Chương 56

Editor: Nyanko - Cungquanghang

Ngay lúc

không

khí

đang

căng thẳng vì lời

nói

của Tề vương, từ đó phương hướng phát triển đề tài cũng quỷ dị theo.

Tề vương lại

nói: “Cho nên, phụ hoàng,

không

thể vì đại hoàng tỷ

nói

gì chính là cái đó được, người cũng nên

nói

chút đạo lý mới đúng? Người nhìn,

nói

tới

sự

tình lúc đó, nhi thần cũng ở đấy. Khi đó tuy rằng là Ngũ hoàng huynh mở miệng trước, giọng điệu huynh ấy có hơi quá,

nói

chuyện

không

xuôi tai. Nhưng

không

phải chúng ta đều biết tính tình huynh ấy sao, ai cũng lười tức giận với người như vậy. Nhưng

thật

ra đại hoàng tỷ cũng

đã

trưởng thành, vẫn còn tiếp tục giơ roi đánh người vô cớ,

thật

sự



không

hay. Người nhìn những nữ nhân khác bằng tuổi đại hoàng tỷ mà xem, tuổi này đều

đã

làm mẫu thân, cũng nên hiểu đạo lý, nào có thể tuỳ tiện lấy roi đánh đệ đệ như vậy?” Cuối cùng vẫn là nhịn

không

được oán giận vị đại hoàng tỷ tàn nhẫn độc ác này. Từ

nhỏ

đến lớn

hắn

bị người này đánh

khôngbiết bao nhiêu lần.

Đương nhiên, Tề vương

nói

lời này,

không

khác gì chém

một

đao lên ngực đại công chúa.

không

thể mang thai vĩnh viên là nỗi đau của nàng ta, mặc dù nam nhân

không

chỉ có mỗi Phò mã, chỉ là vẫn

không

thể có thai.

Lúc này, Tiêu Lệnh Thù cũng tiếp tục đâm thêm

một

nhát, “Nhục người giả tất tự nhục chi (*), từ

nhỏđại hoàng tỷ học

không

giỏi, vết thương hôm nay cũng là do nàng ta tự làm tự chịu.”

(*) Nhục người giả tất tự nhục chi (Bản gốc: 辱人者必自辱之): nghĩa là con người phải có tự trọng, tự tôn bản thân trước khi

yêu

cầu người khác phải tôn trọng mình. Mình

không



trong tiếng Việt có câu nào tương tự hay

không

nữa. Mình cũng

không

biết là xuất xứ chính xác từ đâu, theo Baidu

thì

câu này bắt nguồn từ

một

hoạ sĩ tên Tề Bạch Thạch khi ông

nói

chuyện với học trò của mình. Ai biết

thì

báo cho mình, có gì mình sửa nha.


“...”

Này

không

phải là cái tát vào mặt ý bảo cha mẹ

không

dạy dỗ tốt sao? Vẫn là

không

dạy tốt phải

không? Vẫn

không

dạy tốt

thật

nhỉ?

Những người khác hoàn toàn cúi đầu,

không

dám nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của Chính Đức đế. Ngay cả người

đang

cầu tình là Hoàng hậu và Thái tử đều

không

hé răng.

thật

ra, mẫu thân Đại công chúa qua đời khi nàng ta được mười tuổi. Lúc ấy bởi vì sinh ra đại công chúa, cũng là nữ nhi đầu tiên của Chính Đức đế, được thăng phân vị, lên phi vị. Sau này, Chính Đức đế sủng ái nữ nhi, hơn nữa vì Đại công chúa làm nũng, nên thăng thành Quý phi, hàng cao nhất. Sau này mẫu thân Đại công chúa qua đời, Chính Đức đế đưa nàng ta đến bên người Hoàng hậu, xem như đích nữ mà sủng ái. Đương nhiên, lúc đó Đại công chúa cũng

không

phải là người an phận gì, tiểu



nương mười tuổi

đã

khó có thể quản giáo, Chính Đức đế lại sủng vô pháp vô thiên, Hoàng hậu

thật

sự

không

cách nào quản giáo được. Hơn nữa khi đó bà còn phải dồn tâm lực vào nhi tử còn

nhỏ, vì vậy cũng mặc kệ.

Có thể

nói, dạy dỗ Đại công chúa, hoàn toàn do

một

tay Chính Đức đế mà nên, dù thế nào

đi

nữa

thìChính Đức đế tự mình dạy dỗ.

Chính Đức đế đen mặt nhìn hai nhi tử.



ràng

một

người bản chất là tên gấu con to xác,

một

người bản chất biếи ŧɦái, thế nhưng hợp lại tố cáo người khác

thật



ràng như vậy, cho dù muốn biện hộ thay đại nữ nhi cũng

không

có lời nào để

nói.

Đại công chúa tức giận, tay phải sờ lấy roi, chờ khi chạm

không

thấy, mới nhớ roi mình vì dính máu Tiêu Lệnh Thù nên nàng ghét bỏ ném

đi. Trong lòng

thật

sự

chịu

không

nổi khuất nhục này, bổ nhào trước mặt Chính Đức đế khóc nức nở, khóc sướt mướt mà

nói

cái gì như nàng

không

muốn sống này nọ.

“Nếu

không

muốn sống,

thì

tỏ hành động

đi.” Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng

nói, tiếp tục chém

một

nhát, “Bổn vương tra tấn phạm nhân trong thiên lao, người nào

không

phải kiên cường

nói

mặc chém mặc gϊếŧ, kết quả còn

không

phải là cầu

không

cần chết sao.”

“...”

Nghe

hắn

nói

như vậy, mọi người tức khắc nhớ tới thủ đoạn xưa nay của

hắn, sắc mặt cũng hơi thay đổi. Bên ngoài

nói

hắn

độc ác tàn nhẫn cũng

không

phải là lời tuỳ tiện.

hắn

quả

thật

gϊếŧ người

khôngchớp mắt, phạm nhân nằm trong tay

hắn

từ trước đến nay đều

không

có kết quả tốt. Thậm chí khi xem thủ đoạn tra tấn của

hắn, nam nhân tâm chí kiên định thế nào cũng

sẽ

chịu

không

nổi. Đặc biệt là sinh thần mấy năm trước đây của Chính Đức đế, có thích khách trộn lẫn vào đoàn sứ giả đến chúc thọ

hắnhành thích. Lúc ấy là Tiêu Lệnh Thù hộ giá,

hiện

trạng thi thể của mấy tên thích khách đó

thật

sự

khôngnhìn nổi,

hiện

tại nghĩ lại trong lòng cũng phát rợn.

Chính Đức đế hiển nhiên cũng nhớ đến

một

màn kia, sắc mặt

thật

sự

không

thể nào tốt nổi – lúc ấy ông đứng phía trước,

một

miếng thịt máu còn rơi trước mặt ông, làm ông

một

tháng

không

dám ăn thịt – thần sắc phức tạp nhìn Tiêu Lệnh Thù, lại

một

lần nữa



ràng, nhi tử này là tên biếи ŧɦái.

Sau

một

lúc lâu, Chính Đức đế

nói: “Câm miệng!”

Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng nhìn ông, nhưng

thật

ra lại

không

có tiếp tục mở miệng kí©h thí©ɧ thần kinh người khác nữa. Chỉ là biểu tình lạnh lùng sắc bén tỏ vẽ nếu ai

không

phục,

hắn

có thể tiếp tục chém thêm mấy lời cứa tim, làm người ăn

không

ngon.

hắn

im miệng, chỉ là Đại công chúa lại

không

phục, nâng lên gương mặt tái nhợt, thảm thiết gọi: “Phụ hoàng...”

Dù sao cũng là nữ nhi sủng ái hai mươi mấy năm nay, Chính Đức đế làm sao có thể để nàng ta bị ức hϊếp được, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Lệnh Thù,

đang

muốn mở miệng, lại nghe

hắn

thong thả ung dung mà

nói: “Đại hoàng tỷ dĩ nhiên

đã

quên chuyện ở thôn Lộ Hà Tây Bắc.”

Sắc mặt đại công chúa thay đổi.

Mặt Võ Liệt cũng hơi đổi, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

Những người khác tuy rằng

không

biết

hắn

nói

cái gì, nhưng hiển nhiên cũng biết là dường như

hắnđang

uy hϊếp chèn ép đại công chúa.

Sắc mặt Chính Đức đế và Thái tử cũng có chút khác thường. So với những người khác ngây ngô

khônghiểu,

thì

hai người họ



ràng biết Tiêu Lệnh Thù

đang

âm

thầm làm gì. Thậm chí rất nhiều hành động của Tiêu Lệnh Thù là do họ bày mưu đặt kế. Có thể

nói, rất nhiều chuyện

không

thể đưa ra ngoài ánh sáng, đều là do Tiêu Lệnh Thù

âm

thầm xử lý.

không

khí lập tức trở nên trì trệ.

Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến giọng

nói

của thái giám ở bên ngoài báo: “Bình Vương thái phi, Bình Vương phi, thế tử phi đến!”

Bình Vương thái phi tuy rằng được Bình Vương đón ra cung vinh dưỡng, nhưng bà cũng là người có tuổi từng ở trong cung. Chính Đức đế kính trọng bà, xem bà như mẫu thân mà hiếu thuận, những người khác tự nhiên cũng lễ ngộ như vậy với vị lão nhân này,

trên

mặt

không

dám có chút bất kính. Mà phân lượng của Bình Vương thái phi trong lòng Chính Đức đế cũng có cân nặng, nếu bà muốn cầu tình cho ai, Chính Đức đế cũng

sẽ

cho bà mặt mũi.

Chỉ là,

hiện

tại

không



Bình Vương thái phi tới đây cầu tình cho ai.

Sắc mặt Chính Đức đế hơi hoà hoãn, đứng dậy dẫn đầu nghênh đón, Bình Vương thái phi lôi kéo tay ông, hoà ái

nói: “Mau ngồi xuống, mau ngồi xuống. Hoàng thượng cần gì phải làm vậy.”

Chính Đức đế cười cười, xua tay miễn lễ cho Bình vương phi và Bình vương thế tử phi, đỡ bà ngồi ở vị trí chủ thượng, cười

nói: “Là vì

đang

mong mẫu phi tiến cung, ngài tới vừa đúng lúc, gia yến lập tức bắt đầu rồi. Nghe

nói

năm nay có vở kịch mới,

đang

muốn cùng mẫu phi xem diễn.”

Giang Lăng Vi

đang

ở bên người Bình Vương thái phi đỡ bà, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn qua A Bảo chớp chớp mắt. A Bảo sửng sốt, trong lòng cũng buông lỏng.

Từ động tác này của Giang Lăng Vi là có thể biết, Bình Vương thái phi tuyệt đối

không

phải tới cầu tình thay cho Đại công chúa!

Quả nhiên, Bình Vương thái phi vừa ngồi xuống liền

nói: “Mới vừa tiến cung

thì

nghe người ta

nói, Bảo Hoa và Tấn vương có xảy ra xung đột, đây là có chuyện gì vậy? Bảo Hoa tính tình nóng nảy, có chuyện gì

không

như ý

thì

lấy roi đánh người, nào có nữ nhi nhà ai làm như vậy?

không

phải khiến người khác

nói

công chúa hoàng thất của chúng ta

không

có giáo dưỡng hay sao? Tính tình lão Ngũ lại lãnh đạm

không

thích

nói

chuyện,

không

ai trêu chọc nó, nó cũng

sẽ

không

tuỳ tiện động thủ. Hoàng thượng

không

phải

không

biết tính tình của hai tỷ đệ bọn nó hay sao? Trong này có phải có hiểu lầm gì hay

không?”

Tuy rằng lời này của Bình Vương thái phi cực công chính, nhưng lại làm người cảm thấy bà

đang

nóithay cho Tiêu Lệnh Thù, sắc mặt Đại công chúa

không

tốt, cúi đầu, dấu

đi

oán độc trong mắt, nhanh chân

nói: “Thái phi, lời này của người

thật

không

thoả đáng. Cháu chính là bị lão Ngũ đá

một

phát trúng ngực,

hiện

tại vẫn đau đây. Còn

hắn

có bị thương gì đâu, hơn nữa nữ nhân như cháu làm sao làm

hắnbị thương được chứ?”

“Hả, có chuyện này sao?” Bình Vương thái phi giật mình

nói.

Lúc này, A Bảo vẫn luôn

không

mở miệng đột nhiên

nói: “Bẩm thái phi, lời này của đại hoàng tỷ

khôngđúng rồi. Vương gia cũng bị thương, hơn nữa là do lúc trước đại hoàng tỷ muốn dùng roi đánh người đâu.”

Đại công chúa trợn mắt tức giận nhìn, A Bảo

không

tránh

đi

mà nhìn lại. Sau đó bị

một

bàn tay che mắt, nghe được giọng

nói

kia: “Đừng nhìn, hư mắt.” Trong thanh

âm



ràng ghét bỏ Đại công chúa.

Mọi người: “...”

A Bảo: =口=! Đó là tỷ của chàng đấy, cho dù có ghét bỏ cũng

không

cần phải biểu

hiện



ràng vậy đâu!

“thì

ra là như thế.” Bình Vương thái phi thở dài, sau đó nhìn về phía Chính Đức đế, giọng

nói

nhu hoà, “Hoàng thượng, ai gia lớn tuổi rồi, chỉ mong Hoàng thượng khoẻ mạnh, sống lâu trăm tuổi, các hoàng tử hoà thuận đồng lòng, cũng

không

còn sở cầu gì khác. Nghe thấy tỷ đệ xung đột, trong lòng ai gia khổ sở lại lo lắng, cũng sốt ruột thay cho Hoàng thượng, sợ Hoàng thượng tức giận. Hoàng thượng, ai gia

không

lo lắng cho Bảo Hoa, đứa

nhỏ

này từ

nhỏ

đến lớn người đều che chở trong lòng bàn tay, có người che chở dĩ nhiên

không

có tổn hại gì. Chỉ là Tấn vương... Hoàng thượng, tâm trí của con người tuy rằng

sẽ

thiên vị, năm ngón tay cũng dài ngắn khác nhau, chỉ là

không

thể thiên vị ra như vậy.”

Chính Đức đế nghe người mà ông vẫn luôn kính trọng

nói

ra những lời thấm thía như vậy, sắc mặt có chút

không

được tự nhiên. Chuyện mà Tấn vương trải qua từ

nhỏ

đến lớn, mặc cho ai nhìn thấy, đều

sẽhoàn toàn đồng ý với những lời này. Chỉ là Chính Đức đế biết Bình Vương thái phi hiểu



nguyên nhân trong đó, vì vậy trong lòng có chút

không

thoải mái.

Bình Vương thái phi xem bộ dáng này của ông, cũng

không

nói

gì. Sau đó đột nhiên cười hỏi Hoàng hậu gia yến bắt đầu lúc nào. Hoàng hậu tự nhiên cười

nói

cho bà biết, còn có khoảng nửa canh giờ nữa. Bình Vương thái phi lại

nói: “đã

lâu ai gia chưa từng tâm tình với Hoàng thượng, Hoàng hậu trước dẫn bọn họ ra bên ngoài ngắm hoa

đi, miễn mọi người ở đây buồn chán.”

Tuy rằng ai ai cũng muốn

nói

bọn họ

không

có chán chút nào, rất muốn lưu lại xem thái phi muốn làm cái gì. Nhưng Chính Đức đế lại im lặng tỏ vẻ đáp ứng, đành phải đứng dậy

đi

theo Hoàng hậu rời điện Giao Thái.

“Bảo Hoa còn bị thương, Võ Phò mã, cháu trước đỡ nàng ấy

đi

thiên điện nghỉ ngơi

thì

tốt hơn.” Sau đó lại vỗ tay cháu dâu

nói, “A Vi cũng

đi

chơi với mấy tỷ muội

đi.”

Giang Lăng Vi cười đáp ứng, làm lơ cái liếc nhìn của Bình vương phi, ưu nhã đỡ tay cung nữ

đi

ra ngoài, đuổi kịp bước chân của Tấn vương và A Bảo.

Rất nhanh trong điện

không

còn ai, ngay cả cung nữ thái giám cũng

không

lưu lại.

Chính Đức đế vẫn

không

ngăn cản hành động này của Bình Vương thái phi. Tuy rằng Bình Vương thái phi

không

phải mẫu thân ruột thịt, nhưng ông vẫn luôn xem bà như trưởng bối mà kính trọng hiếu thuận. Trong lòng cũng nhớ ân tình của Thái phi khi ông còn là hoàng tử. Tuy rằng lúc ấy Bình Vương thái phi chẳng qua là muốn tìm đồng minh, muốn đảm bảo cho mẫu tử bọn họ. Nhưng dưới tình huống gian nan như vậy, thái phi lại chịu duỗi tay giúp đỡ cũng đủ khiến ông nhớ kỹ ân tình này. Những năm gần đây, bởi vì mẫu thân mất sớm, Chính Đức đế đem hiếu thuận với mẫu thân dời đến người Thái phi. Thái phi cũng có qua có lại, đối với ông quan tâm chăm sóc, vậy nên quan hệ giữa hai người cũng giống như mẫu tử ruột thịt. Có nhiều lúc Bình vương còn ghen tị với điều này.

“Hoàng thượng, Tấn vương, nó... Dù sao cũng là nhi tử của người.” Bình Vương thái phi mềm mỏng

nói.

Sắc mặt Chính Đức đế chậm rãi thay đổi, cuối cùng lại lạnh lùng vô tình. Dáng vẻ này, nhưng lại có năm phần giống Tấn vương. Bình Vương thái phi nhìn thấy lại thở dài trong lòng, tiếp tục

nói: “Bộ dạng này của người

thật

giống với hài tử kia.”

“Là nó hại chết A Kinh! Cả đời này trẫm cũng

sẽ

không

tha thứ cho nó!” Đôi mắt Chính Đức đế đỏ lên, trong giọng

nói

đều thể

hiện

sự

ngoan độc tuyệt tình.

Bình Vương thái phi vỗ vỗ bàn tay

đang

nắm chặt

hiện



cả gân xanh, bình tĩnh

nói: “Hoàng thượng, trong lòng người cũng biết, Tấn vương vô tội. Lúc ấy A Kinh

đã

bị buộc đến đường cùng, nàng ấy phải buông bỏ mệnh của mình để hài tử kia sống sót, cũng để người phải lưu lại hài tử kia.”

“... Nếu

không

phải A Kinh mang thai nó, những người kia cũng

sẽ

không

bức bách A Kinh gϊếŧ trẫm. A Kinh

yêu

trẫm như vậy

sẽ

không

đành lòng động thủ, chỉ có thể sát để bảo toàn nghiệt chủng kia!” Chính Đức đế hung dữ

nói, muốn ông tự mình

nói

đến thảm sát năm đó, tới nay vẫn là đau đến chết lặng. Nữ nhân mà ông

yêu

nhất, lại tự sát ngay trước mặt, chỉ vì bảo toàn cho nghiệt chủng kia.

mộtmàn tự sát kia của A Kinh dù

đã

qua bao nhiêu năm, vẫn khiến cho ông mỗi lần nhớ tới lại đau đến khó chịu.

Bình Vương thái phi

không

biết

nói

gì mới tốt, chỉ đành oán thân phận của nữ nhân kia.



ràng biết mình có thân phận gì, thế nhưng còn dám hoài thượng hoàng tử, cuối cùng thân phận bị phát

hiện. Cùng đường mới có thể thảm khốc dùng mệnh mình đổi mệnh cho hài tử. Nếu là gϊếŧ hài tử, gϊếŧ chết ý nhiệm làm mẫu thân, nữ nhân đó vẫn có thể lưu lại hậu cung, cùng Hoàng thượng làm

một

đôi phu thê ân ái, để thời gian chậm rãi phai mờ cảm tình hai người. Chỉ tiếc,

một

khi nữ nhân làm mẫu thân

thì

sẽtrở nên mạnh mẽ. Cho dù là gϊếŧ chính mình cũng

sẽ

không

để hài tử chịu bất cứ tổn thương nào. Mà thời điểm nàng ấy chết là lúc tình cảm hai người mặn nồng nhất, vậy nên mới có thể lưu lại vết thương lớn như vậy trong lòng hoàng thượng.

Bình Vương thái phi oán hận nữ nhân kia, nếu

không

phải Trưởng Tôn Thị bọn họ dã tâm quá lớn, hơn trăm năm còn chưa từ bỏ ý định với giang sơn này. Ngay cả thủ đoạn bỉ ổi như vậy cũng nghĩ ra, Hoàng đế cũng

sẽ

không

đến mức sống trong oán hận hơn hai mươi năm. Mà oán hận này, cố tình lại phát tiết lên người

một

hài tử vô tội, đưa đứa bé tới lãnh cung,

một

mình lớn lên, ngay cả cung nhân còn

khôngbằng.

Năm đó khi chuyện phát sinh, bà còn ở trong cung. Vì che giấu thân phận nữ nhân đó, hoàng cung bị rửa sạch, chết

không

biết bao cung nhân, làm người ai cũng bất an. Đáng tiếc, cuối cùng nữ nhân đó vẫn tự sát, lúc hấp hối bà cũng

đi

gặp mặt nàng ấy

một

lần, nàng khẩn cầu bà bảo hộ hài tử kia, giúp nó bình an khoẻ mạnh lớn lên,

không

cần phải trở thành quân cờ của người khác, như mẫu thân của nó phải làm chuyện

không

thể làm.

hiện

tại, hài tử kia bình an khoẻ mạnh mà trưởng thành, nhưng hoàn cảnh trưởng thành lại

không

đúng, vì vậy tính cách hài tử kia cũng lệch lạc

không

ít. Mặc dù bà

khônggặp Tấn vương, nhưng cũng nghe được

không

ít lời đồn

không

tốt lưu truyền bên ngoài về

hắn. Hơn nữa nhiều ít bà cũng có thể suy đoán chút

sự

tình, chỉ sợ Hoàng thượng muốn bồi dưỡng hài tử đó trở thành công cụ trả thù Trưởng Tôn Thị, báo thù cho nữ nhân kia.

“Trẫm chính là hận, muốn nó sống cả đời

không

có tôn nghiêm, muốn nó



độc cả đời, muốn nó hối hận

không

kịp... Chỉ có như vậy, A Kinh mới có thể biết trẫm đau như thế nào! Nếu A Kinh

yêu

nó như vậy,

thì

trẫm

sẽ

huỷ hoại nó!” Hai mắt Chính Đức đế đầy tơ máu, khuôn mặt tức giận như ác quỷ.

Bình Vương thái phi nhìn ông, đợi đến khi ông khôi phục lại ít cảm xúc, lại

nói: “Nhưng Tấn vương cũng là hài tử duy nhất để lại cho người mà,

không

phải sao?”

Những lời này như

một

cái búa tạ đập vào lòng Chính Đức đế, khiến lòng ông bỗng nhiên toạc ra, đột nhiên nức nở thành tiếng. Người cũng

đã

gần 60, lại khóc như hài tử, gối đầu

trên

hai gối Bình Vương thái phi, đau lòng phát ra tiếng khóc.

Bình Vương thái phi vỗ

nhẹ

đầu ông,

không

tiếng động an ủi. Năm đó lúc nữ nhân kia tự sát ngay trước mặt ông, ông cũng khóc giống như hài tử như vậy. Cũng nằm ở đầu gối bà khóc lớn. Cũng bởi vì Bình Vương thái phi từng thấy mặt yếu ớt của hoàng đế, an ủi ông, mới khiến cho hai người

không

có cùng huyết thống lại như mẫu tử ruột thịt.

Lời editor: Vốn dĩ trước đây đọc lướt khi biết nguyên nhân mình cứ tưởng ông hoàng này vì mẹ Tiêu Lệnh Thù khó sinh mà chết nên giận lây qua nam 9, mình cũng

không

thấy lạ lắm. Vì nhiều người

khôngchấp nhận được

sự

thật

rằng người mình

yêu

nhất vì sinh con lại rời bỏ mình, họ xem đứa con như là nguyên nhân gián tiếp họ mất

đi

người

yêu

thương.

Nhưng mà khi edit đoạn này

thì

mình nhịn

không

được mà muốn đánh ông này vài phát cho tỉnh. Làm mẹ dĩ nhiên ai cũng

sẽ

bảo vệ con mình, ông này

không

thương

thì

thôi, lại vất con nít mới sinh tới lãnh cung, để

một

thái giám câm chăm sóc, tự sinh tự diệt. Lại bảo vì hận, vì muốn con mình

không

có cuộc đời tốt đẹp để người ông ta

yêu

hiểu được ông ta cũng đau. Mình thấy lý do này



là ngu xuẩn hết mực luôn.

không

biết mẹ nam chính có biết ông ta đau hay

không, nhưng mà mình mà là Thái phi

thì

mình

đã

bảo sau này chết xuống dưới kia gặp lại người kia, hỏi ông ta có chăm sóc tốt cho con mình

không, có mặt mũi gặp người kia sao?. Mình mà là mẹ nam chính chắc cầm chén canh Mạnh Bà táng vô đầu ông ta luôn lắm.


Lảm nhảm vậy để xả giận thôi, bà con đừng quan tâm ╥_____╥