Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Độc Thần

Chương 37: Ta cho ngươi hai lựa chọn.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bỏ ra hơn hai canh giờ Độc Nhĩ Kha cũng thành công điều chế được ba bình Bát Bộ Diêm Vương Đoạt Mạng, một bình Hóa Công Tán, 2 bình Phệ Độc Dịch và 5 bình Hồi Linh Độc Đan.

Khi mà Độc Nhĩ Kha vừa mở mắt mở cửa ra ngoài thì hắn bắt đầu nghe thấy một đoàn huyên náo.

-Huyết Thiếu Môn Chủ, thực sự tiểu nhân không biết người ngài nói là ai, tiểu nhân thực sự không có thấy người nào dẫn theo một con Hoàng Kim Lang vào trọ trong khách điếm này.

Tên tiểu nhị hoảng hốt nói.

Cái tên Huyết Thiếu Môn Chủ trong miệng tiểu nhị nói là một thanh niên đang ngồi gác chân lên người tiểu nhị, hai bên còn có hai thị nữ xinh đẹp đấm bóp. Tên này một tay thì sờ đùi một thị nữ, một tay thì thò vào trong quần của thị nữ còn lại. Hai thiếu nữ này không những không ngăn trở mà khuôn mặt còn hiện lên vẻ hưởng thụ, thỉnh thoảng lại rên lên một tiếng. Hơn năm chục người hậu vệ xung quanh hắn dẫn theo mỗi người đều hiện ra thần sắc hâm mộ, và sùng bái.

Thanh niên Huyết Thiếu Môn Chủ tên là Huyết Tàn Thương, năm nay hắn hơn ba mươi tuổi, mày kiếm mắt sao nhưng trên mặt luôn hiện lên nét tàn độc, âm hiểm.

Lúc này Huyết Tàn Thương được thị nữ dâng trà lên tận miệng, hắn nhấp một ngụm sau đó lại ăn thêm một miếng thịt thỏ sau khi nghe tiểu nhị nói vậy hắn cũng chẳng ngẩng đầu lên mà nói:

-Theo như tin tức bọn ta đạt được nói có người tận mắt nhìn thấy tên tiểu tử đó và con Hoàng Kim Lang dừng lại trước của khách điếm của ngươi. Bây giờ ngươi lại nói khách điếm của ngươi không có người như vậy? Ngươi nói ta tin sao?

-Còn nữa, ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, kêu chưởng quầy ra đây. Nếu hắn không cho ta câu trả lời thỏa đáng thì hôm nay ta sẽ cho người kéo sập cái khách điếm này của hắn.

Tiểu nhị nghe vậy thì thân hình khẽ run lên, hắn không dám chậm trễ bò ra ngoài sau đó đứng dậy chạy đi tìm Trưởng Quầy. chỉ một lát sau thì nghe tiếng bịch bịch vang lên, một người trung niên đứng tuổi béo mập đang cật lực nhấc những bước chân nặng nề một đường phóng tới, mỗi một bước chân của hắn dẫm xuống làm cho nền nhà nghe tiếng bịch bịch.

-Huyết Thiếu Môn Chủ giá lâm, tiểu nhân không biết ngài đến thứ cho không tiếp đón từ xa. Xin Huyết Thiếu Môn Chủ bỏ qua cho.

Người chưa đến mà tiếng đã tới, hắn gấp gáp nói, giọng nói vẫn còn mang sự nặng nề.

Sau khi hắn nói xong thì cũng đã chạy tới trước mặt Huyết Tàn Thương. Huyết Tàn Thương đang nổi giận nhìn thấy cái dáng vẻ mập mạp của hắn cũng làm cho buồn cười.

Nhưng sau đó hắn nghiêm nghị lại nhìn Chủ quầy nói:

-Có một kẻ đã gϊếŧ người của Huyết Đao Môn ta, nghe nói hắn đang ở trong khách điếm của ngươi nghỉ ngơi. Ngươi hãy bảo hắn lăn xuống đây chịu chết đi.

Thiếu môn chủ, thực sự bổn điếm không có người như ngài nói. Những khách quan trọ tại bổn điếm bổn điếm đều ghi lại. Ngài xem thực sự không có ngươi như vậy.

Chưởng quầy nói xong thì hai tay đưa ra một cuốn sổ nhật ký trước mặt Huyết Tàn Thương.

Huyết Tàn Thương nhíu mày, hắn có chút cố kỵ thế lực đứng sau khách điếm này nếu không với tính cách của hắn đã không nói nhiều như vậy rồi, nếu là chỗ khác hắn đã trực tiếp cho người lục soát rồi.

-Ngươi nói không có là không có sao? Nếu người kia để con ma thú ẩn nấp rồi vào khách điếm một mình thì sao? Ngươi có dám để người của ta lục soát không?

Huyết Tàn Thương hừ một tiếng khó chịu nói.

--Việc này. Xin thiếu môn chủ thứ lỗi. Bổn điếm không thể để cho người lục soát được, nếu như vậy thì sẽ ảnh hưởng tới uy tín của bổn tiệm. Mong Thiếu môn chủ lượng thứ.

Nghe vậy Huyết Tàn Thương đứng bật dậy, hai mắt sắc lạnh nhìn Trưởng quầy nói.

-Ngươi nói không được là không được sao? Bổn thiếu môn chủ xưa nay muốn làm việc gì há lại không làm được. Hôm nay cho dù thế lực sau lưng ngươi có ra mặt thì bổn thiếu môn chủ cũng quyết lục soát khách điếm của ngươi.

Nói xong hắn ra hiệu cho một tên hậu vệ dẫn đầu cho bọn hắn xông lên lục soát.

Không đợi bọn chúng xông lên thì bỗng nhiên có một thanh âm vang lên:

-Các ngươi muốn tìm ta ư?

Bỗng nhiên một bóng đen lóe lên, sau đó xuất hiện trước mặt Huyết Tàn Thương, Độc Nhĩ Kha không đợi hắn trả lời hỏi tiếp:



-Ngươi chính là chủ nhân của con chó điên bị ta gϊếŧ chết sao?

Sau đó hắn nhìn xung quanh một vòng rồi nói tiếp:

-Các ngươi đều từ trong trại chó điên đó mà ra sao?

Nhưng mà không ai đáp lại hắn, mọi người xung quanh vẫn im lặng, biểu tình mỗi người đều có chút sợ hãi. Vừa rồi thanh âm vừa vang lên thì bóng đen lóe lên một cái đã xuất hiện trước mặt bọn họ, bọn họ còn không biết người này đến từ lúc nào, tốc độ như vậy quả thực quá nhanh đi. Bọn chúng tự nhận có luyện thêm mấy chục năm nữa cũng không đạt được tốc độ đó.

Những người khách trọ thấy tình thế không ổn thị bắt đầu tìm cách thoát ra ngoài. Ngay cả Huyết Tàn Thương vẻ mặt cũng ngưng trọng.

Độc Nhĩ Kha nhìn biểu tình của chúng nhân thầm cười lạnh, hắn chính là muốn tạo ra cục diện này, hắn muốn ra oai phủ đầu đánh đòn tâm lý chiến này.

Độc Nhĩ Kha nhìn về phía Chưởng quầy nói:

-Ở đây có lẽ sẽ có một cuộc huyết chiến, nếu sau cuộc chiến mà ta còn sống thì ta sẽ bồi thường gấp đôi cho ngươi.

-Được.

Chưởng quầy vừa nghe bồi thường gấp đôi thì không chút do dự đồng ý. Tuy hắn không chắc Độc Nhĩ Kha có thể còn sống hay không nhưng hắn vẫn lựa chọn đồng ý, khi chứng kiến tốc độ của Độc Nhĩ Kha trực giác mách bảo hắn là Độc Nhĩ Kha không tầm thường.

Huyết Tàn Thương bị Độc Nhĩ Kha làm cho ngơ ngẩn một hồi. Mãi một lúc sau Huyết Tàn Thương mới lấy lại được tinh thần, hắn quan sát Độc Nhĩ Kha một lượt sau đó nói:

-Là ngươi gϊếŧ Thương Khắc sao?

-Là ta thì sao? Không phải là ta thì sao?

Huyết Tàn Thương nghe vậy tức giận, tuy người này có chút bất phàm nhưng đây là địa bàn của hắn, vả lại hắn có hơn năm chục người hắn không tin không làm gì được tên thanh niên này.

-Thật là một tên ếch ngồi đáy giếng, ngươi nghĩ hôm nay ngươi thoát khỏi tay ta sao, một lát nữa bắt ngươi lại thiếu gia ta sẽ tự tay chiêu đãi ngươi.

Nói xong hắn dừng lại, nhìn xung quanh một chút rồi nói tiếp, ngữ khí như ra lệnh:

-Nói, cái con ma thú Hoàng Kim Lang đâu rồi? Ngươi giấu nó ở đâu?

Độc Nhĩ Kha nghe vậy khẽ nhíu mày nói:

-Nó là bạn ta, còn việc nó ở đâu không phải là chuyện ngươi cần quan tâm.

Huyết Tàn Thương nghe vậy thì sắc mặt giận dữ nói:

-Tốt tốt, tiểu tử. Bây giờ ta cho ngươi hai lựa chọn:

Thứ nhất giao con ma thú ra, quỳ xuống dập đầu ta lỗi với ta, sau đó tự đoạn một chân một tay, ta sẽ tha cho ngươi một mạng. Thứ hai chính là chết.

Độc Nhĩ Kha cười cười nhìn Huyết Tàn Thương như nhìn một tên ngu ngốc. Hắn đã đứng ở đây rồi mà Huyết Tàn Thương còn nói thể. Nếu Độc Nhĩ Kha muốn chạy thì đã chạy lâu rồi, hắn ở lại đây chỉ có hai khả năng:

Thứ nhất là hắn có thực lực, thứ hai hắn là kẻ điên. Mà nhìn Độc Nhĩ Kha lúc này cũng không giống kẻ điên. Vậy thì chỉ có khả năng đầu tiên mà thôi. Độc Nhĩ Kha cũng đã quan sát một lượt trước khi tới đây, hắn nhận thấy trong những người đây trừ Huyết Tàn Thương có tu vi Linh Tướng Đại Viên Mãn ra thì những người khác cao nhất cũng là Linh Tướng Trung Giai mà thôi. Số lượng nhiều thì sao, tu vi thấp thì cũng là tốt thí mà thôi.

Với lại nếu chiến đấu trong địa hình chật hẹp như thế này thì số đông chỉ cản trở mà thôi.

Độc Nhĩ Kha mỉa mai nhìn Huyết Tàn Thương giọng đầy ngữ khí bề trên nói:

-Ta cũng cho ngươi hai lựa chọn. Lựa chọn đầu tiên là rút lui, chuyện hôm nay ta bỏ qua. Lựa chọn thứ hai là địch nhân của ta.



-Là địch nhân của ngươi thì sao?

-Là địch nhân của ta thì chỉ có con đường chết. Trước giờ ta chưa bao giờ lưu lại kẻ địch gây hoạn về sau.

Độc Nhĩ Kha bình thản nói. Hắn nói chuyện này giống như rất bình thường.

Huyết Tàn Thương nghe thế thì ha ha cuồng tiếu, người của bọn chúng cũng cười ầm lên, nhìn Độc Nhĩ Kha như nhìn kẻ điên, một kẻ sắp chết.

-Tiểu tử cuồng vọng. Sắp chết tới nơi rồi còn cuồng vọng. Hôm nay bổn thiếu gia sẽ cho ngươi sống không bằng chết, sau đó thu thập sủng vật của ngươi.

Huyết Tàn Thương giọng đầy chế giễu nói. Sau đó hắn phát tay một cái, một tên tráng hắn mặt mũi hung tợn bước ra.

Tráng hán hung bợm này vừa bước ra nhìn Độc Nhĩ Kha với vẻ mặt đầy coi thường nói:

-Tiểu tử ngông cuồng, thiếu gia ta đã cho ngươi đường sống ngươi không chọn, ngươi đã muốn chết thì hôm nay ta sẽ tiễn người lên đường. Nhớ đấy xuống diêm Vương báo tên ta. Ta tên là Ngưu Hách. Nhớ lấy!

Nói xong hắn xuất ra một thanh đại đao đỏ lòm, huyết linh lực vận lên, cả người phóng lên chém thẳng về phía Độc Nhĩ Kha. Vừa đánh hắn đã xử ra đại sát chiêu mạnh nhất. Hắn lúc nãy nói với Độc Nhĩ Kha như vậy chỉ là để đánh lừa Độc Nhĩ Kha, còn hắn không hề có chút coi thường nào. Xử ra đại sát chiêu quyết diệt sát Độc Nhĩ Kha.

-Huyết Phệ Lãng. Ngưu Hách sư huynh lại không ngờ xử ra chiêu mạnh nhất trong Huyết Chiến Đao, Huyết Phệ Lãng. Huynh ấy lại luyện thành chiêu Huyết Phệ Lãng.

Trong đám sư huynh đệ của Ngưu Hách nhận biết chiêu thức này thì hô lên.

Huyết Tàn Thương thấy vậy thì chỉ cười lạnh nhìn cuộc chiến. Hắn rất có lòng tin với chiêu này của Ngưu Hách.

Đao mang quét ra thế như sóng biển cuồn cuộn ập tới Độc Nhĩ Kha, Độc Nhĩ Kha cảm giác trong chiêu thức này ẩn dấu sức mạnh không thể coi thường. Hắn cẩn thận cảm nhận chiêu thức này. Khi đao mang quét tới Độc Nhĩ Kha chỉ đấm ra một quyền đơn giản đánh thẳng vào thân đao.

Mọi người nhìn thấy vậy thì trong lòng cười lạnh, đúng là cuồng vọng, dám dùng tay đối chiến với thân đao.

-Hừ, không biết chữ chết viết thế nào.

Huyết Tàn Thương cười lạnh thầm nói.

Nhưng hắn vừa nói xong thì nụ cười trên khuôn mặt của hắn cứng lại. Chỉ thấy quyền đánh vào Đao thì đao toái. Thế quyền không giảm nện thẳng lên đầu tên Ngưu Hách kia, nhất thời huyết nhục đầy trời, cả cái đầu hắn như trái dưa hấu nổ tung. Huyết nhục tung tóe bắn cả lên bàn ăn và xung quanh, còn cái xác của Ngưu Hách bị đánh bay ra, đυ.ng vào mấy cái bàn ăn chấn nát chúng thành từng mảnh nhỏ. Chưởng quỹ thì run sợ núp vào một góc.

Nhất thời mọi người mặt đều cứng ngắc, cũng không còn nghe tiếng cười mỉa mai nữa.

-ực.

Lúc này còn nghe tiếng nuốt cục vang lên, trên mặt một số tên đệ tử Huyết Đao Môn bất đầu nổi lên sợ hãi. Bọn họ hiểu rõ chiêu vừa rồi của Ngưu Hách mạnh cỡ nào, chưa nói gì chỉ nói riêng tu vi của hắn đã là Linh Tướng Hạ Giai, lại còn đại sát chiêu Huyết Phệ Lãng vậy mà bị một cái nhục quyền không có chút linh lực nào đánh tan sau đó lại bị người ta đánh cho nát đầu, ngay cả tiếng kêu thảm đều không kêu được.

-Hít.

Huyết Tàn Thương hít vào một ngụm lãnh khí, hắn thực sự chấn động trước tình cảnh này. Hắn có cảm giác người thanh niên kia còn chưa sử dụng toàn lực, hắn chỉ tùy ý đánh ra một quyền không hề có chút linh lực nào gia trì. Làm được chuyện kia thì lực lượng của hắn phải lớn cỡ nào. Hắn có cảm giác hôm nay dụng phải đối thủ đáng gờm rồi.

-Ta không tin lực lượng của người có thể đánh với hơn năm chục người chúng ta. Hôm nay ta sẽ gϊếŧ chết ngươi sau đó chiếm lấy Vũ kỹ luyện thể cường đại kia.

Lẩm bẩm vài tiếng. Huyết Tàn Thương ánh mắt càng sắc bén lăng lệ, nghĩ tới nhục thể cường đại kia của Độc Nhĩ Kha thì hẳn là do Vũ Kỹ cường đại kia luyện thành. Nhất định là hắn tu luyện vũ kỹ cường đại.

Nhất định là hắn tu luyện vũ kỹ đỉnh cấp rồi. Nếu ta chiếm..

Nghĩ tới đây trong lòng Huyết Tàn Thương làm ra quyết định. Để chấn chỉnh sĩ khí hắn mới lên tiếng.

-Mọi người không cần sợ, tất cả mọi người cùng lên, trên người hắn nhất định có bảo vật cường đại, lúc nãy là do hắn dùng bảo vật cường đại mới đánh chết Ngưu Hách. Nhất định trên người hắn còn rất nhiều bảo vật và bí mật. AI gϊếŧ được hắn sẽ được trọng thưởng, nếu có hơn hai bảo vật thì có thể được một món.
« Chương TrướcChương Tiếp »