Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Betty

Beta: Ishtar


Mọi người đều trợn tròn mắt, bởi vì động tác của người nọ quá nhanh, nên cũng

không

có thấy



là người nào. Ngay khi có người nhảy xuống hồ cứu người, đại nội thị vệ canh giữ bên ngoài Ngự hoa viên cũng bị kinh động, cùng đến với bọn họ, còn có Ngự liễn của hoàng đế.

"Xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt Chính Đức đế

không

tốt hỏi, nhìn nam tử và nữ nhi

không

có hình tượng ngồi dưới đất khóc.

Thất công chúa nhìn thấy hoàng đế và nhóm người thái tử xuất

hiện, đầu óc vẫn có chút lờ mờ, vừa muốn mở miệng,

thì

nam tử

đang

gào khóc bên kia khóc lớn, nam tử nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt, quay về phía họ oa oa kêu to: "Ô oa oa... Dượng, biểu ca, nữ nhân xấu xa lại bắt nạt con, đẩy con xuống nước, con muốn Đông Đảo... Con muốn Đông Đảo..."

không

cần phải

nói, "Nữ nhân xấu xa" này chính là thất công chúa. Hơn nữa trong lòng mọi người đều biết



ràng, đây cũng là kẻ thù mà nam tử thường xuyên luôn

nói

bên miệng.

Chính Đức Đế bị

hắn

gào khóc làm cho đau đầu,

đang

muốn la mắng, đột nhiên nghe thấy cách đó

không

xa truyền đến thanh

âm

ào ào, theo tiếng nhìn lại,

thì

thấy bên dưới hồ cách cây liễu khoảng mười mét,

một

cái đầu nổi lên mặt nước, nhìn thấy được là

một

nữ tử, người nọ vươn tay khó khăn nắm lấy cành liễu rủ xuống

trên

mặt hồ, nhưng rất nhanh,

trên

tay vừa trượt, thân thể lại rơi xuống, bọt nước nổi lên

trên

mặt nước.

"Lý Minh Cẩm!"

Thất công chúa trợn tròn mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên

một

ý nghĩ "Lý Minh Cẩm quả nhiên rất dũng mãnh", thời điểm này,



ấy

không

phải là chìm ở trong nước chờ người khác cứu sao? Vì sao bản thân lại trồi lên trước? Quả nhiên là người mà ngay cả khi

đang

đối mặt với lợn rừng mặt cũng

khôngđổi sắc,

sẽ

sợ chút nước nàysao?

Nghe thấy

âm

thanh kinh hô này, hơn nữa nhìn thấy trước mắt, Chính Đức Đế và nhóm người thái tử đối với chuyện

đã

xảy ra cũng suy đoán được tám chín phần mười, nhìn thấy



nương kia

đang

cố gắng trồi lên

trên

mặt nước, trong lòng vậy mà cảm thấy

thật

là ngoài ý muốn. Chỉ có điều,

hiện

tại loại tình huống này cũng làm cho vẻ mặt của Chính Đức Đế có chút

âm

u, thái tử phản ứng cực nhanh, vội hô: "Các ngươi còn

không

mau xuống cứu Lý



nương lên?"

Lúc bọn thị vệ theo bản năng nghe lệnh hành động,

thì

rất nhanh liền kịp phản ứng lại, bọn họ là nam nhân, nếu xuống cứu người chẳng phải là làm hỏng danh tiếng của con

gái

nhà người ta sao? Sau khi Thái tử la mắng xong cũng phát

hiện

mình

nói

sai, vội vàng gọi đám cung nữ

đang

có vẻ mặt lo sợ

không

yên

đi

xuống cứu người, chỉ là hồ này sâu vài thước,

không

có người nào dám can đảm

đi

xuống, chỉ sợ chết đuối, ở đây cũng chỉ có cung nữ lúc trước cứu nam tử kia lên biết bơi, những cung nữ khác đều

không

biết, lập tức có chút chần chừ.

Lúc ở nơi này

đang

chần chừ, lại có

một

thanh

âm

ào ào vang lên,

một

người chui ra khỏi mặt nước, mà trong lòng người nọ còn ôm

một

người, bơi về phía bờ hồ.

"Ngũ đệ?"Thái tử kinh ngạc kêu

một

tiếng.

Chính Đức Đế híp mắt.

Đám người Thất công chúa đều trợn tròn mắt, bọn họ

không

ngờ người

đi

xuống cứu người là Tấn vương thủ đoạn độc ác, thích thấy chết

không

cứu, lập tức muốn ngẩng đầu nhìn trời mà xúc động hỏi, mặt trời mọc từ phía tây hay sao?

một

đám người vội vàng chạy qua, mấy cung nữ đứng bên bờ vội muốn giúp đỡ kéo người lên, nhưng ai biết Tấn vương

một

tay ôm người,

một

tay chống bên bờ, ào

một

tiếng, nhảy lên bờ.

Vừa rồi giống như chỉ là ảo giác, đám cung nữ luống cuống tay chân nhận lấy người Tấn vương cứu lên, đám người thất công chúa cũng vây quanh qua đây, phát

hiện

người

đang

nằm trong lòng của cung nữ toàn thân ướt sũng

đã

hôn mê, khuôn mặt

nhỏ

nhắn trắng bệch, chân mày nhíu chặt, giống như

đangchịu đựng thống khổ gì đó

thật

lớn, ngay cả lúc hôn mê cũng khó chịu.

"Lý Minh Cẩm, Lý Minh Cẩm... Ngươi làm sao vậy?" Thất công chúa cuống quít kêu lên, trong lòng có chút bối rối.Nàng ta còn muốn đem Lý Minh Cẩm nhét vào hậu viện của nhị hoàng huynh cho náo nhiệt đây,

không

thể để cho



ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.

"Người tới, mau gọi thái y!" Thái tử phản ứng cực nhanh ra lệnh, quay lại phân phó: "Các ngươi trước đưa Lý



nương đến Lệ Cảnh Hiên." Lệ Cảnh Hiên là cung điện cách Ngự hoa viên gần nhất.

Chờ sau khi ma ma cẩn thận vững vàng ôm người rời

đi, thái tử nhìn về phía Chính Đức Đế, phát

hiệnông vẫn

đang

nhìn Tấn Vương toàn thân ướt sũng đứng ở bên cạnh bờ hồ, trong lòng

không

khỏi hồi hộp, theo bản năng tiến lên

một

bước,

nhẹ

giọng

nói: "Phụ hoàng, Cảnh Giác và thất muội muội đều hoảng sợ, trước hết để cho Cảnh Giác thay quần áo

đã

ướt ra, tránh cho đệ ấy bị cảm lạnh sinh bệnh."

Chính Đức Đế nhìn chằm chằm nam tử y phục ẩm ướt ngồi dưới gốc liễu, y phục tơ lụa màu xanh ẩm ướt dính ở

trên

người, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn ướt sũng,

trên

trán chợt có giọt nước chảy xuống, tóc mai ẩm ướt

trên

trán rũ xuống gò má, nhìn có chút chật vật, nhưng vì khuôn mặt kia đặc biệt cứng rắn lạnh lẽo lại thêm mấy phần dịu dàng,

đã

làm mờ

đi

vẻ rét lạnh tàn bạo ngày thường. Lúc này gió thổi cành liễu

nhẹ

đung đưa, mặt hồ gợn sóng, ánh mặt trời len qua cành lá chiếu xuống,

một

chút ánh sáng rơi

trên

người

hắn, giống như thiếu nữkiavô cùng xinh đẹp dịu dàng.

Ngày mùa hoa sen nở thiếu nữ đứng dưới cây liễu bên bờ, cười tươi xinh đẹp quay đầu lại, dung mạo tinh xảo xinh đẹp giống như giận mà

không

giận, môi đỏ mọng khẽ mở, dịu dàng gọi: "Hàm Quang..."

"Phụ hoàng!"

Chính Đức Đế hoàn hồn, hình ảnh nam tử bên bờ phút chốc khắc sâu, trong mắt lộ ra chán ghét

khôngche giấu được, rất nhanh liền thu lại tất cả tâm tình, nhàn nhạt

nói: "Ừ, liền dựa theo thái tử

nói

đithôi."

Thất công chúa run như cầy sấy được cung nữ nâng dậy, mà nam tử kia vẫn ngồi dưới đất oa oa khóc lớn.

Thái tử

đi

tới trước mặt nam tử, ngồi xổm người xuống, dịu dàng

nói: "Cảnh Giác ngoan,

không

khóc, trước thay quần áo ẩm ướt này ra, nếu

không

sẽ

bị bệnh. Mà bị bệnh

sẽ

phải uống thuốc rất đắng đó, Cảnh Giác cũng

không

muốn bị bệnh phải

không?"

Nghe xong, nam tử

đang

khóc đưa tay dụi mắt, nâng lên hai mắt đỏ bừng nhìn

hắn, nước mắt vẫn là từng viên từng viên rơi xuống, ô ô

nói: "Ô ô... Thái tử biểu ca, đệ muốn Đông Đảo..."

Mặt Thái tử

không

đổi sắc

nói: "Được, biểu ca lập tức cho người gọi Vân muội muội đến, đệ đứng lên trước

đi, nếu

không

Vân muội muội

sẽ

lo lắng."

Cuối cùng sau khi dỗ dành nam tử xong, đoàn người liền

đi

đến Lệ Cảnh Hiên.

******

Khi A Bảo tỉnh lại, phát

hiện

mình

đang

nằm sấp ở

trên

giường, mơ mơ màng màng quan sát hoàn cảnh chung quanh, rất nhanh từ vật dụng bày biện chung quanh liền phát

hiện

đây là hoàng cung.

Ngay khi A Bảo mở mắt ra,

một

âm

thanh vui mừng vang lên: "Lý



nương

đã

tỉnh?

thật

sự

quá tốt rồi."

KhiA Bảo

đang

suy nghĩ,

thì

thắt lưng truyền đến

một

trận đau nhói, khuôn mặt trắng bệch, chán nản ngã trở về

trên

giường, phát ra

âm

thanh hút khí

thật

thấp. Cung nữ vẫn ở bên cạnh hoảng sợ, vội vàng đè lại bả vai của nàng,

nói: "Lý



nương đừng động đậy, thái y

nói

xương ở thắt lưng của người bị va vào đá nên

đã

bị trật,

không

nên

đi

lại, hoàng thượng và thái tử điện hạ đều phân phó Lý



nương phải dưỡng thương

thật

tốt."

A Bảo biết điều

không

lộn xộn nữa, cắn răng chờ cơn đau lắng xuống, trong lòng OOXX muốn mắng người, thắt lưng con

gái

không

thể bị thương a, cũng

không

biết có để lại di chứng nào

không

nữa, còn trẻ như vậy mà bị trật xương ở thắt lưng

thì

thảm...

Trong lúc

một

cung nữ khác ra ngoài gọi người, A Bảo vẫn được cung nữ ở

một

bên hầu hạ giải thích lại việc

đã

xảy ra,



bị thất công chúa

một

phen lôi kéo đυ.ng phải thắt lưng sau đó trượt chân rớt xuống Nguyệt hồ, bởi vì thắt lưng bị thương, cộng thêm lúc đó



cố gắng vươn người muốn rời khỏi hồ, ở trong nước

không

cẩn thận bị ngộp thở, vì vậy mà hôn mê.

Về phần người trước đó đuổi theo các



—— phải

nói

là chỉ đuổi theo thất công chúa đánh người là thiếu gia phủ

anh

quốc công,

hiện

nay cũng là cháu ruột của đương kim hoàng hậu Kim Cảnh Giác, đồng thời còn là phò mã của Ngũ công chúa, con rể hoàng đế, thân phận vô cùng tôn quý.

Cuối cùng khi A Bảo nghe

nói

người cứu



lên chính là Tấn vương, khóe mắt run run, thời điểm cung nữ

không

nhìn thấy, ngón tay dùng sức nắm lấy đệm giường dưới thân.



nhớ lúc rơi xuống nước, bởi vì thắt lưng bị va vào đá, đau đến mức căn bản

không

có cách nào kiểm soát thân thể, chỉ có thể chìm vào trong nước,

một

lúc sau gom được

một

ít hơi sức, mới bắt đầu quẫy đạp mà nổi lên, ai biết

thật

vất vả trồi lên mặt nước, lại vì động đến vết thương

trên

eo, đau đến trước mắt tối sầm lại lần nữa, lại chìm xuống nước... Sau đó, hình như bị người cắn...

Nghĩ tới đây, trước mắt A Bảo biến thành màu đen, nhịn xuống xúc động sờ khóe miệng, cảm giác mình cần phải xem chuyện này như là ngoài ý muốn, có thể dưới nước quá tối, Tấn vương

không

cẩn thận đυ.ng vào nàng mà thôi...

một

loạt tiếng bước chân truyền đến, A Bảo ngẩng đầu lên nhìn, liền nhìn thấy nhóm nữ nhân mặc cung trang hoa lệ

đi

đến,

đi

đầu



ràng là hoàng hậu, sau đó là Thích quý phi và ngũ, thất hai vị công chúa.

"Minh Cẩm

đã

tỉnh rồi?Cảm thấy thế nào?"Hoàng hậu thân thiết hỏi, nụ cười

trên

mặt đoan trang khéo léo, xem tuổi cũng

đã

gần năm mươi, mặt tròn phúc hậu, phong thái uy nghi hòa nhã.

Thích quý phi tươi cười

nói: "Cảm tạ trời đất, ngươi rốt cuộc

không

có việc gì nữa."

Mắt Thất công chúa hồng hồng nhìn nàng

một

cái, sau đó lại quay đầu vẻ mặt thoáng chán ghét nhìn Ngũ công chúa

đi

bên cạnh. Ngũ công chúa đoan trang trầm ổn, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như

khôngphát

hiện

thấy ánh mắt của thất công chúa, tầm mắt chỉ nhìn về phía A Bảo có chút áy náy.

A Bảo biết những người này đều là đến thăm hỏi của nàng, cũng

không

dám kinh thường, làm bộ giãy giụa đứng dậy hành lễ, rất nhanh liền bị hoàng hậu và quý phi "Hiểu ý người" đè xuống, liên tục dặn dò nàng nghỉ ngơi, đừng động đậy tránh ảnh hưởng đến vết thương các loại.
« Chương TrướcChương Tiếp »