- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Thê Không Dễ Làm
- Chương 49
Độc Thê Không Dễ Làm
Chương 49
Editor: Nyanko
hiện
trường hôn lễ Tề vương, trừ bỏ Tấn vương,
thì
chiến tích các hoàng tử khác đều bị thương
thật
quá mức chịu đựng, loại chuyện này tất nhiên là
không
giấu được, rất nhanh được truyền vào cung. Theo cung nhân hầu hạ ở điện Thái Hoà truyền ra, hoàng thượng tức giận tới mức ném vất nghiên mực mà ông
yêu
thích nhất.
Hoàng đế tức giận, tất nhiên hậu cung cũng
không
yên ổn, mà trong kinh thành – các quan viên
đi
ăn hỉ yến ngày ấy, chỉ
một
đêm tất cả đều bất an.
thật
là,
một
đám người xuất thân cao quý, phong độ ngút trời, là tấm gương tốt trong mắt người ngoài, vậy mà ở trước mặt bọn họ đánh nhau như lưu manh ngoài đường. Đánh mấy hoàng tử khác bị thương ngất xỉu,
thật
sự
là khiến người ta khó có thể thừa nhận mà. Cũng sợ vị thiên tử
đang
giận dữ ở trong cung,
sẽ
tìm ngươi gây rắc rối. Vì vậy những người đó sau khi trở về, rất thức thời mà
không
tiết lộ chuyện này, coi như theo ý của Thái tử phi, muội phu và cữu ca giao lưu tình cảm – tuy rằng cách
nóinày có
không
đúng
đi
nữa.
Chuyện hôn lễ Tề vương hỗn loạn, trừ bỏ tầng lớp thượng lưu,
thì
các bá tánh trong kinh hoàn toàn
không
biết gì cả, nên làm gì
thì
cứ làm cái đó.
Loại chuyện này xảy ra, các hoàng tử đều biết phụ thân của bọn họ
sẽ
cực kỳ tức giận, cho nên da đầu căng thẳng, trời chưa sáng liền bò dậy
đi
thỉnh an. Ngay cả người bị thương ở chân là Hiền vương cũng sai người nâng
hắn
vào cung, cũng
không
dám nhân lúc hành động
không
tiện mà giả chết
không
đi.
Sáng sớm A Bảo cũng thức dậy sớm, hầu hạ Tiêu Lệnh Thù rửa mặt thay quần áo, bọn nha hoàn hầu hạ cũng xử lý tốt mọi chuyện, nhanh chóng sai người đem đồ ăn
đã
chuẩn bị tốt trình lên. Tuy rằng dậy quá sớn ngủ
không
đủ, cũng
không
có thú ăn uống, nhưng vẫn ép chính mình ăn. Nàng
không
những ép mình ăn, còn ép Tiêu Lệnh Thù phải ăn
thật
nhiều.
Đương nhiên, A Bảo cảm thấy bản thân mình là
cô
nương ngoan ngoãn hiền lương,
sẽ
như thế nào lại cường thế ép người vậy chứ, lúc này nàng mười phần ôn nhu
nhẹ
nhàng
nói
với nam nhân thoạt nhìn
không
có hứng thú ăn uống: “Vương gia, hôn lễ ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, phụ hoàng chắc chắn
sẽ
tức giận.
một
lát nữa chàng cũng phải
đi
thỉnh tội với phụ hoàng,
không
biết
sẽ
qua bao lâu,
hiện
tại ăn nhiều
một
chút cũng đỡ, đến lúc đó đỡ phải đói chết.”
trên
bàn bày các loại đồ ăn, A Bảo đích thân đón lấy
một
bát cháo đậu bỏ mật ong từ tay nha hoàn, bỏ xuống trước mặt
hắn, lại gắp thêm cái bánh bao ngọt bỏ vào trong chén sứ Thanh Hoa của
hắn. Tuy rằng Tiêu Lệnh Thù thích ăn ngọt, nhưng
hắn
không
thích kiểu quá ngọt, khẩu vị thiên về vị ngọt
nhẹ. Cho nên điểm tâm vị ngọt trong chén cháo đường
không
cao, A Bảo cũng đồng ý, ăn nhiều đường nhỡ may chưa đến bốn mươi bị bệnh tiểu đường
thì
phải làm sao bây giờ?
Tiêu Lệnh Thù nhìn A Bảo, A Bảo nỗ lực mỉm cười. Nàng
đã
luyện tập rất lâu để có gương mặt đoan trang lại
không
hề mất
đi
nụ cười
nhẹ
nhàng đúng chất hiền thê này. Tự nhận là rất thành công, nhưng đột nhiên Tiêu Lệnh Thù lại duỗi tay véo gương mặt nàng, khiến tươi cười đình trệ
trên
gương mặt.
Các nha hoàn bà tử có mặt ở đây đầu óc trống rỗng khi nhìn thấy hành động của Vương gia nhà bọn họ, sau đó nghĩ: Ai nha, có phải hay
không
ngủ ít giờ, nên xuất
hiện
ảo giác rồi! Vương gia vô tình tàn nhẫn nhà bọn họ mới
không
làm ra cái loại hành động ấu trĩ thế này này đâu!
“Đừng cười, xấu!” Tiêu Lệnh Thù lạnh lùng
nói.
A Bảo bị cái chữ “Xấu” kia đả kích
không
thôi, cúi đầu yên lặng ăn bánh bao chiên. Khắc chế ý niệm muốn uống sữa đầu nành, miễn cho ở trong cung ngốc quá lâu
sẽ
liên tiếp
đi
ngoài thay quần áo, thế
thì
thật
là quá mất mặt rồi.
Tiêu Lệnh Thù thấy nàng cúi đầu,
đang
nhìn đôi đũa trong tay nàng. Sức lực
hắn
lại mạnh, cho dù dùng đôi đũa gõ người khác cũng
sẽ
rất đau. Nếu ngồi bên cạnh là mấy huynh đệ làm khắn khó chịu, sớm
đãlấy
một
chiếc đũa gõ lên đầu rồi, sau đó lại lạnh lùng bình tĩnh sai người đổi
một
đôi đũa khác. Chỉ là… Người ngồi trước mắt quá yếu đuổi, gõ
sẽ
bị thương mất. (Mấy vị huynh đệ: TvT Chẳng lẽ gõ chúng ta
sẽ
không
có chuyện hả?)
Có A Bảo
nhẹ
nhàng
nhỏ
giọng khuyên ăn sáng, bữa sáng này Tiêu Lệnh Thù ăn rất nhiều. Hứa ma ma ở bên cạnh thấy vậy, trong lòng có chút vui vẻ. Ở trong lòng bà, có thể ăn chính là phúc, có thể ăn
thìsẽ
khoẻ mạnh! Bà
không
dám tranh cãi với các chủ tử chuyện ăn nhiều ăn ít, nhưng trong lòng vẫn yên lặng mà hy vọng Tấn vương ăn nhiều
một
chút, sống tốt đến bảy tám chục tuổi.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người lại sửa sang đôi chút, lập tức dắt tay tiến cung.
Hôm nay là ngày tân hôn của phu thê Tề vương, hai người họ muốn vào cung tạ ơn, thuận tiện bái kiến cha mẹ chồng, gặp mặt tỷ muội chị em dâu. A Bảo là tẩu tử, tất nhiên cũng phải tiến cung gặp nàng dâu mới. Hơn nữa hôm nay có nhiều điểm
không
giống thường lệ, bởi vì hôn lễ hỗn loạn ngày hôm qua, mọi người đều cảm thấy nên tiến cung sớm
một
chút. Lại căng da đầu,
không
có việc gì
thì
đừng trêu chọc người khác.
Dĩ nhiên có
không
ít người có chung ý tưởng giống A Bảo, ít nhất lúc A Bảo tiến cung, khi xuống xe ngựa
thì
thấy phía trước cũng có vài xe ngựa dừng lại. Thái tử phi, Hiền vương phi, Tần vương phi và Chu vương phi cũng
đã
tới, mấy người ngươi nhìn ta ta nhìn người, rất nhanh liền hiểu
rõ
ý đối phương.
Nhóm hoàng gia tức phụ cùng các vị trượng phu, ngồi trong kiệu tiến cung mà tới. Mà các hoàng tử đem theo bộ dạng thê thảm
đi
thỉnh tội với Chính Đức đế. Chỉ có Tiêu Lệnh Thù nhìn
không
ra vui mừng hay tức giận, chậm rì rì mà đến sau cùng.
Chính Đức đế
không
để ý đến mấy tên nhi tử tới thỉnh tội, cứ như thường lệ lâm triều. Sau khi triệu kiến triều thần, lại bảo mấy nhi tử đứng ngoài điện Thái Hoà. Mấy triều thần cũng biết tâm tình Chính Đức đế khó chịu, hôm nay lâm triều cũng chưa từng vui vẻ.
không
ai lấy ba chuyện lông gà vỏ tỏi dâng lên chọc Chính Đức đế tức giận làm gì. Ngay khi thái giám hô “Có việc chuẩn tấu,
không
việc bãi triều”,
thìmọi người quyết đoán lui xuống.
Thời điểm bãi triều, tất nhiên thấy mấy vị hoàng tử với thương thế khác nhau. Ban ngày mà nhìn mấy người đầu sưng thành heo hay mặt gấu trúc, tâm tình càng phức tạp. Dĩ nhiên, trong này có hai người bình thường nhất, là Thái tử và Tấn vương. Ngay từ đầu Thái tử cứ như vậy mà hôn mê, trừ bỏ vết bầm tím
trên
trán, cũng
không
có vết thương nào khác, mà vết bầm tím này dùng phấn che dấu
một
chút, nhìn từ xa cũng
không
rõ
ràng lắm. Mà Tấn vương – ai có thể chỉnh được cái tên với sức chiến đấu mạnh mẽ, con người hung tàn như vậy chứ? Ai có thể đả thương
hắn
được đây?
Vón dĩ Thái tử cũng
không
cần đứng ngoài điện với bọn đệ đệ cho người ta chế giễu. Chẳng qua
hắnvẫn tỏ vẻ người làm huynh trưởng, phải cùng bọn đệ đệ có nạn cùng chịu, đồng cam cộng khổ, biểu
hiện
phẩm chất
yêu
thương huynh đệ, thuận tiện ở trước mặt mọi người thu được hảo cảm. Mặc dù biết Thái tử bày bộ dạng huynh trưởng tốt này là để thu hảo cảm của người ngoài, nhưng người ta vẫn tán thưởng. Trong lòng mấy vị hoàng tử ở bên cạnh nhìn
hắn
được lòng các vị triều thần
thì
có đủ loại cảm giác khinh bỉ ghen ghét, càng cảm thấy Thái tử chính là người
âm
hiểm, biết nhìn sắc mặt. Đồng thời cũng lấy được hảo cảm từ Chính Đức đế --
không
có phụ thân nào
không
hy vọng nhi tử của mình
không
yêu
quý lẫn nhau.
Chính Đức đế ước chừng mấy đứa con trai đứng
một
canh giờ, nhìn thời điểm Tề vương
sẽ
đem nàng dâu đến đây bái kiến, liền sai người gọi bọn họ vào.
Thái tử
đi
đầu, sau đó dẫn đầu quỳ xuống thỉnh tội.
Chính Đức đế lạnh lùng nhìn bọn họ.
Rất nhanh nghe thông tri phu thê Tề vương và phu thê Kim Cảnh Giác cũng đến đây thỉnh tội.
Chính Đức đế cho bọn họ tiến vào, liếc mắt
một
cái là thấy hai gương mặt như đầu heo,
không
nhìn
rõdung mạo, chỉ có thể từ quần áo, khí chất mà nhận ra ai là nhi tử của mình, ai là cháu trai của nhà vợ.
Kim Cảnh Giác vừa tới lập tức chạy nhanh đến trước ngự án, đôi tay tóm lấy ngự án, vẻ mặt tức giận
nói: “Dượng, muội phu xấu xa đánh ta!”
Thiếu chút nữa Tề vương tức
không
nói
thành lời.
Cái gì gọi là ác nhân cáo trạng trước hả, chính là cái này đó!
Mấy hoàng tử khác cũng biết phẩm hạnh của Kim Cảnh Giác, tên này là đứa con nít lớn tuổi, cũng
không
thèm chấp nhặt với
hắn
làm gì. Hơn nữa, phụ hoàng của bọn họ đối với tên này so với nhi tử của mình còn tốt hơn. Vậy nên
không
cần đánh cuộc so sánh địa vị của mình và Kim Cảnh Giác trong lòng phụ hoàng làm gì, bởi vì thât
sự
là cứ như đánh bài đặt tiền cược vậy.
Chính Đức đế đối với Kim Cảnh Giác lộ ra nét cười đầu tiên trong ngày, chỉ
nói
một
tiếng: “Ngoan, trước
đi
tới chỗ Ngũ nhi, dượng
sẽ
vì cháu mà làm chủ.” Sau đó dụ dỗ Kim Cảnh Giác
đi
xuống, rất nhanh bị Ngũ công chúa lôi kéo, cùng nhau quỳ xuống.
Trong điện có rất nhiều người quỳ xuống, cũng là lần đầu tiên cung nữ thái giám hầu hạ trong điên thấy thế trận như vậy, hô hấp càng
nhẹ
nhàng.
Mọi người yên lặng quỳ,
không
ai dám hé răng, chỉ có Kim Cảnh Giác thẳng lung, cặp mắt so với ngọc đen còn đen hơn, đôi mắt xoay tròn nhìn xung quanh điện, so sánh với những người khác
đang
cung kính quỳ,
thì
điều này
thật
là bất kính với hoàng đế. Chẳng qua Chính Đức đế vẫn
không
tức giận, nhìn
hắn
một
cái, lại nhìn con dâu mới cùng với mấy người khác
đang
quỳ, lập tức bảo các nàng đứng dậy.
Trương Kiệt bưng trà lên, đối với người vừa nhậm chức Tề vương phi, cười
nói: “Tề vương phi, mời.”
Kim Cảnh Hi dĩ nhiên biết vị dượng là hoàng đế này đối với mình rất từ ái, vội vàng
nói
cảm tạ, cung kính dâng trà lên Chính Đức đế. Chính Đức đế uống trà do tức phụ dâng lên, lại ban thưởng cho đôi phu thê mới cưới – ban thưởng của nhi tử cũng đưa cho con dâu, thuận tiện cười tủm tỉm mà
nói
với con dâu, lục nhi tử của mình là người
không
tốt, nếu dám ức hϊếp nàng, cứ tiến cung tìm ông, ông
sẽ
vì nàng làm chủ.
Kim Cảnh Hi biết đây là phương thức thay đổi cách bồi thường của Chính Đức đế với hôn lễ và đêm tân hôn bị huỷ hoại ngày hôm qua. Hôm qua Tề vương bị thương thành như vậy, cơ bản là
không
có khả năng động phòng. Ma ma trong cung tới kiểm tra nguyên khăn
đã
được Hoàng hậu ám chỉ, dĩ nhiên cũng
không
có làm khó nàng. Chỉ là nàng vẫn cảm thấy khó chịu đựng được, đặc biệt người huỷ hoại hôn lễ nàng là huynh trưởng và trượng phu của mình, cho dù là nữ nhân nào cũng
sẽ
buồn phiền.
Sau đó, ngày đầu tiên Kim Cảnh Hi trở thành Tiêu gia tức phụ, được trải nghiệm cảm giác cha chồng hoàng đế
không
đàng hoàng
sẽ
trừng phạt nhi tử mình thế nào. Hoàng đế cha chồng làm trò trước mặt mọi người,
không
cho lục nhi tử của mình mặt mũi mà
nói, về sau Tề vương phủ
sẽ
do Tề vương phi quản, tài sản của Tề vương cũng do nàng quản, Tề vương
không
được trữ tiền riêng, muốn có tiền phải tìm Vương phi, nếu khó chịu
thì
một
xu cũng
không
cần đưa
hắn…
Mọi người: =口=!Vì sao đột nhiên rất đồng tình với Lục hoàng đệ (hoàng huynh) thế này? Quả nhiên
không
cần vô duyên vô cớ
đi
khiêu chiến với quyền uy của phụ hoàng bọn họ mà....
editor: Nyanko
Tề vương xấu hổ và giận dữ muốn chết, hận
không
thể đào cái hố chôn mình ngay bây giờ. Đáng tiếc cái gương mặt xanh xanh tím tím như đầu heo kia căn bản là
không
thấy
rõ
sắc mặt, cho nên mọi người cũng nhìn
không
ra
hắn
đang
xấu hổ đến mức muốn che mặt mà khóc ròng.
Kim Cảnh Hi được hoàng đế cấp miệng vàng lời ngọc, lại được ban thưởng phong phú, cùng mấy vị tẩu tử rời
đi.
“Phụ hoàng...”
Bọn họ vừa
đi, tên gấu con là Tề vương cuối cùng cũng nhịn
không
được, lập tức nhảy dựng lên khiếu nại mình oan uổng, ai ngờ
một
quyển tấu chương ném về phía
hắn, ném
hắn
ngốc luôn tại chỗ.
trên
thực tế, mấy vị hoàng tử ở đây đều bị hành vi của vị phụ thân càng già càng thích phạt nhi tử của mình làm cho ngốc luôn rồi.
“Vớ vẩn! Con chê gương mặt quá đẹp này nhờ mẫu hậu cho con nên muốn vất
đi
luôn phải
không? Như thế nào trẫm
sẽ
có loại nhi tử lưu manh như con hả, thế nhưng lại ngay tại hôn lễ của mình đánh nhau với cữu huynh. Cho dù uống say cũng
không
phải là lý do, đừng nghĩ giảo biện làm gì, nếu con chê gương mặt này
không
tốt, muốn thay đổi, trẫm lập tức sai người chém mấy nhát...”
“...”
Tề vương oan uổng muốn chết, sau
một
hồi bị lời la mắng mang tính bạo lực như vậy, con gấu con này cũng nổi giận, trực tiếp quá: “Nhi tử uống say, cơ bản
không
rõ
chính mình
đang
làm gì, hơn nữa Kim Cảnh Giác so với nhi tử còn lớn tuổi hơn đấy,
không
phải là
hắn
nên nhường nhi tử sao...”
“Con còn dám
nói
lý, cùng hài tử so đo, cũng
không
sợ mất mặt hả!”
Tề vương
không
còn lời nào để
nói, nhất thời kích động, quên mất cái vị kia là người mấy năm nay chỉ lớn chiều dài nhưng chỉ số thông minh lại chậm phát triển.
Sau khi Tề vương im ắng
thì
lửa giận của Chính Đức đế bắt đầu chuyển hướng qua mấy người con trai khác, mắng người này lại tới người khác. Thái tử bị mắng
nhẹ
nhất, ai bảo
hắn
may mắn ngất xỉu
mộthồi lâu chứ, mà những vị hoàng tử khác
không
bị ngất
đi
vậy mà
không
biết
đi
ngăn cản huynh đệ đánh nhau, ý đồ đáng giận, mắng đến mức các vị hoàng tử ủ rũ cúi đầu cụp đuôi.
Chỉ có
một
người mặt
không
có biểu tình gì, ở
một
đám người hoàng tử tinh thần bị mắng như gà được thuần hoá, người này
thật
như hạc trong bầy gà, khiến người ta
không
thể
không
chú ý. Chú ý đến điểm này, Chính Đức đế biểu tình cũng cứng đờ, mở miệng mắng to: “Lão Ngũ, con cũng vậy, đừng tưởng lúc ấy trẫm
không
biết con chỉ đứng
một
bên xem huynh đệ tương tàn,
không
có quan tâm hiếu thuận..”
“Vốn dĩ là thiếu đánh!” Tiêu Lệnh Thù cực kỳ nghiêm túc mà
nói.
Thanh
âm
Chính Đức đế đột nhiên im bặt, Tề vương vẻ mặt bi thương mà nhìn Tiêu Lệnh Thù, thương tâm nghĩ ngợi:
thì
ra ở trong mắt huynh trưởng,
hắn
là cái tên thiếu bị đánh đòn sao? Quá cmn thương tâm rồi,
thật
muốn diệt cái người
không
có nhân tính này mà!
“một
chút vết thương
nhỏ,
không
chết được!” Tiêu Lệnh Thù tiếp tục bổ sung, lại
không
biết cái đám huynh đệ kia
đang
muốn bóp chết
hắn.
Tuy rằng
không
chết được, nhưng mặt mũi bọn họ đều bị ném ra ngoài hết rồi, vẫn luôn khổ tâm tạo hình tượng hoàn hảo
không
tỳ về, giờ
thì
hỏng hết rồi.
Chính Đức đế run rẩy chỉ vào
hắn, khoé miệng mấp máy, run run
không
nói
nên lời. Đột nhiên phát
hiện, con trai thứ năm mà mình vẫn luôn
không
xem trọng,
không
biết đầu óc như thế nào lại lớn lên được. Dường như càng trưởng thành, càng khiến cho ông tức giận.
hắn
còn dùng cái loại
âm
thanh trúc trắc lạnh lùng đó
nói
đến mức tức chết người mà. Cái gì mà vết thương
không
khiến người chết
thìkhông
phải là vết thương chứ,
không
cần kinh ngạc vì chuyện
nhỏ
như vậy.
Cái loại biểu tình “Người
thật
không
bình tĩnh” khiến đôi tay Chính Đức đế gắt gao nắm lấy bàn, mới có thể khắc chế cái loại xúc động này!
“...”
Các hoàng tử dùng ánh mắt như gặp phải dũng sĩ mà nhìn Tấn vương, đột nhiên phát
hiện, người Ngũ đệ (Ngũ ca) có tư tưởng
thật
kỳ quái mà. Chỉ có Thái tử điện hạ lo lắng sốt ruột, thởi dài phát
hiện, công sức mấy năm nay của mình hoá ra vô dụng rồi. Giấu phía sau biểu tình tàn nhẫn vô tình là tư tưởng sai lầm, thậm chí phương hướng phát triển càng sai, lúc trước
thật
không
nên đưa Tiêu Lệnh Thù
đi
nơi đó tiếp nhận cái loại huấn luyện tàn khốc đó mà.
*****
Mặc kệ các hoàng tử ở bên này như thế nào, nữ quyến phía bên kia lại là
một
cảnh tượng khác.
Sáng sớm, nhóm hoàng tử phi
đã
tiến cung thỉnh an, tuy là vì tình thế bức bách, nhưng cũng sớm hơn so với bình thường rất nhiều. Vì vậy, nhóm hoàng tử phi được thỉnh tới thiên điện Phượng Trường cung nghỉ tạm chờ đợi.
Rất nhanh, nhóm cung phi và công chúa cũng lần lượt tới thỉnh an. Trừ bỏ Quý phi, bốn phi cùng với các công chúa,
thì
sau khi thỉnh an xong mấy phi tần
sẽ
hồi cung. Hoàng hậu sai người tới thiên điện gọi nhóm con dâu
đang
nghỉ tạm vào chính điện.
Sau khi mấy người con dâu thỉnh an xong, Hoàng hậu ban ngồi,
không
hề nhắc tới hôn lễ ngày hôm qua của nhi tử
nhỏ. Bà quan tâm mà hỏi sinh hoạt của mấy nàng dâu, tình huống thân thể của mấy nhi tử. Sau đó lại quan tâm bụng Hiền phi, bảo nàng
không
cần quá mệt mỏi, lấy hài tử làm trung tâm.
Thích Quý phi
trên
mặt treo nụ cười, trong lòng lại nặng trĩu, còn có vài phần tức giận. Tất nhiên là tức giận với Tề vương, cũng hận luôn Hoàng hậu. Nếu
không
phải Tề vương đánh nhau với Kim Cảnh Giác, nhi tử của bà
sẽ
bị thương ở chân hả? Cũng
không
biết có nghiêm trọng
không
nữa.
Mặt khác trong bốn vị phi, hai vị có nhi tử là Thục Phi (mẫu phi của Tần vương) và Đức Phi (mẫu phi của Chu vương) cũng lặng lẽ xoắn khăn tay, lo lắng
không
biết nhi tử bị thương ở chỗ nào. Ngày hôm qua khi nghe được chuyện xảy ra
trên
hôn lễ
thì
đã
muộn, lại
không
có biện pháp nhờ người xuất cung tìm hiểu. Nghẹn
một
buổi tối, ngủ
không
ngon giấc,
hiện
tại ở chỗ Hoàng hậu, cũng
không
tiện dò hỏi,
thật
là gấp chết người mà.
Cuối cùng, thất công chúa tính tình nóng nảy, dũng cảm đứng ra hỏi, thay mặt cho nhóm mẫu thân
đang
lo lắng cho nhi tử của mình, “Mẫu hậu, tối qua xảy ra chuyện như vậy, cũng
không
biết thương thế của các vị hoàng huynh như thế nào, trong lòng nhi thần
thật
sự
lo lắng,
không
bằng người hỏi mấy vị hoàng tẩu
một
chút xem.”
Thích Quý phi cùng với Thục phi và Đức phi gật đầu mạnh trong lòng.
Hoàng hậu làm sao
không
biết ý của nàng chứ, nhớ tới nghe được trình báo vào ngày hôm nay, nhi tử
nhỏ
của bà cũng bị đánh trọng thương đấy. Ngay cả động phòng cũng
không
được, trong lòng vừa tức lại vừa đau lòng. Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, so với mọi người ngồi ở đây
thì
Hoàng hậu càng ở thế khó.
“Tức phụ lão đại, bổn cung cũng tò mò với việc này đây,
nói
cho bổn cung biết thương thế của bọn họ, thế nhưng có nghiêm trọng
không
vậy?”
Thái tử phi đứng dậy hành lễ, lấy lời của các vị thái y chẩn trị cho các vị hoàng tử
nói
ra.
thật
ra đều là chút thương thế da thịt,
không
nghiêm trọng lắm, chính là thoạt nhìn có điểm dữ tợn, đoán chừng nghiêm trọng nhất chính là Hiền vương hoạt động
không
tiện.
Đúng lúc Hoàng hậu
nói: “Đáng thương, huynh đệ mấy người bọn họ luôn đối xử tốt với nhau. Lão lục như thế nào lại đánh nhau với Cảnh Giác vậy? Cảnh Giác tính tình như hài tử, lần trước còn
nói
với bổn cung là
hắn
luyến tiếc để muội muội xuất giá nữa đấy. Cho rằng nếu muội muội gả chồng
thì
sẽ
khôngphải người nhà
hắn
nữa, nên mới biểu
hiện
chút tính tình
đi.”
Lời này của Hoàng hậu và lời
nói
dối trắng trợn ngày hôm qua của Thái tử phi
thật
có hiệu quả vi diệu như nhau. Mấy người ở đây dù tức giận với hai người đứng đầu gặp phải rắc rối này, cũng chỉ có thể cười phụ hoạ. Trong lòng lại lén lút ra vẻ, dù sao đều đầu quả tim của Hoàng hậu, việc này nếu đánh càng lớn càng tốt, cứ đánh
đi, bọn họ
không
ngại, chỉ cần
không
liên luỵ đến các nàng là được.
đang
nói, cung nữ tiến vào bẩm báo Tề vương phi cùng với Ngũ công chúa và Kim phò mã đến đây thỉnh an Hoàng hậu.
không
nghe danh tính Tề vương, mọi người lại sửng sốt, đồng thời nhìn về phía Hoàng hậu,
không
khỏi nổi lên chút đồng tình với vị Tề vương phi mới nhậm chức này. Hôn lễ hỗn loạn,
không
có đêm động phòng hoa chúc,
không
có hôn phu cùng bồi đến thỉnh an, điều này thất là ba kích đả thương mà!
Rất nhanh ba người cùng nhau tiến vào. Kim Cảnh Hi
đã
búi tóc kiểu phụ nhân,
trên
người khoác thân vương phi phục sức, gương mặt non nớt được phủ
một
lớp phấn trông già dặn hẳn ra. Ngũ công chúa cũng trang điểm trầm, mà Kim phò mã xưa nay đẹp đến khó tìm
thì
lại đem cái đầu heo tiến vào, hoàn toàn
không
có kiểu cảnh đẹp ý vui như trước đây. Điều này lần nữa làm nữ quyến ngồi đây ý thức được buổi lễ ngày hôm qua đánh có bao nhiêu hung tàn.
“cô
mẫu ~~” Kim Cảnh Giác ngây thơ vui sướиɠ mà gọi Hoàng hậu, chỉ vào mặt mình
nói: “Muội phu xấu đánh cháu!”
Hoàng hậu đau lòng, bởi vì Kim Cảnh Giác thay Hoàng đế mà trúng độc, khiến cho chỉ số thông minh của
hắn
mãi vĩnh viễn dừng lại lúc năm tuổi. Đối với vị cháu trai này Hoàng hậu luôn đau lòng
hắn, địa vị trong lòng cũng
không
hề kém cạnh hai vị nhi tử. Lúc này nghe giọng điệu đau buồn của
hắn, tất nhiên là đau lòng vô cùng, bà phải dỗ dành
một
phen.
Chờ sau khi Ngũ công chúa kéo Kim Cảnh Giác đến
một
bên dùng trà bánh,
thì
nàng dâu mới ngày hôm nay là Tề vương phi bắt đầu kính trà mấy chị em dâu, mọi người nhiệt tình đưa lễ gặp mặt, sau đó được Hoàng hậu ban ngồi, cùng nhau
nói
chuyện.
Chồng của mấy vị hoàng tử phi còn bị phạt quỳ ở điện Thái Hoà, vậy nên cũng
không
có người nào rời
đi. Ai cũng lưu lại Phượng Tường cung bồi Hoàng hậu
nói
chuyện, gian nan đợi chờ thời gian trôi qua.
Đoán chừng lúc này Chính Đức đế là tức giận đến điên rồi, trực tiếp lưu mấy nhi tử ở điện Thái Hoà mà mắng cả buổi sáng, mỗi người đều bị hung hăng phạt
một
lần, đặc biệt là dũng sĩ trong mắt đám huynh đệ, tên biếи ŧɦái Tiêu Lệnh Thù, bị mắng thảm nhất. Chỉ kém điều Chính Đức đế chỉ vào mũi
hắn
mà mắng bụng dạ khó lường,
không
biết quan tâm mọi người.
Bất tri bất giác thời gian cứ như vậy trôi qua, rất nhanh liền tới giữa trưa, mọi người đều cảm giác vừa mệt mỏi vừa đói. Cuối cùng cũng có cung nhân lại đây báo cho bọn họ biết Chính Đức đế mắng từ sáng đến giờ cũng
đã
buông tha cho mấy đứa con trai, bảo họ đến thỉnh an Hoàng hậu.
Bởi vì trò khôi hài ngày hôm qua
trên
hôn lễ, hoàng tử nào cũng bị thương, cho nên sau khi hoàng đế mắng xong, cũng đá bọn họ đến chỗ vợ mình thỉnh tội, thuận tiện bọn họ cũng đón vợ về nhà.
Mấy nữ quyến ở trong Phượng Tường cung mà chờ đợi, ai cũng nhìn về cửa điện, sau đó cuối cùng cũng nhìn thấy mấy vị hoàng tử thương tật tiến vào. Hiền vương đáng thương vẫn ngồi kiệu tới đây, sau khi tới Phượng Tường cung mới ngồi xe lăn, được thái giam nâng vào trong điện.
Mấy nữ nhân xem
một
lần,
âm
thầm líu lưỡi,
thật
là đáng thương mà. Mấy vết thương da thịt này nhìn đặc biệt doạ người, nhan sắc đều bị huỷ hoại, quả thực là
không
có mặt ũi nào gặp người mà.
Vốn dĩ Hoàng hậu còn tức giận với nhi tử
nhỏ, ngay khi thấy cái đầu heo
không
phân cao thấp với Kim Cảnh Giác
thì
lập tức mềm lòng. Chẳng qua vẫn là mắng
nhẹ
vài câu, lại dặn dò nhi tử
nhỏ
và con dâu
một
hồi, sau đó bảo mọi người ra về.
không
chỉ mấy nữ quyến chờ vừa đói vừa mệt, mấy vị hoàng tử
không
có nghỉ ngơi ngơi tốt cũng mệt lại đói
không
kém gì. Đoán chừng người
không
có đói bụng cũng chỉ có A Bảo và Tiêu Lệnh Thù. Nhìn huynh đệ với vẻ mặt khác nhau, Tiêu Lệnh Thù chuyển tầm mắt lên người A Bảo, nhờ sáng nay nàng ép
hắn
ăn nhiều đấy.
A Bảo
đi
đến bên cạnh Tiêu Lệnh Thù, cười
nói: “Vương gia muốn hồi phủ cùng thần thϊếp, hay là có chuyện khác muốn làm?”
“Về phủ!”
A Bảo lại cười,
nhẹ
nhàng
đi
phía sau
hắn, cách nhau
một
bước.
Đoạn đối thoại ngắn ngủi của hai người, hơn nữa A Bảo dịu dàng lại trở thành
một
cảm giác khó
nóithành lời,
thật
khiến người ta
không
bỏ qua được – hoặc
nói
là, lấy Thái tử đứng đầu các vị hoàng tử, hôm nay đột nhiên ý thức được huynh đệ của bọn là người có tư tưởng biếи ŧɦái,
thật
không
biết vì sao,
không
thể hiểu được mà bắt đầu chú ý đến
hắn.
Tiêu Lệnh Thù
không
phải là người chết, dĩ nhiên rất nhanh phát
hiện
ánh mắt của bọn họ, quay đầu nhìn lại.
Mấy người thấy
hắn
đột nhiên dừng bước, cũng dừng bước theo, nhìn
hắn.
Tiêu Lệnh Thù nhìn thoáng qua, cuối cùng tầm mắt dừng
trên
mặt Hiền vương. Hiền vương bị
hắn
nhìn đến mức trong lòng nhảy dựng lên, lại nghe
hắn
nói: “Trà Trà!”
“...”
Khoé miệng A Bảo mấp máy nhìn mặt Hiền vương, cũng
không
biết có phải vì bầu
không
khí quỷ dị lúc ấy làm não nàng bị nghẽn hay
không, thế nhưng lại trả lời: “Vương gia, Hai con mắt của Trà Trà đều đen,
không
phải chỉ đen
một
con!”
Tiêu Lệnh Thù lại nhìn nhị hoàng huynh của
hắn, gật đầu
nói: “À, lục đệ nên đánh đen con còn lại
thìtốt.”
“...”
Mọi người máy móc mà nhìn đến Hiền vương đen
một
con mắt. Vì tỏ vẻ chính mình bị thương
khôngnhẹ, nên
anh
minh hiền hậu Hiền vương điện hạ sau khi trở về từ tối hôm qua, vẫn chưa đắp thuốc lên mắt. Cứ như vậy sáng nay đem theo đôi mắt đen bầm tím tiến cung, chiếm được rất nhiều phần đồng tình.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, trong lòng Hiền vương và Tề vương đều có loại xúc động mạnh mẽ muốn bóp chết Tiêu Lệnh Thù.
Lời tác giả: Vị cha xấu xa cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Tấn vương vị nhi tử này, cũng khiến người ta chú ý tới là cái người vẫn luôn bỏ ngoài tai thanh danh
không
tốt,
đã
trưởng thanh, là người hung tàn biếи ŧɦái ~~
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Thê Không Dễ Làm
- Chương 49