Chương 27

Edit: Betty

Sau khi Ngụy y nữ kiểm tra thương thế ở phần eo của A Bảo xong, cười

nói: "Lý



nương khôi phục rất nhanh, qua mấy ngày liền bình phục." Trong lòng lại có chút nghi hoặc, theo lý thuyết, hẳn là

khôngkhôi phục nhanh như vậy, ít nhất còn phải nửa tháng nữa, thế nhưng

sự

tình lại vượt qua ngoài ý muốn của bọn họ.

Nhưng, nhớ tới lời Tôn thái y

nói,

hiện

tại trong cung ngoài cung đại đa số mọi người đều nhìn chằm chằm Lý Minh Cẩm, thương thế của nàng tốt lên đối với họ mà

nói

chỉ có lợi

không

hại, dù có nhiều nghi vấn hơn nữa cũng chỉ có thể kiềm chế ở trong lòng. Trong hoàng cung này,

không

cần nhất đó là lòng hiếu kỳ và tìm tòi nguyên nhân.

Linh Lung đem áo trong của A Bảo vén lên, cầm

một

lọ thuốc mỡ

nhỏ

vì A Bảo ấn xoa phần eo chưa tan máu bầm, nghe xong cũng cười

nói: "thật

sự

là quá tốt, chúc mừng Lý



nương!"

A Bảo nhìn khuôn mặt tiểu cung nữ tươi cười mừng rỡ ngọt ngào, kéo khóe miệng cười cười, trong lòng lại lần nữa đối với diễn xuất lần này của tiểu cung nữ

thật

bái phục, thực

sự

là học cái gì như cái đó, cũng

không

biết Tấn vương tìm người từ đâu tới, nếu là những tỳ nữ của nàng cũng có trình độ diễn xuất bậc này, nhất định

sẽ

trở thành cao thủ trạch đấu.

Sau khi thoa thuốc, A Bảo chậm rãi chỉnh lại quần áo,sau khi mặc chỉnh tề, ngồi vào trước cửa sổ cảm thụ quang cảnh cuối xuân tươi đẹp.

Ngụy y nữ thu dọn đồ vật xong, hướng A Bảo phúc thân rời khỏi, các cung nữ khác đều hầu ở bên ngoài, trong phòng ngoài A Bảo

đang

lười biếng hưởng thụ cảnh xuân tốt đẹp, chỉ còn lại có Linh Lung đứng bên cạnh hầu hạ.

Vượt qua thời gian mấy đêm

không

ai tàn phá, A Bảo rốt cuộc xác nhận bản thân an toàn, thế là nhịp nhàng khôi phục lại bộ dáng vô tâm vô phế trước đây, nên ăn

thì

ăn nên ngủ là ngủ. Mà trước đó ngủ

không

được, cũng

không

phải là nàng thực

sự

thiếu ngược, mà là sợ bị tàn phá, chỉ muốn đau nhức hết mau mau

đi

vào giấc ngủ. Cho nên việc lo lắng hãi hùng đợi mấy buổi tối, xác định người nào đó

sẽkhông

lại canh ba nửa đêm đến tàn phá chính mình, tự nhiên cuộc sống vô cùng sảng khoái.

Nhìn bộ dáng A Bảo buồn ngủ, thực

sự

là thích ý vô cùng, Linh Lung đứng lặng yên.

Loại tư thế đứng canh người trầm mặc này, làm cho A Bảo cũng

không

hài lòng, thậm chí có

một

chút

không

thể tránh được. Được rồi, A Bảo mặc dù

không

biết ở trong lòng Linh Lung, chủ tử của nàng ấy có bao nhiêu ngông cuồng tàn khốc, nhưng là thông cảm nàng

một

lòng hướng chủ, hơn nữa hôm nay nàng ấy

nói

lời làm yên lòng của nàng, cho nên

không

có cùng nàng ấy chấp nhặt.

nói

A Bảo bị lăn qua lăn lại thiếu chút nữa thành thể chất thiếu ngược, sáng nay Linh Lung đột nhiên hướng A Bảo tiết lộ, chủ tử của nàng mấy ngày trước

đã

phụng chỉ rời kinh, A Bảo thế mới biết vì sao mấy đêm này cũng

không

bị tàn phá, người

không

có, tự nhiên tất cả bình an. Nghe xong việc này, A Bảo vui vè

không

nhịn được,

không

cẩn thận để lộ sắc mặt vui mừng, mặc dù thu lại cực nhanh, nhưng vẫn là làm cho Linh Lung có chút

không

hài lòng.

A Bảo đương nhiên hiểu, nghĩ rằng Linh Lung cảm thấy chủ tử của nàng làm việc thừa trị thương cho nàng, mà nàng lại

không

nhận tình này,

không

chỉ

không

cảm ơn, còn vì người ta rời

đi

mà vui mừng phấn khởi, nhìn ở trong mắt thuộc hạ trung tâm của người ta, đương nhiên là biểu

hiện

của lòng lang dạ sói. Thế nhưng nhìn lại, A Bảo thực

sự

cảm kích

không

nổi a, nàng đến bây giờ còn

không

biết, Tấn vương vì sao lại nhiều chuyện như vậy trị thương cho nàng, mặc dù hiệu quả so với tưởng tượng

thậttốt, thế nhưng quá trình này cũng đặc biệt ngược đãi, ai

sẽ

cảm kích a? Còn

không

bằng để vết thương từ từ tốt lên, cũng

không

cần chịu tội nhiều như vậy.

Cho nên, mặc dù Linh Lung

không

hài lòng, A Bảo cũng

không

để ý nàng ta, dù sao qua mấy ngày nữa nàng

sẽ

xuất cung, sau này

không

có việc gì tuyệt đối

sẽ

không

lại tiến cung đến chịu tội, tin tưởng sau này cũng khó gặp mặt, tự nhiên

không

cần để ý đến bất mãn của

một

tiểu cung nữ.

Ngay lúc A Bảo bị Linh Lung nhìn chăm chú đến

không

được tự nhiên, cung nữ tiến vào bẩm báo Ngũ công chúa cùng Kim phò mã tới, A Bảo mau chóng cho bọn họ

đi

vào.

"Tỷ tỷ, tỷ

đã

khỏe chưa?"

Giọng nam dễ nghe như là giọng điệu là trẻ thơ, làm cho A Bảo mỗi khi nghe xong đều có chút cảm thán. A Bảo liếc nhìn ngũ công chúa, hướng Kim Cảnh Giác cười

nói: "Đa tạ kim phò mã quan tâm, Minh Cẩm

đã

khỏe rồi, qua mấy ngày là có thể xuất cung về nhà."

"Nga, vậy

thì

tốt quá ~ Đông Đảo vui vẻ, Cảnh Giác cũng vui ~~ "

Sau khi Linh Lung dâng lên trà và điểm tâm, Ngũ công chúa liền phất tay cho nàng

đi

xuống, trong phòng chỉ còn lại có ba người.

Ngũ công chúa tay bưng điểm tâm trong khay cho Kim Cảnh Giác tự ăn, hướng A Bảo cười nhạt,

nói: "Ngươi nếu là

thật

sự

đã

khỏe, mau chóng xuất cung về nhà thôi,

không

có việc gì đừng ra nhận người."

"Có chuyện gì vậy?" A Bảo có chút sững sốt, Ngũ công chúa thường ngày hờ hững

không

tranh giành, cực ít cười nhạt châm biến như vậy.

Ngũ công chúa đem A Bảo quan sát

một

lần, sau đó gật đầu

nói: "Nhìn bộ dáng rất khả ái, lại có người cha tiền độ rộng mở, chẳng trách

hiện

tại được hoan nghênh như vậy,

một

nữ nhiều nhà cầu hôn."

A Bảo thiếu chút nữa bị sặc gần chết, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, mắt to tròn trừng trừng, nhìn vào mắt Ngũ công chúa, giống như chuột

nhỏ

chịu đủ khϊếp sợ, Kim Cảnh Giác

đang

ăn điểm tâm cảm thấy chơi rất vui, vươn ngón tay đâm chọc gương mặt A Bảo, bị Ngũ công chúa vội vàng kéo tay lại.

A Bảo căn bản

không

chú ý đến mình trở thành đồ chơi trong mắt đứa trẻ, hỏi tới: "Có ý gì?" Ngũ công chúa cho tới bây giờ đều lười quan tâm người khác, cũng

không

phải là người thích nhiều chuyện, dùng lời của nàng để

nói, đời người rất ngắn, sống tốt cuộc sống của mình là được, người khác

không

quan hệ đến nàng?

Ngũ công chúa thấy nàng thực

sự



không

biết, đảo mắt vừa nghĩ liền biết chuyện gì xảy ra, sợ là

trêndưới Lệ Cảnh Hiên đều bị hoàng hậu phong tỏa, tin tức

không

truyền đến được, A Bảo dưỡng thương lại

không

ra ngoài, đâu có thể biết. Ngũ công chúa lập tức

nói: "Ngày hôm trước, Lục đệ tốt của ta và Thất đệ đều hướng phụ hoàng cầu xin muốn cưới ngươi làm phi, Xương Bình





cũng tỏ vẻ bà thích ngươi, hi vọng phụ hoàng có thể tứ hôn cho ngươi và Chu Ngự biểu ca..."

Cái chén trong tay A Bảo rơi xuống mặt đất, sững sốt

không

kịp phản ứng.

Lục hoàng tử và thất hoàng tử chỉ thấy qua lúc bé khi tham gia cung yến, sau khi lớn lên căn bản chưa từng gặp bọn họ, bọn họ vì sao lại đột nhiên muốn lấy nàng làm chính phi? Nhưng mà suy nghĩ

mộtchút, A Bảo cũng hiểu, bọn họ coi trọng chính là thế lực sau lưng nàng, Uy Viễn Hầu phủ và Trấn Bắc tướng quân.

Ngũ công chúa thấy A Bảo thu lại kinh ngạc, trong lòng cười lạnh, khi bọn họ cùng lúc đưa ra chuyện này,

đã

sớm hiểu



vấn đề mấu chốt trong đó. Thất hoàng tử —— Ninh vương Tiêu Lệnh Điển cùng Hiền vương cảm tình xưa nay vô cùng tốt, được xem như là người của Hiền vương, cưới A Bảo tương đương với việc đem Trấn Bắc tướng quân kéo đến cùng thuyền của Hiền vương. Về phần Lục hoàng tử —— Tề vương Tiêu Lệnh Khê,

hắn

là hoàng tử do đông cung hoàng hậu sinh, cùng thái tử là huynh đệ

một

mẹ, nếu

hắn

cưới A Bảo, xem như là giúp Thái tử củng cố địa vị. Hai người đều coi trọng bối cảnh phía sau A Bảo, cũng

không

phải là

thật

lòng muốn cưới nàng làm phi. Bởi vì trước khi A Bảo trở về, Ninh vương và Hoài Nam vương quận chúa, Tề vương và chất nữ của hoàng hậu —— Kim gia tiểu thư

anh

Quốc công đều truyền ra tin tức tình cảm, mọi người đều cho rằng hai vị vương phi nhất định là Hoài Nam vương quận chúa và Kim gia



nương.

"Yên tâm

đi, phụ hoàng

không

có trả lời bất luận cái gì, ngay cả Xương Bình





lén tìm người xin tứ hôn cho ngươi và Chu Ngự, cũng bị phụ hoàng từ chối." Ngũ công chúa nhấp

một

hớp trà xanh, đột nhiên trong lòng cũng có chút lo lắng cho hôn

sự

của A Bảo, trải qua việc này,

thật

không

biết nàng nên gả cho ai

thì

tốt, mà Chính Đức đế cũng bị hành động của hai hoàng tử đánh thức, biết hôn

sự

A Bảo

không

thể tùy tiện định ra, sợ ông

sẽ

chen vào

một

tay, hôn

sự

A Bảo

không

thể do Uy Viễn Hầu phủ làm chủ.

Trong phòng rơi vào trầm mặc, ngoài

âm

thanh ăn đến vui vẻ của Kim Cảnh Giác người cái gì cũng

không

hiểu, còn lại đều yên tĩnh.

Ngồi thêm

một

chút, Ngũ công chúa liền cáo từ rời khỏi, tin tức mang đến, cũng là cho A Bảo trong lòng có cân nhắc, về phần những thứ khác, Ngũ công chúa là

một

người

không

được sủng,

thật

đúng là

không

có cách nào cùng phe với hoàng hậu, quý phi và hoàng đế, chỉ có thể nhìn kết quả cuối cùng của

sự

việc.

Sau khi Ngũ công chúa rời khỏi, Linh Lung và hai cung nữ cùng mang vào nhiều hộp gấm.

"Lý



nương, đây là lễ vật của phủ Xương Bình trưởng công chúa đưa tới, chúc mừng Lý



nương thương thế khôi phục."

"Lý



nương, đây là Tề vương để cho người đưa tới lễ vật..."

"Lý



nương, đây là Ninh vương để cho người đưa tới lễ vật..."

Ba cung nữ, hai người vui vẻ dịu dàng lấy lòng, còn

một

người lại giống như đứa

nhỏ

sợ hãi nhìn nàng, nàng nhịn

không

được ôm ngực —— diễn xuất

không

nên quá tốt, thực

sự

sẽ

cho người đau dạ dày a!

A Bảo cảm giác mình gặp quỷ rồi, chỉ cần người hoặc việc gì dính dáng đến Tấn vương, nàng liền thấy

không

thoải mái, quả nhiên là bị tàn phá ra bóng ma trong lòng.

A Bảo nhìn thấy những lễ vật này liền đau đầu, mặc dù lấy danh nghĩa là chúc mừng thân thể nàng khỏe mạnh đưa tới, thế nhưng

không

hẳn là

không

có ý tứ khác, chỉ là trong lòng mọi người biết

khôngtiết lộ ra mà thôi. A Bảo khoát khoát tay, cho các nàng để chung với những lễ vật lúc trước Chính Đức đế và hoàng hậu thưởng cho, quyết định chờ về nhà

sẽ

xử lý sau.

Sau khi biết mình trở nên được hoan nghênh, A Bảo ở trong cung mỗi ngày đều như năm mới, mỗi ngày đều

sẽ

nhận được lễ vật của Tề vương và Ninh vương, làm cho trong lòng nàng cảm thấy bất an, thẳng đến khi Tôn thái y tuyên bố thương thế của nàng hoàn toàn bình phục, hơn nữa

không

có di chứng gì, A Bảo nhanh chóng hướng hoàng hậu tạ ơn cáo từ, bọc quần áo thành

thật

xuất cung trở về Uy Viễn Hầu phủ.

******

Phủ Xương Bình trưởng công chúa.

Xương Bình trưởng công chúa trầm mặt đối với phò mã Chu Vĩnh Ngôn

nói: "Đừng cho là ta

không

biết hoàng hậu và Thích quý phi

đang

đánh chủ ý gì, muốn cùng bản công chúa cướp người,

không

dễ dàng như vậy!"

Chu Vĩnh Ngôn đưa cho nàng

một

chén trà nóng, ôn nhu

nói: "Đừng tức giận, Lý



nương là

một

cônương tốt, lại là ái nữa của Trấn Bắc tướng quân, có nhiều người cầu hôn cũng

không

lạ." Mọi người đều

không

phải đồ ngốc,

một

món bánh thơm như thế bày ở trước mặt, ai

không

muốn cắn

một

ngụm. Trách chỉ trách Lý Minh Cẩm trở về

không

đúng thời điểm, lại đúng lúc đính hôn.

Xương Bình trưởng công chúa được trượng phu trấn an xong, bình tĩnh rất nhiều, đem chén trà để lên bàn, dùng khăn tay lau lau khóe miệng,

nói: "Lúc trước ta còn cảm thấy lạ, còn tưởng rằng hoàng hậu thích Lý Minh Cẩm như vậy là do hoàng đế ca ca phân phó, cũng

không

nghĩ tới hoàng hậu là vì Tề vương tính toán, Tề vương nếu có bên vợ mạnh mẽ, cũng có thể trợ giúp thái tử

một

tay. Chỉ tiếc... Tề vương và các hoàng tử cùng tuổi khác đều như nhau, cũng

không

phục thái tử."

Chu Vĩnh Ngôn mày hơi chút nhảy, đối với thế cục tương lai cũng có chút lo lắng, chỉ hi vọng thái tử bình an

đi

lên ngôi vị mới tốt, đừng giống như lịch sử những thứ ấy phế thái tử, cuối cùng cũng

khôngrơi vào kết cục tốt. Bất quá nghĩ lại những việc này cùng

một

phò mã như ông

không

có quan hệ gì, lo lắng

một

chút rất nhanh buông lỏng.

Xương Bình trưởng công chúa suy nghĩ

một

chút,

nói: "không

được, mấy ngày nữa ta muốn tiến cung

một

chuyến, cầu xin hoàng đế ca ca tứ hôn cho Ngự nhi và Lý Minh Cẩm!" Trong lòng Xương Bình trưởng công chúa cũng có chút hối hận, nếu như lúc trước nàng

không

băn khoăn Thích quý phi cùng thất công chúa, trực tiếp hạ thủ đến Uy Viễn Hầu phủ cầu hôn, cũng

sẽ

không

ra nhiều chuyện như vậy.

Chân mày Chu Vĩnh Ngôn nhíu lại, trong lòng có loại dự cảm, việc này có lẽ

sẽ

không

thành.