Tạ Quân Văn vẫn giữ vẻ mặt chân thành xin lỗi, gương mặt hơi co giật, an ủi nói: “Là do Cận Lễ sai.”
Lận Tử mỉm cười chua chát: “Thực ra đôi khi cậu ấy cũng khá tốt, có thể vì quá coi trọng thể diện ở bên ngoài nên mới như vậy.”
Tạ Quân Văn rất muốn chạm vào tay cậu, nghe cậu đang nghĩ gì trong lòng, nhưng lại sợ khi biết được thì không thể kiềm chế được biểu cảm của mình, “Cậu cũng nên chú ý đến thể diện của mình, tôi ra ngoài gọi điện một chút.”
Lận Tử đứng tại chỗ, nhìn Tạ Quân Văn dần đi xa, lấy điện thoại gửi một tin nhắn âm thanh cho một người: “Anh họ, anh yên tâm, em thật sự không bị khổ, mà em còn phát hiện có một người bạn tên là Tạ Quân Văn bên cạnh Cận Lễ, anh ấy hoàn toàn khác Cận Lễ, con người còn khá tốt.”
Buổi tiệc rượu kéo dài đến hơn mười giờ tối, hầu hết mọi người đều đã uống rượu không thể lái xe, Cận Lễ sắp xếp người đưa họ về nhà.
Mộ Tử Trăn tối nay không uống giọt nào, từ chối người Cận Lễ sắp xếp đưa tiễn, tự mình lái xe về, còn Trình Nghiêu Nhiên dựa vào cái mặt dày thành công bám theo xe.
Cận Lễ trừng mắt nhìn Trình Nghiêu Nhiên lên xe của Mộ Tử Trăn, có phần muốn nổ tung.
Tạ Quân Văn thì không quan tâm đến cậu ta, chịu đựng suốt cả buổi tối cuối cùng cũng có thể đi rồi.
Anh cần phải bình tĩnh lại.
Trình Nghiêu Nhiên đánh nhau vì Mộ Tử Trăn, Lận Tử không hề đáng thương như vẻ bề ngoài, anh cần phải tiêu hóa hai việc này cho tốt.
Nếu không thể đọc được suy nghĩ của người khác, có lẽ cả đời này anh cũng không biết những người này đang nghĩ gì.
Con người thật kỳ diệu, bên ngoài một đằng, bên trong một nẻo, ai cũng có hình tượng riêng của mình, diễn đến mức anh muốn vỗ tay khen ngợi.
Trợ lý tối nay vẫn ở lại buổi tiệc, lấy tấm séc sáu số làm tài xế cả ngày, trên đường đưa Tạ Quân Văn về, ngầm biểu thị lần sau có việc tốt như vậy thì nhớ tìm cậu ta.
Tạ Quân Văn đau đầu, nheo mắt nghỉ ngơi, thì bỗng dưng chuông điện thoại vang lên, hiện lên tên Hoắc Trầm Ngộ.
Cảm giác buồn ngủ lập tức tan biến, anh nghe điện thoại, “Hoắc tổng tìm tôi vào giờ này có chuyện gì không?”
“Tôi muốn mời Tạ tổng ăn một bữa.”
“Ừ?” Tạ Quân Văn ngồi thẳng dậy.
“Dự án này cần nhờ Tạ tổng quan tâm nhiều hơn, tôi muốn đãi trước một bữa.”
“Đó là việc tôi nên làm.”
“Tôi muốn cảm ơn một cách cá nhân, Tạ tổng làm ơn cho tôi chút mặt mũi.”
Đương nhiên phải cho Hoắc Trầm Ngộ chút mặt mũi, nhưng Tạ Quân Văn vẫn cảm thấy bữa ăn này thật kỳ quặc, anh không biết từ chối thế nào, đành đồng ý.