho.”

Nho ở thôn trang đều

đã

chính, Lâm quản

sự

sai người lưu giữ, chờ hại vị chủ tử tới hái nho ủ rượu đấy.

A Bảo lệ rơi đầy mặt,

nói

với nàng chuyện liên quan đến rượu này nọ,

thật

sự

không

chịu nổi đâuuu!

Chẳng qua, khó có được chuyện khiến

hắn

kiên trì, A Bảo cảm thấy

không

dễ dàng – có thể nhân sinh trải qua nhiều chuyện, thói quen bị bỏ qua, thoạt nhìn Tiêu Lệnh Thù chính là bộ dạng vô dục vô cầu. A Bảo

thật

lo lắng

sẽ

có ngày

hắn

bỏ

đi

xuất gia

thật, may mắn đại sư chùa Nam Sơn

nói

sát khí của

hắn

quá nặng, Phật Tổ cũng

sẽ

không

thu nhận =口=!

Cho nên,

không

phải là muốn uống rượu nho do chị (*) đây tự tay ủ sao, chị đây

sẽ

thoả mãn ai kia.

(*) nguyên gốc để chữ tỷ nên mình dịch theo lối

hiện

đại vì A Bảo là người xuyên

không, nên suy nghĩ dùng từ nhiều khi cũng

sẽ

theo lối

hiện

đại nhé ^^


Nhưng mà, khi bọn họ

đang

chuẩn bị ra cửa, người gác cổng cầm

một

thiệp mời lại đây,

nói

lão phu nhân phủ Uy Viễn Hầu tới thăm người cháu

gái

là nàng.

Lưng A Bảo chợt lạnh, trực giác

nói

tổ mẫu tự mình đến đây

sẽ

không

có chuyện gì tốt.