Chương 13: Phó mặc (2)

*Rung..Rung..Rung*

Cô vừa định trả lời, thì đúng lúc anh có điện thoại. Đưa tay tìm kiếm điện thoại, Jeon giác cau mày.

-Tôi nghe! Có chuyện gì vậy?

-...

-Được! Tôi biết rồi! Tôi sẽ đến đó ngay!

-...

Nhìn bộ dạng luống cuống chạy đi của Jeon, Nhi khẽ thở phào. Ít ra, cô vẫn giữ được mạng.

-Vậy còn nó thì sao?

Cô hét lên rồi tức tốc chạy theo sau. Suýt nữa, cô quên mất nó rồi!

...

PHÒNG CẤP CỨU

-Young! Giáo sư! Em xin lỗi hai người nha! Em không biết, mọi chuyện lại thành ra như vậy. Nếu em biết, sẽ không nói với Tiểu Như đâu. Em thành thật xin lỗi!

Cô nói, rồi liên tục cúi đầu. Riêng hai con người kia, chỉ cố giữ im lặng. Còn một người, đang lẳng lặng lườm cô. Điều này, khiến ai đó rùng mình.

“ Lâm Tuyết Nhi! Mày đúng là rảnh rỗi xin nông nổi mà! ”

-Cô xin lỗi?-Im lặng nãy giờ, Ekey vội đứng dậy. Đối diện với Ekey, cô chỉ biết cúi đầu. Cha, cô chọc nhầm ổ kiến lửa rồi a-Nếu Tiểu Như có vấn đề gì, tôi sẽ tính với cô!-Ngước lên nhìn Ekey, Nhi bất giác há hốc. Cô rảnh rỗi đến mức, lãnh hậu quả về mình.

-Được rồi Ekey! Em bình tĩnh một chút đi! Tiểu Như sẽ không sao, bởi trong đó có Jeon mà! Hơn nữa, Tuyết Nhi không cố ý! Em đừng trách con bé nữa!

Tae nói, Young cũng vội tán thành.

-Đúng vậy Ekey! Nếu anh trách Tuyết Nhi, thì cũng không giải quyết được gì cả. Cho nên cách tốt nhất, là chúng ta phải kiên nhẫn. Chắc chắn con bé sẽ không sao!

Đổi tầm nhìn về phía Young, Nhi nhễnh miệng ra cười. Soái ca nhà người ta, quả thật là có khác.

*Cạch*

-Jeon! Con bé sao rồi?-Đồng thanh. Nhìn vào bốn con người, anh bất giác thở dài-Sao mày lại thở dài chứ? Rốt cuộc là sao hả?-Young luống cuống.

-Tiểu Như vì mất máu quá nhiều, cho nên, cần có người truyền máu. Nhóm máu của con bé, là nhóm máu O-. Hiện tại, ngân hàng máu không còn loại máu này. Cho nên, nếu chậm trễ, thì tao e rằng..

-Jeon! Em quên rồi sao? Anh cũng thuộc nhóm máu O-. Để anh truyền máu cho con bé. Do đó, hãy lấy máu của anh!

Tae đề nghị. Lúc bấy giờ, Ekey mới chợt nhớ ra. Anh và Tae, cũng cùng một loại máu mà!

-Không được đâu anh 2! Sức khỏe của anh không tốt, đừng mạo hiểm tính mạng nữa. Jeon! Nếu em muốn lấy máu, thì cứ lấy máu của anh là được rồi!

Nhìn sang Ekey, Jeon khẽ gật đầu. Xoay vội người về phía sau, Nhi ngờ nghệch khó hiểu. Mạo hiểm tính mạng, rốt cuộc là ý gì?

“ Mình sắp bị bọn họ làm rối não rồi đây này! Đầu tiên là giáo sư còn sống! Lại đến Tiểu Như không cẩn thận ngã xuống cầu thang. Tiếp theo sau là mạo hiểm tính mạng! Ày, thật sự khó hiểu quá! ”

______________

-Ekey! Đừng vào bên trong! Tae, anh ấy đang chăm sóc Tiểu Như!

Một lần nữa, Young nếm trải được cái cảm giác này. Nhưng, lần này là anh ngăn cản người khác. Quay lại nhìn vào Young, anh thoáng cau mày.

-Không đúng! Hình như..em đang khó chịu thì phải?-Để hai tay trước ngực, Ekey dò xét-Nói anh biết, em thích Tiểu Như đúng không? À không! Là đi xa hơn một chút. Có thể khẳng định, em yêu con bé đúng không?-Cười nhạt, Young bất giác quay người. Cái trốn tránh của Young, càng để Ekey khẳng định: Điều anh nghĩ là đúng!

PHÍA BÊN NÀY

Đứng nghe trọn cuộc đối thoại, Rin như không tin vào tai mình. Tae! Thật sự vẫn còn sống! Và có lẽ, muốn đòi lại tất cả từ anh.

-Kể cả, là người đó luôn sao?

Rin cười nhạt, rồi xoay người bỏ đi. Một con người trong chiếc áo blouse trắng nhìn theo, vội lắc đầu.

Cái khung cảnh hoàng hôn, cũng dần dần xuất hiện.