Chương 7: Xin lỗi ! là tôi đã nợ em !

-Nè Minh Minh! Mày làm sao vậy? Làm gì mà buồn bã vậy hả?-Quay sang cô, Tuyết Nhi hỏi. Giật mình nhìn lại ai kia, cô cười nhạt lắc đầu. Hai người nam, một người nữ gặp nhau. Thử hỏi, họ sẽ có chuyện gì chứ?-Ờh, nếu không có vậy thôi! Mình mau làm bài tập tiếp đi-Nhi nói, rồi chăm chú làm bài tập. Còn Minh Minh, chỉ bất giác thở dài.

Ngồi ở dưới nhìn lên Minh, Nhã Hân khẽ lắc đầu. Cô nghĩ, đây là một cuộc rượt đuổi tẻ nhạt nhất. Vì người trong cuộc, đều giả ngốc giả khờ.

“ Hết cách! Hết cách rồi! ”

______________

*Cộp*

*Cộp*

Dừng trước cửa phòng âm nhạc, Thiện Huy lại bắt đầu do dự. Anh có nên đẩy vào không? Nếu như đẩy vào, anh có nhìn thấy cảnh không muốn thấy không? Và.. câu trả lời của anh, chắc chắn là không biết.

-Đường Thiện Huy! Mày không được yếu đuối như vậy!

*Cạch*

Rồi đẩy mạnh cánh cửa vào. Anh hốt hoảng, chạy vội đến đỡ nó. Lần đầu tiên, anh ôm trọn cả thế giới vào lòng. Áp sát vào khuôn ngực Thiện Huy, nó thều thào:

-Lớp trưởng! Cậu..

-Em đừng nói gì hết! Anh đưa em đến phòng y tế!

Huy nói, rồi bế nhẹ nó lên. Đưa tay chạm nhẹ vào áo anh, nó bất giác cau mày. Cách xưng hô, từ khi nào được đổi vậy?

PHÒNG Y TẾ

-Ah! Ở đây là đâu vậy?

Sau một giấc ngủ dài, nó mơ hồ tỉnh dậy giữa một căn phòng lạ. Xung quanh mang màu trắng, còn phô bày rất nhiều thuốc. Nếu nó không nhớ nhầm, đây chính là phòng y tế. Nhưng tại sao, nó không nhìn thấy Thiện Huy?

-Thiện Huy! Cậu ở đâu rồi?

Nó thều thào, rồi cố gắng ngồi dậy. Nhưng trong lúc đó, Rin đúng lúc bước vào. Nhìn thấy nó khó khăn, anh vội vàng chạy đến.

-Em chưa được khỏe, mau nằm lại trên giường đi!-Anh sốt sắng, rồi đỡ nó nằm lại xuống giường. Nhìn cách Rin quan tâm, nó lẳng lặng cười nhạt-Còn cười được nữa sao? Em có biết, em vì không ăn sáng. Cho nên mới ngất xỉu hay không? Nếu không phải Thiện Huy phát hiện, em còn mạng ở đây cười à? Young cũng thiệt tình, quá lơ là với em rồi!-Nhắc đến nó mới nhớ, nó vẫn chưa ăn sáng. Thảo nào lúc đó, lại đau đến như vậy.

-Tại sao vậy? Sao anh lại quan tâm tôi? Không phải trước giờ, anh rất ghét tôi hay sao? Hả? Đặng Vũ!

Nó hỏi, anh bất giác mỉm cười. Rồi bàn tay anh, cũng di chuyển lên tóc nó, vuốt nhẹ:

-Bởi vì..

-Tiểu Như! Anh..-Cầm tô cháo trên tay. Nụ cười Huy, ngay tức khắc dừng hẳn. Còn về phía Rin, cũng nhanh chóng thu tay về. Hướng mắt nhìn vào Huy, Rin cười nhạt, rồi đứng dậy-Thầy Đặng Vũ! Thầy không cần phải đi đâu. Cháo này, nhờ thầy cho Tiểu Như ăn giúp em. Em vào lớp trước đây!-Nói rồi, Huy đi thẳng về phía anh, sau đó đưa vội cháo. Nhận lấy từ tay Huy, anh bất giác mỉm cười:

-Được rồi! Nếu như em muốn vậy!

______________

*Cạch*

-Young! Mày đến đây có chuyện gì vậy?-Đẩy nhẹ cánh cửa vào, Jeon hỏi, rồi khóa cửa cẩn thận-Chủ tịch một tập đoàn lớn, làm đến nhàn rỗi vậy sao?-Anh nói móc, sau đó ghế ngồi xuống đối diện Young. Nhìn thẳng vào Jeon, anh bất giác thở dài.

TỪ CHÍNH HUY (17 Tuổi)

Nick name: Jeon

“ Khi tôi biết, bản thân mình phụ thuộc vào cô ấy. Thì cũng là lúc, cô ấy tụt khỏi vòng tay tôi! ”

• Cậu chủ tập đoàn Diamond nổi tiếng đứng đầu Thế Giới. Thay vì quản lý tập đoàn, anh lại chọn con đường làm bác sĩ dưới sự lãnh đạo của Ahn. Không những y đức tốt, anh còn là con người rất chính nghĩa. Nhưng, chính nghĩa luôn đi đôi với rắc rối. Là người vui vẻ cũng là người nội tâm.

• Sở hữu gương mặt điển trai và đôi mắt biết cười. Rất dễ cười,nhưng lại là người có trái tim làm bằng thủy tinh. Body siêu chuẩn, chiều cao: 1m82.

• Giỏi hầu như mọi thứ.

• IQ:400/400.

-Nếu muốn biết có nhàn rỗi hay không? Thì thử về quản lý tập đoàn của mày kìa. Đừng ở đây, nói móc tao!

Anh phản bác, Jeon bật cười.

-Được thôi! Đề nghị cũng rất hay đó! Nhưng đáng tiếc, tao không có hứng thú!

-Vậy còn chuyện của Tae! Mày định giải quyết sao?

_______________

-Tôi không biết ở sau vườn hoa này, lại có nhiều hoa bồ công anh đến vậy đó!-Nó cảm thán, rồi vang rộng hai tay ra hít thở bầu không khí trong lành. Còn người phía sau, chỉ bất giác cười nhạt-Anh có biết không? Giáo sư lúc trước, cũng rất thích hoa bồ công anh. Anh ấy, thậm chí còn xem chúng như bạn nữa. Tôi thật sự..-Nó khựng lại, rồi bất giác cúi đầu. Rồi một cánh tay, bất ngờ kéo lấy nó. Quay lại đối diện Rin, nó giật mình-Anh..

-Xin lỗi! Là tôi đã nợ em!