Chương 35

Edit: Tiểu Bông

Beta: Lạc Lạc


Sẩm tối, Điền Văn Nho và đại nhi tử Điền Vũ Cầu lần lượt

đi

vào phủ.

A Bảo và biểu muội Điền Vũ Thơ

một

trái

một

phải đỡ Điền lão phu nhân ra đón, sau khi chào hỏi lẫn nhau, Điền lão phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, vui vẻ nhìn nhi tử và đại tôn tử,

nói: "Hôm nay các con mệt mỏi rồi, lâu rồi

không

gặp Cầu nhi, Cầu nhi có khỏe

không? Thê tử Cầu nhi có khỏe

không? Hai đứa bé có khỏe

không..."

Chờ lão phu nhân lần lượt hỏi xong, Điền Vũ Cầu mới bình thản đáp: "Đều khỏe ạ." Điền Vũ Cầu hồi kinh báo cáo công tác, vợ con cũng

không

dẫn theo.

Điền lão phu nhân là

một

lão thái thái cực kỳ dễ thỏa mãn, chỉ cần con cháu bình an khỏe mạnh, mọi chuyện thuận lợi, tất cả đều tốt. Mọi người cũng biết điều này, nên ở trước mặt lão phu nhân, nếu

không

có chuyện gì lớn,

thì

tất cả đều

nói

tốt. Lão thái thái nghe xong cười haha, trong lòng cởi mở, thân thể cũng khỏe mạnh.

đã

rất lâu A Bảo

không

gặp đại biểu ca, bèn ngoan ngoãn ôn hòa hỏi thăm.

A Bảo lén lút quan sát hai vị biểu ca

đã

lâu

không

gặp, huynh đệ nhà họ Điền đều là kiểu nam tử thư sinh, gen di truyền

không

tồi, mặt mũi tuấn tú, lịch

sự, khí chất hào hoa phong nhã, lại khiêm tốn lễ độ,

không

giống Tấn vương kia vừa đứng trước mặt lập tức tỏa ra khí thế ép người, khiến người ta

khôngthở nổi. Tất nhiên, xem ra nhị biểu ca Điền Vũ Nam mặc dù tuấn tú nhã nhặn, nhưng nhớ tới tình cảnh khi còn bé

hắn

nghịch ngợm kéo bím tóc mình, sau đó bị nàng đá bay, mang hai hàng nước mũi khóc lóc chạy

đi

tìm người lớn tố cáo,

thật

sự

A Bảo

không

nảy sinh nổi ảo tưởng gì. Đại biểu ca rời kinh mấy năm, được tôi luyện ngày càng chín chắn, xem ra là nam nhân đáng tin cậy.

Ở trong lòng A Bảo, đại biểu ca lớn hơn mình bảy tuổi giống như ca ca ruột vậy, còn tốt hơn nhị biểu ca nghịch ngợm chỉ biết bắt nạt mình hồi bé nhiều.

Điền Vũ Cầu cười thân thiết với A Bảo: "A Bảo lớn rồi,



phụ (dượng) có khỏe

không?"

"Phụ thân đều khỏe mạnh, cảm tạ đại biểu ca quan tâm."

Sau khi hàn huyên vài câu, A Bảo lại về chỗ cũ ngồi, nghe

một

nhà vui vẻ hòa thuận trò chuyện việc nhà.

A Bảo lén lút quan sát hai vị biểu ca, hai vị biểu ca cũng thầm quan sát nàng. Điền Vũ Cầu nghĩ tới biểu muội bây giờ giống như

một

cái bánh bao, thầm nhíu mày, nhìn phụ thân và tiểu đệ

một

chút, cuối cùng

không

nói

gì.

Điền Vũ Cầu có chút ấn tượng với





đã

mất, trong lòng cũng khá thương tiếc





mất sớm,

khôngkìm được quan tâm tiểu biểu muội này hơn. Tuổi tác

hắn

và tiểu biểu muội chênh lệch rất lớn, xem nàng như muội muội vậy. Theo

hắn, bây giờ biểu muội nằm trong hoàn cảnh này, cũng do mấy năm nay Lý Kế Nghiêu thăng tiến quá nhanh, mấy vị hoàng tử đều muốn lôi kéo, mượn hơi Lý Kế Nghiêu, mới liều lĩnh nhắm vào nữ nhi duy nhất của Lý Kế Nghiêu.

Sau khi

nói

một

chút việc nhà, Điền Văn Nho chợt nghĩ tới

một

chuyện, vội hỏi: "Nương, ngày mai thái tử điện hạ đến phủ thăm người."

Nghe xong, Điền lão phu nhân kinh hãi, vội hỏi: "Ta chỉ là

một

phụ nhân sao lại phiền thái tử điện hạ đích thân đến thăm chứ? Chẳng lẽ có chuyện gì sao?"

Khi thái tử còn

nhỏ, Điền Văn Nho được hoàng thượng ban chức Thái Phó dạy bảo thái tử. Có tình nghĩa thầy trò với thái tử, trước giờ thái tử đều kính trọng ông, cho nên cũng khá kính trọng phu thê Điền lão thái gia. Trước đây thái tử thường tới phủ Thái phó, thường xuyên qua lại, cũng quen thuộc người Điền gia. Chẳng qua có quen thuộc hơn nữa,

hắn

đường đường là Đông cung thái tử, thiên tử tương lai, Điền gia chưa bao giờ dám ngông cuồng đắc ý, làm việc luôn cẩn thận ổn thỏa, cũng

không

vì thái tử kính trọng mà làm càn.

Điền Văn Nho bất đắc dĩ: "Con cũng

không

biết, thái tử chỉ

nói

ngày mai tới, nương cần chuẩn bị tâm lý, đến lúc đó trong nhà phải phiền phu nhân rồi."

Trần thị vội vàng đồng ý.

Điền lão phu nhân nghĩ

một

lát, cũng

không

biết dụng ý của thái tử, cười

nói: "Thái tử là

một

thái tử tốt, nếu

hắn

tới, mọi người cần đón tiếp chu đáo."

Từ

trên

xuống dưới Điền gia đều đồng ý, nhưng trong lòng lại nghĩ, tất nhiên bọn họ

sẽ

tiếp đón chu đáo, đó là thái tử mà, ai dám vô lễ?

Ăn tối xong,

nói

chuyện phiếm

một

lúc, thấy trời

đã

tối sầm, A Bảo dìu ngoại tổ mẫu về nghỉ ngơi.

Điền Văn Nho dẫn hai nhi tử tới thư phòng, hỏi thăm chuyện hôm nay nhập cung báo cáo công tác của đại nhi tử.

Điền Vũ Cầu trả lời xong câu hỏi của phụ thân, chuyển đề tài,

nói: "Phụ thân, bây giờ A Bảo..."

"Bây giờ Uy viễn hầu phủ

đã

cưỡi

trên

lưng hổ, cũng

không

biết sau này A Bảo

sẽ

thế nào." Điền Văn Nho lo lắng

nói: "Ta biết con muốn

nói

gì, A Bảo là đứa con duy nhất





các con để lại, ta cũng đau lòng. Nghe

nói

Tề vương và Ninh vương cầu hoàng thượng tứ hôn A Bảo, hôm sau ta

một

mình cầu kiến hoàng thượng, vốn muốn bẩm báo với hoàng thượng





các con từng hứa hôn A Bảo cho Vũ Nam lúc còn trong bụng mẹ, để Vũ Nam cưới A Bảo, cũng tránh cho hoàng thượng khó xử. Nhưng ai ngờ hoàng thượng

nói

thẳng, chuyện này

không

cần ta lo lắng, hôn

sự

của A Bảo người

đã

có quyết định."

Nghe xong, Điền Vũ Cầu nhíu mày, Điền Vũ Nam

thì

thầm vỗ ngực

một

cái, tốt quá,

không

cần cưới biểu muội hung dữ nữa.

"Phụ thân, chẳng lẽ... Hoàng thượng

thật

sự

muốn A Bảo gả cho hoàng tử làm phi?"

Điền Văn Nho thở dài, gật đầu

nói: "Hoàng thượng chắc là có ý này."

hiện

tại Chính Đức đế trọng dụng Lý Kế Nghiêu, đối với nữ nhi duy nhất của Lý Kế Nghiêu sợ là

đã

sớm có tính toán. Xem ra, Tề vương Ninh vương ầm ĩ

một

trận, chẳng qua chỉ muốn hoàng thượng càng chú ý thôi.

Điền Vũ Cầu cân nhắc hồi lâu mới

nói: "Phụ thân có biết hoàng thượng muốn chỉ hôn A Bảo cho vị hoàng tử nào

không?" Trong lòng nghĩ đến mấy vị hoàng tử chưa cưới thê tử: Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, Thất hoàng tử, Bát hoàng tử, tính

đi

tính lại, Điền Vũ Cầu cảm thấy Bát hoàng tử Trần Lưu quận vương là lựa chọn tốt nhất.

Điền Văn Nho vuốt chòm râu dưới cằm,

nói: "Thánh ý khó dò, dù sao cũng là mấy vị vương gia chưa cưới thê tử đó thôi, còn lại hoặc

đã

kết hôn hoặc còn

nhỏ

tuổi,

không

cần nghĩ đến."

Đợi hai huynh đệ Điền Vũ Cầu theo phụ thân ra khỏi thư phòng, trăng sao

đã

lên rồi.

Hai huynh đệ

đi

song song, gã sai vặt cầm l*иg đèn

đi

trước soi đường, hai người vừa

đi

vừa

nóichuyện.

"Đại ca, ta

không

muốn cưới biểu muội, huynh nhất định

không

được giao biểu muội cho ta." Điền Vũ Nam tỏ



với huynh trưởng.

Điền Vũ Cầu buồn cười lườm

hắn

một

cái, hỏi: "A Bảo có gì

không

tốt?"

một

là đệ đệ,

một

là muội muội, ở trong lòng Điền Vũ Cầu, hai người đều tốt cả, đặc biệt hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nếu bọn họ kết làm phu thê, theo

hắn

thấy, cũng là chuyện tốt, chỉ tiếc việc đời khó đoán.

Điền Vũ Nam khoa trương

nói: "Chỉ cần nghĩ tới hồi bé biểu muội kéo cánh tay đệ, đẩy đệ ngã rơi mất

một

cái răng cửa, liền

không

có nỗi tâm tư muốn cưới muộn ấy."

"Phụt, sợ mất mặt hả." Điền Vũ Cầu

không

nhịn được phì cười, "Ai bảo đệ hồi bé nghịch ngợm như vậy, lúc nào cũng kéo bím tóc A Bảo, làm rối tóc, bẩn y phục của muội ấy, bắt nạt tiểu



nương vui lắm sao? Cũng đáng đời đệ, vừa lúc đến thời điểm thay răng, mỗi ngày nhe cái miệng thiếu răng bắt nạt tiểu



nương... Chậc!"

"Đại ca!" Điền Vũ Nam xấu hổ và tức giận muốn chết,

không

thể cãi lại.

Điền Vũ Cầu vỗ đầu đệ đệ, cảm thán thời gian trôi qua nhanh quá, đệ đệ muội muội đều lớn hết rồi.

*******



một

nơi khác, A Bảo vùi mình

trên

giường kể với ngoại tổ mẫu về cuộc sống mấy năm qua ở biên cương, đều chọn ít chuyện vui vẻ để

nói, bỏ qua những chuyện máu me của chiến tranh, khiến lão thái thái nghe rất vui vẻ.

"Cháu

gái

ta quả nhiên lớn rồi, còn biết trồng rau xanh cho phụ thân ăn, ngoại tổ mẫu cũng chưa được nếm thử đấy." Điền lão phu nhân vuốt mái tóc đen của cháu

gái, vui vẻ

nói.

A Bảo nhăn mũi

một

cái,

nói: "Ngoại tổ mẫu

không

biết đâu, phụ thân có

một

thói xấu,

không

thích ăn rau. Trong quân doanh thường lén để thuộc hạ ăn rau giùm, nghe đại phu

nói, quanh năm ăn thịt

khôngăn rau

sẽ

sinh bệnh. Con và mấy đại nương ở biên thùy học trồng rau, phụ thân thấy con

một

lòng hiếu thảo,

không

nỡ đổ sạch, chỉ có thể nhăn nhó ăn hết, kết hợp thịt rau mới có dinh dưỡng, thân thể mới khỏe mạnh sống lâu."

"Cháu biết nhiều quá." Điền lão phu nhân rất phối hợp

nói.

"......"

A Bảo nhanh chóng thay đổi vẻ mặt 囧囧, và thảo luyện chuyện dinh dưỡng với ngoại tổ mẫu có tâm tư đơn thuần.

Nha hoàn ma ma hầu hạ bên ngoài nghe được hai bà cháu thỉnh thoảng truyền ra đối thoại 囧囧,

khôngnhịn được mím môi cười.

Đêm dần khuya, hai bà cháu mới ngừng

nói

nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, A Bảo theo ngoại tổ mẫu rời giường, sau khi rửa mặt thay y phục, Trần thị dẫn nữ nhi tới thỉnh an.

Bởi vì hôm nay thái tử muốn đến phủ thăm Điền lão phu nhân, Trần thị thỉnh an xong vội vàng rời

đi, sai hạ nhân trong phủ tổng vệ sinh. Điền Vũ Thơ ở lại theo Điền lão phu nhân và A Bảo cùng nhau ăn sáng. Sau bữa ăn Điền lão phu nhân đuổi hai tiểu



nương ra ngoài sân chơi,

không

có người lớn, Điền Vũ Thơ tránh

không

được đấu võ mồm với A Bảo, tình cảm ngăn cách mấy năm nhanh chóng được kéo gần lại.

một

ngày trôi qua cực nhanh, rất nhanh

đã

đến hoàng hôn.

Mọi người trong Điền gia đều chuẩn bị ổn thỏa, khi nghe hạ nhân báo lão gia trở về, tất cả mọi người đều đứng dậy, bước về cửa, muốn

đi

tiếp đón thái tử và Điền Văn Nho về.

A Bảo và Điền Vũ Thơ cùng nhau dìu Điền lão phu nhân ra cửa, nhanh chóng nhìn thấy bóng đám người Điền Văn Nho, Điền Vũ Cầu. Khi thấy nam nhân bên cạnh thái tử cùng bước vào Điền gia, trong chốc lát vẻ mặt A Bảo trống rỗng, khi người kia nhìn qua đây, nàng giật mình tỉnh lại, vội cúi đầu, cảm thấy hình như eo lại đau rồi.

trên

thực tế, lúc nhìn thấy Tấn vương bên cạnh thái tử, trong lòng người trong Điền gia đều giật mình, càng

không



hôm nay thái tử đến cửa là muốn làm gì,

không

nhịn được nhìn chằm chằm nhìn đại gia trưởng Điền Văn Nho. Điền Văn Nho thầm cười khổ, ông đâu biết thái tử dẫn vị đệ đệ kinh khủng kia đến phủ làm gì? Đối mặt với Tấn vương sát khí đầy mình, ông cũng áp lực như núi đè!

Tuy rằng

không

rõ, nhưng người Điền gia vẫn cẩn thận hành lễ thỉnh an.

Hôm nay Thái tử mặc thường phục, cười ấm áp với mọi người, thấy Điền lão phu nhân muốn quỳ xuống thỉnh an, vội tỏ ý hôm nay

hắn

lấy thân phận học trò đến phủ Thái phó thăm Điền lão phu nhân, bảo bọn họ

không

cần quá khách khí.

Rất nhanh, mọi người đến đại sảnh ngồi.

Thái tử ngồi ở ghế chủ vị, rồi tới Tấn vương, Điền lão phu nhân ngồi khá gần hai người, những người khác cũng ngồi theo bối phận.

Dường như Thái tử muốn chứng tỏ hôm nay

hắn

đúng là tới thăm Điền lão phu nhân mới hồi kinh,

không

chỉ mang theo lễ vật, còn kiên nhẫn hỏi thăm thân thể Điền lão phu nhân và

sự

việc

trên

đường về nhà, khiến Điền lão phu nhân vừa sợ vừa cảm động.

Thăm hỏi Điền lão phu nhân xong, thái tử trò chuyện với ba cha con Điền gia, những người khác yên lặng lắng nghe.

A Bảo ngoan ngoãn rũ mắt ngồi trong góc với Điền Vũ Thơ, Điền Vũ Thơ vô cùng căng thẳng, ra sức xoắn khăn tay, muốn duy trì dáng vẻ thục nữ. A Bảo cũng rất hồi hộp, luôn cảm thấy mặt bị đâm chọc, giống như

một

ánh mắt sắc bén xuyên qua hết lần này tới lần khác, nghĩ đến chủ nhân ánh mắt đó là ai, lại muốn đưa tay xoa eo rồi ——



ràng vết thương ở eo

đã

khỏi, nhưng khi thấy người kia, ám ảnh trong lòng lại ập đến.

Sau khi cuộc trò chuyện của thái tử và cha con Điền gia kết thúc, A Bảo tưởng rằng cuối cùng mọi việc cũng kết thúc. Lúc các nàng nên lui xuống, thái tử nhấp

một

ngụm trà, đột nhiên

nói: "không

ngờ hôm nay Minh Cẩm cũng ở đây, lần trước trong cung liên lụy ngươi bị thương, tỷ tỷ ngươi vô cùng lo lắng, bây giờ thấy ngươi

không

có chuyện gì, Minh Tranh cũng có thể yên tâm."

A Bảo nhanh nhanh hiểu ngay ‘tỷ tỷ’mà thái tử

nói

là ai, nghe

hắn

gọi mình là ‘Minh Cẩm’, cảm giác

thậtsự

rất quái dị, vội vàng đứng lên

nói: "Đa tạ đại tỷ tỷ quan tâm, Minh Cẩm

không

có việc gì, làm thái tử và đại tỷ tỷ lo lắng, là Minh Cẩm

không

đúng."

Ánh mắt Thái tử

không

chút dấu vết đánh giá thiếu nữ ngoan ngoãn cúi đầu, vẫn ôn hòa

nói: "Minh Cẩm

nói

quá, kể ra



cũng là tỷ phu của ngươi đấy,

không

cần phải gò bó như vậy."

"......"

Thái tử

đang

náo loạn gì đây?

Trong lòng A Bảo rít gào, chẳng trách

hắn

thân thiết gọi mình là ‘Minh Cẩm’,

thì

ra tự coi mình là tỷ phu, việc này

không

thỏa đáng lắm? Thái tử phi biết còn

không

buồn bực à? Trong lòng thầm nghĩ, nhưng nét mặt vừa thỏa đáng vừa ngại ngùng cười.

"Kể ra lúc trước ở trong cung hại ngươi bị thương, là lỗi của tiểu Thất, phụ hoàng

đã

trách phạt tiểu Thất, những hạ nhân hộ chủ bất lợi kia cũng

đã

bị trừng trị, chỉ tiếc ngươi nằm

trên

giường dưỡng thương,



ở đây thay mặt tiểu Thất bồi tội với ngươi được

không."

A Bảo vội vàng

nói

không

dám, trong lòng cảm thán lá bài thân tình này của thái tử đánh rất hay, hơn nữa lời này

nói

rất nghệ thuật, khiến người ta vừa nghe liền cảm thấy thái tử là người tốt, sau này chắc chắn

sẽ

là minh quân. Nếu người nào muốn phản

hắn, cũng

thật

sự

không

có đạo lý rồi. Thái tử trông ôn hòa nhưng

không

nhu nhược, vì phía

trên

còn có Hoàng đế, nên

không

thể biểu

hiện

quá tài năng hoặc quá cường thế, trình độ được đắn đo đến tuyệt diệu, khiến Hoàng đế

không

nảy sinh cảm giác nguy cơ nhi tử nhớ nhung vị trí dưới mông mình.

Đây là

một

vị thái tử vô cùng thành công!

Mà bây giờ, vị thái tử thành công này

đang

bận rộn giúp ngũ đệ thân

yêu

nhà

hắn

thân cận với lão bà, mặc dù nghiêm túc

nói

chuyện với A Bảo, nhưng khóe mắt vẫn liếc vị đệ đệ ngồi cạnh

hắn, thấy đệ đệ cứ bày vẻ mặt lạnh lẽo cứng rắn, ngồi thẳng tắp ngay ngắn,

một

sợi tóc cũng

không

động, nhìn giống như pho tượng điêu khắc vậy. Song thái tử hiểu

hắn

rất

rõ, lúc

hắn

mười tuổi bắt đầu học

nói

nhận biết chữ đều do đích thân mình dạy, từ

một

số động tác cực

nhỏ

liền có thể nhìn ra tâm tình của

hắn.

Ví dụ như lúc Lý Minh Cẩm

nói, ánh mắt

hắn

sẽ

hơi động đậy, toàn bộ tinh thần chú ý lắng nghe giọng của thiếu nữ,

không

hững hờ như trướcđó nghe người khác

nói

chuyện.

Thái tử quan sát đệ muội tương lại và đệ đệ mình xong, cuối cùng cũng buông tha cho A Bảo.

A Bảo thầm lau mồ hôi, khi ngồi vào chỗ cũ, đối mặt với vẻ mặt có chút ghen tỵ của biểu muội, trong lòng nghẹn

không

nói

gì, luôn cảm thấy hôm nay thái tử dẫn theo Tấn vương tới cửa là có

âm

mưu, cảm giác nguy hiểm kia giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm làm nàng tê cả da đầu —— A Bảo nghĩ, có lẽ bởi vì Tấn vương ở đây, nên nàng phản ứng hơi quá.

Chờ thời gian

không

lâu lắm, đến lúc dùng bữa tối rồi, Điền Gia

đã

chuẩn bị tịch yến ổn thỏa, Điền Văn Nho với hai nhi tử theo thái tử và Tấn vương tới gian ngoài dùng bữa, các nữ quyến vào trong phòng dùng bữa.

A Bảo ngồi chung với Điền Vũ Thơ, thấy nàng lộ vẻ thở phào

nhẹ

nhõm,

không

kìm nổi lo lắng hỏi: "Biểu muội sao vậy?"

Điền Vũ Thơ nhìn gian ngoài

một

chút,

nhỏ

giọng kề tai A Bảo

nói

nhỏ: "Ngươi

không

cảm thấy ánh mắt Tấn vương rất đáng sợ sao? Vừa nãy lúc

hắn

đi

qua, nhìn chúng ta

một

cái,

thật

đáng sợ, giống như lời đồn bên ngoài. Hơn nữa nghe

nói

hắn

từng gϊếŧ rất nhiều người, thủ đoạn tàn khốc, dọa trẻ con cũng khóc lóc."

Khóe miệng A Bảo co quắp, suy nghĩ

một

lát,

nói: "Nghe

nói

kẻ bị gϊếŧ đều là người xấu."

"Người xấu cũng là người!" Điền Vũ Thơ chính nghĩa

nói, sau đó dùng ánh mắt lên án nhìn A Bảo.

Biểu muội vô cùng cao thượng, khiến A Bảo

không

cao thượng lắm trong chốc lát

không

biết

nói

gì để tránh tranh cãi kịch với nàng ấy, bèn im lặng ăn.

Điền Vũ Thơ vẫn

không

buông tha nàng, lúc nãy tinh thần nàng quá căng thẳng, bây giờ

không

còn áp lực, muốn tìm người

nói

chuyện, nếu

không

sẽ

nghẹn hỏng, tất nhiên A Bảo là lựa chọn

không

tồi.

Tiếp đó, Điền Vũ Thơ bắt đầu quấy rầy A Bảo, mãi đến khi đồ ăn được bưng lên, Trần thị lên tiếng cắt ngang bảo các nàng ăn cơm ngon miệng, Điền Vũ Thơ mới

không

cam lòng ngậm miệng. Chỉ là A Bảo nghĩ, sau khi ăn xong, chắc chắn Điền Vũ Thơ còn muốn kéo nàng

nói

tiếp, đây là

một

thói quen của Điền Vũ Thơ. Được rồi, mặc dù Điền Vũ Thơ thường xuyên cáu kỉnh với A Bảo, nhưng suy cho cùng từ

nhỏ

cùng nhau lớn lên, hai biểu tỷ muội cũng từng có tình cảm sâu đậm chen chúc

trên

một

chiếc giường lặng lẽ trò chuyện.

Sau khi các nữ quyến dùng bữa xong, nam nhân ở gian ngoài vẫn

đang

ăn, lại còn uống rượu —— Tất nhiên

không

chỉ uống rượu, mà vừa uống rượu vừa sát hạch tài văn chương của huynh đệ nhà họ Điền, bắt hai huynh đệ phải phát huy tại chỗ.

Huynh đệ nhà họ Điền khổ cực, A Bảo cũng rất khổ cực, sau bữa ăn những



nương chưa xuất giá có thể rời

đi. Điền Vũ Thơ

không

nói

hai lời kéo A Bảo đến viện của nàng, tiếp tục câu chuyện dang dở lúc nãy.

Nha hoàn pha trà, sau khi mang trái cây tráng miệng lên, liền lui xuống.

A Bảo uống trà, hững hờ nghe người bên cạnh lải nhải, nghĩ tới mục đích hôm nay thái tử đến thăm, bỗng nhiên bị Điền Vũ Thơ

âm

trầm ghé bên tai

nói: "Thái tử điện hạ hình như vô cùng thưởng thức biểu tỷ đấy, tỷ

nói

xem tại sao?"

"Đúng thế, tại sao chứ?" A Bảo hết sức thuần khiết nhìn nàng ấy.

Điền Vũ Thơ hừ

một

tiếng, tự mình ôm đầu vắt óc suy nghĩ, A Bảo mừng rỡ nhìn nàng ấy băn khoăn, sau đó nổi lên ý xấu

nói

một

câu: "Dáng vẻ này của biểu muội

không

thục nữ rồi! Cẩn thận mợ thấy lại dạy dỗ

một

trận!" Dọa tiểu



nương vội vàng ngồi ngay ngắn, xoắn khăn tay tiếp tục trầm tư suy nghĩ.

Đúng là tiểu



nương đáng

yêu!

Khi A Bảo vui vẻ đùa biểu muội, rất nhanh liền nghe hạ nhân báo thái tử và Tấn vương

đã

rời

đi.

A Bảo và Điền Vũ Thơ đều

âm

thầm thở phào

nhẹ

nhõm, giống nhưKim



Chú*

trên

đầu rốt cuộc

không

còn nữa. Cho nha hoàn lui xuống, Điền Vũ Thơ

nói

với A Bảo: "Được rồi, trời tối rồi, biểu tỷ cũng trở về

đi."

A Bảo cười, hỏi: "Biểu muội sợ Tấn vương như vậy sao?" Thầm nghĩ, hình như đúng là khá đáng sợ,

trên

người người kia mang theo

một

luồng sát khí máu tanh,

không

có hơi thở kiêu ngạo của mấy hoàng tử khác, rất giống Tu La chém gϊếŧ trong bóng tối bước ra.

Điền Vũ Thơ dùng biểu cảm cực kỳ khẳng định

nói

cho nàng biết, Tấn vương quả

thật

đáng sợ, lại

nhỏgiọng

nói: "Chẳng trách

hắn

lớn tuổi thế vẫn chưa có vương phi, vừa nhìn

đã

thấy đáng sợ rồi,



nương nào dám gả cho

hắn?"

A Bảo đảo mắt,

nói

đùa: "hắn

là hoàng tử, nếu muốn vương phi

thì

chỉ cần hoàng thượng trực tiếp tứ hôn là được,

hắn

căn bản

không

cần sốt ruột."

Điền Vũ Thơ bĩu môi, cảm thấy A Bảo

nói

rất đúng,

nói

tiếp: "Đúng vậy,

không

biết ai xui xẻo thế bị hoàng thượng chọn trúng."

nói

xong, lại lắc đầu, "Bỏ

đi, dù sao cũng

không

liên quan tới chúng ta."

A Bảo vô cùng hài lòng với câu này, cũng tán thành: "Quả thực làvậy."

Lúc này hai biểu tỷ muội trò chuyện vô cùng vui vẻ, cảm giác giống như

anh

hùng có chung chí hướng, quan hệ càng thêm thân thiết. Cho đến ba ngày sau, lúc Uy viễn hầu phủ nhận được thánh chỉ tứ hôn, tất cả đều há hốc mồm, mà phản ứng đầu tiên của A Bảo là: Eo lại đau nữa.