Chương 47

Editor: Nyanko

Xe ngựa phủ Tấn vương dừng lại trước cửa cung, sau khi xuống xe liền thấy

một

chiếc xe ngựa ở phía sau từ từ chạy tới, đợi đến gần mới biết đó là xe ngựa phủ Hiền vương.

Rất nhanh chóng Hiền vương phi được hai thị nữ cẩn thận đỡ xuống xe ngựa.

Hiền vương phi liếc mắt

một

cái

thì

thấy A Bảo,

trên

mặt xuất

hiện

ý cười, mặt mày lại thêm mấy phần phong hoa tuyệt đại,

nhẹ

nhàng

nói: “thật

tình cờ,

không

ngờ ở đây lại gặp được ngũ đệ muội. Hôm nay muội đến để thỉnh an mẫu hậu sao?”

A Bảo hành lễ, cười

nói: “Đúng vậy, quả

thật

rất tình cờ, ở đây lại gặp được nhị tẩu.” Len lén quan sát sắc mặt của nàng ấy, tuy rằng có chút gầy, nhưng khí sắc lại

không

tồi, có thể thấy gần đây được dưỡng rất tốt.

“Là hai chị em dâu chúng ta có duyên mới đúng.” Hiền phi

nói.

Thái độ của Hiền vương phi rất hiền lành, A Bảo có thể cảm giác được nàng ấy thân thiện hơn,

khônggiống như trước cảm thấy khó gần, vì sao vậy nhỉ?

thật

ra cũng rất dễ suy đoán, Hiền vương phi đối với A Bảo, ngưòi chưa từng tồn tại trong ký ức kiếp trước của nàng ta,

thì

cái gì cũng

không

muốn làm,

không

cố ý giao tiếp, cũng

không

có trở mặt, đối xử giống như chị em dâu bình thường, đợi quan sát trước

một

lúc rồi lại tính. Theo như nàng ta nhận thấy, dù rằng có rất nhiều chuyện

không

giống với kiếp trước, nhưng đại cục

sẽ

không

có gì thay đổi.

Hai người trò chuyện đến lúc nghe tin cung nhân

đã

chuẩn bị tốt kiệu dành cho vương phi. A Bảo lại

nóivài câu với Hiền vương phi, sau đó mỗi người lên kiệu

đi

về hai hướng khác nhau,

một

kiệu

đi

Phượng Tường cung, còn kiệu kia

thì

đi

Triều Dương cung.

Lúc A Bảo đến Phượng Tường cung, so với quy định giờ thỉnh an

thì

nàng đến sớm hơn mười lăm phút, chỉ là dù có đến sớm

thì

Thái tử phi cũng

đã

đem theo mấy nhi tử và nữ nhi đến thỉnh an Hoàng Hậu, dĩ nhiên trong mấy đứa trẻ này ngoại trừ hoàng thái tôn ra,

thì

những người khác

không

phải do Thái tử phi sinh.

Đầu tiên A Bảo hành lễ thình an Hoàng Hậu, sau khi được Hoàng hậu cho ngồi,

thì

mấy đứa trẻ ở phủ Thái tử tới thỉnh an nàng, là ngũ hoàng thẩm của tụi

nhỏ.

hiện

nay thái tử có bốn nam ba nữ, trong đó lớn tuổi nhất là trưởng nữ Vinh Hoa quận chúa,

nhỏ

tuổi nhất là tứ ca nhi, mới chỉ hai tháng, chính là đứa

nhỏ

của đường tỷ Lý Minh Tranh. Năm nay trưởng tử Vũ ca nhi được tám tuổi, còn con trai thứ hai Thành ca nhi sáu tuổi. Con trai Thái tử phi Khánh ca nhi đứng hàng thứ ba, năm nay bốn tuổi, so với nhóm huynh tỷ

thì

cách rất nhiều tuổi. Điều này cũng có nguyên nhân, từ sau khi gả cho Thái tử

thì

Thái tử phi mãi vẫn

không

có con, Thái Tử nhất định phải có đời sau, vì vậy thế thứ tử thứ nữ cứ như vậy được sinh ra. Ngay cả Thái tử phi cũng cho rằng kiếp này của nàng

sẽ

chịu bi kịch như vậy

thì

nàng lại có thai,

một

lần lại sinh được nhi tử.

Hài tử phủ Thái tử

không

tính là ít, mỗi tháng mùng

một

và mười lăm, Thái tử phi

sẽ

dẫn theo mấy hài tử tiến cung gặp Hoàng hậu. Ngày bình thường

thì

sẽ

không

gọi hết mấy đứa trẻ tới làm gì, vì bọn chúng còn

nhỏ, ra ngoài nhiều cũng

không

tốt. Bình thường cứ cách

một

ngày Thái tử phi

sẽ

tiến cung thỉnh an

một

lần, chỉ dẫn theo nhi tử của nàng, còn những đứa trẻ khác

thì

tuỳ tâm tình,

không

nhất định phải đem theo. Chỉ trừ Vinh Hoa quận chúa nếu muốn tiến cung

thì

lúc nào cũng được.

Vì vậy lần này A Bảo tiến cung thỉnh an

thì

gặp nguyên

một

đám nhóc, ngày mười lăm tháng trước khi nàng tới thỉnh an cũng

đã

gặp qua mấy



nhóc cậu nhóc (*) này rồi, cũng

đã

đưa quà gặp mặt.

(Nguyên tác là shota, loli. Chị hai là người xuyên

không, nên nhiều khi

sẽ

dùng từ

hiện

đại, nên mình

sẽđể từ

hiện

đại luôn nhé)
. Chẳng qua trong đám hài tử này

thì

Vinh Hoa quận chúa vẫn như trước nhìn nàng

không

thuận mặt, ở lúc

không

có ai chú ý, nàng ta lập tức trợn trắng mắt nhìn nàng.

“Tấn vương phi đến đây, thời tiết hôm nay

thật

sự

rất nóng, con cũng để ý chút,

không

cần cứ tiến cung thỉnh an ta làm gì, nóng chết bản thân, Tấn vương cũng

không

phải đau lòng.” Hoàng hậu

nói

chuyện cực kỳ từ ái thân thiết.

Tuy rằng quy định chỉ định mồng

một

và mười lăm tiến cung thỉnh an, nhưng A Bảo cũng

không

dám theo quy định, cứ cách ba bốn ngày lại tiến cung thỉnh an Hoàng hậu, cũng chỉ là biểu

hiện

bề ngoài, mình tốt người ta tốt cả nhà đều tốt, cũng

không

cần tốn nhiều thời gian. A Bảo cười

nói: “Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nơi này của mẫu hậu mát mẻ, nơi nào khiến thần tức chịu nóng được chứ? Chỉ hi vọng mẫu hậu giữ thần tức ở lại lâu

một

chút, có thể ăn

một

bữa cơm

thì

càng tốt rồi.”

“Lời này ngay cả đứa

nhỏ

như con cũng có thể

nói

cơ đấy.”

Mẹ chồng nàng dâu hai người tiếp lời, bên ngoài biểu

hiện

rất tốt, mọi người cảm thấy Hoàng hậu có người con dâu này

thật

đúng là hiếu thuận lại đáng

yêu. Thái tử phi ngồi

một

bên mỉm cười, lâu lâu lại

nói

vài câu, vậy nên

không

khí càng vui vẻ, mà mấy hài tử đó, cho dù là lớn hay

nhỏ, đều ngồi trấn định nghe trưởng bối

nói

chuyện.

Đến lúc mấy vị trưởng bối

nói

chuyện nhà

thì

bỗng nhiên Vinh Hoa quận chúa

nói: “Hoàng tổ mẫu, nghe

nói

Ngũ hoàng tẩu có nuôi

một

con chó

nhỏ

có thể bỏ trong túi, hai mắt to tròn toàn thân màu đen, cực kỳ đáng

yêu, lần trước Tam đệ thấy, lúc về còn

không

ngừng nhắc tới nhắc lui.”

Hoàng hậu kinh ngạc

nói: “thật

không? Bổn cung cũng từng nghe

nói

về loại chó bỏ túi này, chẳng qua lại chưa từng nhìn thấy.”

Thái tử phi liếc nhìn Vinh Hoa quận chúa, cười

nói: “Mấy ngày trước, khi thần tức dẫn Khánh ca nhi đến phủ Tấn vương chơi, cũng nhìn thấy chú chó đó, nho

nhỏ, cực kỳ đáng

yêu. Nghe

nói

loại này là do thương nhân người Hồ đem đến, cực kỳ khó có được, là Ngũ hoàng đệ tìm đem về cho Ngũ đệ muội giải buồn.”

Hoàng hậu vừa nghe là do con nuôi của mình tìm thấy, lập tức cái gì cũng

không

nói. Đồ ai cũng có thể lấy, chỉ có đồ vật của con nuôi

không

thể lấy được, nếu

không

hắn

tuyệt đối

sẽ

khiến ngươi nếm trải tư vị biết vậy chẳng làm, đau đến mức muốn chết. Chẳng qua nghĩ lại cái người nhìn

thì

lạnh lùng tàn bạo đó, vậy nhưng vì thê tử

sẽ

đi

tìm sinh vật đáng

yêu

như vậy cho thê tử giải buồn, ngay tức

thì

bà nhìn Ngũ tức phụ này với ánh mắt xem trọng.

Vinh Hoa quận chúa thấy Hoàng hậu

không

nói

lời nào, lại

nói: “Hiếm khi thấy Tam đệ lại thích như vậy, Ngũ hoàng thẩm sao

không

tặng cho Tam đệ, miễn cho đệ ấy lúc nào trở về cũng nhắc

đi

nhắc lại, nhìn

thật

đáng thương, người làm tỷ tỷ như ta nhìn thấy cũng đau lòng.”

Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung

trên

người A Bảo, Hoàng hậu cùng Thái tử phi nhìn nàng với ánh mắt chuyên chú.

A Bảo có chút thẹn thùng mà cười cười,

nói: “thì

ra Khánh ca nhi lại thích như vậy, chẳng qua chỉ là nuôi cho bớt buồn mà thôi, nếu Khánh ca nhi thích,

thật

ra đưa cho Khánh ca nhi cũng tốt. Chẳng qua đây là Vương gia đem về, đợi lúc về ta

nói

với Vương gia

một

tiếng, ngày mai sai người đưa đến phủ Thái tử cho Khánh ca nhi nuôi.”

Nghe được lời A Bảo vừa

nói

xong, lông mày của Hoàng hậu và Thái tử phi cùng lúc giật

nhẹ. Hoàng hậu nhấp máy môi, Thái tử phi

không

chút hoang mang mà

nói: “Như thế sao được.

không

nói

tới việc con chó

nhỏ

này là do Ngũ đệ đem tới cho muội giải buồn, chỉ riêng việc Khánh ca nhi là nam hài tử, ta cũng sợ nó mê muội đến mất ý chí.

không

thể vì cái gì nó cũng thích mà đem đến cho nó được. Đối với nam hài tử

thật

sự

không

tốt lắm.”

Hoàng hậu hơi hơi mỉm cười,

nói: “Điều này quả

thật

có lý. Sang năm Khánh ca nhi

sẽ

đến thượng thư phòng nghe giảng, cũng nên hiểu chút đạo lý, có phải hay

không, Khánh ca nhi?”

một

câu cuối cùng là Hoàng hậu quay đầu hỏi cháu đích tôn

đang

ngồi

một

bên.

Bánh bao

nhỏ

bốn tuổi mặt mày nghiêm túc đứng dậy, tay

nhỏ

mum múp thịt làm động tác vái chào,

âm

thanh

nhẹ

nhàng

nói: “Hoàng tổ mẫu

nói

đúng, Khánh ca nhi

đã

trưởng thành,

không

thể chơi đùa nữa.” Sau đó lại xoay người hướng A Bảo

nói: “Cảm ơn Ngũ hoàng thẩm, Khánh ca nhi đến phủ Ngũ Hoàng thẩm chơi với Trà Trà là được.”

trên

mặt Hoàng hậu và Thái tử phi đều lộ nét tươi cười. Thái tử phi nhìn nhi tử hiểu chuyện biết lễ, trong lòng

không

khỏi có chút tự hào. A Bảo cũng bị bộ dáng giống như người lớn của hài tử này chọc cười. Trong khi người lớn vui vẻ

thì

trong lòng mấy đứa

nhỏ

khác lại đủ loại hâm mộ ghen ghét, đặc biệt là Vinh Hoa quận chúa,

âm

thầm cắn môi, cúi đầu nhìn giày thêu điểm trân châu của mình.

đang

lúc cười

nói

vui vẻ, cung nữ tiến vào báo Tề vương tới thỉnh an Hoàng hậu.

Hoàng hậu đổi sắc mặt, liếc nhìn A Bảo

một

cái, nghĩ nghĩ

thì

bảo Tề vương tiến vào.

Sau khi Tề Vương tiến vào, đầu tiên là hành lễ thỉnh an Hoàng hậu, sau đó lại thỉnh an hai vị hoàng tẩu là Thái tử phi và A Bảo, rồi đến phiên cháu trai cháu

gái

thỉnh an

hắn. Sau

một

lượt nhấc mấy đứa cháu trai bồng lên cao, lại sờ sờ đầu Vinh Hoa quận chúa, cười

nói: “Nha đầu lại cao lên, có thể chọn lựa phu quân được rồi.”

Vinh Hoa quận chúa đỏ mặt, kéo tay áo Tề Vương

nói: “Còn mấy ngày nữa là Lục hoàng thúc

sẽ

thú Lục Hoàng thẩm rồi, Lục hoàng thúc có khẩn trương hay

không

vậy? Hôm qua lúc cháu còn ở

anh

quốc công phủ có nhìn thấy Lục hoàng thẩm đấy.”

Tề vương diện quan như ngọc

(Bản gốc: 面如冠玉: mặt như ngọc

trên

mũ, ý chỉ nam nhân có khuôn mặt đẹp), thanh quý tao nhã, hơi hơi mỉm cười, môi đỏ răng trắng (**), mắt phượng sắc bén lại có nét tà khí, khiến cho các cung nữ có mặt trong điện nhìn đến mặt đỏ tim đập. Vinh Hoa quận chúa là người đứng gần nhất cũng bị gương mặt mỹ nam này làm cho đỏ mặt.

hắn

không

thèm để ý,

nói: “Có cái gì khẩn trương chứ, bổn vương còn ước gì mau chóng thú được Lục thẩm của cháu cưới về đây.”

(**) Bản gốc: 唇若涂朱: thần nhược đồ chu: nếu

không

nhầm là thành ngữ, nhưng nghĩa đại khái là môi mọng như tô

một

lớp son đỏ. Nhưng mà miêu tả con trai nên mình sửa lại cho phù hợp.


Vừa nghe thấy câu trả lời, trong lòng A Bảo đánh giá Tề vương

một

câu: Đúng là con gấu con thiếu đánh đòn mà!

“không

cho phép

nói

bậy, đỡ dạy hư mấy cháu trai của con, để xem hoàng huynh có đánh con hay

không.” Hoàng hậu cười mắng

một

tiếng.

Sau khi cười đùa đủ rồi

thì

Hoàng hậu bèn sai mấy cung nữ và ma ma dẫn bọn

nhỏ

đến thiện điện ăn điểm tâm chơi đùa.

không

có hài tử cười đùa,

không

khí có chút yên tĩnh. Tề vương nhận lấy trà do cung nữ trình lên, liếc nhìn cung nữ kia

một

cái, chớp mắt phong tình, cung nữ kia nhìn thấy cũng đỏ mặt, vội vàng đem mâm lui xuống.

Hoàng hậu cũng nhìn thấy,

không

khỏi có chút đau đầu,

nói: “Qua mấy ngày nữa là con

sẽ

thú vương phi, còn

không

hành xử cho đúng mực!

sự

tình lần trước con còn chưa xin lỗi Ngũ tẩu đâu đấy, tiện đây bổn cung làm chủ, con nên thành tâm

nói

lời xin lỗi với lão Ngũ tức phụ.”

Vừa nghe xong, người nào ở đây còn

không



chứ.

Editor: Nyanko

Lần trước ngày thứ ba lại mặt của A Bảo gặp phải thích khách, tuy rằng A Bảo

không

có cảm giác gì

thìviệc

đã

kết thúc. Nhưng trùng hợp Tề vương lại

đi

ngang qua, cái tên gấu con miệng thối này lại tới

nóinhững lời kí©h thí©ɧ như “Trời còn sáng lại thấy máu thế này rất tổn hại phúc khí, ngày khác Ngũ hoàng tẩu vẫn nên thỉnh

một

cao tăng đến phủ đuổi bớt tà khí, tránh xuất môn lại có chuyện

không

may”. Nghe mà xem, đây là lời mà đệ đệ nên

nói

với huynh tẩu sao? Hoàng hậu lúc nghe chuyện này

thậtmuốn đánh tên gấu con này. Sau đó Tấn vương trả lời lại còn ác hơn, trực tiếp lấy câu thỉnh cao tăng giao cho Tề vương làm, thậm chí câu sau “Về sau nếu bổn vương xuất môn lại có chuyện, nhất định là vì hoàng đệ

không

có tâm ý” càng khiến những người nghe đến việc này cười sặc sụa, trở thành chuyện cười trong kinh thành.

Còn

không

phải là chuyện cười sao được, làm gì có nhà nào

không

có việc gì lại

đi

thỉnh cao tăng tới cửa làm phép trừ tà chứ?

không

phải muốn

nói

cho người khác biết rằng nhân phẩm của ngươi

không

tốt, dẫn đến trong nhà có

yêu

khí tà đạo sao? Mà cho dù ngươi có muốn thỉnh cao tăng tới trừ tà

đi

nữa, người ta cũng

sẽ

đường hoàng

nói

mấy lý do dễ nhe như cầu phúc cho trưởng bối, xem phong thuỷ toà nhà này nọ,

không

ai lại

đi

nói

vì trong nhà mình có vật dơ bẩn muốn trừ tà cả.

Tấn vương

nói

như vậy, Tề vương là đệ đệ làm sao có thể

thật

sự

đi

thỉnh cao tăng đến nhà huynh trưởng trừ tà được đây? Cho dù Hoàng thượng có

không

thích vị nhi tử Tấn vương này

đi

nữa,

thì

đó cũng là con của ông ta, mặt mũi hoàng thất cũng

sẽ

không

cứu nổi. Cho nên Tề vương lúc ấy bị Tấn vương trào phúng

một

hồi, tức giận run người, hơn nữa, câu cuối cùng lưu lại

thật

sự

quá tuyệt. Về sau nếu Tấn vương xuất môn

không

tốt, mọi người đều

sẽ

nghĩ Tề vương đối với huynh trưởng của

hắnkhông

có tâm.

Có thể

nói, Tề vương nhất thời miệng độc lại hố chính mình, cũng khiến thanh danh bản thân xấu

đimột

chút. Còn Tấn vương Tiêu Lệnh Thù, chậc, tên đó là người chả có thanh danh gì tốt,

hắn

làm cái gì

thì

mọi người cũng tạo thành thói quen rồi, chỉ có thể chết lặng chứ

không

để trong lòng.

Sau khi Tề vương đào hố chính mình, tất nhiên

không

thể

thật

sự

thỉnh cao tăng trừ tà, bằng

không

Đế Hậu cùng Thái tử đều đánh chết

hắn, cho nên việc này cứ như vậy

không

giải quyết được gì. Gần đến hôn kỳ của Tề vương, sau khi Hoàng hậu báo cho Hoàng đế

thì

bảo

hắn

đóng cửa ăn năn – theo cách

nói

hoa mỹ với người khác là Tu thân dưỡng tính! Đây cũng là lý do vài lần trước A Bảo tới thỉnh an cũng

không

có gặp

hắn. Lúc này vì gần tới hôn kỳ nên

hắn

mới kết thúc tu thân dưỡng tính, lại tiếp tục nhảy nhót ra ngoài.

Nghe thấy Hoàng hậu

nói

đến chuyện này, trong lòng Tề vương cũng nghẹn

một

bụng tức giận,

hắn

liếc nhìn A Bảo, có chút cứng đờ

nói: “Cũng

đi

qua hết rồi, mẫu hậu còn

nói

tới làm gì? Tin tưởng Ngũ tẩu cũng

không

phải là người lòng dạ hẹp hòi.”

nói

xong lại lấy ánh mắt chứa sát ý nhìn A Bảo, chẳng qua đối diện là

một

mỹ nhân cúi đầu, sát ý cũng mềm

đi

vì thưởng thức mỹ nhân. Nghĩ

một

chút đáng lý ra vốn dĩ mỹ nhân này phải là Vương phi của

hắn, lại có chút

không

cam lòng.

trên

mặt A Bảo khéo léo mỉm cười, tự nhiên là cho Hoàng thượng mặt mũi, ôn hoà

nói: “Lời Lục đệ

nóirất đúng.”

Hoàng hậu từ ái mà nhìn A Bảo,

nói: “Lục đệ của con chính là cái đức hạnh này,

không

mắng

không

nên thân, nếu

hắn

có làm chuyện gì bất kính, con cứ việc

nói, bổn cung

sẽ

làm chủ cho con.”

“Nhi thần nào dám!”

âm

thanh Tề vương kéo dài, “Nhi thần còn sợ

sẽ

bị Ngũ hoàng huynh đánh đây này.”

nói

xong lại cảm thấy phảng phất như có địa phương bị đánh, gương mặt tuấn mỹ cũng vặn vẹo theo.

“...”

Hoàng hậu chỉ có thể giương mắt nhìn, A Bảo cùng với Thái tử phi cúi đầu vờ như

không

nghe thấy.

Cứ như vậy, việc này liền cho qua.

Thấy Tề Vương như có chuyện muốn

nói, Thái tử phi là người thức thời, lập tức cùng A Bảo cáo từ rời khỏi, Thái tử phi

đi

trắc điện đón bọn

nhỏ, cùng A Bảo lên kiệu rời khỏi hoàng cung.

Trở lại Tấn vương phủ, A Bảo

một

bên uống trà lạnh,

một

bên suy tư về

sự

tình ngày hôm nay, tổng kết hai điểm: Hoàng hậu muốn mượn sức Tấn vương, Tề vương cùng Vinh Hoa quận chúa đều là hài tử lớn xác.



ràng Tấn vương là người cùng thuyền với Thái tử, nhưng Hoàng hậu vẫn đối xử khách khí với mình như vậy, chứng minh

một

chuyện là ngay cả Hoàng hậu cũng cảm thấy vị gia kia

không

phải là chủ nhân dễ chọc, vì vậy Tấn vương phi như nàng cũng được đối xử tốt hơn rất nhiều – đột nhiên được dính chút hào quang, A Bảo cảm thấy có

một

vị trượng phu

không

có thanh danh tốt thế nhưng cũng rất thoải mái đó = =!

Mà Tề vương cùng với Vinh Hoa quận chúa là hai đứa trẻ lớn xác, vốn dĩ A Bảo

không

sợ, nàng là trưởng bối, bối phận tẩu tử (hoàng thẩm) cũng đủ áp bọn họ rồi,

không

được, đóng cửa thả Tấn Vương! Ψ(`▽´)Ψ

*****

Hai đứa trẻ to xác trong lòng A Bảo

hiện

giờ

đang

có việc lớn cần làm.

Đầu tiên là Tề vương, hôm nay

hắn

tới thỉnh an Hoàng hậu xác thực là có chuyện, việc này sao –

“Bảo con tu thân dưỡng tính, con liền tu tới mức có hài tử?” Hoàng hậu tức giận

nói: “Cảnh Hi có gì

không

tốt, con muốn nó khó chịu sao? Nếu

không

phải lúc

nhỏ

một

trái hai phải lôi kéo Cảnh Hi bảo rằng muốn cưới nó làm vợ, bổn cung cũng

sẽ

không

mạo hiểm đắc tội bà ngoại và cữu cữu, hứa gả Cảnh Hi cho con! Nữ nhi Kim gia hiền danh thiên hạ, ai cũng muốn thú, chẳng lẽ cần phải vội vàng trở thành hoàng tử phi sao?

không

cần phải

nói, đứa

nhỏ

này

không

lưu được, bổn cung

sẽ

sai người làm việc này thoả đáng, con chỉ cần chờ làm tân lang là được!”

Tề vương có chút xấu hổ, gãi gãi ống tay áo,

nhỏ

giọng

nói: “Mẫu hậu, quả thực nhi thần có tu thân dưỡng tính, đây là chuyện trước, hài tử trong bụng Sơ Liễu

đã

hai tháng, hơn nữa... Đây là đứa con đầu tiên của nhi tử nữa.”

Ánh mắt hoàng hậu thâm thuý, trong lòng biết Sơ Liễu này

không

thể giữ lại. Vốn tưởng là người an phận hiểu chuyện,

không

ngờ dã tâm lại lớn như vậy, vương phi còn chưa vào cửa, thế nhưng lại mang thai. Sơ Liễu là đại cung nữ hầu hạ bên người lúc trước bà đưa cho nhi tử, cũng là cung nữ chuyên dạy người khác, sau này được thu làm thông phòng. Mỗi lần sau khi xong việc, đều được uống canh tránh thai, căn bản

không

có khả năng

sẽ

mang thai, thế nhưng lúc này lại có, như thế nào lại

không

ngờ rằng nàng ta cũng có gan bằng mặt

không

bằng lòng.

Tề vương đau khổ cầu xin, dĩ nhiên

hắn

có phần tình cảm với biểu muội Kim Cảnh Hi, chẳng qua

hắncũng là nam nhân, là hoàng tử, cũng có thứ mình muốn theo đuổi, muốn quyền lực, cũng muốn giúp ích cho huynh trưởng – Thái tử. Vậy nên

hắn

mới có ý định thú nữ nhi của Trấn Bắc tướng quân, như vậy

sẽ

có nhạc gia tốt chống lưng cho

hắn. Tề vương biết



Sơ Liễu mang thai lúc này là tát vào thể diện của Kim Cảnh Hi, chỉ cần việc này bị

nói

ra, hài tử trong bụng Sơ Liễu nhất định

sẽ

không

giữ được. Chính là

sự

tình

không

thể làm được,

hắn

càng muốn làm, càng muốn giữ được hài tử trong bụng Sơ Liễu.

Cho nên mới

nói, tên này

thật

là con gấu con thiếu đánh đòn mà!

*****

Tiếp theo là Vinh Hoa quận chúa, nàng biết hôm nay hành vi của mình

không

ổn, lúc trước còn

khôngcảm thấy gì,

hiện

tại về đến nhà, đột nhiên tâm tình cũng thấp thỏm theo, cũng

không

biết là sợ cái gì. Phụ thân thương nàng, mẹ cả chưa bao giờ khắt khe với nàng, giáo dưỡng nàng như dưỡng đích nữ, cho nên nàng cảm thấy

sự

tình hôm nay cũng

không

có gì. Đoán chừng Ngũ hoàng thúc cũng

sẽ

khôngvì việc

nhỏ

này mà so đo với nàng, chính là

không

biết làm sao, trong lòng lại càng thêm bất an.

Trở về trong phủ, mẹ cả vẫn như cũ dặn dò vài câu, rồi bảo bọn họ về phòng, cũng

không

nói

đến chuyện trong cung càng khiến nàng thêm lo lắng.

Đương nhiên loại lo lắng bất an này đều biến thành mây bay sau khi nhìn thấy hoa viên trong sân của Lý trắc phi.

Oán hận nhìn bóng dáng mờ mờ

đang

tản bộ dưới cây đằng kia, lại nhớ tới mẫu thân mình (Triệu trắc phi), nàng

sẽ

oán hận tiện nhân ở viện Hải Đường này, vì trong lòng nàng, Lý Minh Tranh quả

thật

là tiện nhân, luôn đoạt phụ thân khỏi mẫu thân nàng. Mà muội muội của nàng ta lại thành Tấn vương phi, vậy nên gần đây phụ thân nàng toàn tới viện Hải Đường, càng khiến nàng tức giận.

Vì vậy, đứa trẻ lớn xác là Vinh Hoa quận chúa sửa sang lại quần áo

trên

người, vẻ mặt kiêu ngạo tiến vào hoa viên.

*****

Rất nhanh liền đến ngày Tề vương thành thân.

A Bảo và Tiêu Lệnh Thù đến vương phủ uống rượu mừng, tương tự, chủ trì hồn lễ lần này vẫn là Bình Vương.

Tề vương là hoàng tử đông cung, tuy rằng

không

được coi trọng như Thái tử, nhưng Hoàng hậu cũng

không

hề muốn nhi tử mình chịu khổ. Lúc phủ Tề vương được xây dựng, Hoàng hậu thổi gió bên gối Chính Đức đế, vì vậy phủ Tề Vương dù

không

đẹp như phủ Thái tử, nhưng cũng hơn phủ Tấn vương mười mấy con phố.

Trong phủ Tề vương

một

mảnh

không

khí vui mừng, khách khứa đến chúc mừng

không

dứt, A Bảo và Tiêu Lệnh Thụ cùng vào cửa, đem lễ vật đưa cho quản gia

thì

hai người lập tức tách ra.

A Bảo được

một

cung nữ dẫn tới sảnh chính nghỉ tạm, ở đại sảnh có

một

bồn nước đá, vừa vào cửa là

một

luồng mát lạnh ập vào mặt, nóng bức đến đâu cũng tiêu tán. Đại sảnh có rất nhiều hoàng thất và tôn thất nữ quyến tới tham dự. Rất nhanh A Bảo phát

hiện

chỗ ngồi của Giang Lăng Vi và Ngũ công chúa, hai người thấy A Bảo, cũng bảo nàng tới đây ngồi.

Sau khi chào hỏi các trưởng bối, A Bảo ngồi bên cạnh hai người, uống trà lạnh nha hoàn đưa lên, chậm rãi uống.

Hai người đều biết nàng là người sợ nóng, đợi nàng nghỉ ngơi đủ, mới cùng nàng

nói

chuyện.

Ngũ công chúa

nói: “Thời tiết nóng, cho người đưa thϊếp mời

thì

muội đều lấy cớ

không

tới,

thật

đáng giận, Cảnh Giác nhà ta cứ nhắc

đi

nhắc lại về muội vài lần,

nói

muốn chơi cùng muội.”

Giang lăng Vi

nói: “Nhìn bộ dạng này của muội, gần đây nhất định rất thoải mái,

không

tồi

không

tồi.”

Ba người hàn huyên

một

lát sau, Ngũ công chúa nhìn A Bảo

nhỏ

giọng

nói: “Haiz, nghe

nói

mồng

mộtđầu tháng muội tiến cung thỉnh an, nha đầu Vinh Hoa kia lại đối chọi với muội, đúng

không?”

Khoé miệng A Bảo mấp máy, nhìn Ngũ công chúa

không

hiển lộ cái gì, vậy mà tin tức như này cũng

thậtnhanh,

không

biết có phải nơi nơi nàng đều xếp thám tử vào hay

không

nữa.

Ngũ công chúa vỗ

nhẹ

cái ót của nàng, dỗi

nói: “Thu hồi biểu tình hoài nghi của muội

đi, là Cảnh Giác

nói

cho ta biết, còn

hắn

làm sao biết được

thì

không

thể

nói

với người ngoài. Nha đầu Vinh Hoa kia là hài tử đầu tiên của Thái tử ca ca, cho nên mới bị chiều hư như vậy. Muội

không

cần phải thu nhập nó làm gì, chính nàng ta tự đem bản thân mình lên cao.” Khoé miệng hơi hơi nhếch, lộ ra biểu tình cười như

không

cười.

Ai cũng thích nghe bát quái, đặc biệt là Vinh Hoa quận chúa đối phó với A Bảo, ở trong mắt Giang tiên nữ, chính là địch nhân của nàng, A Bảo và Giang Lăng Vi đều thúc giục Ngũ công chúa mau mau kể tiếp.

“Nghe

nói

sau khi trở về từ hoàng cung, Vinh Hoa

không

biết như thế nào lại to gan lớn mật đẩy Lý trắc phi ngã vào bụi hoa. Mặc dù Lý trắc phi

không

bị thương, nhưng cũng là bất kính trưởng bối. Sau khi Thái tử ca ca hồi phủ, Vinh Hoa lập tức bị cấm túc, Triệu trắc phi cũng bị liên luỵ, bị Thái tử bắt chép phạt sao kinh Phật đấy.”

Giang Lăng Vi dùng biểu tình đầy tiên khí, vui sướиɠ khi người gặp hoạ,

nói

tiếp: “Bất kính trưởng bối, quả

thật

xứng đáng. Chẳng qua nha đầu này cũng

thật

là tốt,

không

để sức mà chạy nhảy, lại thỉnh người khác

đi

dạy dỗ nàng,

không

tệ đâu.”

Ba người nhìn nhau, lặng lẽ cúi đầu cười trộm.

Cười

một

lát, Ngũ công chúa đột nhiên nghĩ tới cái gì, hỏi A Bảo, “Đúng rồi, ta nhớ muội có người muội muội, hình như là cùng

một

vị thiếu gia phủ Trung Võ tướng quân đính hôn, quả

thật

có việc này sao?”

A Bảo trong lòng nhảy dựng, cho rằng Ngũ công chúa biết cái gì, gật đầu

nói: “Đúng vậy, là lục muội nhà ta, đối tượng đính hôn là đại phòng đích thứ tử phủ Trung Võ tướng quân – Võ Hạo.”

Ngũ công chúa gật đầu, thần thần bí bí

nói

với A Bảo: “Về sau muội muội của muội gả qua đó, bảo nàng ấy để ý

một

chút. Ta có tin tức, đại phòng đích trưởng tử phủ Trung Võ tướng quân ít ngày nữa

sẽ

trở lại, đến lúc đó đại tỷ kia của ta cũng theo trở về, nàng

không

phải là người dễ đối phó, có cái gì

khônghài lòng

thì

trực tiếp cầm roi đánh, căn bản là

không

nói

chuyện tình cảm.”

A Bảo “Haiz”

một

tiếng, chờ lúc tiêu hoá xong lời

nói

của Ngũ Công chúa

thì

biểu tình

trên

mặt lập tức như bị táo bón.