Chương 51

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Nyanko

Bởi vì bà dì cả hung tàn đột kích đến nên nàng phải chịu tội thế này,

đã

lâu A Bảo chưa được trải nghiểm qua!

Tuy rằng cũng thường nghe

nói

tỷ muội trong nhà thân thể điều trị có chút

không

tốt, lúc bà dì tới thăm thường phải chịu đau đớn. Chỉ là A Bảo vẫn luôn khoẻ mạnh, mỗi lần bà dì đến trừ bỏ đau lưng mỏi mệt, có chút thích ngủ,

thì

cơ bản

không

có đau như lần này.

thật

là bà dì này

không

phải bệnh, mà là muốn mạng người đó!

Có thể vì A Bảo đau đến mức sắc mặt trắng bệch, bộ dạng có chút liễu yếu đào tơ, vì vậy từ lúc sáng sớm, Tiêu Lệnh Thù vẫn luôn ở trong phòng, ánh mắt kỳ quái nhìn nàng.

A Bảo: TvT vì sao lại lẳng lặng nhìn nàng chằm chằm như vậy chứ?

thật

đáng sợ mà,

sẽ

khiến nàng cảm thấy chính mình

đã

làm phải chuỵện xấu gì tội ác tày trời đấy!

Cũng bởi vì có Tiêu Lệnh Thù, vị hung thần ngồi ngốc trong phòng, nên bọn nha hoàn

không

dám tiến vào. Bộ dạng đáng thương như vậy cũng làm A Bảo thấy các nàng rất đáng thương, vì vậy phất tay bảo bọn họ ra bên ngoài đợi, nếu nàng cần

sẽ

gọi vào sau. Càng bởi vì vậy, Hoa ma ma cũng

không

có cơ hội lải nhãi mấy việc như A Bảo

không

biết

yêu

quý thân thể của mình này nọ, xem như nàng tránh được

một

kiếp.

“Vương gia, nước gừng đường đỏ

đã

nấu xong.” Thanh

âm

trầm ổn của Nhạn Hồi vang lên.

A Bảo dựa vào giường mỹ nhân (*), dựa lung vào gối dựa mềm mại, Tiêu Lệnh Thù an vị ngồi bên cạnh nàng, xem thư từ cá nhân, thái độ tự nhiên như thể

không

sợ nàng xem phải cái gì

không

nên xem.

Nhạn Hồi bưng nước gừng tiến vào, vẫn chưa đưa đến địa phương mà A Bảo duỗi tay có thể lấy, mà trực tiếp đưa đến bỏ

trên

bàn

nhỏ

bên cạnh Tiêu Lệnh Thù, trực tiếp bỏ qua ánh mắt rối rắm của A Bảo, cung kính lui xuống.

Giải thần y kê

một

đơn thuốc giảm đau, chẳng qua thuốc

thì

ba phần độc, ý tứ của Giải thần y là đừng uống nhiều thuốc. Buổi sáng A Bảo chỉ uống

một

chén, sau đó chuyển sang uống nước gừng.

Dĩ nhiên A Bảo rất chán ghét vị gừng chưa qua xử lý, nhưng nếu là đồ ăn nấu với gừng

thì

lại là chuyện khác.

Tiêu Lệnh Thù buông tông cuốn (*) màu xanh trong tay xuống, duỗi tay chạm vào chén, thử độ ấm, phát

hiện

còn có chút nóng.

(*) Mình

không

biết nên edit thế nào, vì cái này

không

phải là sách. Dạng như mấy cái tờ tuyên thánh chỉ hay xem trong phim ấy, mình có thể cuộn lại đó.


Ngón tay của

hắn

thon dài, khớp xương



ràng, là tay của

một

nghệ sĩ, chỉ là lòng bàn tay có vài vết chai, mu bàn tay còn có những vết sẹo

nhỏ, đoán chừng là tích luỹ qua thời gian. Chỉ là… Hoàng tử tôn quý, cho dù đánh nhau với người khác, cũng

sẽ

không

lưu lại nhiều vết thương

nhỏ

vụn như vậy.

Sau khi A Bảo phục hồi lại tinh thần, phát

hiện

bản thân mình nắm lấy tay

hắn

lăn qua lộn lại mà nhìn, đến lúc phản ứng lại, hoàn toàn đờ người. Vẫn là tư thế nắm lấy tay nam nhân, nàng máy móc ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy

một

đôi mắt đen bình tĩnh. Chủ nhân bàn tay to bình bình tĩnh tĩnh mà nhìn nàng, từ lúc nàng nắm lấy tay

hắn

đảo qua lộn lại nhìn kỹ, cái loại dung túng

không

lên tiếng này – vì sao lại cảm thấy đau da đầu thế này?

A Bảo cười gượng, căng thẳng

nói: “Tay Vương gia…

thật

đẹp, khớp xương



ràng.” Xem nàng nịnh nọt như vậy, cũng đừng có so đo với nàng đấy.

Dường như Tiêu Lệnh Thù bị hành động này của A Bảo như được mở ra

một

thế giới mới. Sau đó

hắnnắm lấy đôi tay trắng mềm mại của nàng. Màu da của

hắn

đen hơn nàng

một

chút, là màu trắng nhạt, nhưng thoạt nhìn vẫn giống như màu da của giới quý tốc. Trời cao ban cho

hắn

vẻ ngoài cực tốt, ngay cả da cũng mềm như công tử quý tộc.

hắn

sờ lòng bàn tay A Bảo, phát

hiện

có mấy vết chai

nhỏ,

nói: “Nàng sử dụng roi?”

“… Từng luyện qua ở biên cảnh.”

“Rất tốt.”

Rất tốt? Tốt cái gì vậy, vế sau

thì

sao?!!

Vế sau chính là,

hắn

khăng khăng nắm tay nàng thân mật,

một

tay khác lạnh lùng bưng chén nước gừng mà A Bảo vô cùng chán ghét đem tới, để bên môi nàng, ý bảo nàng mau uống

đi.

A Bảo: >__<。Cho dù biết Tiêu Lệnh Thù

không

bao giờ đánh thê tử của mình, nhưng ánh mắt đó,

thậtđáng sợ mà.

Sau khi khó khăn uống hết chén nước gừng trong tay

hắn,

trên

trán A Bảo

đã

ra

một

tầng mồ hôi, cảm giác khoé môi còn lưu lại giọt nước gừng,

đang

định lấy khăn tay lau

đi, ai ngời

một

bóng đen vươn tới, sau đó – mọi người tự hiểu.

A Bảo chết lặng.

Tiêu Lệnh Thù yên lặng nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của nàng, yên lặng mà nghĩ. Vì sao khi Lục hoàng đệ làm loại chuyện này với cung nữ,

thì

cung nữ đó lại đỏ mặt ngã vào trong ngực

hắn, mặc đệ ấy muốn làm gì

thì

làm. Mà lúc

hắn

làm như vậy, chỉ đổi lại

một

bộ dạng khϊếp sợ thôi vậy? Có chút buồn...

Qua

một

lúc lâu, A Bảo cũng biết biểu

hiện

của mình

không

đúng lắm, vội vàng ho

nhẹ

một

tiếng, lạnh nhạt

nói: “Vương gia, trời sắp tối, chàng

không

đi

thư phòng sao?”

Tiêu Lệnh Thù nhặt lại tông cuốn, lạnh nhạt

nói: “Ở chỗ này xem cũng giống nhau.”

“À.” A Bảo lên tiếng,

không

có việc gì làm, lại chống cằm nhìn sườn mặt lạnh lùng của

hắn, càng xem càng hài lòng. Góc độ sườn mặt này

thật

đẹp mắt mà.

Thời gian trong

một

ngày cứ như vậy mà trôi qua.

Ngày thứ hai, A Bảo cảm giác tốt hơn nhiều, bụng chỉ còn lại chút cảm giác giác đau,

không

có quặn đau như ngày trước, vui sướиɠ đến mức muốn chạy ra ngoài hít thở

không

khí – sau đó bị nam nhân lạnh lùng yên tĩnh đè ép ý niệm của nàng.

Tiêu Lệnh Thù vẫn như cũ ở bên cạnh nàng, cho chù là làm chuyện gì, đều làm trong tầm mắt

hắn, khiến A Bảo cảm thấy chính mình cứ như bị giám thị -- nhất định là ảo giác rồi.

“không

phải ảo giác!” Giải thần y bắt mạch cho A Bảo, lại lần nữa xấu miệng mà

nói: “Người

không

hiểu



còn nghĩ rằng ngươi

đang

giám thị phạm nhân đấy! Ta nghe Tịch Viễn

nói, cái tên lạnh lùng tàn nhẫn này,

không

biết trong tay ngươi

đã

xử lý bao nhiêu người. Thế nhưng ngươi đừng có đem cái bộ dạng như xử lý kẻ thủ kia đối với Vương phi chứ, nàng là nữ tử nhu nhược đó!”

Tiêu Lệnh Thù đặt tay lên ghế vịn.

Nội thương của Giải thần y còn chưa khỏi hẳn, chẳng qua từ khi A Bảo dùng sữa đông hai lớp mua chuộc

hắn, Giải thần y đói với

sự

tình trong vương phủ cũng tương đối để bụng – phải

nói

hắn

cảm thấy A Bảo là người tốt, cho nên mới vui vẻ thân cận.

không

cần Tiêu Lệnh Thù sai người xách

hắn

tới, lập tực tự động đúng hạn mà chạy tới bắt mạch cho A Bảo.

“Đừng có trưng cái bản mặt đó cho ta xem, vốn dĩ chính là vậy! Lời

nói

tuy khó nghe, nhưng ta là người có lương tâm của thầy thuốc, vẫn là

nói

cho ngươi

một

tiếng, cái loại thái độ nghiêm túc này

sẽ

ảnh hưởng đến tâm tình của người bệnh, tâm tình mà

không

tốt, bệnh cũng

sẽ

không

khỏi…”

Nghe Giải thần y lải nhải

một

hồi, đầu A Bảo đầy hắc tuyến

nói: “Giải thần y, ta

không

phải bị bệnh.”

Nháy mắt

đã

hiểu lời

nói

của nàng, Giải thần y: =口=! Vương phi vì sao lại

nói

như vậy chứ…

thật

rối rắm mà!

A Bảo phát

hiện

mình

không

cẩn thận lỡ miệng, nhanh chóng giả chết.

Tiêu Lệnh Thù nhìn nàng

một

cái.

Giải thần y bắt mạch cho A Bảo, dặn dò nàng về sau trong thời kỳ “Đặc thù”

thì

đừng ăn đồ lạnh nữa, sau đó máy móc mà rời

đi.

Qua mấy ngày, thân A Bảo hoàn toàn

không

có việc gì, lại tung tăng nhảy nhót.

Nhưng mà, A Bảo còn chưa nhảy nhót được mấy hồi, Tiêu Lệnh Thù

đã

bế nàng lên, lặng lẽ ngửi

trênngười nàng vài cái, sau khi phát

hiện

không

có mùi máu tươi, lập tức xách nàng vào phòng luyện công cùng với

hắn.

“Làm gì vậy?” A Bảo nhịn

không

được sờ đầu hỏi.

Tiêu Lệnh Thù ở trong phòng luyện công lấy

một

cái roi từ trong đống binh khí

trên

tường đưa tới cho nàng

nói: “Luyện tập.”

A Bảo: =口=! Vì sao lại muốn nàng luyện roi?

không

phải nàng

đi

theo con đường thục nữ hả?

“Nàng quá yếu, thường xuyên rèn luyện có lợi cho thân thể.” Tiêu Lệnh Thù sờ sờ đầu của nàng, “Giải thần y

nói

rèn luyện thích hợp đối với thân thể rất có lợi, đỡ phải dễ dàng ngất

trên

giường.”

hắn

dùng loại biểu tình “Nàng

thật

quá yếu” mà nhìn nàng, hiển nhiên buổi tối người nào đó sung mãnh thừa nhận năng lực nàng

không

làm

hắn

hài lòng.

“…”

Cho nên cảm thấy nàng đối với roi có hứng thú nên chọn cái đó cho nàng, xem như là luyện tập thân thể sao? =___=! Vì sao lại muốn rít gào thế này?!

một

lần nữa A Bảo lại ngạc nhiên đối với ý tưởng kỳ lạ của Tiêu Lệnh Thù, càng làm cho nàng ngạc nhiên hơn chính là

hắn

tự mình chỉ điểm tiên pháp (*) cho nàng. Thậm chí thủ pháp cũng rất tinh tế, so với những đại nương hào sảng trước kia ở biên cảnh dạy nàng còn lợi hại hơn.

(*) là học dùng roi đó mọi người

không

phải nàng

đi

con đường hiền thê lương mẫu sao? Vì sao hiền thê lương mẫu còn phải học tiên pháp vậy? Cái này

thật

không

có khoa học mà!

Cả người luyện tập đầy mồ hôi, A Bảo thở hồng hộc bị Tiêu Lệnh Thù ôm đến nhà tắm phía sau phòng luyện công, lột sạch nàng rồi trực tiếp ném nàng xuống ao tắm rửa sạch

sẽ, tương tự

hắn

cũng nhảy xuống. Tác phong mạnh mẽ như vậy khiến A Bảo phải khinh ngạc, vì ra vẻ bản thân mình

không

phải là sắc nữ, phi lễ chớ nhìn, trực tiếp xoay người sang chỗ khác, lén lút

đi

đến phía bên kia ao, rất nhanh lại bị người nào đó túm lại.

Sau trận tắm uyên ương đầy gian nan, A Bảo mềm như bông tuỳ ý để Tiêu Lệnh Thù ôm nàng rời khỏi phòng luyện công. Vẫn là tư thế ôm hài tử

nhỏ, chẳng qua theo thói quen nên cũng rất thoải mái. A Bảo gác đầu

trên

vai

hắn, ngáp

một

cái, đầu óc có chút phát ngốc, sau khi phản ứng lại, chính mình giống như tự nhủ hỏi: “Vì sao vương gia lại đối tốt với ta như vậy chứ?”

Đúng vậy, Tiêu Lệnh Thù

sẽ

không

có khả năng phong hoa tuyết nguyệt, dùng lời ngon tiếng ngọt mà dỗ nàng, càng

sẽ

không

đưa lễ vật gì đó đễ làm nàng vui, thậm chí lúc nào cũng

một

dạng vô tình tàn nhẫn, mỗi lần nhìn đều làm sợ tới mức

không

biết phải làm gì mới phải. Nhưng

hắn

lại dung túng nàng nhất, săn sóc từng chi tiết sinh hoạt của nàng, im lặng lại

nhẹ

nhàng mà chăm sóc. Nàng

thật

sự

khôngrõ, vì sao Tiêu Lệnh Thù trước mặt nàng và cái người trong lời đồn lại khác nhau như vậy chứ?

Thực ra

hắn

cũng

không

phải là người có tính tình tốt đẹp gì, càng

không

phải là nam nhân có tư tưởng bình thường, ngay cả người thân cũng

sẽ

làm lơ xem

nhẹ, dường như

không

ai có thể khiến

hắn

để ý đến. Đây cũng là lý do vì sao vô luận lời đồn đại có xấu thế nào, vô luận phụ thân ruột thịt có bỏ mặc

hắn

bi thảm nhiều năm như vậy, vô luận tình cảnh có nhiều khốn khó,

hắn

cũng chưa bao giờ thay đổi.

Vốn dĩ trước đây, A Bảo cho rằng

hắn

sẽ

có chút thương tâm – dù sao trừng phạt này của Chính Đức đế cũng quá nghiêm trọng. Chính là

đã

qua mấy ngày, lại phát

hiện

sự

việc căn bản

không

phải như vậy, Tiêu Lệnh Thù hoàn toàn

không

để chuyện này trong lòng. Nên ăn

thì

ăn, uống

thì

uống, ngủ cứ ngủ, thậm chí cảm thấy có thể

không

có việc gì để làm,

không

có nhiệm vụ,

không

cần ra cửa.

hắn

sẽ

giống như trạch nam chỉ ở nhà, ở bên cạnh nàng, sống trong thế giới

nhỏ

của

hắn.

Nam nhân như vậy, có tâm sao? Rốt cuộc

hắn

nghĩ như thế nào nhỉ?

Đây là vấn đề được cân nhắc

thật

lâu sau khi A Bảo gả cho

hắn.

Hỏi xong sau, A Bảo có chút xấu hổ, thanh tỉnh nhìn về phía chiều trời

đang

nhạt màu, tuy rằng buổi chiều như vậy

sẽ

làm người khác có cảm giác phiền muộn, nhưng cũng có thể che dấu tốt nỗi lòng của chính mình.

Ngay khi A Bảo cho rằng có lẽ Tiêu Lệnh Thù

không

nghe thấy hoặc

sẽ

không

mở miệng, lại nghe được thanh

âm

trầm thấp vang lên: “A Bảo rất tốt!”

A Bảo rất tốt!

Bốn chữ đơn giản, lại làm A Bảo có chút được sủng mà kinh sợ, hoảng sợ xong lại mê mang. Nàng

không

biết bản thân mình tốt ở điểm nào, vắt hết óc hồi tưởng từ lần đầu tiên gặp

hắn

ở trạm dịch cho đến bây giờ. Lúc trước chưa gả cho Tiêu Lệnh Thù

thì

trốn tránh

không

kịp, sau khi gả

thì

hành vi đều tuân theo chức trách nghiêm ngặt của thê tử, hoàn toàn

không

có hành động gì khác người, tự nhiên cũng

sẽ

không

có điểm gì khiến người ta cảm động.

“Ta, ta…” A Bảo phỉ nhổ bản thân

đang

nói

lắp, chỉ là,

không

biết vì sao mặt nàng lại cực kỳ đỏ. Thậm chí

không

dám nhìn

hắn, đôi tay ôm lấy cổ Tiêu Lệnh Thù, giống như hài tử được ăn đường vậy, vui mừng nên lắp bắp đáp lại

một

câu: “Vương gia cũng rất tốt!”

“Ừ!”

hắn

ôm chặt nàng,

không

khách khí mà nhận lấy mấy chữ này.

“…”

Bởi vì buổi chiều vận động

một

hồi, khiến người lâu rồi chưa vận động như A Bảo

không

khỏi có chút mệt, thời gian tới lập tức lăn đến

trên

giường ngủ như chết.

Tiêu Lệnh Thù ngồi ở mép giường, lật xem mật thư do cấp dưới đưa tới, sau đó nhíu mày khép mắt, nghĩ khả năng phải

đi

Giang Nam

một

chuyến,

không

biết như thế nào lại có chút

không

nỡ. Trước kia chưa bao giờ

sẽ

có loại cảm xúc này…

Đem thư tín đọc tốt

một

hồi, Tiêu Lệnh Thù

đi

tắm nước lạnh, thanh thanh sảng sảng bước lên giường, rất nhanh,

một

thân thể mềm mại tự động lăn đến trong ngực

hắn. Thậm chí người này hạnh kiểm xấu, tay chân trực tiếp cọ lên thân thể

hắn, tay

nhỏ

mềm như bộng vén vạt áo

hắn

lên, chạm vào da thịt mát lạnh, ngủ lại càng ngon.

Tiêu Lệnh Thù vươn

một

cánh tay đặt ở sau đầu của nàng, đem nàng ôm đến trong ngực mình, thanh trầm

nhẹ

giọng

nói: “A Bảo quả thực rất tốt…”

Nàng là người thứ nhất cho

hắn

ăn bánh ngọt, là người thứ nhất

nói

chuyện với

hắn, cười với

hắn, quả thức rất tốt!

*****

Bởi vì trò khôi hài

trên

hôn lễ của Tề vương, khiến cho mấy vị hoàng tử bị liên luỵ. Cho nên gần đây nhóm vương tử hành

sự

rất cẩn thận, đồng thời mấy vị triều thần cũng rất ít qua lại với bọn họ ở trong cung. Ngoại trừ lúc ở

trên

triều, còn lại đều tự động ở trong phủ tu thân dưỡng tính.

Tiêu Lệnh Thù cũng là tự động ở nhà, chẳng qua

hắn

căn bản

không

phải là tu thân dưỡng tính, mà là cả ngày dính bên người vợ mình ăn uống tận hưởng, thích ý đến mức

hắn

không

phải là hoàng tử bị phạt mất mặt nhất.

Buổi sáng hôm nay, sau khi ăn xong đồ ăn sáng, A Bảo ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lệnh Thù, cầm lấy

một

quyển << Sơn thuỷ chí >> nhằm gϊếŧ thời gian, nhịn

không

được

nói: “Vương gia, hôm nay thần thϊếp gửi thiệp mời Ngũ công chúa và Bình vương thế tử phi đến đây, mời bọn họ thưởng thức đá bào.”

Điểm này,

không

thể

không

nói

một

chút đến việc lúc trước ở hôn lễ của Tề vương, A Bảo

đã

đáp ứng

sẽ

gửi thiệp mời hai vị tỷ muội tốt đến chơi trong phủ. Ai ngờ mấy vị vương gia lại có trò khôi hài như vậy ở hôn lễ, sau

một

loạt trừng phạt, A Bảo lo lắng Tiêu Lệnh Thù

sẽ

khổ sở này nọ, nên mới đẩy thời gian lui lại. Đều

đã

qua hơn mười ngày, A Bảo cũng có chút ngại mà.

Lúc trước vì để Tiêu Lệnh Thù thoải mái, cực nhọc làm ra nhiều loại đồ ăn mới mẻ như vậy, bên người ai cũng có lộc ăn. Lại nghĩ đến nhóm tỷ muội và khuê mật tốt, lại nghĩ đến chuyện làm nàng đau đầu, vốn dĩ thưởng thức mỹ thực chỉ là cái cớ, dù sao cũng đưa thiệp mời để các nàng tới đây. Ai ngời bà dì cả lại hung hăng đột kích, hơn nữa ngày ngày Tiêu Lệnh Thù giống như quan sát phạm nhân, vậy nên ý tưởng của A Bảo mãi

không

thành.

Cho nên bà dì

đi

khỏi, A Bảo cũng gửi thiệp mời đến Bình vương phủ và phủ Ngũ công chúa.

Tiêu Lệnh Thù nhìn nàng

một

cái, cái liếc mắt này làm sóng lưng A Bảo phát lạnh, như thế nào lại có cảm giác chính mình

không

biết

đã

làm chuyện gì sai khiến

hắn

tức giận vậy?

“không

được ăn nhiều!”

âm

thanh Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng

nói.

“Tuyệt đối

sẽ

không!” Vẻ mặt A Bảo như nguyện thề.

Nàng cũng

không

hề oán hận việc Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng như vậy.

thật

sự

thì

việc tham ăn đồ lạnh khiến bà dì đến lại đau bụng, Giải thần y

đã

dặn dò phải chú ý về sau. A Bảo còn

không

để ý, nhưng Tiêu Lệnh Thù lại rất chú ý, cho nên thường ngày cũng

không

cho phép nàng ăn nhiều. A Bảo từ trạng thái nhà giàu mới nổi trở về trạng thái bình thường, cũng giúp Hoa ma ma và bốn vị Nhạn

nhẹ

nhàng thở ra. Đột nhiên cảm thấy, Vương gia có thể ngăn chặn tiểu thư đột nhiên lên cơn, cũng khá tốt.

Khi Ngũ công chúa và Giang Lăng Vi đáp ứng lời mời mà đến, Tiêu Lệnh Thù

đã

đi

đến thư phòng. A Bảo ở Thuỷ Các bốn phía đều thông gió chiêu đãi các nàng.

Đình Thuỷ Các được xây

trên

hồ Ngọc Trì, lúc này đúng dịp mùa sen nở rộ, lá sen trong ao xanh thẳm, hoa sen nở ra màu trắng ngọc, hết sức đẹp mắt. Ngẫu nhiên dưới mấy lá sen

sẽ

có mấy con cá chép thảnh thơi bơi qua bơi lại, cực kỳ nhàn nhã.

trên

hồ có gió, gió thổi qua mặt hồ xanh lá, lại chạm vào mặt nước, hết sức mát mẻ.

Thuỷ Các cũng được bày trí

một

phen,

không

có bàn ghế cứng nhắc,

trên

mặt đất chỉ có trải chiếu, chân trần

đi

lên, cũng có cảm giác mát lạnh. Bên cạnh có chiếc bàn

nhỏ,

trên

bàn lại đủ loại thức ăn, có trái cây ướp lạnh mùa hè, là khối băng đập

nhỏ

bỏ ở trong mâm đựng trái cây, sau khi trái cây cắt xong bỏ vào đó ướp lạnh. Trừ món đó, còn có các loại kem tươi các vị trong mấy món đồ sứ đắt tiền, cộng thêm món sữa đông hai lớp.

“Tới tới tới, vất vả

một

đường rồi, trước uống nước ô mai giải khác, lại ăn chén sữa đông hai lớp này. A Vi có vị dâu tây, chua chua ngọt miệng, của Lệnh Vân là vị dưa hấu, thích hợp người thích vị thanh ngọt.” A Bảo tiếp đón hai người ngồi xuống.

Giang Lăng Vi cùng Ngũ công chúa nhìn mấy món

trên

bàn, đối với “Sữa đông hai lớ” cũng rất tò mò, sau khi nếm xong, đối với hương vị mềm mại tan trong miệng kia

thật

không

nhịn được mà khen ngợi

một

hồi.

“Sữa đông hai lớp này là làm như thế nào vậy? Ăn ngon đó.” Ngũ công chúa hỏi.

Giang Lăng Vi nhấp khoé môi, liếc nhìn A Bảo, giận cười

nói: “Mọi người đều cho rằng Tấn vương phi xui xẻo bị chịu liên luỵ, cuộc sống về sau cũng biết

sẽ

thê thảm bao nhiêu. Nhưng theo ta thấy, cuộc sống này rất dễ chịu đấy, vẫn còn có tâm mà nghiên cứu làm món ăn kia mà. Điều quá đáng chính là, lâu như vậy mới gọi chúng ta tới đây thưởng thức,



ràng là bỏ quên bọn ta ở sau đầu rồi.”

A Bảo cầu xin khoan dung

nói: “Ta nào dám chứ, còn

không

phải

sự

tình lúc trước xảy ra

không

phải dịp tốt để mời mấy người tới phủ chơi hay sao? Sau đó thân thể lại

không

khoẻ, vì vậy mới đẩy tới bây giờ.”

Vừa nghe nàng

nói

thân thể

không

khoẻ, hai người lập tức quan tâm mà dò hỏi, A Bảo có chút ngượng ngùng mà

nói

do mình ăn lạnh nên phải chịu tội, đổi lại

sự

khinh bỉ của hai người họ, hại bọn họ lắng vớ vẩn,

thì

ra tự làm tự chịu!

Đợi sau khi hai người nhấm nháp đồ ăn mới xong, A Bảo sai nha hoàn hầu hạ đứng bên ngoài Thuỷ Các, lúc này mới

nói

với hai người: “Lần này kêu hai người tới, cũng là vì muốn

nói

cho hai người biết

mộtchuyện.”

“Là chuyện đại tỷ tỷ của ta và muội muội của muội hả?” Ngũ công chúa khẳng định

nói.

Giang Lăng Vi cầm miếng dưa hấu từ từ ăn, ưu nhã tự nhiên, mỗi

một

miếng cứ như đo đạc giống nhau,

không

hề có chút nước sốt nào làm dơ tay hay môi nàng, công phu thế này khiến A Bảo nhìn xem cũng phải bái phục,

không

hổ là Giang tiên nữ mà.

“Nhìn cái gì nữa, mau

nói, chúng ta nghe!” Giang Lăng Vi tức giận liếc mắt nhìn nàng. Thái độ tính tình tự nhiên như vậy cũng chỉ có hai người bọn họ có thể nhìn thấy, ngay cả mẫu thân nàng cũng chưa chắc

đã

thấy qua đâu.

A Bảo và Ngũ công chúa nhìn nhau cười, cũng

không

để ý thái độ tuỳ ý của nàng.

Kế tiếp, A Bảo

nói

chuyện Võ Hạo dưỡng hài tử và ngoại thất thay cho Phò mã của đại công chúa cho hai người nghe, sau khi nghe xong, ai cũng nhăn mày.

“Võ Liệt

thật

là gan chó dũng cảm đấy!” Giang Lăng Vi

nói.

“Võ Hạo cũng

không

kém!” Ngũ công chúa bình đạm

nói.

A Bảo bất đắc dĩ đáp lời: “Hôn lễ của lục muội muội và Võ Hạo định làm sau trung thu. Hôn

sự

này hồi

không

được, sợ sau khi nàng gả qua, bởi vì chuyện này mà đại công chúa

sẽ

giận chó đánh mèo với Lục muội muội.” Dù sao phu thê

một

thể,

nói

không

chừng ở trong lòng đại công chúa, đều đáng chết như nhau.

Sau khi A Bảo đưa phần tư liệu ấy đến trong tay nhị phụ nhân, vẫn

không

thấy phủ Uy Viễn Hầu có động tác gì, A Bảo lập tức biết nhị bá mẫu bọn họ

sẽ

không

vì việc này mà từ hôn, đoán chừng hôn lễ vẫn

sẽ

đúng hạn tổ chức. Chỉ là, bọn họ cũng lo lắng nếu đại công chúa biết Võ Hạo giúp ca ca

hắn

của dưỡng ngoại thất và hài tử, ai biết có thể hay

không

giận chó đánh mèo lên phu thê bọn họ hay

không?

“không

cần phải

nói, đại tỷ tỷ ta tính tình đó là do phụ hoàng sủng mà ra, thuận ta

thì

sống, nghịch ta

thì

chết, giận chó đánh mèo là dĩ nhiên rồi!” Ngũ công chúa

không

hổ là tỷ muội trong nhà,

không

chút do dự mà

nói: “Đến lúc đó khả năng toàn bộ Võ gia phải chịu thừa nhận lửa giận của tỷ ấy, đoán chừng dưới

sự

tức giận đó, ngay cả việc gϊếŧ đại tỷ phu cũng

không

có gì kỳ quái.”

“…”

A Bảo và Giang Lăng Vi liếc mắt nhìn nhau, khoé miệng hai người đồng thời hơi mấp máy.

Ngũ công chúa tiếp tục

nói: “Lần trước nghe

nói

đại tỷ tỷ ít ngày nữa

sẽ

từ trở về từ Tây Bắc, nghe bảo là vì hôn lễ của Võ Hạo, hẳn là

sẽ

về trước trung thu. Võ gia nếu có thể thu xếp xong xuôi trước trung thu, đem cái kia ngoại thất và hài tử xử lý,

không

để cho đại tỷ tỷ biết được, vậy

thì

vạn

sự

thái bình rồi.”

Giang Lăng Vi bĩu môi

nói: “Đại công chúa thành thân hơn mười năm với Võ tướng quân, vẫn luôn

không

có con, đoán chừng Võ tướng quân

sẽ

tiếc hai đứa

nhỏ

kia.” Trong lòng lại cảm thấy thủ đoạn của Võ Liệt rất lợi hại, thế nhưng ở dưới mí mắt của công chúa, lại có thể cùng nữ nhân sinh hạ hai hài tử mà

không

bị phát

hiện.

Ngũ công chúa cười lạnh

nói: “Cho dù hai đứa

nhỏ

là hài tử của Võ tướng quân

thì

thế nào chứ? Chẳng qua cũng chỉ là con vợ lẽ. Nếu bọn họ muốn trong nhà

không

yên,

thì

cứ mạnh dạn mà khiêu chiến với tính tình của đại tỷ tỷ

đi.”

Thảo luận

không

sai biệt lắm, A Bảo mới xoa mũi

nói: “Được rồi, việc này vẫn phải xem thái độ của phủ tướng quân. Tìm mấy người tới, chủ yếu là sợ nếu

sự

tình

thật

sự

xảy ra,

không

thể vãn hồi, đến lúc đó hai người cũng có thể tìm người trong cung hỗ trợ đôi chút. Ta cũng

sẽ

không

để Lục muội muội nhà ta chịu khổ đâu!” Mặc dù là đại công chúa cũng

không

được.

A Bảo dù

không

nói

rõ, nhưng Ngũ công chúa và Giang Lăng Vi đều hiểu. Ngũ công chúa có chút giật mình, Giang Lăng Vi lại mà

một

bộ dạng hiểu

rõ.

không

thể

không

nói,



nương có thể có tinh thần giống như A Bảo, cũng

không

phải là người hiền lành gì.

Hai người ngồi ngốc đến buổi trưa mới rời

đi, A Bảo trực tiếp tiễn bọn họ đến cửa.

Sau khi tiễn hai người

đi, A Bảo trở lại chủ viện, tuy rằng

một

đường

đi

hoàn toàn mát mẻ, chính là vẫn toát

một

tầng mồ hôi, cảm giác y phục

trên

người cũng nặng thêm đôi chút.

Nàng vừa mới trở lại trong phòng

thì

thấy Tiêu Lệnh Thù ngồi ở

trên

giường chờ nàng.

“Vương gia

đã

dùng cơm trưa hay chưa?” A Bảo

một

bên lau mặt,

một

bên hỏi.

Tiêu Lệnh Thù nhìn nàng, đứng dậy

đi

đến trước mặt nàng, sờ sờ mặt nàng,

nói: “Ngày mai chúng ta

đithôn trang trong kinh thành.”

“Hả?” A Bảo có chút giật mình, có chút chần chừ hỏi: “hiện

tại… Thích hợp

không?”

Tiêu Lệnh Thù duỗi tay lấy trâm cài trong tay nàng bỏ xuống dưới

nói, “Thái tử ca ca đưa thôn trang cho ta, có

một

cái

không

xa kinh thành là bao, chỉ cần ngồi xe

một

canh giờ. Nơi đó mát mẻ.”

hắn

nói

luôn cực kỳ ngắn gọn,

không

có lời gì hoa lệ, nhưng nghe ở trong tai nàng, giống như mưa rào. A Bảo vui vẻ đến mực trực tiếp nhảy lên người ôm

hắn, được

hắn

thuận thế ôm lấy, thiếu chút nữa là chọc mù mấy đôi mắt của nha hoàn hầu hạ.

(*) Giường mỹ nhân

Độc Thê Không Dễ Làm - Chương 51