Chương 14

Gió mát ấm áp dịu dàng, liễu xanh đón gió, ngăn cách nam nữ trộm nhìn nhau, thêm vài phần đẹp như tranh vẽ, thơ trù.

A Bảo đen mặt cũng chả buồn tranh cãi với các vị



nương này, mặt nàng vốn dày đối với những vị công tử bên kia cũng

không

đỏ mặt, chẳng qua lại sợ

không

thích họp đành tỏ ra có chút ý tứ rụt rè.

Các vị công tử bờ bia kia đều biết các



nương trong Thủy Các

đang

len lén chú ý đến mình, đều thể

hiện

ra mặt, hết ngâm thơ, rồi lại sai người mang bàn tứ bảo, đem những thơ từ mà họ vừa ngâm xong viết lại, truyền tay nhau cùng xem.

"A Cẩn,

không

biết bọn họ làm thơ gì nhỉ?." Liễu Nhược Nhi hiển nhiên đối những thơ văn của họ rất hứng thú, nàng xuất thân từ thư hương thế gia

đã

lâu đời phụ thân là Hàn Lâm viện học sĩ, gia cảnh quyền quý, đối với thơ từ rất thích nghiên cứu, thường xuyên mời gọi các khuê tú, danh môn chưa thành thân đến cùng nhau tổ chức hội thơ, ở điểm này rất có tài danh.

Chu Cẩn hiểu



tính tình của hảo tỷ muội, lại thấy các



nương khác mặc dù

không

nói, nhưng mà thái độ cũng lộ vài phần ham muốn, cười cười, gọi

một

nha hoàn y phục xanh đen đến,

nói: "Phiền ngươi

đinói

với đại ca ta, có thể hay

không

nhườn thơ mà các vị công tử mới viết cho chúng ta thưởng thức, luận bàn, như vậy cảnh xuân lại càng thêm ý hợp."

Nha hoàn kia cười đồng ý, liền

đi

sang hồ bên kia.

một

hồi sau, nha hoàn của Chu cẩn quay lại, trong tay Chu Cẩn là những bài thơ vừa viết xong của các vị công tử kia, các thiếu nữ hưng phấn tụ cùng

một

chỗ, liền thấy Lạc Ninh quận chúa nhanh tay lấy bài thơ của Chu Ngự lên trước, nở nụ cười xinh đẹp

nói: "Thơ của Ngự ca ca quả nhiên vô cùng phong nhã." Lập tức liền cao giọng đọc bài thơ của Chu Ngự.

Thanh

âm

của thiếu nữ

không

cao nhưng cũng rất thanh thúy,

không

giống lúc nãy bén nhọn chói tai, lãnh lót vang sang bờ bên kia, cũng làm cho các quý công tử bên bờ bên kia nhìn sang.

Thấy Lạc Ninh quận chúa đoạt lấy bài thơ của Chu Ngự, cái khác



nương cảm thấy bất bình nhưng lại

không

tiện tranh với nàng ta, chỉ có thể cầm

một

bài thơ khác lên xem, bài thơ vừa viết, rất khá, cũng cao giọng đọc lên, thanh

âm

truyền tới bờ bên kia, thêm vào

một

chú ý vị riêng.

Ngay lúc bầu

không

khí náo nhiệt nhất, hoa viên lại xuất

hiện

một

nhóm người,

một

a hoàn đưa người đến bẩm: "Quận chúa, các vị



nương, Tấn vương điện hạ cùng thất công chúa tới."

"..."

Thanh

âm

đột nhiên ngừng lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời phản ứng

không

kịp, bầu

không

khí rơi vào

một

loại trạng thái quỷ dị.

Chu Cẩn phản ứng đầu tiên, cười với các vị



nương

đang

rơi vào trầm mặc: "Biết, các vị tỷ tỷ, Tấn vương điện hạ cùng thất công chúa tới, mời các ngươi ta cùng

đi

thôi."

Các nàng rời Thủy các, các vị công tử kia vòng qua hồ, tụ hội lại dưới tàng cây hoa tử đằng, lúc này chính là mùa hoa tử đằng nỡ, màu tím cánh hoa rơi xuống đầy đất.

Sương Bình trưởng công chúa cùng phò mã Chu Vĩnh Ngôn

đi

ở phía trước, Tấn vương cùng thất công chúa làm vãn bối

đi

theo hai bên, phía sau là các phu nhân gia đình quyền quý. Rất xa, Sương Bình trưởng công chúa tiếng cười liền truyền đến, "Các ngươi khi nãy có chuyện gì náo nhiệt vậy, ở mãi xa cũng nghe được giọng

nói

của các ngươi."

Chu Ngự và Chu Cẩn dẫn đầu, mang theo hai đội nhân mã

đi

tới thỉnh an trưởng công chúa, Tấn vương, thất công chúa, Chu Ngự lại cười

nói: "Lúc nãy thấy cảnh xuân tươi đẹp,

không

khỏi cao hứng làm thơ luận cờ."

Chu Cẩn

nói

tiếp: "Rồi chúng con rất muốn chiêm ngưỡng ca ca cùng các vị công tử, liền cho người đến xin thơ cảo về thưởng thức, các tỷ muội rất vui vẻ, mọi chuyện chỉ có thế thôi ạ."

"Các ngươi trái lại rất là phong nhã!" Phò mã Chu Vĩnh Ngôn vỗ tay cười

nói.

"Còn

không

phải, nghe

nói

Ngự biểu ca thơ phú vô cùng tốt." Thất công chúa cười xinh đẹp chen miệng

nói, mặt mày xinh đẹp, là

một

công chúa mỹ lệ vạn phần, làm cho

không

ít các công tử đỏ mặt.

Chu Ngự ôn nhã tươi cười, hơi có chút ngại ngùng

nói: "Công chúa quá khen rồi."

"Mới

không

có đâu, thơ trù của biểu ca ngay cả Liễu Trường Thanh tiên sinh cũng công nhận” Thất công chúa nhìn ôn nhuận như mỹ ngọc,

trên

mặt cười khanh khách, "Ta đây cũng là nghe mấy vị hoàng huynh

nói

đó." Vì chứng minh chính mình

nói

thế

không

sai, vốn là thất công chúa nghĩ tìm kiếm người làm chứng, bất quá xoay mặt lại phát

hiện

ra vị hoàng huynh đáng sợ nhất trong hoàng thất, khuôn mặt tươi cười có chút cứng ngắc.

Những người ở đây đều thấy

rõ, nhịn

không

được cười khúc khích trong lòng.

Nhìn ra sắc mặt của thất công chúa, trong lòng Sương Bình công chúa khẽ động,

nói: "Các ngươi như vậy mà hiểu được thế nào là vui vẻ. Hôm nay nhìn thấy các ngươi như vậy, tâm tình ta vui lây, rất lâu

không

vui như vậy, nghĩ đến màn này cũng cảm thấy cực kỳ thư thái,

không

biết các ngươi có bằng lòng hay

không

cùng ta dạo hoa viên?"

Phò mã cũng

nói

theo: "Công chúa hôm nay

thật

có phúc, ngay cả Tấn vương và thất công chúa đều qua đây cùng nàng dạo công viên."

"Bọn họ tất nhiên là có lòng thành." Trưởng công chúa lại cười

nói.

Phu thê hai người kẻ

nói

người đáp, tâm tư nhạy cảm sớm

đã

suy đoán ra, sợ rằng hôm nay

không

chỉ là Sương Bình công chúa vì ái tử mà tìm tức phụ, sợ là còn vì tìm phò mã, vương phi cho thất công chúa và Tấn vương.



ràng như vậy, sắc mặt mọi người đều tỏ ra cứng ngắc.

Các



nương công tử ở đây đều là xuất thân cao quý, gia tộc bọn họ cũng

không

cần cùng hoàng thất thông hôn, cũng

không

có ý muốn thông hôn cùng hoàng thất. Đương nhiên, nếu đổi là

một

vị công chúa đến đây, nam nhân ở đây có chút động tâm, thế nhưng thất công chúa điêu ngoa kiêu căng thanh danh lan xa, thú nàng cũng

không

phải là thú

một

lão tổ tông về nhà sao? Hay là thôi

đi! Về phần Tấn vương... Quên

đi, nghe qua “truyền thuyết” về

hắn,

không

một



nương nào muốn gả cho

hắn,

khôngchừng vừa mới gả cho

hắn

sẽ

bị

hắn

khắc chết, hơn nữa hoàng thượng cũng

không

thích hoàng tử này, gả cho

hắn

thực

sự

không

tiền đồ.

Mọi người tâm tư thay đổi

thật

nhanh, bất quá

trên

mặt vẫn là cười tươi.

Sương Bình công chúa ghi nhớ hết sắc mặt mọi người, tất cả những kẻ ở đây đều là cao thủ diễn trò, mặc dù bắt đầu có chút kinh ngạc, rất nhanh liền thu lại. Sương Bình trưởng công chúa tầm mắt lướt qua chi nữ Liễu đại học sĩ Liễu Nhược Nhi, cảm thấy Liễu Nhược Nhi ngọt ngào vô cùng thích hợp với đứa chất tử tính tình u ám tối tăm của mình.

nói

đến chuyện Sương Bình công chúa vì nhi tử mà mở hội thưởng hoa,

thật

ra cũng là do Chính Đức đế bày mưu lập kế. Từ lúc Chính Đức đến được thái tử nhắc nhở,

hắn

còn có

một

vị ngũ hoàng tử chưa thành thân,



đơn lẻ loi, thậm chí ngay cả bát hoàng tử năm ấy mới mười tám tuổi cũng

đã

có vương phi, phát

hiện

này làm cho

hắn

xưa nay vốn

đã

không

quan tâm đến ngũ hoàng tử cũng

đã

có quyết định phải làm tròn trách nhiệm của

một

phụ thân, tuyệt đối nội trong năm nay phải đẩy cái tên nhi tử tuổi

đã

một

sấp này thành thân, tìm cho

hắn

một

vị vương phi.

Chỉ là muốn cho

hắn

chọn vương phi cũng

không

dễ dàng, đầu tiên người này tính cách

thật

sự

là làm cho người ta đau đầu, trừ thái tử, tựa hồ

không

có hoàng tử nào có thể cùng

hắn

yên ổn cùng ở

mộtphòng, cũng

không

có vị huynh đệ nào chịu được tính tình của

hắn. Thứ hai “truyền thuyết”về

hắn

trong kinh thành

không

ít, huân quý đại thần ít có ai nguyện ý đem nữ nhi gả cho

hắn, huống hồ Chính Đức đế cũng

không

yêu

thích gì

hắn, những điều này cộng lại

thì

mấy lão hồ ly kia sao lại gả nhi nữ cho

hắnchứ. Còn về các nhi nữ của thế gia kém hơn

thì

Chính Đức đế cũng

không

vừa ý, dầu gì cũng là con trai mình, đâu dễ gì để cho người ngoài vũ nhục? Chuyện hôn

sự

của

hắn

cứ thế năm này kéo sang năm nọ, đến

đi

thái tử cảm thấy

không

ổn, nhắc kéo Chính Đức

đang

sắp lờ quên mất Tấn Vương, mới làm

hắnhạ quyết tâm.

Thế là Sương Bình trưởng công chúa được bày mưu đặt kế, liền quyết định mở hội thưởng hoa, mở tiệc chiêu đãi tất cả quý tử quý nữ nhà quyền quý trong kinh, để cho Tấn Vương cùng thất công chúa tự mình lựa chọn, đến lúc đó hoàng đế trực tiếp tứ hôn, cũng giảm

đi

nhiều phiền phức.

Về phần thất công chúa, nàng ta coi như

đã

lớn, Chính Đức đế quyết định đem nhi tử cùng nhi nữ của mình định hôn, cứ để hai đứa thặng nam cùng thặng nữ này trước mắt thấy cũng phát hoảng, Mà Sương Bình trưởng công chúa, đối với tính cách của thất công chúa có chút

không

thích, nhưng còn ngại mặt mũi của hoàng đế, đành phải chấp nhận, chỉ cần hai người này

không

xen ngang chuyện tốt của hai nhi tử nhà mình là được, cái khác cũng

không

quan tâm.

Nghĩ xong, Sương Bình công chúa lại nhìn về phía A Bảo

đang

đứng chung

một

chỗ với các



nương phủ Uy Viễn hầu, hết nhìn dung nhan rồi lại xem tính cách, càng nhìn càng hài lòng, cũng thích hợp với con trai của nàng.

Mỗi người đều ôm tâm tư riêng,

một

đoàn người cùng với Sương Bình công chúa dạo chơi hoa viên, dạo đủ rồi lại đến Thanh Huệ viên

đi

xem trò vui, hôm nay trưởng công chúa mời giáo phường trung nổi danh nhất vào phủ diễn, bọn họ hàng năm đều có tuồng mới, bỏ cũ làm mới, rất được các quý phụ, tiểu thư

yêu

thích.

Đài hát được đặt trong Thanh Huệ viên, mọi người có thể ngồi ở đình các đối diện đài mà xem hát, nha hoàn bưng khay qua lại

không

ngớt mà qua.

Mọi người đều yên vị,

trên

đài cũng bắt đầu khai màn.

Chia chỗ ngồi hai bên trái phải, nam tả nữ hữu, trung gian dùng tấm bình phong tách ra, nam nữ tách ra. Sương Bình công chúa cùng thất công chúa ngồi ở vị trí đầu, phò mã Chu Vĩnh Ngôn cùng Tấn vương ngồi ở vị trí bên trái, những người khác lần lượt ngồi ở sau đó. Vị trí này

không

đặc biệt gì, mà đặc biệt là, Sương Bình trưởng công chúa trực tiếp để nhi nữ của Lâm đại học sĩ là Liễu Nhược Nhi cùng ái nữ trấn bắc tướng quân Lý Minh Cẩm đến ngồi cạnh mình kể chuyện vui,

thật

làm cho nhiều người biết đến.

thật

ra lúc A Bảo được gọi đến, da đầu cũng có chút tê dại, nhưng mà vẫn là thấy Liễu Nhược Nhi

đangngồi bên cạnh Sương Bình công chúa kể chuyện vui, A Bảo đối với mấy cái chuyện cười

thì

biết

khôngnhiều, cũng

không

giống như Liễu Như Nhi uyên bác, rất nhanh trở thành người làm nền cho bọn họ. Tình cảnh này tự nhiên

sẽ

dẫn đến bị người khác

nói

xấu sau lưng, quả nhiên là nhi nữ nhà tướng quân, ngay cả

một

chuyện vui cũng

không

nói

được vài câu,

Trình độ học vấn

thật

sự

là quá thấp.

Thất công chúa mắt liếc nhìn bình phong phía nam nhân, nhìn thoáng cũng mơ hồ thấy có vài người, tầm mắt rơi thẳng vào bình phong của Chu Ngự, quay đầu lại

thì

nhìn thấy có hai



nương

đang

ngồi bên cạnh Sương Bình công chúa, răng ngọc cắn chặt, nàng biết, trong hai người này nhất định có

mộtngười được hoàng



coi trọng chọn tức phụ, bất kể là ai, nàng tuyệt đối

sẽ

không

để họ được gả cho Chu Ngự. Chớp mắt, nhìn thấy sau bình phong còn có

một

người ngồi chung với Chu Vĩnh Ngôn, thất công chúa trong lòng có chủ ý.

"Hoàng

cô, sao lại mãi lo

nói

chuyện cùng người khác

không

để ý đến chất nữ chứ?" Thất công chúa làm nũng

nói.

Sương Bình công chúa có chút buồn cười véo

nhẹ

mũi nàng, "Con khỉ nhà ngươi thường hay đến chỗ ta quậy phá,

nói

chuyện với con đến chán rồi, còn Minh Cẩm và Nhược Nhi

thì

lâu lâu ta mới gặp mặt."

Thất công chúa

nói

giọng oán trách: "Con liền biết Hoàng



không

thương con, nhưng mà cũng chẳng trách được người, ai

nói

Minh Cẩm tỷ tỷ ở đây chứ.

nói

đến Minh Cẩm tỷ tỷ, trước đây con cùng tỷ ấy có chút hiểu lầm, khi đó là con

không

hiểu chuyện, qua mấy năm

không

gặp lại cảm thấy có chút thích. Minh Cẩm tỷ tỷ, chuyện mấy ngày trước là ta chỉ đùa vui

một

chút, hi vọng là tỷ

không

để trong lòng."

A Bảo kinh ngạc nhìn nàng, tuy

không

biết nha đầu kia muốn làm cái gì, vẫn là khiêm tốn

nói: "Công chúa khách khí, Minh Cẩm vẫn

không

để bụng."

"Quả nhiên Minh Cẩm tỷ tỷ tốt nhất, ta

thật

sự

là rất thích. Hoàng

cô, Minh Cẩm tỷ tỷ tốt như vậy, nếu có thể gặp thường xuyện

thì

thật

là tốt, có phải

không

ạ?." Thất công chúa tỏa ra

một

dạng vô cùng ngây thơ

Sương Bình công chúa cũng có chút hiểu



ý tứ của chất nữ,

trên

mặt vẫn cười

nói: "Nếu là con thích nàng ấy, có thể thường xuyên gọi nàng ấy vào cung

nói

chuyện."

Thất công chúa vỗ tay cười

nói: "Được, cứ quyết định vậy

đi."

"..."

Mọi người gần như

đã

quên việc xem hát, chỉ có thể nhìn



cháu hai người ngươi

một

lời ta

một

lời, ngược lại là A Bảo,

một

câu

nói

nói

không

ra, liền trở thành khuê mật của Thất công chúa