*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: An Tịnh Nguyệt
Tấn Vương
không
có mẫu phi, phía mẫu tộc quan hệ
không
sâu, dường như mọi người đều quên mất việc này, mặc dù trong lòng A Bảo có nghi hoặc, nhưng trước mắt mới gả đến, nàng
không
tiện cho người
đi
hỏi thăm cái gì. Do đó, bên
trên
không
có mẹ chồng trấn, lại xuất cung xây phủ thái tử, chỉ cần mùng
một, mười lăm tiến cung thỉnh an hoàng hậu, cuộc sống này tốt đẹp biết bao.
hiện
nay, A Bảo là đương gia chủ mẫu của phủ Tấn vương, nhưng nàng còn tự tại hơn lúc còn là
cônương.
trên
đây là sáng sớm A Bảo tỉnh dậy nhất thời cảm khái, sờ vị trí trống
không
bên cạnh, yên lặng nghĩ, nếu
không
có vị này trấn
trên
đầu nàng
thì
tốt rồi. Nhưng làm người phải biết đủ, đừng nên tham quá.
Sau khi rửa mặt thay y phục xong, Tiêu Lệnh Thù luyện công vào buổi sáng
đã
trở lại, cùng nàng dùng bữa sáng.
Ngoại trừ ngày đầu tiên tân hôn, hai ngày sau, Tiêu Lệnh Thù đều sáng sớm rời giường
đi
luyện công khi nàng chưa dậy, chẳng trách cơ thể rắn chắc như vậy, mỗi lần gẩy bắp tay
hắn, đều thiếu chút nữa gẩy đứt móng tay mình. A Bảo cẩn thận nhìn lén thân hình
hắn, thân hình bọc dưới cẩm bào cao gầy rắn chắc, đai lưng màu đen buộc quanh vòng eo mảnh khảnh, nhớ tới thân hình cao gầy mạnh mẽ kia vào ban đêm, tuy rằng hơi thô lỗ….. thiếu chút nữa phun máu mũi.
hắn
đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, vẻ mặt bình thản, hình như bộ dáng có chút kì quái.
A Bảo vội vàng cúi đầu nghiêm túc ăn bánh bao,
không
dám suy nghĩ lung tung nữa.
Sau khi hai người dùng thiện xong, Lưu quản gia mang theo mấy tiểu thái giám bưng lễ vật đến, đây là lễ vật lát nữa A Bảo về nhà thăm cha mẹ, mang vể nhà mẹ đẻ tặng cho trưởng bối.
“Vương gia, vương phi, xe ngựa
đã
chuẩn bị ổn thỏa, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.” Lưu quản gia cười híp mắt
nói.
A Bảo dùng khăn lau khóe môi, mím môi cười đáp: “Quản gia vất vả rồi.”
Thừa dịp nắng sớm
không
gắt, hai người liền xuất phát, đương nhiên A Bảo ngồi trong xe ngựa, Tiêu Lệnh Thù
thì
cưỡi ngựa dẫn đầu, mười tên phủ vệ
đi
theo, thoạt nhìn rất có khí thế.
Ngày thứ ba Tấn vương phi trở về lại mặt, phủ Uy Viễn Hầu vô cùng coi trọng, sáng sớm phu thê Uy Viễn Hầu
đã
dẫn
một
đám người đứng ngoài cửa.
Chờ xe ngựa tới cổng chính, Uy Viễn Hầu dẫn dắt cả nhà cung kính thỉnh an.
Tiêu Lệnh Thù dẫn đầu xuống ngựa, sau đó xoay người mở cửa xe, tự mình đỡ A Bảo xuống xe. Thấy hành động chăm sóc tự nhiên này, người phủ Uy Viễn Hầu đều trợn mắt,vô cùng kinh ngạc.
Có lẽ trong tưởng tượng của họ, chuyện
không
hợp tình hợp lý kiểu này, nam nhân
không
gần nữ sắc tất nhiên
không
biết thương hương tiếc ngọc là gì, thậm chí ngay cả đạo lí đối nhân xử thế nam nhân này còn thiếu,
không
để cho thê tử mới cưới khó xử là tốt rồi, trông cậy vào nam nhân này ân cần săn sóc,
không
bằng trông cậy vào heo mẹ lên cây.
Mấy ngày nay, trong bụng mấy vị lão gia phủ Uy Viễn Hầu đều
không
yên, bọn họ biết đức hạnh của Tấn vương, sợ
hắn
không
tốt với A Bảo, càng sợ hơn nếu Lý Kế Nghiêu biết được bọn họ lừa ông,
thìcòn
không
biết
sẽ
ầm ĩ thế nào đây. Bèn tính ngày thứ ba lại mặt, xem thử tình huống, nếu như
khôngtốt, khụ…
thì
tiếp tục lừa gạt Lý Kế Nghiêu, ổn định ông trước rồi
nói
sau.
Nhưng,
hiện
tại xem ra, hình như tốt
một
cách bất ngờ.
Uy Viễn Hầu nhanh chóng thu liễm cảm xúc, mang theo cả nhà tới thỉnh an phu thê Tấn vương, chờ đến khi quân thần thi lễ xong, A Bảo lại hành gia lễ với bọn họ.
Sau khi hai bên hoàn lễ, trong
sự
cung kính của đám người phủ Uy Viễn Hầu, A Bảo và Tiêu Lệnh Thù
đivào phủ.
Vào cổng trong, lại gặp lão phu nhân dẫn mấy vị cháu
gái
ra nghênh đón, A Bảo vội bước nhanh qua, đỡ lão phu nhân,
nói: “Sao có thể làm phiền tổ mẫu đích thân đón tiếp được, trái lại là cháu
gái
bất hiếu.”
A Bảo
nói
cực kì chân thành, cũng
không
phài bởi vì trở thành vương phi mà có chút vô lễ với trưởng bối. Trong lòng lão phu nhân thoáng thoải mái, giương mắt nhìn nam tử bên cạnh, thấy
hắn
lạnh đạm hờ hững, lòng biết
không
thể trông cậy vào lời những tiếng người
hắn
nói. Sau khi lão phu nhân biết
hắn
là cháu rể, từ lâu
đã
không
dám ở trước mặt
hắn
cậy già lên mặt, coi như
một
người cháu
gái
của bà bị chó tha
đi, đừng hi vọng cháu rễ hiếu thuận.
Chốc lát sau, mọi người
đi
tới sảnh chính, A Bảo và Tiêu Lệnh Thù ngồi ở chủ vị, vị trí tiếp theo là lão phu nhân, những người khác
thì
ngồi dựa theo vai vế thân phận. Phu quang thê quý,A Bảo nhìn những gương mặt phía dưới, tâm tình hơi phức tạp. Con
gái
gả ra ngoài như bát nước hắt
đi, con
gái
con rể về nhà mẹ đẻ, đó là con rể, hơn nữa thân phận con rể tôn quý, cả nhà
trên
dưới đều phải cung kính.
Nha hoàn dâng trà bánh lên, vốn dĩ cả nhà
nói
chuyện phiếm, nhưng Tiêu Lệnh Thù là người
khôngthích
nói
chuyện,
hắn
không
mở miệng, người bên ngoài cũng
không
dám tùy tiện
nói
lung tung. Cuối cùng
không
thể mắt to trừng mắt
nhỏ, A Bảo hết cách, đành phải lên tiếng trước, thân thiết hỏi thăm sức khỏe của lão phu nhân.
Lão phu nhân cau mày,
rõ
ràng cảm thấy Tấn vương chưa
nói
chuyện, cháu
gái
đã
mở miệng, có vẻ rất
không
quy củ, còn mấy vị bá mẫu đều hơi kinh ngạc, càng
không
cần
nói
bọn tỷ muội trong nhà. Ngoài trừ những người trẻ người non dạ ra, lúc này đều thấy vô cùng
không
ổn.
“Tất cả đều tốt, đa tạ vương phi quan tâm.” Lão phu nhân gật đầu đáp xong, nhìn Tấn vương, thấy vẻ mặt
hắn
không
có gì là
không
vui, mới yên lòng
Sau khi hàn huyên việc nhà, lão phu nhân trở về Vinh An đường, Uy Viễn Hầu kiên trì mời cháu rể đến thư phòng
nói
chuyện, thấy mặt cháu rể lãnh khốc vô tình, trong lòng lệ rơi đầy mặt, hận
không
thể túm cha A Bảo hành hung
một
trận.
rõ
ràng là con rể đệ đệ, nhưng để mình đến đối mặt, ông nên thấy may mắn là, con rể mình là người bình thường sao?
Mà A Bảo
thì
theo mấy vị bá mẫu đến nội viện
nói
chuyện, thời điểm này, nếu mẫu thân A Bảo có ở đây,
thì
ắt nên hỏi thăm cuộc sống của con
gái
sau khi gả vào nhà chồng, và vấn đề hài hòa khi hai phu thê sinh hoạt về đêm. Nhưng mẫu thân A Bảo lại
không
ở đây, đương nhiên do mấy vị trưởng bối làm thay, rốt cuộc cách
một
tầng,không
tiện hỏi cái gì, nhóm nữ quyến ngồi chung
một
chỗ tán gẫu chút việc nhà.
hiện
giờ thân phận A Bảo
không
bình thường, mọi người
nói
chuyện đều hơi câu nệ khách sáo, rất sợ
nói
sai. Đặc biệt là Lý Minh Nghi và Lý Minh Phượng, ngày trước luôn thân thiết
nói
cười vui vẻ, A Bảo vừa xoay mình
một
cái trở thành vương phi cao cao tại thượng, hai người chỉ có chút mất mác, còn mấy tỷ muội khác
thì
hâm mô chua xót, Lý Minh Nguyệt
thì
kinh ngạc nhìn, cúi thấp đầu, khó chịu
không
nóinên lời.
Vừa mới ngồi xuống, bỗng nhiên A Bảo phát
hiện
trong đám tỷ muội có
một
gương mặt mới,
không
nhịn được hỏi: “Vị muội muội này là ai, hơi lạ đấy?”
Uy Viễn Hầu phu nhân nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy nữ tử ngồi chung với Lý Minh Nghi và Lý Minh Phượng, bèn cười
nói: “Chẳng trách con
không
nhận ra, các con đều rất nhiều năm chưa gặp mặt. Đây là biểu muội nhà đại
cô
cô
các con, họ Triệu, tên là Tử Khanh.” Sau khi giới thiệu cho hai người, lại
nói: “Năm đó sau khi đại
cô
cô
các con xuất giá, liền theo đại
cô
phụ
đi
nhậm chức, hơn hai mươi năm rồi rốt cuộc cũng trở về. Lúc trước bận rộn chuyện hôn
sự
của con,
trên
dưới trong phủ đều vội vàng, đại
cô
cô
trở về sợ làm phiền, cả nhà họ Triệu thu xếp xong cũng bận bịu, nên chỉ sai người đưa lễ vật sang đây. Hôm qua Tử nha đầu đến chơi, lão phu nhân bèn giữ nàng ở lại chơi mấy ngày mới về.”
Triệu Tử Khanh là
cô
nương xinh đẹp mười lăm tuổi, ở nhà được cưng chiều, dưỡng ra bộ dáng tự tin long lanh, y phục trang sức
trên
người rất tinh xảo, thấy A Bảo cũng
không
rụt rè, thoải mái hào phóng tiến lên hành lễ, giòn giã kêu: “Ngũ biểu tỷ.”
A Bảo mỉm cười nhận lễ vật của nàng, rút
một
cây bộ diêu dùng ngọc bích đính thành hoa
trên
đầu làm lễ gặp mặt. Đại
cô
cô
Lý Tú Viện là con
gái
do lão phu nhân sinh, xưa nay được lão phu nhân
yêuthương, năm đó Lý Tú Viện theo phu quân
đi
nhậm chức, vừa
đi
là hai mươi năm, lão phu nhân thường xuyên nhớ thương, cực kỳ
yêu
thương bà.
hiện
nay con
gái
trở lại, còn dẫn cháu trai và cháu
gái
về, lão phu nhân vô cùng
yêu
thích, đều đón cháu ngoại vào phủ ở vài ngày.
A Bảo sáng tỏ, vốn dĩ hôm này nhìn thấy
một
nam tử xa lạ đứng chung với mấy vị đường huynh,
thì
ra đó là con trai đại
cô
cô
– Triệu Tịch Dương, dáng vẻ tuấn tú nghiêm chỉnh, nhưng…. Nàng luôn cảm thấy ánh mắt
hắn
ta rất càn rỡ,
trên
người có
một
hơi khí lỗ mãng,
không
đủ chững chạc.
Huynh muội Triệu gia còn chưa nghị thân, vừa vặn Triệu
cô
phụ quay về kinh nhậm chức, theo ý của Lý Tú Viện, đương nhiên là muốn ở kinh thành tìm đối tượng cho đôi trai
gái, dù sao cũng tốt hơn mấy thế gia
nhỏ
bản xứ.
Sau khi nữ nhân thành thân, rất nhiều đề tài có thể lấy ra hàn huyên, đuổi các
cô
nương chưa xuất giá
đi, Uy Viễn Hầu phu nhân tán gẫu với A Bảo, rồi kể ít chuyện của nhà đại
cô
cô
cho A Bảo biết, lại nhắc tới hôn
sự
của huynh muội Triệu gia, và để lộ ra ý của đại
cô
cô.
A Bảo vừa cắn hạt dưa vừa yên lặng nghe, trong lòng cân nhắc, cũng
không
biết đón huynh muội Triệu gia vào phủ ở là ý của đại
cô
cô, hay là ý của tổ mẫu nữa. Nếu dựa vào phủ Uy Viễn Hầu,
thì
tin chắc
sẽcó rất nhiều người muốn nghị thân với Triệu gia, hai người cũng có thể có mối hôn
sự
tốt.
“Mùa khô, tại sao con lại còn ăn nhiều đậu rang như vậy, cẩn thận bị nhiệt!” Nhị bá mẫu nhịn
khôngđược oán trách.
A Bảo có
một
thói xấu, khi xem kịch
nói
chuyện phiếm nàng
sẽ
ăn hạt dưa, đậu phộng linh tinh, cuộc sống quá mức thảnh thơi. Chỉ tiếc Nhị phu nhân từng chiếu cố nàng
một
khoảng thời gian, biết nàng vừa đến mùa hè là bắt đầu ăn ít, lại ăn nhiều đồ nóng, cuối cùng chịu khổ vẫn là bản thân nàng, nhịn
không
được càm ràm
một
tiếng.
A Bảo cười mỉa, hơi uất ức
nói: “Biết rồi ạ, Nhị bá mẫu cũng đừng giận, con chỉ ăn chút thôi, mấy ngày nay Hoa ma ma đều nấu trà hạ hỏa cho con uống đó.”
“Được, đây là chê bà lão này lải nhải rồi.” Nhị phu nhân vừa thấy nàng giả vờ uất ức, lập tức nghĩ tới lúc nàng còn
nhỏ
ngoan ngoãn như bé ngoan, lòng
không
khỏi mềm nhũn, đâu còn câu nệ như trước.
Vài vị phu nhân còn lại thấy hai người đùa giỡn như ngày thường, Uy Viễn Hầu phu nhân và Ngũ phu nhân cũng cười cười, chỉ có Tam phu nhân là hơi khó chịu trong lòng,
âm
thầm hối hận tại sao trước kia
không
quan tâm A Bảo nhiều hơn tí, nếu lúc trước bà ta biết cha nha đầu này có tiền đồ vậy, bản thân nàng cũng có phúc,
thì
sao để Nhị phu nhân lôi kéo lòng người chứ?
Cho đến buổi trưa, mọi người tụ tập đầy đủ đến chính sảnh dùng bữa, bố trí hai bàn, dùng bình phong ngăn cách chỗ ngỗi của nam nữ.
Lần này, A Bảo ngồi vị trí thứ, chỗ đầu dành cho lão phu nhân,
một
bên khác của lão phu nhân là Triệu Tử Khanh. Thấy lão phu nhân
yêu
thương Triệu Tử Khanh thế, ngay cả Lý Minh Nghi xưa nay được thương
yêu
nhất đều lùi ra sau, A Bảo nhịn
không
được nghĩ, chẳng lẽ lão nhân gia ưu ái cháu ngoại hơn? Nhớ tới Điền lão phu nhân, A Bảo dự định mấy ngày nữa
sẽ
tới phủ thái phó thăm ngoại tổ mẫu.
Bên này nữ quyến vì có A Bảo là người ôn hòa, hơn nữa còn có Triệu Tử Khanh ở
một
bên
nói
đùa ra vẻ đáng
yêu, bầu
không
khí ngược lại hòa hợp. So với bên nam, quả thực có thể dùng từ quỷ dị để hình dung.
Đương nhiên Tiêu Lệnh Thù ngồi ở vị trí đầu, Uy Viễn Hầu và Nhị lão gia chia đều vị trí thứ hai, cộng thêm
một
số con cháu trung niên, lớn hơn tí trong phủ Uy Viễn Hầu cũng ngồi
một
bàn. Trong đó biểu thiếu gia Triệu Tịch Dương ngồi cạnh Nhị biểu ca Lý Cảnh Mân, vài ba lần cố hết sức muốn ở trước mặt Tiêu Lệnh Thù biểu
hiện
tài hoa của mình
một
chút.
Quả
thật
vài vị lão gia phủ Uy Viễn Hầu muốn cho đứa cháu ngoại này quỳ, các biểu huynh đệ cũng cúi đầu
không
muốn thừa nhận
hắn, đều hoài nghi
hắn
có biết xem sắc mặt người khác
không, chẳng lẽ
hắn
không
thấy Tấn vương là vị chủ nhân khó sống chung sao? Lúc này chuyện nên làm nhất là câm miệng yên lặng ăn cơm, còn biểu
hiện
cái gì, ở trước mặt vị này có cái gì để biểu
hiện? Biểu
hiện
tốt hơn nữa
hắn
ta cũng
không
để ý ngươi!
trên
thực tế, Triệu Tịch Dương quả
thật
không
biết đức hạnh của chủ nhân trước mặt,
hắn
mới vừa theo cha mẹ hồi kinh, đối với việc trong kinh
không
hiểu lắm. Hôm kia chỉ nghe
nói
nhà mình có
một
vị biểu tỷ trở thành trắc phi thái tử,
một
vị biểu muội lại được tứ hôn cho Tấn vương, trở thành vương phi cao quý. Cả nhà cũng coi như hoàng thân quốc thích rồi, làm
hắn
rất thỏa mãn với thân thích danh giá như vậy, nhưng
không
tỉ mỉ hỏi thăm vương gia mà biểu muội nhà mình gả là người thế nào.
Năm nay Triệu Tịch Dương vừa mới hai mươi, dung mạo coi như tuấn tú nghiêm chỉnh, từ
nhỏ
liền dài quá phó thông minh cùng, ở địa phương cũng rất có tài danh,lúc
đi
học ở thư viện cũng được tiên sinh khen ngợi. Nhưng mà ai ngờ càng lớn càng khiếm khuyết, ngoại trừ cái danh tú tài,
hiện
nay
không
có sở trường gì, khuyết điểm lớn nhất là tự xưng người có học phong lưu, trong nhà vô số nô tì xinh đẹp, đối với tài hoa của chính mình có chút tự tin đến ngạo mạn. Nghe
nói
hôm này vị biểu muội gả cho Tấn vương về nhà thăm phụ mẫu, liền tính toán ở trước mặt Tấn vương biểu
hiện
thật
tốt
một
phen, nếu được Tấn vương thưởng thức, con đường làm quan của
hắn
về sau mới có lợi, cũng tránh khỏi việc cha thường
nói
hắn
không
đàng hoàng,
không
có hình dáng.
Các nam nhân của phủ Uy Viễn Hầu xấu hổ nhìn Tấn vương, trong lòng hận
không
thể lấy giẻ lau chặn miệng Triệu Tịch Dương, đồng thời cũng có chút nghi hoặc, trước đây gặp cháu ngoại trai lúc còn bé,
rõràng là
một
đứa thông minh lanh lợi, cực kỳ làm người ta
yêu
thích, sao sau khi trưởng thành lại
khôngbiết xem ánh mắt người ta thế?
Triệu Tịch Dương ba hoa khoác lác thể
hiện
kiến thức và tài hoa của mình,
một
lúc lâu thấy đương
sựkhông
hé răng, rốt cuộc nét mặt hơi xấu hổ, luống cuống nhìn mấy cữu cữu. Ai ngờ mấy cữu cữu trước đó hòa ái dễ gần giờ làm như
không
thấy sắc mặt
hắn, vô cùng nghiêm túc cúi đầu dùng bữa.
trên
thực tế, Tấn vương
không
muốn mở miệng, mấy người Uy Viễn Hầu cũng
không
biết làm sao, trước đó ở thư phòng vượt qua nửa ngày khó khăn, vị gia này
không
thốt ra mấy tiếng, càng làm bọn họ nhận thức
hắn
rõ
ràng, nếu
không
cần thiết,
thì
khỏi cần để
hắn
mở miệng đáp
một
tiếng. Cũng
không
biết có phải
thật
sự
không
thích
nói
không, hay tự mình biết mình, trong lòng biết mình
nói
chuyện có đôi khi quá cứng rắn
không
dễ nghe, cho nên rất ít khi mở miệng
nói
chuyện.
Bất đắc dĩ, Triệu Tịch Dương chỉ có thể căng da đầu bắt đầu đánh bài tình cảm: “……Vương gia, tuy ta và Ngũ biểu muội chỉ mới gặp nhau lúc còn
nhỏ, nhưng muội muội lại vô cùng thích Ngũ biểu muội, ta cũng coi Ngũ biểu muội như muội muội nhà mình, Ngũ biểu muội gả cho ngươi,
thật
sự
là phúc phận trời ban, vương gia coi như là biểu muội phu rồi….”
Đám người Uy Viễn Hầu
thật
muốn trực tiếp giả chết, quả nhiên Triệu Tịch Dương gan chó cùng mình, còn dám gọi biểu muội phu, là
không
có mắt nhìn
không
có mắt nhìn
không
có mắt nhìn đấy…
Đột nhiên Triệu Tịch Dương thấy Tấn vương nhìn mình, trong lòng hơi nhảy nhót, sau đó vui vẻ, cho rằng mình
đã
đả động được,
đang
chuẩn bị
nói
tiếp, chợt nghe
hắn
lạnh lùng
nói: “Ồn ào, câm miệng!”
“……..”
Mặt Triệu Tịch Dương nóng bừng, rốt cuộc vẫn còn sĩ diện, ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Đám người Uy Viễn Hầu càng thêm cuối đầu đau khổ ăn, ngay cả thời điểm này nên mời rượu cũng
không
làm, bọn họ
thật
không
có can đảm
đi
mời vị chủ này uống rượu.
Ai ngờ, hình như Tiêu Lệnh Thù nghĩ tới cái gì, gọi người cầm rượu qua đây, chờ hạ nhân rót rượu cho mọi người xong,
hắn
giơ chén lên kính vài vị trưởng bối,
không
để ý bộ dạng được sủng ái của đám người Uy Viễn Hầu, nhìn Triệu Tịch Dương,
nói: “Tiếp tục
nói!”
Triệu Tịch Dương: “Hả?!”Đến lúc ánh mặt lạnh lùng tàn độc chọc thẳng tới, cả người
hắn
ta run cầm cập, vội hỏi: “Tiếp tục
nói
cái gì?
không
biết vương gia muốn nghe gì…. À à, ta biết rồi, vừa rồi
nói
đến các vị biểu muội về quê Hựu Dương thăm người thân, ta và muội muội may mắn gặp lại các biểu muội, Ngũ biễu muội lúc ấy mới năm tuổi, bộ dạng ngọc tuyết đáng
yêu, thoạt nhìn rất giống bánh bao thọ, khiến người ta cực kì
yêu
thích.Ta vừa nhìn thấy, liền nghĩ muội ấy càng giống muội muội ruột thịt hơn, nương ta còn
nói
Ngũ biểu muội là bảo bối ngoan ngoãn, chẳng trách Tứ cữu cữu đặt nhũ danh A Bảo cho muội áy, còn
không
phải là bảo bối sao, mới có thể có phúc phận này gả cho vương gia ngài…”
Trời ạ, để bọn họ chết luôn
đi!
- -------------Đây là tiếng lòng của tất cả nam nhân phủ Uy Viễn Hầu!
Vì thế, ở trong lòng đám người Uy Viễn Hầu, Triệu Tịch Dương là cái tên
không
đáng tin, quen vuốt mông ngựa,
âm
thầm hối hận vì sao lại để
hắn
đến nơi này ở. Mặc dù là cháu ngoại ruột, nhưng về sau tuyệt đối phải từ chối lui tới, đỡ phải dạy hư đám con cháu nhà mình.
May mắn là, Tiêu Lệnh Thù
không
lộ ra dấu hiệu tức giận, bọn họ cũng hơi yên tâm.
một
bữa cơm gian nan kết thúc, hai người lại ở phủ Uy Viễn Hầu ngồi
một
lát, rốt cuộc cáo từ rời
đi.
Uy Viễn Hầu dẫn đầu cả nhà lớn
nhỏ
đưa tiễn, trong đó đương nhiên sai người trông chừng cháu ngoại trai, mất công
hắn
đến bên cạnh Tấn vưong chọc người ta tức giận, mãi đến khi bọn họ lên xe ngựa, mới yên lòng.
Sau khi tiễn người cất
đi, Uy Viễn Hầu vào nhà trước tiên, chứng kiến Lý Cảnh Mân
nói
chuyện với cháu ngoại trai,
không
khỏi đau đầu, quyết định ngày mai tìm
một
cái cớ, đuổi Triệu Tịch Dương về Triệu gia, thuận tiện để muội phu dạy dỗ lại
hắn
một
chút, tránh cho
hắn
không
chính trực, tương laichống đỡ Triệu gia thế nào?
Dĩ nhiên, Uy Viễn Hầu
không
ngờ là, ông còn chưa đuổi người ta về, sáng sớm hôm sau, muội muội ông
đã
hồi phủ khóc lóc kể lể, thậm chí ba mẫu tử còn trực tiếp ở lại trong phủ.
*******
Bên kia, A Bảo nhìn nam nhân
đi
theo nàng cùng nhau ngồi trong xe ngựa, suy nghĩ
một
chút, hỏi: “Lúc nãy vương gia uống rượu à?”
Tiêu Lệnh Thù lắc đầu.
Nếu
không
uống rượu,
hắn
làm gì theo nàng ngồi xe ngựa hồi phủ? Quả là kỳ lạ!
Tiêu Lệnh Thù yên lặng nhìn nàng, khi A Bảo bị nhìn đến sởn tóc gáy, đột nhiên
hắn
tiến đến bên tai nàng,
nhẹ
nhàng
nói: “A Bảo!”
“……”
A Bảo miễn cưỡng cười cười,
nói: “Đây là nhũ danh phụ thân đặt cho thần thϊếp, sao vương gia biết được?”
Nhũ danh này, ngoại trừ mấy vị trưởng bối và tỷ muội thân thiết ra, những người khác
sẽ
không
gọi như vậy, phần lớn
sẽ
gọi thẳng Minh Cẩm hoặc Cẩm nha đầu, lúc này nghe
hắn
gọi thế, nàng thấy là lạ.
“Biểu ca xem nàng như muội muội ruột thịt
nói.” Hiếm khi
hắn
mở miệng.
“Là hai vị biểu ca con cữu cữu sao?” A Bảo hiểu sáng tỏ hỏi, Nhị biểu ca
không
cần phải
nói, Đại biểu ca đối với nàng vô cùng tốt.
“không
phải!”
A Bảo có chút xấu hổ,
đang
định hỏi lại, đột nhiên xe ngựa chao đảo kịch liệt, cả người A Bảo bổ nhào về phía trước, rất nhanh bị hai cánh tay ôm lại, may mà
không
đập đầu vào vách xe,
thật
đáng mừng, chẳng qua cả khuôn mặt đυ.ng vào ngực người nọ, còn rất đau.
“Người nào đánh lén?”
Bên ngoài vang lên tiếng quát của Tịch Viễn, lại nghe được tiếng bước chân, có lẽ đuổi theo người đánh lén.
Bộ diêu
Bánh bao thọ