Ngư Tây Hành biết đã xảy ra chuyện, hắn an ủi một lúc, sau đó ra ngoài nhìn những người mà hắn dẫn đến lần này: “Phong tỏa viện này, lục soát từng ngóc ngách một, tìm tung tích ngũ tiểu thư về đây cho ta.”
Hắn liếc nhìn đứa bé trong tay nha hoàn, đôi mắt đen láy của đứa bé nhìn hắn chằm chằm, như biết điều gì đó, không khóc cũng không quấy.
Ngư Tây Hành nhíu mày, vẫy tay: “Mang nó xuống trước đi.”
Nhà củi—
Bà đỡ dùng vải bịt miệng Ngư Quyển Quyển lại để nàng không phát ra tiếng, rồi đặt nàng vào thùng gạo, nha hoàn nhanh chóng tìm đến nhà củi, bà đỡ cùng đồng bọn vội vàng đậy nắp thùng gạo và dùng củi che lại.
Nha hoàn kiểm tra một lượt, không xem đống củi, định rời đi thì Ngư Tây Hành dẫn gia đinh vào.
Lúc này, Ngư Quyển Quyển nằm trong thùng gạo, hơi thở yếu ớt, nàng nghe thấy tiếng động bên ngoài, nhưng miệng bị bịt không thể gào lên được.
[Ta ở đây, ai đó cứu ta với...]
[Hu hu... ta vừa mới sinh ra đã phải nhận vé cơm hộp rồi sao...]
Ai đang nói chuyện vậy?!
Ngư Tây Hành sững lại, ánh mắt kiểm tra từng người một trong phòng, không ai mở miệng.
Giọng nói trẻ con yếu ớt cứ kêu lên.
[Hu hu hu... Quyển Quyển đáng thương quá, không biết mẫu thân có phát hiện ra mình bị tráo đổi chưa nữa.]
[A, nơi này còn có chuột, đúng là cá rơi xuống trần gian bị chuột bắt nạt hu hu...]
Nghe thấy giọng trẻ con đáng thương, Ngư Tây Hành đưa ánh mắt về phía đống củi trong góc, hắn bước tới đó.
Bà đỡ thấy vậy mà tim đập mạnh, vội đứng trước mặt hắn, vì căng thẳng mà mặt nhăn lại: “Quý nhân, đó là nơi để củi, thường có chuột bọ, sợ làm bẩn y phục của quý nhân.”
Nhi tử của bà đỡ cười gượng: “Đúng vậy, nha hoàn đã kiểm tra căn phòng này rồi, không có gì đâu, nhà củi bẩn thỉu lắm, lão gia nên tìm nơi khác đi ạ.”
Ngư Tây Hành liếc nhìn một vòng, khuôn mặt tuấn tú không biểu hiện gì, đôi mắt sâu thẳm: “Lôi họ ra ngoài.”
Gia đinh nghe lệnh kéo bà đỡ và nhi tử của bà ta ra khỏi nhà củi.
Khi ra khỏi cửa, Ngư Tây Hành thấy vẻ tuyệt vọng như tro tàn của bà đỡ.
Hắn di chuyển đống củi, thấy thùng gạo trong góc.
Khi mở nắp thùng gạo ra, hắn lại nghe thấy giọng nói trẻ con mềm mại.
[Cuối cùng ta cũng được nhìn thấy ánh sáng rồi!]
Một đứa bé xanh xao tím tái bị bịt miệng nằm trong thùng gạo, khi thấy hắn, đôi mắt đen láy sáng lên, nhìn hắn không chớp mắt.
[Phụ thân đến rồi! Phụ thân thật là soái quá đi!]
Ngư Tây Hành bế Quyển Quyển lên, đôi tay dài như ngọc nhẹ nhàng tháo bỏ vải bịt miệng nàng ra, đồng thời cũng hiểu ra mọi chuyện.
Bảo sao A Nguyệt nói con gái đáng yêu, quả thật rất đáng yêu.
Trắng trẻo mịn màng, thân hình mũm mĩm như bánh bao vừa ra lò.
Ngư Quyển Quyển: Bỗng dưng cảm thấy ánh mắt phụ thân nhìn mình có gì đó lạ lạ ấy nhỉ.
[Phụ thân đừng ngẩn người ra nữa, mau bế Quyển Quyển về với mẫu thân đi!]
Ngư Tây Hành nghe lời bế nàng ra ngoài, chấp nhận tốt việc có thể nghe thấy tiếng lòng của nữ hài.
Khi đi ngang qua bà đỡ và đồng bọn, hắn dừng lại: “Trói lại, canh chừng họ cho ta.”
Lâm thị vô lực dựa vào người Thải Xuân, mắt đỏ ngầu, Thải Xuân đau lòng an ủi nàng.
“Phu nhân, lão gia nhất định sẽ đưa tiểu thư trở về, người đừng buồn nữa.”
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra.
Thải Xuân thấy lão gia bế một đứa bé bước vào, khác với nàng ấy, Lâm thị còn nghe thấy giọng nói trẻ con.
[A, sao mẫu thân lại khóc thảm vậy rồi, nhà này không có Quyển Quyển thì làm sao đây~]
Lâm thị còn đang rơi nước mắt, nghe vậy lại bị chọc cười.
Đây là nữ hài của nàng, phu quân đã tìm được nữ hài của nàng rồi.
Lâm thị vội vàng đón lấy đứa bé, ôm Quyển Quyển vào lòng, cúi đầu, thấy trên cơ thể đứa bé đầy vết bầm tím, trên làn da trắng nõn của đứa trẻ càng nổi bật.
Quyển Quyển nhìn mẫu thân, thấy nàng sắp khóc thì vội vung tay làm mẫu thân vui.