Ngư Quyển Quyển hóa thành hình người là một nữ hài trắng trẻo mặc váy đỏ, tinh xảo như một thần nữ bên cạnh Quan Âm.
Nàng nhíu mày suy nghĩ rất lâu, hơi không chắc lắm.
Thiên Đế gợi ý: “Hay là cho con một cơ thể bất khả xâm phạm nhé? Hay là con muốn y thuật vô song? Hay trí tuệ tuyệt đỉnh?”
Ngư Quyển Quyển khổ sở lắc đầu, bỗng nhiên nàng nghĩ ra điều gì đó, mắt sáng lên: “Thiên Đế bá bá, người vừa nói sức mạnh từ thế giới khác là gì ạ?”
Thiên Đế đáp: “Đó là người từ tương lai, mang theo truyền thống văn hóa năm nghìn năm, mang theo trí tuệ của vô số người xuyên không tới, còn có một hệ thống cung cấp cho nàng ta tài vật và kiến thức không ngừng, không nghi ngờ gì nữa, chỉ mình con rất khó xoay chuyển tình thế được.”
Thiên Đế thở dài, không ngờ, sau khi ngài nói xong, Ngư Quyển Quyển lại cười.
Nàng vui vẻ trả lời: “Nếu vậy thì con biết con muốn gì rồi~”
“Hửm?” Thiên Đế tò mò: “Quyển Quyển, con muốn gì?”
Ngư Quyển Quyển cười gian xảo, như một con cáo nhỏ: “Trước khi con hóa hình, thường nghe các tiên nữ kể một câu chuyện là: Một con cò và một con trai tranh giành đến mức cả hai đều kiệt sức, cuối cùng bị người ngư dân đi ngang qua bắt được. Nếu con không địch nổi, thì hãy tìm người có thể đối kháng với nàng ta. Vì vậy con muốn Thiên Đạo bá bá đưa một người giống như nàng ta từ thế giới khác đến Khương quốc, đến lúc đó con chỉ cần làm ngư ông là được… hihi~”
Nói chưa dứt lời, nàng như một con mèo ăn vụng che miệng cười trộm, khuôn mặt bầu bĩnh lộ ra hai má lúm đồng tiền, trông đáng yêu vô cùng.
Mắt Thiên Đế mắt sáng lên: “Sao ta lại không nghĩ ra chứ, cao kiến đấy…!”
Ngài vội vàng đi tìm Thiên Đạo bàn bạc, trước khi đi, ngài nhẹ nhàng chạm vào trán Ngư Quyển Quyển: “Được rồi Quyển Quyển, việc này ta sẽ lo liệu, ngoài ra ta sẽ tặng con một món quà nhỏ, nhớ dùng nó thật tốt nhé.”
Quyển Quyển che trán, nghiêng đầu nghi hoặc, còn chưa kịp hỏi món quà là gì đã tỉnh giấc.
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp nhưng nhợt nhạt của mẫu thân, lập tức quên mất món quà nhỏ Thiên Đế nói, chớp mắt nhìn mẫu thân với ánh mắt ngưỡng mộ.
[Đây chính là mẫu thân của Quyển Quyển sao~ mẫu thân đẹp quá, đẹp như Huyền Nữ tỷ tỷ ấy~]
Giọng trẻ con non nớt khiến Lâm thị giật mình.
Nàng nhìn xung quanh, không kìm được ôm chặt Quyển Quyển.
Từ khi biết bà đỡ muốn hại nữ hài của mình, Lâm thị luôn cố gắng không để bản thân ngủ quên, nàng sợ rằng nếu ngủ sẽ có người vào làm hại nữ hài của nàng.
Bây giờ đột nhiên nghe thấy giọng của một đứa trẻ, Lâm thị không khỏi nghi ngờ có phải mình quá mệt nên bị ảo thính không.
Không lâu sau, giọng nói ấy lại vang lên.
[Mẫu thân sao vậy, sao cứ nhìn ra ngoài cửa thế, chẳng lẽ bà đỡ xấu xa lại đến sao ạ?]
Lâm thị sững sờ, chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt dừng lại trên người đứa trẻ trong lòng.
Phải chăng là… ảo thính, sao nàng lại cảm thấy đó là giọng của nữ hài nhà mình nhỉ.
Ngư Quyển Quyển cười tươi rói với Lâm thị, đôi mắt cong cong.
[Mẫu thân nhìn con rồi~ để cá Koi nhỏ Quyển Quyển làm mẫu thân vui nhé~]
Vì thế Ngư Quyển Quyển cố gắng vẫy tay, trông rất hoạt bát.
Lâm thị không nhịn được mỉm cười, khẽ trách: “Con đúng là nhỏ mà tinh ranh quá đấy.”
Bây giờ nàng cuối cùng đã xác định giọng nói đó chính là tiếng từ tâm của nữ hài.
[Mẫu thân cười rồi, mẫu thân lúc cười đẹp quá đi thôi, hihi~]
Lâm thị bế Ngư Quyển Quyển, không khí đang hòa hợp thì cửa phòng bị đẩy ra.
Một nữ nhân mặc áo vải bước vào, vóc dáng thấp bé, đen đúa mập mạp, trên mặt đầy tàn nhang, tuy miệng cười nhưng không khiến người ta cảm thấy thân thiện.
Bà ta mở miệng, cố gắng làm mình trở nên thân thiện: “Phu nhân, ta đến để giúp ngài và tiểu thư tắm rửa.”
Lâm thị cảnh giác nhìn người đó, trong lòng lo lắng.
Người này nhìn là biết người làm việc đồng áng, y phục trên người còn dính bùn, đôi tay thô ráp mạnh mẽ, không biết chui ra từ đâu đây.