Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Thê Không Dễ Làm

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Betty

Beta: Ishtar

Trong Vinh An đường, lão phu nhân chờ sau khi cháu trai, cháu

gái

thỉnh an xong rời

đi, giữ lại bốn nàng dâu

nói

chuyện.

"Trưởng công chúa gần đây đều mời nữ quyến các nhà đến làm khách trong phủ công chúa?" Lão phu nhân vuốt phật châu trong tay hỏi.

Uy Viễn hầu phu nhân đáp: "Có thiên kim Liễu đại nhân, Lạc Ninh quận chúa Bình vương phủ, tam tiểu thư

anh

quốc công phủ, thiên kim Chỉ huy sứ binh mã ngũ thành, còn có nha đầu Minh Cẩm."

nói

xong,

không

khỏi lại cười, "Nha đầu Minh Cẩm hình như rất được Sương Bình trưởng công chúa xem trọng, mỗi lần trưởng công chúa gọi nàng qua phủ chơi, đều tặng cho nàng

một

chút vật phẩm."

Nhị phu nhân cười

nói

theo: "Cũng

không

chỉ có vậy, ngày hôm trước trưởng công chúa còn sai người đưa tới cho Minh Cẩm

một

lọ Bách hoa ngọc lộ hoàn nữa, nha đầu Minh Cẩm kia cũng có lòng, còn tặng cho các con dâu."

Nghe thấy "Bách hoa ngọc lộ hoàn", nữ nhân ở đây đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ vàvui vẻ. Bách hoa ngọc lộ hoàn là dược làm đẹp được Thái Y viện nghiên cứu chế ra, nghe

nói

quá trình chế tạo phức tạp, dùng loại dược sang quý, cũng

không

thể chế ra nhiều, bình thường chỉ cung cấp cho mấy vị quý nhân trong cung, ngay cả mấy vị công chúa muốn, cũng phải xin chỉ thị hoàng hậu nương nương mới được. Sương Bình trưởng công chúa là muội muội ruột của đương kim hoàng thượng, tình cảm cùng thánh thượng vô cùng tốt, thế nhưng nghe

nói

nàng cũng chỉ có được

một

lọ Bách hoa ngọc lộ hoàn, vậy mà

không

tiếc trực tiếp tặng cho tiểu



nương.

Đương nhiên, sau khi A Bảo nhận được Bách hoa ngọc lộ hoàn, liền đem nó phân chia.

một

lọ Bách hoa ngọc lộ hoàn có chín viên, cho lão phu nhân 3 viên, Uy Viễn hầu phu nhân và nhị phu nhân mỗi người 2 viên, tam phu nhân và Ngũ phu nhân

một

người

một

viên, bản thân

không

giữ lại viên nào.

Tam phu nhân có chút lo lắng

nói: "Trưởng công chúa ưu ái Minh Cẩm mặc dù tốt, nhưng là quá mức như thế cũng

không

tốt lắm đâu..." Trong lòng bà có chút đố kị, Minh Nguyệt của bà bộ dáng xinh đẹp, ngày đó



ràng cũng theo cùng

đi

ngắm hoa, nhưng vì sao

không

lọt vào mắt trưởng công chúa chứ? Hay là lúc đó trưởng phòng và nhị phòng đều đem cơ hội cho Minh Cẩm?

Ngũ phu nhân liếc mắt nhìn bà, cười

nói: "Tam tẩu đa tâm, nghe

nói

những thiên kim khác cũng được trưởng công chúa xem trọng, thường xuyên gọi các nàng đến phủ công chúa cùng Thanh Ninh quận chúa chơi đùa. Chẳng qua vẫn là Minh Cẩm nha đầu

không

chịu thua kém, vừa mới hồi kinh, lạicó thể đạt được quý nhân xem trọng, hôn

sự

sau này cũng

không

cần phải gấp."

Tam phu nhân oán hận liếc mắt nhìn bà

một

cái, cảm thấy bà là châm chọc mình, "Ngũ đệ muội, tứ đệ bây giờ quyền cao chức trọng, Minh Cẩm là nữ nhi duy nhất của tứ đệ, làm sao cũng

sẽ

không

kém."

Nghe hai người ngươi tới ta

đi, lão phu nhân có chút phiền lòng

nói: "Được rồi, các ngươi im cả cho ta, đều

đã

lớn tuổi như vậy rồi, còn giống như tiểu hài tử vì

một

chút việc mà tranh cãi."

Hai người vội vàng yên lặng, bộ dạng phục tùng nghiêm mặt hướng lão phu nhân đáp

một

tiếng.

Uy Viễn hầu phu nhân và nhị phu nhân đứng ngoài cuộc khi các bà bắt đầu đối khán, đặc biệt lúc trọng tâm câu chuyện của hai người chuyển đến Lý Kế Nghiêu, hiểu



tứ thúc là cấm kỵtrong lòng lão phu nhân, càng

không

muốn dính vào. Đương nhiên, lão phu nhân đối với con dâu lớn và con dâu thứ hai sở dĩ coi trọng hơn,

không

chỉ vì các nàng đều là vợ của con trai ruột mình, còn bởi vì các nàng hiểu đạo lí,

không

giống hai người còn lại luôn luôn ồn ào

không

hiểu lòng người.

Dườngnhư bởi vì nhắc tới Lý Kế Nghiêu, tâm tình lão phu nhân

không

thế nào thoải mái,

âm

thanh cũng

âm

trầm mấy phần,

nói: "Thê tử lão đại, con

nói

thử xem, Sương Bình trưởng công chúa có thể coi trọng Minh Cẩm

không?"

Uy Viễn hầu phu nhân cười

nói: "Có thể, ngày đó Sương Bình trưởng công chúa xác thực

đã

tiết lộ ý của ngài với con, nhưng mà việc này

không

thể

hiện

ra bên ngoài, cũng

không

có xác định,con dâu cảm thấy hay là trước mắt chúng ta hãy coi như

không

biết."

Lão phu nhân thở dài, gật đầu

nói: "Phải làm như vậy. Chu Ngự tuấn tú lịch lãm, xử

sự

khiêm tốn, rất được thánh thượng tán thưởng, tiền đồ tương lai rộng mở.Kết đôi cùng Minh Cẩm, cũng tương xứng." Nếu là Uy Viễn hầu phủ có thể kết thân cng Sương Bình trưởng công chúa, đối với Uy Viễn hầu phủ trăm lợi

không

một

hại. Việc nàycũng làm giảm

đi

lo lắng vì chung thân đại

sự

của cháu

gái, xem như

không

phụ lòng dặn dò của đứa con trai

nhỏ.

trên

mặt của Nhị phu nhân cũng lộ ra biểu tình vui vẻ, Minh Phượng của bà

đã

đính hôn, bên người chỉ còn

một

thứ nữ Minh Sương, đương nhiên là càng quan tâm A Bảo, đối với cháu

gái

có thể có được nhân duyên tốt cũng

không

đỏ mắt đau xót. Ngược lại trong lòng Tam phu nhân và Ngũ phu nhân có chút

không

cam lòng lại có

một

chút bất đắc dĩ. Chu Ngự có tài có tướng mạo có gia thế, hơn nữa tính tình khiêm tốn biết lễ, ôn nhu săn sóc, đúng là con rể tốt được chọn, người làm mẫu thân nào

khôngmuốn đem nữ nhi gả cho nam tử ưu tú như vậy, chỉ tiếc các nàng

không

có phu quân lập công ở biên quan, nữ nhi

không

lọt được vào mắt trưởng công chúa.

nói

cho cùng, A Bảo có thể được Sương Bình trưởng công chúa để ý, chẳng qua là bởi vì công trạng của Lý Kế Nghiêu mà thôi.

Nhưng mà, lão phu nhân vui vẻ chỉ kéo dài được

một

ngày, sáng sớm ngày hôm sau, Uy Viễn hầu phủ liền nhận được vài phong thư từ biên quan gửi về.

"Nương, tứ đệ gửi thư. Sáng sớm hôm nay, thư liền đưa tới, mà còn có đến vài bức thư nữa." Trong tay Uy Viễn hầu phu nhân cầm mấy phong thư, "Tứ đệ có việc gì, liên tục gửi về mấy phong thư,

không

chỉ gửi cho nương, lão gia và mấy vị tiểu thúc cũng có, à, ở đây còn có

một

phong là cho Minh Cẩm."

Lão phu nhân vui vẻ nhận thư từ trong tay con dâu, cao hứng

nói: "Thằng nghiệp chướng này coi như có lương tâm!"

A Bảo cũng là vẻ mặt vui sướиɠ, cung kính nhận thư phụ thân gửi cho nàng từ trong tay Uy Viễn hầu phu nhân, cũng

không

biết khi

không

có nàng ở bên cạnh, phụ thân có thể lại chỉ ăn thịt

không

ăn rau xanhhay

không, thường

không

so đo cùng thân vệ quần ẩu đánh nhau đến bị thương, sau đó người đầy vết thương

không

xử lý trực tiếp nằm

trên

giường ngủ như chết... Cũng

không

biết có phải là nam nhân đều có tật xấu như vậy hay

không, sửa vài năm cũng

không

được,

không

có nàng ở bên cạnh chăm sóc, tật xấu lại bắt đầu.

"Thằng nghiệp chướng này!!!"

Đột nhiên

một

tiếng mắng tức giận kéo suy nghĩ A Bảo lại, liền thấy lão phu nhận ngồi ở vị trí chủ thượng bộ mặt tức giận, tức giận đến mặt đỏ rần, làm mọi người sợ đến câm như hến, các tiểu

cônương có chút hoảng loạn,

không

biết lão phu nhân vì sao lại tức giận lớn như thế.

Uy Viễn hầu phu nhân cũng hoảng sợ,



ràng lúc trước lão phu nhân còn vẻ mặt cao hứng xem thư, sao

hiện

tạilại nổi giận, trực giác cho biết nhất định là Lý Kế Nghiêu ở trong thư

nói

gì đó làm cho lão phu nhân tức giận đây mà.

"Nương, ngài trước đừng nóng giận, tránh cho chọc tức thân thể mình."

Mấy vị phu nhân nhao nhao tiến lên trấn an, thấy lão phu nhân vẫn à

không

hết giận, trong lòng biết lần này

không

phải chuyện đùa. Uy Viễn hầu phu nhân ánh mắt ngầm ra hiệu cho mấy tiểu



nương rời khỏi, A Bảo mặc dù rất muốnbiết cha mình lại làm chuyện"Tốt" gì, Nhưng

hiện

tại sắc mặt lão phu nhân xác thực khủng bố, cũng

không

ở lại, đành phải đầy bụng thắc mắc

đi

theo mấy vị muội muội cùng nhau rời khỏi Vinh An đường.

Lý Minh Phượng và Lý Minh Nghi phân ra

đi

ở hai bên A Bảo, đều lo lắng nhìn A Bảo.

Mỗi lần Tứ thúc làm chuyện gì chọc tổ mẫu tức giận, A Bảo cuối cùng đều bị tổ mẫu đối xử lạnh nhạt, thậm chí giận chó đánh mèo.Các nàng cảm thấy A Bảo rất vô tội, lần này tổ mẫu tức giận như vậy, còn

không

biết A Bảo có thể lại bị liên lụyhay

không.

A Bảo cười cười với các nàng,

một

bên cầm tay hai người

nói: "Hôm qua trưởng công chúa đưa ta

một

ít trà ngon, các muội cũng đến nếm thử nha."

Hai



nương cười cười, tùy A Bảo

đi.

*****

Chờ sau khi các tiểu



nương rời

đi, lão phu nhân rốt cuộc chịu

không

nổi bực bội, đấm ngực mắng: "Tên nghiệp chướng đó,

không

tức chết ta

không

cam lòng sao? Cho rằng người nào cũng giống như

hắn

vậy, ngay cả loại

yêu

cầu hoang đường này cũng đưa ra, chẳng lẽ là muốn cho nữ nhi của

hắn

đời này

không

ai thèm lấy?! Tiểu thư Uy Viễn hầu phủ ta

không

có ai thèm lấy, nếu

không

phải chưa trưởng thành, trực tiếp để nàng

đi

vào am làm ni



đi..."

Nghe

nói

như thế, mọi người đều hoảng sợ.Uy Viễn hầu phu nhân và nhị phu nhân vội vàng xoa ngực thuận khí cho bà, tam phu nhân và tứ phu nhân vội vàng dâng trà, Trừ ma ma cũng gấp gáp

đi

lấy tĩnh tâm hoàn.

Qua

một

hồi, lão phu nhân ăn

một

viên tĩnh tâm hoàn, vô lực dựa vào gối lớn,

nói

với con dâu cả: "Con

nói

cho lão đại, mặc kệ lão tứ ở trong thư đưa ra

yêu

cầu gì, cũng đừng để ý đến

hắn, mặc kệ

hắn

nóicái gì! Còn mấy người các con cũng như nhau, đem lời của ta

nói

rõchi tiết cho lão nhị lão tam lão ngũ."

Uy Viễn hầu phu nhân khuyên nhủ: "Nương, ngài bớt giận, tứ đệ là

một

người hiểu lẽ hiếu thuận, có lẽ là ngài hiểu lầm đệ ấy." Bởi chưa xem qua thư, Uy Viễn hầu phu nhân cũng

không

biết trong thư

nói

cái gì, dựa vào tính tình của Lý Kế Nghiêu, có lẽ thực

sự

sẽ

làm gì chuyện ra kinh thế hãi tục cũng

khôngphải là

không

thể. Trong lòng hiểu

rõ, ngoài miệng lại

không

thể ở trước mặt lão phu nhân

nói

thẳng ra được, làm mẫu thân có thể mắng con trai của mình, nhưng

không

thể mặc cho người ngoài mắng.

Lão phu nhân vô lực khoát khoát tay, đem phong thư bị bà trong lúc nổi giận cầm nhăn đưa cho nàng, "Tự con nhìn

sẽ

biết."

Uy Viễn hầu phu nhân đầy bụng nghi vấn mở ra nhìn xuống, chờ khi nhìn đọc đến

một

dòng nào đó, sắc mặt cũng cứng ngắc.

Cái gì gọi là "Vị hôn phu của A Bảocon ta, cuộc đời này chỉ có thể cưới

một

mình nàng, nếu có thông phòng tiểu thϊếp nào khác, đều

không

thể làmlương phối của A Bảo! Mong mẫu thân thương tiếc A Bảo thuở

nhỏ

mất mẹ, vì nàng lựa chọn vị hôn phu trong sạch,



ràng..." Chẳng lẽ nam nhân có thông phòng tiểu thϊếp, chính là

không

sạch

sẽ?

Uy Viễn hầu phu nhân trong lúc nhất thời

không

cách nào hiểu ý nghĩ của vị tiểu thúc này, cảm giác được thúc ấy có

một

loại

âm

trầm

ẩn

ý sâu xa.

không

chỉ Uy Viễn hầu phu nhân

không

cách nào hiểu, chờ sau khi bốn vị lão gia Uy Viễn hầu phủ trở về, nhao nhao xem qua thư Lý Kế Nghiêu gửi về, cũng cảm thấy

không

cách nào hiểu được đầu tứ đệ (tứ ca) rốt cuộc là lớn lên thế nào, vì sao luôn có thể đưa ra

một

ít

yêu

cầu làm cho người ta dở khóc dở cười.

Mấy vị lão gia tụ lại trong thư phòng Uy Viễn hầu, đem các phong thư đều nhìn

một

lần, phát

hiện

trong thư trừ xưng hô bất đồng, nhưng nội dung lại là giống nhau, cũng câu kia "Vị hôn phu của con ta A Bảo, cuộc đời này chỉ có thể cưới

một

mình nàng, nếu có thông phòng tiểu thϊếp nào khác, đều

không

thể làm lương phốicủa A Bảo! Mong mẫu thân (đại ca/ nhị ca/ tam ca/ ngũ đệ) thương tiếc A Bảo thuở

nhỏmất mẹ, vì nàng chọn lựa chọn vị hôn phu trong sạch,



ràng..."

Mấy vị lão gia dở khóc dở cười, nhị lão gia lại vỗ bàn cười

nói: "Quả nhiên là tác phong tứ đệ! Ai, Chu Ngự có thể có thông phòng nha đầu?" Cuối cùng

không

quên bỡn cợt hỏi

một

câu.

Uy Viễn hầu cười lạnh

nói: "Nam tử ba vợ bốn nàng hầu là chuyện đương nhiên, tuy cũng có thê tử duy nhất, nhưng sau lưng thông phòng lại là

không

ít, sao có thể làm cho toàn bộ nam tử bình thường giống như đệ ấy gặp phải loại bệnh si ngốc này?

không

cần để ý tới đệ ấy, Chu Ngự tướng mạo đều tốt,

thậtlà xứng đôi với Minh Cẩm."

Tam lão gia và Ngũ lão gia đưa mắt nhìn nhau,

không

phát biểu ý gì. Kỳ thực bọn họ cảm thấy từ sau khi Lý Kế Nghiêu ở trước bài vị vong thê lập lời thề kia, vẫn

không

cách nào hiểu ý nghĩ

hắn.

hắn

đối với mình hà khắc

không

nói, lúc này còn quản đến con rể, dựa vào

yêu

cầu hà khắc của

hắn

như vậy, chỉ sợ nữ nhi

hắn

đời này cũng

không

ai thèm lấy.

"Đại ca, nếu

không

nghe đệ ấy, đệlo lắng tứ đệ

sẽ

nháo ầm ĩ đến..." Nhị lão gia rất hiểu



vị huynh đệ kia, than thở: "Chỉ sợ đệ ấysẽ trực tiếp viết thư đưa đến

trên

ngự án, thỉnh cầu hoàng thượng làm chủ cho đệ ấy."

Nhất thời, mấy đại nam nhân ở đây giống như ăn phải thứ gì khó nuốt, sắc mặt nghẹn đến khó coi.
« Chương TrướcChương Tiếp »