Editor: Nyanko
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, đảo mắt
đã
đến tháng tám.
Mồng sáu tháng tám là ngày tốt Ninh vương thành thân, đồng thời cũng làm mọi người trong kinh thầm căng da đầu, sợ hôn lễ này lại có thêm trò hề nào nữa. Đương nhiên, khi các đại thần lòng mang thấp thỏm đem lễ đến chúc mừng, mẫn cảm phát
hiện
thị vệ phủ Ninh vương so với hôn lễ ở phủ Tề vương lần trước nhiều hơn gấp đôi. Nếu cẩn thận để ý có thể nhận ra đó là cấm vệ quân, đột nhiên cảm thấy an tâm hẳn.
Vừa nhìn
thì
biết đây là bút tích của Chính Đức đế, xem ra Chính Đức đế vẫn là người sĩ diện. Tuy rằng lúc trước hoàn toàn
không
cho mấy đứa con trai chút mặt mũi nào, hung hăng dạy dỗ
một
phen, nhưng hôn lễ lần này lại phái nhiều thị vệ như vậy, là sợ lại có hoàng tử nào uống say
không
quan tâm thể diện làm ra chuyện như lần trước.
Đương nhiên, cũng vì đây là hôn lễ của Ninh vương, Tề vương bị cấm túc cũng được thả ra tham gia hôn lễ. Sau khi hôn lễ xong, tiếp tục về phủ Tề vương cấm túc đủ
một
tháng mới thôi.
A Bảo cùng với mấy người Giang Lăng Vi, Ngũ công chúa
đang
ngồi ở đại sảnh trước uống trà
nóichuyện đợi giờ lành
thì
nghe nha hoàn thông báo Tề vương phi đến. Ngẩng đầu quan sát,
thì
thấy có hơn phân nửa ai cũng giống nhau, động tác
một
lòng mà nhìn qua, làm A Bảo trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc. Đến lúc hiểu
rõ
vì sao các nàng lại chú ý Tề vương phi như vậy, trong lòng có chút thông cảm.
Đương nhiên, điểm thông cảm này khi thấy Kim Cảnh Hi
đi
tới, A Bảo mới biết là
không
cần thiết.
Kim Cảnh Hi vẫn như trước đây, phong thái đoan trang. Trong vòng
một
tháng
trên
người nàng có thêm cảm giác phụ nữ trầm ổn, lại bớt
đi
nét thanh thuần thiếu nữ, nhưng vẫn thanh nhã đoan trang như vậy. Mỗi
một
động tác
thật
không
để người ta nhìn ra chút điểm yếu nào.
Kim Cảnh Hi ôn hoà có lễ ân cần hỏi thăm mọi người ở đây, chờ sau khi gặp qua mọi người, lập tức
điđến ngồi xuống bên cạnh A Bảo. Nàng làm lơ những ánh mắt tò mò hoặc vui sướиɠ khi gặp người hoạ hay là ánh mắt đồng tình thương hại, khiến mấy người kia thấy
không
thú vị cũng thu hồi tầm mắt.
A Bảo có thể lý giải được vì sao mấy người đó lại đồng tình, dù sao từ ngày xảy ra chuyện khôi hài
trênhôn lễ, Kim Cảnh Hi và trượng phu đều bị cấm túc ở phủ Tề vương. Trong mắt người ngoài đều xem là
một
hồi chuyện cười, tuy rằng
nói
nàng vô tội, bị trượng phu vạ lây. Nhưng mà làm
một
nữ nhân, loại cảnh ngộ này quả
thật
đáng giá được thông cảm, mấy ánh mắt đầy cảm thông này, so với lúc biết A Bảo sắp được gả cho Tấn vương còn nghiêm trọng hơn.
“Ngũ hoàng tẩu, gần đây vẫn tốt chứ?” Kim Cảnh Hi tự nhiên chào hỏi cùng A Bảo, lại hỏi thăm Ngũ công chúa và Giang Lăng Vi.
Làm người cũng
không
cần đánh mặt cười của người khác, dù rằng A Bảo cảm thấy mình và Kim Cảnh Hi
không
có nhiều quen thuộc, nhưng tốt xấu gì cũng là chị em dâu, vậy nên A Bảo cũng khách khí đáp lại
một
tiếng.
Bởi vì Kim Cảnh Hi đến, A Bảo
không
khỏi lịch
sự
hơn đôi chút,
không
khí ở đây cũng có biến hoá
khôngnhỏ. Kim Cảnh Hi phảng phất như
không
có nhìn thấy,
nói
nói
cười cười trò chuyện với các nàng. Thời điểm mỉm cười, cả gương mặt trắng nõn bừng sức sống cực kỳ đáng
yêu, rất giống như muội muội
nhỏ, khiến người ta
không
tự chủ mà thân cận hơn.
Rất nhanh thời gian cứ thế trôi qua, xem lễ xong, các nữ quyến cũng tự nhiên
đi
vào tân phòng nhìn
côdâu. Dĩ nhiên Thái tử phi dẫn đầu mấy vị Vương phi, dặn dò tỳ nữ của mình, bảo bọn họ chú ý tình huống, kiên quyết lần này
không
có trò cười nào xảy ra.
Tân phòng, Ninh Vương phi vừa mới lên chức quy quy củ củ ngồi ở
trên
giường, thấy mọi người tiến vào,
trên
gương mặt có vài phần ngượng ngùng,
một
bên ma ma giới thiệu nhận biết từng người.
A Bảo nhìn nhìn, vẫn là cách trang điểm kiểu Nhật, cảm thấy nương tử mới thời đại này
thật
sự
là bị hại mà. Chuyện cả đời, cứ bị cách trang điểm như vậy huỷ hoại. May mắn trước đêm động phòng có thể rửa sạch trang điểm, nếu
không
cũng
không
biết tân lang nhìn gương mặt như vậy, có thể xuống tay nổi hay
không
nữa. Đương nhiên, cũng bởi vì trang điểm như vậy, A Bảo
không
thể nhìn
rõ
gương mặt của Ninh Vương phi vừa nhậm chức trông như thế nào.
Tuy nhìn
không
rõ
dung nhan của Ninh Vương phi như thế nào, nhưng khi Ninh Vương phi
nói
chuyện với mình, ánh mắt đột nhiên thay đổi của nàng ta vẫn bị A Bảo bắt được, cũng biết dường như nàng ta đối với mình dường như
không
mấy
yêu
thích. A Bảo rất dễ dàng mà biết nguyên nhân. Nghe
nói
Ninh Vương phi là thiếu nữ cao ngạo, lúc trước Ninh vương gặp Chính Đức đế cầu cưới nàng, ai mà
khôngbiết Ninh Vương phi vốn dĩ
đã
lén
một
ý nhất định phải gả cho Ninh vương. Vậy mà đột nhiên Ninh vương lại làm chuyện như vậy, tự nhiên Ninh Vương phi ghét mình là phải.
A Bảo cảm thấy cực kỳ oan uổng, thấy Ninh Vương phi
không
nóng
không
lạnh, cũng
không
tiến lên tự lấy mất mặt,
nói
mấy câu
thì
lui sau đứng
một
bên. Kim Cảnh Hi nhìn A Bảo cười cười, đối với A Bảo
nói: “thì
ra ngày đó ta được trang điểm như vậy, thoạt nhìn
thật
là…”
“Có phải hay
không
giống mông khỉ?” A Bảo buột miệng thốt ra.
Kim Cảnh Hi: “…”
Ngũ công chúa: “…”
Giang Lăng Vi nhếch miệng cười.
Những người khác cũng phát
hiện
thái độ của Ninh Vương phi đối với A Bảo, trong lòng cũng có chút hiểu
rõ. Chẳng qua quay đầu lại thấy bộ dạng A Bảo
nhỏ
giọng
nói
chuyện với Kim Cảnh Hi, sau đó lại nhớ đến lúc ấy người gặp Chính Đức đế muốn cầu thú nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân còn có Tề vương đấy. Lại nhìn Tề Vương phi thái độ đoan chính ôn hoà,
không
khỏi cảm khái quả nhiên nữ nhi Kim gia là người hiểu lý lẽ, biết hiểu
rõ
sự
tình.
Hôn lễ kết thúc trong bình an, đến lúc tiệc cười tàn, khi ai nấy về nhà, tâm tình vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng. Đồng thời cũng có chút mất mát, hôn lễ này cũng
thật
quá bình thường, như thế nào cũng
không
có chuyện gì xảy ra cả vậy?
Lúc A Bảo tiến ra nội viện, nhìn thấy phía trước
không
xa là Tiêu Lệnh Thù
đang
đợi nàng, nàng hướng mọi người cáo từ, bước chân hơi nhanh mà
đi
qua đó.
Các nữ quyến khác yên lặng mà nhìn A Bảo hướng về phía nam nhân đứng ở bên cây hoa quế.
rõ
ràng thoạt nhìn là người lãnh đạm, thậm chí thần sắc lạnh lùng làm người nhìn thấy thôi là
đã
sợ, chính là ngoài dự đoán mà chạy đến nơi này đợi tức phụ.
thật
là làm người có cảm giác
không
khoẻ, lại có vài phần hâm mộ, đồng thời lại kinh ngạc, bọn họ cảm thấy Tấn vương
không
giống loại người
sẽ
làm ra chuyện như vậy.
đang
lúc nghĩ ngợi,
thì
phía trước có cái đống hoa tím
đang
lăn lại đây. Đến lúc sau, mọi người mới biết cái kia
không
phải đồ vật màu hoa tím tím gì cả, mà là Bình vương thế tử mặc áo gấm màu tím chạy đến. Gương mặt mập mạp nhìn
không
thấy
rõ
ngũ quan, bởi vì tươi cười, cho nên vốn dĩ đôi mắt như
một
đường chỉ lại càng
nhỏ
đến mức nhìn
không
ra.
“A Vi, về nhà nào!”
Giang Lăng Vi cũng cáo từ các nữ quyến ở đây, sau đó bình tĩnh rời
đi
cùng với cái đống mập mạp đó. Chẳng qua trong mắt mọi người,
rõ
ràng là mập mập màu tím vẫn luôn muốn lại gần,
thật
là phá huỷ bộ dạng mỹ lệ của tiên nữ mà. Cứ như trong bức tranh thuỷ mặc vẽ
một
mỹ nhân mỹ lệ lại vẽ thêm
mộtcon heo theo phong cách tranh sơn dầu phương Tây. Phong cách hoàn toàn
không
tương xứng, còn làm mọi người có cảm xúc muốn đem cái tên đầu heo phá phong cảnh kia đập
một
trận.
Tiếp theo là Hiền vương, Tề vương, Kim Cảnh Giác cũng tự mình tới đây tiếp người, những người khác cũng
đã
không
có gì ngoài ý muốn rồi.
*****
Vì ngày mai còn muốn vào cung, sau khi A Bảo và Tiêu Lệnh Thù rời khỏi Ninh vương phủ, lập tức trức tiếp về phủ Tấn vương, cũng đỡ cho ngày mai khó lòng dậy sớm.
Hôn lễ lần này diễn ra bình thường
thật
làm người cảm động, dĩ nhiên A Bảo cũng thích nhiều chuyện
không
bằng mà bớt
một
chuyện, cho nên vui mừng trở về phủ Tấn vương cùng với Tiêu Lệnh Thù.
Vừa mới trở lại phủ, Hưa ma ma đem thiệp phủ Uy Viễn hầu đưa tới.
“Ngày mai đại bá mẫu muốn đến đây? Có chuyện gì sao?” A Bảo hỏi liên tiếp.
Hứa ma ma lắc đầu
nói: “Đây là sáng sớm hôm nay phủ Uy Viễn Hầu đưa qua, cũng
không
nói
gì thêm. Ngày mai đợi sau khi Vương phi trở về từ trong cung, lập tức qua đây.”
Đầu tiên A Bảo nghĩ là hôn
sự
của Lý Minh Phượng có biến, nhưng rất nhanh mà lắc đầu phủ quyết. Nếu
thật
sự
là hôn
sự
của Lý Minh Phượng có biến, nhị bá mẫu
đã
sớm đến đây, nơi nào lại để đại bá mẫu ra mặt được. Hẳn là có chuyện khác.
Nhất thời nghĩ
không
ra, A Bảo cũng
không
nghĩ nữa, bởi vì nàng cũng
không
có thời gian suy nghĩ, Tiêu Lệnh Thù
đã
xách nàng đến phòng luyện công tập tiên pháp.
Kỳ
thật
so với roi, A Bảo cảm thấy mình càng thích dùng kiếm. Cầm kiếm ngao du giang hồ là mộng của mấy
cô
nhóc cấp hai mỗi khi bị đầu độc từ mấy cuốn võ hiệp. Đời trước A Bảo say mê tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung Cổ Long, cũng là lúc học cấp hai. Tuy rằng
đã
qua thời học cấp hai, nhưng cái loại mộng tưởng ngu ngốc thời niên thiếu vẫn còn giữ đến giờ.
Chỉ là cha nàng cảm thấy nữ hài chơi roi là dễ nhìn nhất,
một
mực kiên quyết
không
dạy nàng dùng kiếm, ở biên cảnh mới bảo nàng học chút tiên pháp. Mà sau khi Tiêu Lệnh Thù biết nàng từng học roi, trực tiếp làm thầy dạy tiên pháp cho nàng. Đối mặt với lão cha nhà mình, A Bảo còn có gan làm nũng chơi xấu, nhưng khi đối mặt với người nam nhân này, A Bảo
không
những
không
có gan làm nũng chơi xấu, mà còn phải ngoan ngoãn luyện tập.
Thời tiết tháng tám vẫn cực kỳ nóng bức, hẳn là phải sau trung thu thời tiết mới chậm rãi chuyển mát, cho nên sau khi luyện tập xong, cả người nàng đều là mồ hôi. A Bảo trực tiếp ngồi xuống đất, sau đó ngồi xếp bằng xem Tiêu Lệnh Thù luyện kiếm. Nàng
không
có năng lực đánh giá gì, nhưng lại cảm thấy Tiêu Lệnh Thù luyện kiếm xem rất đẹp mắt,
thật
sự
có thể nghĩ đến viễn cảnh đánh đàn múa kiếm.
Tưởng tượng đến hình ảnh nàng đánh đàn
hắn
múa kiếm, mặt A Bảo đầy hắc tuyến mà đem hình ảnh quỷ dị này quăng ra khỏi đầu óc.
không
phải là cảm thấy
không
đủ lãng mạn, chính là vì quá lãng mạn, nên ngược lại mới thấy quỷ dị đó.
A Bảo rất nhanh lại bối rối, chẳng lẽ nàng và Tiêu Lệnh Thù
không
thể có cảnh lãng mạn được sao?
Ngay lúc nàng
đang
rối rắm, Tiêu Lệnh Thù
đã
thu kiếm, sau đó ném trường kiếm sắc bén trực tiếp
đivào vỏ kiếm
đang
ở
trên
kệ binh khí,
thật
là trăm phát đều trúng – A Bảo cực kỳ thán phục.
Chờ đến khi Tiêu Lệnh Thù khom lưng ngồi xuống, A Bảo mới phát
hiện
mình phải đem dáng ngồi bất nhã này sửa thành ngay ngắn
thì
hắn
đã
duỗi tay đầy mồ hôi mà bế nàng lên. Mà lúc gần gũi như này, A Bảo phát
hiện
đều là vận động
một
hồi, vì sao người ta mồ hôi cũng
không
có nhiều, mà nàng lại như được vớt ra từ trong nước vậy, sao chênh lệch lại lớn đến mức này chứ?
Tiêu Lệnh Thù tương tự lại ôm nàng đến phòng tắm phía sau phòng luyện công, nơi đó
đã
dọn xong mấy dụng cụ tắm gội,
trên
bình phong còn treo quần áo sạch
sẽ.
Lột sạch
sẽ, tắm rửa cũng sạch
sẽ.
Giờ đây A Bảo
đã
có thể dùng sắc mặt bình thường mà nhìn nửa người phía
trên
của Tiêu Lệnh Thù cũng
không
đỏ mặt. Chỉ là nhìn đường nhân ngư gần địa phương ái muội đó, nàng vẫn
không
có mặt mũi mà nhìn, cũng
không
mặt mũi mà nhìn
hắn
–
thật
ra nếu là cách màn hình nhìn con trai khoả thân, nàng tuyệt đối có thể mặt
không
đổi sắc mà
đi
tưởng tượng. So với A Bảo thẹn thùng, Tiêu Lệnh Thù lại tự nhiên thoải mái, rất lâu về sau, A Bảo mới từ chỗ vị Vương gia nào đó biết, cho dù là tuyệt sắc mỹ nữ cởi sạch trước mặt
hắn, chẳng qua chỉ là đống thịt trắng mà thôi =口=! Tam quan này cũng
thật
bi kịch mà! Vậy nên
nói
nàng chỉ là đống thịt trắng thôi hả?
Sau khi tẩy sạch cả người đầy mồ hôi, A Bảo ngồi ở ghế
nhỏ
trong phòng tắm híp mắt mơ màng ngủ. Bởi vì lúc tắm vô ý dính chút nước, nên tóc còn ướt, sau đó nam nhân
đã
mặt tốt quần áo cầm khăn lông khô ráo đến lau tóc giùm nàng.
A Bảo đột nhiên mở to hai mắt mà nhìn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn
hắn.
“Làm sao vậy?” Tiêu Lệnh Thù cau mày, dường như
không
rõ
vì sao nàng lại có phản ứng lớn như vậy.
A Bảo cười gượng
một
tiếng, vội
nói, “Vương gia, việc này nên là thần thϊếp tự mình làm,
không
cần phiền người.” Lần đầu tiên
hắn
giúp mình lau tóc, trái tim A Bảo có chút chịu
không
nổi, cũng vì Hoa ma ma cứ lải nhải nhiều lần, làm A Bảo cảm thấy để
hắn
giúp nàng
thật
là tội ác tày trời.
Tiêu Lệnh Thù mặt
không
biểu tình gì nhìn nàng, nhìn đến mức nàng có chút thấp thỏm mà cúi đầu, tiếp tục đem tóc nàng lau khô. Sau đó mặt
không
biểu tình mà ném khăn lông qua
một
bên, lại im lặng bế nàng lên rời khỏi, kiên định đến mức người khác
không
tài nào cự tuyệt nổi.
A Bảo đột nhiên cảm thấy, phản ứng lúc trước của mình có chút đả thương người khác.
Trời vừa sẩm tối,
thật
ra A Bảo cũng
không
mệt như vậy, cứ nhìn ra bên ngoài.
Sau khi trở về ăn xong cơm chiều, Tiêu Lệnh Thù lập tức rời
đi,
không
phải là tức giận chứ? Ây da, đừng trách nàng nghĩ nhiều, đoạn thời gian gần đây mỗi ngày đều ở bên
hắn, sau khi cơm chiều hai người lúc ở biệt trang Bắc Minh còn cùng nhau tản bộ bên cạnh mảnh đất trồng rau đấy. Lần này
hắn
đột nhiên rời
đi,
không
khỏi làm nàng cảm thấy thái độ của nàng lúc trước khiến
hắn
tức giận.
Hoa ma ma muốn
nói
lại thôi, sau đó nhìn nhìn, ý bảo Nhạn Hồi cho nha hoàn tiến ra phòng ngoài, sau đó ngồi
trên
ghế
nhỏ
trước mặt A Bảo, từ ái nhìn nàng
nói: “Tiểu thư, chúng ta là nữ nhân, ở nhà cầu phụ mẫu thương
yêu, sau khi xuất giá chính là cầu trượng phu
yêu
thương, cái này là gốc rễ của địa vị nữ nhân.”
A Bảo vừa nghe lời này, lập tức biết Hoa ma ma muốn phát huy bản tính làm nhàm, chặn lại
nói: “Hoa ma ma, ta hiểu
rõ.”
Hoa ma ma cười cười, lại
nói: “Ma ma biết tiểu thư là người thông minh. Chỉ là tiểu thư còn trẻ tuổi,
không
biết có đôi khi nữ nhân cũng nên biết thuận theo nghe lời. Dĩ nhiên, đối với trưởng bối phụ mẫu, thuận theo là đạo hiệu bổn phận, này
không
có gì đáng trách. Chẳng qua sau khi gả chồng,
sự
tình giữa phu thê
không
phải chỉ là thuận theo là được.
nói
câu này hơi lớn mật, ma ma cảm thấy Vương gia cũng
không
có bất kham như lời đồn đãi bên ngoài, Vương gia tuy rằng
không
thích
nói
chuyện, nhưng lại rất để ý tiểu thư.”
Theo lời bà
nói, A Bảo cũng gật đầu đồng ý. Nàng cũng cảm giác được Tiêu Lệnh Thù để ý nàng. Tuy rằng
hắn
chưa bao giờ
nói
ra, nhưng là mỗi lần thường xuyên ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy
hắn
nhìn nàng chằm chặp, hiểu
rõ
tầm mắt của
hắn
chưa bao giờ rời khỏi người mình. Lúc trước tuy rằng nàng rất xấu hổ, nhưng mà sau khi quen dần, cũng có chút thẹn thùng ngọt ngào.
“Tiểu thư, chuyện tình cảm là bình đẳng,
không
thể chỉ để
một
người luôn luôn bỏ ra, chỉ có đôi bên bỏ ra tình cảm mới có thể lâu dài.” Hoa ma ma
nói
ra lời
nói
đầy thấm thía, thấy vẻ mặt A Bảo kinh ngạc, nhịn
không
được cười
nói: “Tiểu thư đừng kinh ngạc, đạo lý này vẫn là lúc lão gia nhớ thương phu nhân
nói
cho ta biết cả. Tình cảm giữa Lão gia và phu nhân vẫn luôn rất tốt, sau khi phu nhân qua đời, lão gia vẫn
không
tái hôn, cũng là vì trong lòng lão gia
không
qua được cái bức tường đó,
không
thể nào quên được phu nhân.”
“Tiểu thư, vương gia đối với tiểu thư cực kỳ tốt, cho nên ngẫu nhiên tiểu thư cũng có thể làm nũng với người,
nói
ra ý nghĩ của mình.
không
cần phải
một
mực thuận theo. Thủ đoạn của nữ nhân có rất nhiều, chính là muốn tìm cách mà chiếm được tâm của nam nhân, còn cần đến chính tâm của bản thân mình.”
Trong buổi
nói
chuyện này, A Bảo lại được mở rộng tầm mắt. Nàng cảm thấy Hoa ma ma lúc này
khônggiống với mấy phụ nhân quy củ ở cổ đại, mà là người chị tri tâm ở
hiện
đại đó. A Bảo rất muốn
nói, nàng thuận theo là phương thức tự bảo vệ bản thân, bởi vì nàng
thật
sự
không
biết tâm tư của Tiêu Lệnh Thù mỗi lần
hắn
biểu
hiện
lạnh lùng.
hắn
chưa bao giờ
nói
với nàng, nàng cũng
không
cách nào đoán được, cho nên mới lựa chọn loại phương thức an thoàn nhất ở chung cùng
hắn. Hơn nữa,
hiện
tại nàng
thật
sự
cũng
không
dám làm loại chuyện như làm nũng với Tiêu Lệnh Thù đâu! ⁀⊙﹏☉⁀
A Bảo cảm thấy bản thân mình
thật
gặp phải bi kịch khi nghe Hoa ma ma giáo dục, cuối cùng vẫn nghe được mấy lời bà lải nhải lúc đó, giống như khi đối mặt với Tiêu Lệnh Thù, nàng
không
nên chỉ thuận theo mà ngẫu nhiên còn phải biểu đạt bản thân mình cũng xem trọng
yêu
thích
hắn, chứ
không
phải tôn trọng nhau như khách…
Sau khi bị Hoa ma ma, vị phụ nhân cổ đại thâm tàng bất lộ giáo dục xong, lần nữa A Bảo lại nghểnh cổ chờ Tiêu Lệnh Thù trở về.
*****
Tịch Viễn đem mấy phong mật thư bỏ lên bàn, đối với nam nhân
đang
trầm tư
nói: “Vương gia, theo tin của Vu Phi, bố cục bên phía Giang Nam
đã
bày bố xong, chỉ chờ Vương gia tự mình
đi
chủ trì.”
Tiêu Lệnh Thù nhíu mày,
thật
lâu
không
nói.
Tịch Viễn nhìn
hắn
một
cái, lại
nói: “Còn có, hôm nay thuộc hạ thu được tin tức ở bên phía Tây Vực truyền đến, Tây Lương quốc có dị động.”
Rốt cuộc Tiêu Lệnh Thù cũng ngẩng đầu nhìn
hắn, Tịch Viễn nỗ lực tươi cười, tận lực làm gương mặt mình vui vẻ, “Vương gia yên tâm, thuộc hạ
đã
cho người nhìn chằm chằm. Nhiều nhất là sang năm, Tây Lương quốc mới có thể phái người đến Đại Nghiệp của chúng ta.”
“Tiếp tục nhìn chằm chằm!”
“rõ.”
Sau khi Tiêu Lệnh Thù xem xong mấy phong thư mật, rút ra
một
tờ giấy viết
một
lá thư, đem thư niêm lại
thật
tốt, giao cho Tịch Viễn: “Sai người đến Giang Nam tự tay đưa thư giao cho Vu Phi.”
Tịch Viễn nhận thư, lại
không
nhịn được nhìn Vương gia nhà bọn họ
một
cái, thầm nghĩ Vu Phi nhà ngươi vẫn nên tiếp tục ngồi ở Giang Nam
đi,
rõ
ràng tâm tư chủ tư
đã
hãm ở ôn hương như ngọc rồi,
không
muốn
đi
đâu.
Đợi sau khi Tịch Viễn rời
đi, Tiêu Lệnh Thù đốt mấy phong thư, phất ống tay áo, rời khỏi thư phòng.
Về tới chính viện, Tiêu Lệnh Thù nhìn thấy nữ tử giống như cún con
đang
thăm dò nhìn mình, khi nhìn thấy
hắn,
trên
mặt lộ vẻ tươi cười vui mừng, vội vàng ra đón. Dường như phát
hiện
chính mình
đi
hơi nhanh, lại làm bộ làm tịch điều chỉnh bước chân theo tiêu chuẩn gót sen vàng, giống như mấy thế gia quý nữ
đi
không
để lộ chân,
không
đi
bước lớn, cũng
không
khiến người nào phát giác ra điểm gì
khôngphải.
thật
là người thích làm bộ làm tịch! Chẳng qua cũng rất đáng
yêu!
A Bảo đón tới đây, lại chủ động giữ chặt tay
hắn, căn cắn môi, căng da đầu
nói: “Vương gia
đã
trở lại, có mệt hay
không, có muốn uống chè hạt sen nấm tuyết
không?”
“Ừm.”
Nghe thế, A Bảo lập tức đem
một
chén chè hạt sen nấm tuyết được ướp lạnh bưng lên cho
hắn. Chính mình cũng có nửa chén, ngồi xuống cùng bồi
hắn
ăn, có người ăn cùng mới ngon đâu.
Ban đêm yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, nha hoàn đều chờ hết ở bên ngoài, hết thảy đều là tự tay A Bảo làm.
“Vương gia, chè hạt sen nấm tuyết này ăn ngon
không?”
“Ừm.”
“Là thần thϊếp tự tay nấu… Ừm, nha hoàn hỗ trợ xem lửa. Vương gia nếu thích uống, lần tới thần thϊếp lại tự tay làm nhé.”
“Ừm.”
Nghe ra
âm
điệu trong giọng
nói
của
hắn
có hơi cao
một
chút, trong lòng A Bảo cũng rất vui mừng. Sau đó đánh bạo đem tay chó của mình vói qua, lôi kéo tay
hắn, trong đầu lại hồi tưởng mấy cảnh cẩu huyết trong phim thần tượng khi nữ chính làm nũng với nam chính. Rồi đầu nàng lại đen mặt phát
hiện, vì trong trí nhớ của nàng, phim thần tượng ngôn tình chỉ có cảnh nữ chính khóc lóc la lối om sòm với nam chính,
không
có diễn mấy cảnh làm nũng gì đâu! Này cũng
không
khoa học rồi! Chẳng lẽ lại muốn nàng khóc lóc la lối với
hắn?
không
được, nàng sợ
hắn
sẽ
một
chưởng đánh chết nàng mất!
Tuy rằng A Bảo làm nũng
không
thành, chẳng qua Tiêu Lệnh Thù lại nắm lấy móng vuốt chó của nàng, vẫn làm nàng kích động
không
thôi, cảm thấy bản thân mình hẳn là
không
ngừng cố gắng mới được.
Cũng
không
biết có phải hay
không
vì đêm nay trời tối đầy sao, hay là vì ánh trăng chọc hoạ, mà thời điểm lúc hai người lăn
trên
giường, nhìn nam nhân cả người đỏ ửng đè
trên
người nàng, tâm tình nhộn nhạo, thế nhưng nàng lại trực tiếp tiến lên ngậm lấy môi
hắn, sau đó chủ động vươn đầu lưỡi tiến vào, hơi thở hoà làm
một.
Ừm, đêm nay
hắn
dùng muối trộn bạc hà đánh răng, vị mát lạnh.
Lần nữa A Bảo lại vì Tiêu Lệnh Thù mở ra
một
cánh cửa thế giới mới.
*****
Vì hôm nay phải vào cung, cho nên sáng sớm A Bảo khó khăn mà vùng vẫy tỉnh lại. Vừa tỉnh lại
thì
lại có nam nhân lập tức nỗ lực hôn môi nàng, trong lòng hối hận bản thân mình tối hôm qua lại
đi
phát xuân,
không
nên dạy
hắn
hôn môi thế nào mới phải.
Tiêu Lệnh Thù gặm nàng đủ rồi, mới chậm rì rì mà rời giường,
đi
mặc quần áo.
Mấy Nhạn bưng đồ rửa mặt tiến vào, phát
hiện
môi A Bảo sưng đỏ,
không
khỏi có chút kỳ quái. A Bảo đờ đẫn, cảm giác môi cũng tê
không
còn cảm giác, trong lòng lại hối hận
không
thôi.
So với A Bảo hôm nay vì phải vào cung nên
không
thể
không
bận rộn vào buổi sáng, thế nhưg Tiêu Lệnh Thù lại là người rảnh rỗi. Từ sau khi
hắn
thành “Nhàn” vương,
không
lên triều cũng
không
sao cả, cho dù là tiến cung, cũng là trực tiếp đến Đông cung tìm Thái tử, còn cái vị ở điện Thái Hoà kia xem như
không
tồn tại, dũng khí này
thật
sự
đáng khen mà.
Dùng xong đồ ăn sáng, hai người lập tức xuất phát.
A Bảo trực tiếp
đi
hậu cung, Tiêu Lệnh Thù
đi
Đông cung.
Trong cung Phượng Tường, mỹ nhân như mây. Sau khi A Bảo thỉnh an hoàng hậu, lập tức ngồi cùng chỗ với Ngũ công chúa, thuận tiện quay đầu cười với Lục và Thất công chúa.
Lục công chúa tự nhiên
không
muốn mất hữu nghị mà cười đáp lại. Còn thần sắc thất công chúa có chút tiều tuỵ, mặt ngơ ngác ngây ngốc, cơ bản là làm như
không
thấy A Bảo.
Trong quá trình chờ đợi,
một
đống nữ nhân tụ tập cùng nhau
nói
chuyện phiếm, trừ bỏ y phục trang sức
thì
là chuyện hài tử, A Bảo bị Hoàng hậu nhìn bụng nàng rất nhiều lần, sau đó người nào kia vẻ mặt đứng đắn giả trang xem như
không
hay biết. Những người khác phát
hiện
tầm mắt của Hoàng hậu, trong mắt lộ chút tin tức – ây da, thành thân cũng
đã
hai tháng, còn
không
có tin tức cũng bình thường thôi, hi vọng sau này
không
có tin tức mới tốt đấy. A Bảo cũng tương tự xem như chưa thấy gì.
Rất nhanh tới thời điểm Ninh vương đem theo nàng dâu tới kính trà.
So với lần trước Kim Cảnh Hi đơn độc mà đến đây,
thì
lần này Ninh vương
đi
cùng với Ninh Vương phi rất hạnh phúc, còn thị uy mà liếc măt nhìn Kim Cảnh Hi
một
cái, thuận tiện
không
dấu vết
đi
trừng mắt với A Bảo.
Ninh Vương phi là
một
nữ tử xinh đẹp cực kỳ, giữa mày lộ ra cảm giác kiêu ngạo vì do nuông chiều mà có. Lúc mở miệng
nói
chuyện
sẽ
làm người ta cảm thấy đây là
cô
nương thẳng thắn nhanh nhẹn,
sẽkhông
thích chơi trò quanh co vòng vèo với người khác, thích trực tiếp, hoặc
nói
là thủ đoạn tương đối bạo lực. Cho nên, ở ngày đầu tiên gặp mặt chị em dâu,
rõ
ràng tỏ vẻ nàng
không
thích A Bảo.
“Ngũ hoàng tẩu đúng là mỹ nhân, chẳng trách trước đây có nhiều người nhớ thương như vậy. May mắn có phụ hoàng tứ hôn, nếu
không
đoán chừng Trấn Bắc tướng quân muốn chọn con rể cũng phải hoa mắt rồi.” Ninh vương phi cười đến đẹp mắt.
lời này
nói
trắng ra, nhìn cứ tưởng là ca ngợi, lại đầy ý châm chọc, chỉ có thể xem người khác lĩnh hội lời này có thâm ý gì hay
không.
A Bảo ngoài cười nhưng trong
không
cười
nói: “Thất đệ muội
thật
là người vui tính.”
“Nào có, vừa rồi mẫu hậu còn khen muội là người lanh lẹ,
nói
chuyện thẳng thắn đâu.” Vẻ mặt thẹn thùng Ninh Vương phi mà
nói.
Hoàng hậu nằm
không
cũng dính đạn,
âm
thầm nhíu mày, liếc mắt nhìn Thích Quý phi
một
cái.
Chờ tới gần buỗi trưa, mọi người bái biệt Hoàng hậu, nhanh chóng rời khỏi.
Tiêu Lệnh Thù
đã
chờ trước cửa cung, A Bảo thấy vậy, tốc độ
đi
qua cũng nhanh hơn. Mà lúc này, phu thê Hiền vương và Ninh vương cũng đến cửa cung. Khi nhìn thấy Tiêu Lệnh Thù cũng cực kỳ kinh ngạc, chẳng qua nghĩ cũng biết Tiêu Lệnh Thù tiến cung là tìm Thái tử, tuyệt đối
không
đi
tìm Chính Đức đế.
“Đây là Ngũ hoàng huynh sao?” Ninh Vương phi lôi kéo tay Ninh vương hỏi, trong lúc vô hình cũng khoe ân ái cho mọi người hay.
Ninh vương ôn hoà gật đầu mỉm cười nhìn thê cử mới cưới.
Ninh Vương phi tủm tỉm mà
nói, “Ngũ hoàng huynh và Ngũ hoàng tẩu
thật
xứng đôi, chẳng trách phụ hoàng
sẽ
tự mình tứ hôn cho hai người.”
Lời này vừa
nói
ra, sắc mặt Hiền vương và Ninh vương đều có chút khác thường, rất nhanh cũng khôi phục. Trong lòng A Bảo
thật
muốn đánh
cô
nương này
một
trận, là chồng nàng ta muốn tìm nhạc gia có thế lực để được thánh sủng, cũng
không
phải nàng vội vàng bảo
hắn
ta
đi
cầu thú đâu. Nam nhân làm sai sao lại đổ hết lên đầu nữ nhân vậy?
Tiêu Lệnh Thù lãnh đạm nhìn nàng ta
một
cái, lạnh lùng
nói: “Miệng
nói
lời
không
đúng, phụ nhân ồn ào! Thất đệ hẳn là nên cẩn thận!”
Mọi người: “…”
nói
trắng ra như vậy
thật
sự
là nam tử hán đại trượng phu sao?