- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Thê Khó Làm
- Chương 17: Xem bệnh
Độc Thê Khó Làm
Chương 17: Xem bệnh
Một chiếc xe ngựa tầm thường ở trên đường nhanh chóng chạy qua, rất nhanh đã hòa vào trong đám người, ẩn nấp bên trong phố xá sầm uất.
Người trong xe chính là Tiêu Hoài Cẩn và Lục La, sáng sớm hôm nay, sau khi Tiêu Hoài Cẩn thỉnh an lão phu nhân, nói phải ra phủ mua ít đồ, lão phu nhân không làm khó dễ, chỉ là dặn dò Lục La phải hầu hạ cho tốt.
Tiêu Hoài Cẩn chân trước vừa rời khỏi Hạc Diên đường, Trương thị lập tức dẫn theo Tiêu Hoài Ninh đến thỉnh an, nghe lão phu nhân nói Tiêu Hoài Cẩn có việc phải rời phủ, trên mặt hiện lên tức giận, vội vàng mang theo Tiêu Hoài Ninh rời đi.
“Nương, người mới là đương gia chủ mẫu phủ Định Quốc hầu, tiểu tiện nhân Tiêu Hoài Cẩn kia rời phủ cũng không báo với người một tiếng, rõ ràng là không để chủ mẫu là nương vào mắt.”
Tiêu Hoài Ninh ở bên cạnh thêm mắm thêm muối nói, nhớ tới hôm qua có mấy công tử thế gia nơi nơi đều hỏi thăm Tiêu Hoài Cẩn, lập tức trong lòng một trận ghen ghét.
Bởi vì Tiêu Hoài Cẩn, ánh mắt chú ý trên người nàng đã chuyển sang trên người Tiêu Hoài Cẩn không ít, rõ ràng Tiêu Hoài Cẩn không bằng mình, dựa vào cái gì được người khác chú ý tới, chỉ có mình, mới lấy được sự chú ý của mọi người.
Trương thị hừ lạnh một tiếng, “Sớm hay muộn gì nương cũng sẽ thu thập nàng, hiện tại để cho nàng đắc ý hai ngày trước.”
Thấy trong lòng Trương thị sớm có kế hoạch, Tiêu Hoài Ninh cũng yên tâm, ôm cánh tay Trương thị làm nũng nói: “Nương, gần đây tiểu tiện nhân quá kiêu ngạo, phải giáo huấn nàng thật tốt, để nàng biết nương lợi hại.”
“Ninh nhi yên tâm, nương nhất định cho ngươi hết giận.”
Trương thị vừa dỗ Tiêu Hoài Ninh, vừa nghĩ như thế nào giáo huấn Tiêu Hoài Cẩn.
Thật lâu sau, được Trương thị cam đoan, Tiêu Hoài Ninh mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Tiêu Hoài Ninh vừa đi, Trương thị lập tức cho người gọi Lý ma ma tới, hai người ở trong phòng nói thật lâu, không người nào biết nội dung.
Nói về bên này, mặc dù ngày hôm qua đã ra phủ, nhưng cũng vẫn chưa tới chợ phiên, có thể nói, hai người đều là lần đầu tiên tới.
Trên đường tiếng người ồn ào, chen vai thích cánh (nhiều người chen lấn), ngựa xe như nước, tiếng rao hàng bên tai không dứt, bên trong xe ngựa, tâm tình hai người lại rất trầm trọng, cùng cảnh tượng nhiệt náo bên ngoài xe không hợp nhau.
Khi xe ngựa đi qua một ngã rẽ, đột nhiên ngừng lại, Phúc bá đánh xe nói với bên trong xe: “Tiểu thư, phía trước bị chặn.”
“Có thể đổi con đường khác không?” Giọng Tiêu Hoài Cẩn thanh lãnh (trong trẻo lạnh lùng) từ bên trong xe ngựa truyền đến.
Phúc bá xuống xe trước sau nhìn một chút, “Sợ là không được, bốn phía đều bị chặn, chỉ có thể đi tới phía trước, phía trước giống như ra chuyện gì, lúc này mới chặn đường lại.”
“Như vậy đi, Phúc bá, ngươi đi tới phía trước nhìn xem, nếu không chuyện gì để cho bọn họ tản ra, đừng cản trở con đường.” Tiêu Hoài Cẩn nói.
“Vâng, tiểu thư chờ một lát, lão nô đi một chút sẽ trở lại.” Nói xong xoay người đi về phía đám người.
Phúc bá mất sức của chín trâu hai hổ mới chen được vào trong đám người, thấy trong đám người có hai người ăn xin quần áo tả tơi, một người ăn xin ít tuổi hơn nằm trên mặt đất, nhìn dáng vẻ là hôn mê bất tỉnh, một người ăn xin khác tuổi hơi lớn quỳ trên mặt đất, trên mặt đen thui, thấy không rõ vẻ mặt, người chung quanh nghị luận sôi nổi.
Phúc bá tò mò dò hỏi người nam tử bên cạnh, “Đây là sao vậy?”
Thấy có người dò hỏi, nam tử vội vàng nói hết thảy những gì mình biết ra.
Thì ra là, hai người kia là ăn xin, ăn xin ít tuổi sinh bệnh tới xem đại phu, nhưng mà không có tiền, cho nên đại phu không chịu cứu chữa, không có cách nào, ăn xin lớn tuổi chỉ có quỳ gối trước y quán, cầu đại phu hồi tâm chuyển ý.
Nam tử nói xong một trận thổn thức, Phúc bá ngẩng đầu, thấy trên cửa bảng hiệu quả nhiên viết mấy chữ Hồi Xuân Đường, cảm tạ nam tử, Phúc bá vội vàng trở về báo cho Tiêu Hoài Cẩn.
Tiêu Hoài Cẩn trầm ngâm một lát, nói: “Cũng là người đáng thương, Lục La, lấy chút ngân lượng đi cho hắn.”
“Vâng, tiểu thư”
Lục La đội mũ có rèm lên, lộ ra gương mặt xinh đẹp ẩn dưới lớp vải mỏng.
“Đây là tiểu thư chúng ta cho ngươi.”
Tên ăn xin ngẩng đầu, thấy bạc trong tay Lục La, trong mắt hiện lên hi vọng, lại không duỗi tay lấy bạc, Lục La một trận phiền lòng, nhét bạc vào trong tay người ăn xin.
“Cầm bạc mau tránh ra, đừng chắn đường, tiểu thư chúng ta còn muốn đi qua.”
Chờ tên ăn xin phản ứng lại, Lục La đã xoay người trở lại xe ngựa, người chung quanh thấy không có gì đẹp, cũng đều tản đi, trong lúc nhất thời, đường trống trải ra, Tiêu Hoài Cẩn ngồi xe ngựa cũng đến thuận lợi đi qua.
Xe ngựa chạy qua đường khẩu, chạy vào một phố buôn bán, trên phố này cũng khác hẳn với chợ phiên vừa rồi, ở chỗ này phần lớn đồ vật giá cả đắt tiền, không phải người bình thường mua được.
Ở lối vào, Tiêu Hoài Cẩn mang mũ có rèm xuống xe ngựa, cho Phúc bá một ít bạc vụn đi uống trà, dặn dò hắn tối nay lại đây tiếp, Phúc bá miệng đồng ý, kéo xe ngựa đi nơi khác uống trà.
Thấy Phúc bá đi rồi, hai người Tiêu Hoài Cẩn xoay người tiến vào một con phố khác, đi tới một y quán bình thường.
Y quán này thoạt nhìn rách nát, đi vào bên trong lại không thấy được một người, trong phòng loáng thoáng có thể ngửi được mùi thuốc, bàn ghế bài trí không dính một hạt bụi nhỏ.
“Đại phu có ở đây không?” Lục La hướng về phía trong phòng gọi.
Không bao lâu, từ trong buồng có một người hấp tấp chạy ra, “Ai tìm lão hủ?”
“Ngươi chính là đại phu?” Lục La hoài nghi nói.
Tuổi người trước mắt ước chừng sáu mươi, tóc trắng phau, trên mặt bẩn thỉu, một khối đen, một khối trắng, nhưng giọng như chuông lớn, bước đi như bay.
“Lão hủ không phải đại phu, chẳng lẽ là tiểu nha đầu ngươi?” Lão đại phu tức giận trừng mắt nói.
Lục La không cam lòng yếu thế, đang muốn lên tiếng phản bác, Tiêu Hoài Cẩn ngăn nàng lại.
“Lục La, không được vô lễ, mau xin lỗi đại phu.”
Lúc này Lão đại phu mới thấy, thì ra còn có người.
Lục La bĩu môi, “Thực xin lỗi, đại phu, Lục La sai rồi, thỉnh ngài thứ lỗi.”
Thấy Lục La không phục, Tiêu Hoài Cẩn tiến lên nói: “Lão nhân gia, đều do ta quản giáo không đúng, ta thay Lục La xin lỗi ngươi, Lục La tuổi còn nhỏ, hy vọng ngài không cần chấp nhặt với nàng ấy.”
Lão đại phu sang sảng cười, “Lão hủ cũng không phải không nói đạo lý, cũng không cần thiết gây khó dễ cho một tiểu nha đầu, các ngươi tới là có chuyện gì?”
Tiêu Hoài Cẩn gỡ mũ có rèm xuống, hành lễ nói: “Thật không dám dấu diếm, ta thân trúng kịch độc, đặc biệt tới tìm đại phu nhìn xem thử.”
Thân trúng kịch độc? Lão đại phu nhìn chằm chằm mặt Tiêu Hoài Cẩn một hồi, cau mày, “Cô nương, lão hủ xem mặt ngươi cũng không giống người trúng độc.”
Tiêu Hoài Cẩn giật mình không thôi, chẳng lẽ hắc y nhân cho mình ăn không phải thuốc độc?
“Cô nương ngươi ngồi, lão hủ sẽ bắt mạch cho ngươi.”
Tiêu Hoài Cẩn theo lời ngồi xuống, vươn tay ra, đại phu chế trụ mạch đập của Tiêu Hoài Cẩn, thật lâu sau, đại phu mới buông tay Tiêu Hoài Cẩn ra.
“Cô nương, ngươi thật sự không có trúng độc, chẳng qua thân thể suy nhược, cần phải tĩnh dưỡng.” Lão đại phu nói.
“Đại phu, ngươi nói là thật? Tiểu thư nhà ta không có việc gì?”
Lão đại phu thiếu chút nữa tức giận đến nhảy dựng lên, “Đến nay còn không có người dám nghi ngờ y thuật của lão hủ, nếu ngươi không tin, có thể đi tìm đại phu khác.”
Ngày hôm qua sau khi Tiêu Hoài Cẩn bị bắt ăn độc dược, Lục La tự trách không thôi, nếu không phải nàng, tiểu thư cũng sẽ không trúng độc, hiện tại biết không trúng độc, cuối cùng cũng buông tảng đá trong lòng xuống.
“Cám ơn đại phu, đại phu nói không có việc gì, vậy khẳng định không có việc gì.” Vẻ mặt Lục La vui mừng, hận không thể đi lên ôm lão đại phu một cái.
Trong lòng Tiêu Hoài Cẩn vẫn khϊếp sợ không thôi, mặt ngoài lại rất trấn tĩnh, “Cám ơn đại phu, đây là tiền xem bệnh.”
Lão đại phu nhận lấy túi tiền trong tay nàng, ước lượng, túi tiền nói ít cũng có một trăm lượng, không khỏi kinh ngạc nhìn Tiêu Hoài Cẩn.
Tiêu Hoài Cẩn thu hết kinh ngạc của lão đại phu vào đáy mắt, giải thích nói: “Vừa rồi khi tiến vào thấy ngoài phòng viết xem bệnh bốc thuốc miễn phí, tiền này coi như là một phen tâm ý của ta, hy vọng đại phu không ghét bỏ.”
Lão đại phu vuốt râu, mở miệng nói: “Khó được ngươi có phần tâm này, nếu lão hủ từ chối thì bất kính, vừa rồi cho ngươi khi chẩn bệnh, phát hiện thân thể ngươi điều dưỡng không tốt, nếu không điều trị tốt, sau này sẽ không tốt, như vậy đi, lão hủ cho viết phương thuốc cho ngươi, đảm bảo ngươi thuốc đến bệnh trừ.”
“Đa tạ đại phu.” Tiêu Hoài Cẩn thành tâm nói.
Thấy Tiêu Hoài Cẩn thành tâm nói lời cảm tạ mình, trong lòng lão đại phu một trận thoải mái, nữ oa này có thể hơn những người nói như rồng leo, làm như mèo mửa.
Lấy được phương thuốc, Tiêu Hoài Cẩn mang theo Lục La cáo từ, lão đại phu rung đùi đắc ý, xoay người trở lại trong phòng.
Từ y quán ra ngoài, tâm tình của hai người tốt lên không ít, vừa mua một ít nữ trang, vừa mua quà ăn vặt, chỉ chốc lát sau, hai tay Lục La mang theo một đống đồ lớn nhỏ.
Lúc đi ngang qua một bán cửa hàng ti tuyến (sợi tơ tằm), Tiêu Hoài Cẩn đi vào, không bao lâu mua mấy bao ti tuyến lớn.
Đảo mắt cũng tới thời gian ước định với Phúc bá, hai người đi về phía giao lộ, Phúc bá đã chờ đã lâu, sau khi hai người trở về, xe ngựa vội vàng chạy về phía phủ Định Quốc hầu.
Tiêu Hoài Cẩn trở lại trong viện, để Lục La chia một ít đồ ăn vặt cho bọn hạ nhân, hạ nhân thấy các nàng cũng có phần, mặt mày không khỏi hớn hở.
“Tiểu thư, lão nô có việc bẩm báo.”
Tiêu Hoài Cẩn giương mắt nhìn lại, mắt nhìn Lý ma ma không chớp, so với trước kia quy củ rất nhiều, không khỏi xem trọng liếc mắt một cái, “Chuyện gì?”
Được cho phép, lúc này Lý ma ma mới mở miệng nói: “Đại phu nhân nói tiểu thư trở về thì mời đi Lan Thủy viện một chuyến.”
Trong mắt Tiêu Hoài Cẩn xẹt qua châm chọc, ta cũng muốn nhìn Trương thị muốn làm cái gì, “Một khi đã như vậy, vậy đi thôi.”
Đứng dậy đi về phía Lan Thủy viện, Lục La và Lý ma ma đi theo phía sau.
Lan Thủy viện, Trương thị đang xem sổ sách trong phủ.
“Đại phu nhân, Nhị tiểu thư tới.”
Trương thị buông sổ sách, đứng dậy, “Hoài Cẩn tới, hôm nay ra phủ thuận lợi không?”
Tiêu Hoài Cẩn nhận ra lời nói tra hỏi, “Gặp qua mẫu thân, hôm nay hết thảy thuận lợi, chỉ là không biết mẫu thân kêu nữ nhi tới là vì chuyện gì?”
Trương thị kéo tay Tiêu Hoài Cẩn qua, nói: “Gần đây mẫu thân bận rộn, sơ sót Hoài Cẩn, là mẫu thân sai.”
Trong lòng Tiêu Hoài Cẩn sửng sốt, nhất thời nghĩ không ra Trương thị muốn làm cái gì.
Trương thị nói tiếp: “Hoài Cẩn ngươi cũng trưởng thành, bên người chỉ có đại nha hoàn Lục Lục thật sự không ổn, cho nên hôm nay mẫu thân cho ngươi chọn vài nha đầu, cũng coi như là bù đắp sự áy náy của mẫu thân.”
Tiêu Hoài Cẩn có chút kinh ngạc, Trương thị sẽ hảo tâm đưa nha hoàn cho mình? Chỉ sợ chồn cho gà chúc tết, không có lòng tốt.
Ngoài phòng đi vào mười ba mười bốn nha hoàn, quỳ thành một hàng, cùng kêu lên nói: “Gặp qua Đại phu nhân, Nhị tiểu thư.”
“Hoài Cẩn, đây đều là mấy nha hoàn mẫu thân chọn lựa kỹ càng cho ngươi, ngươi coi trọng người nào thì chọn người đó đi.”
Một đám nha hoàn biết vận mệnh của mình được nắm giữ trong tay tiểu thư mặc hoa phục ở trước mắt, đều nâng đầu hi vọng nhìn Tiêu Hoài Cẩn, hy vọng nàng chọn mình.
Tiêu Hoài Cẩn giương mắt lướt qua vẻ mặt từng nha hoàn, sau đó tùy ý chỉ một người, “Mẫu thân, chọn nàng đi.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Độc Thê Khó Làm
- Chương 17: Xem bệnh