Berlin
Trong một lễ đường nhỏ tràn đầy hoa tươi và lụa trắng, cô dâu chú rể ngồi tại chỗ xa đài phát biểu nhất, trong phòng đang phát một đoạn ghi âm.
Giọng nam thanh tịnh du dương, nhưng nội dung mở đầu bài diễn văn này lại khiến cô dâu chú rể nghiến răng nghiến lợi.
“Em không phản đối việc lần gặp tới anh thả Hada
(1)cắn chết cậu ta.” Phương Tân hơi hé miệng, hạ giọng nói nhỏ vào tai Linser, tay nắm chặt lấy bó hoa cưới.
(1) Shepherd – một loại chó vàng lớn nhà LinserLinser dịu dàng phụ họa cô: “Đúng, ăn cả da lẫn xương của cậu ta.”
Phương Tân thỏa mãn mỉm cười, bên tai vẫn vang lên lời chúc phúc kì dị của người nào đó.
Người nào đó đã trên đường về tỉnh N nhưng vẫn còn cố chiếm thời gian trong hôn lễ của hai người bằng một bài phát biểu dài như một bài thánh kinh.
“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi làm chuyện này.”
Linser thầm oán: “Có lẽ trên đời này không có người thứ hai nào dũng cảm xuống núi cùng cậu ta như mình đâu.”
“Chú rể là bạn tốt của tôi. Trừ việc sợ cô dâu,
có lẽ
cậu ta cũng không còn khuyết điểm nào khác.”
Linser tiếp tục tưởng tượng, đại khái câu tiếp theo cậu ấy sẽ nói
là
Phương Tân không có bất kì ưu điểm nào…
“Cô dâu là cô bạn tôi quen.”
Phương Tân nhíu mày, cách gọi này… thật ‘thân mật’.
“Trừ ánh mắt chọn chồng quá xuất sắc ra, có vẻ cô ấy không còn ưu điểm nào giống phụ nữ cả.”
Phương Tân đưa tay lên nhéo tay Linser, gằn giọng: “Lập tức tuyệt giao với cậu ta.”
Bản ghi âm vẫn còn chạy tiếp: “Tôi thực sự không quen làm việc này, liệu có người nào có thể lên phát biểu tiếp thay tôi không?”
Anh tự hỏi tự trả lời: “Tôi biết trước là sẽ không có ai. Vậy tôi
sẽ
nói tiếp.”
Nhìn quanh thấy sắc mặt bạn bè, người thân
dần
chuyển từ hân hoan, vui vẻ sang có chút hoang mang, Phương Tân
bắt đầu cảm
thấy xấu hổ, rất muốn đứng lên cắt đứt đoạn ghi âm này, có điều cô cũng không biết phải cắt đứt nó thế nào nữa.
“Linser là một người đàn ông tốt, dù là trong mắt nam hay nữ.
Phương Tân, cô ngồi xuống,
chắc
chỉ còn 50 giây nữa thôi là hết rồi. Tôi không ở đây cô không được bắt nạt giọng nói của tôi.
Linser là người bạn tốt nhất trên đời này. Tôi yêu cậu ấy.
Cậu ấy thích nghe tiếng đàn vi-ô-lông của tôi, dù biết tôi kéo rất khó nghe.
Cậu ấy thích nói chuyện với tôi, dù lần nào nói xong cũng bị hộc máu.
Trên thế giới này, lại có một người đàn ông có thể bao dung bạn của mình đến nhường này.”
Phương Tân lườm Linser, anh liền giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội.
“Tôi rất yêu cậu ấy và người cậu ấy yêu. Cậu ấy yêu Phương Tân, Phương Tân yêu cậu ấy. Tôi yêu hai người đó.
Đừng quá cảm động nhé.”
Rốt cuộc bản ghi âm cũng hết: “Cảm ơn tất cả mọi người đã cố gắng lắng nghe đến tận đây, cuối cùng xin chúc cô dâu chú rể đáng yêu của chúng ta mãi mãi bên nhau, sớm có thể sinh được một đứa nhỏ giống tôi.”
***
Dạ Sắc rất tò mò, Bùi Bạch Mặc nhanh chóng bay về nước với cô, liệu có khiến Linser tức giận hay không.
Bùi Bạch Mặc rất bình tĩnh: “Không biết, một là cậu ta sẽ tức chết, hai là sẽ không tức giận. Theo trình độ yêu thích của cậu ta đối với anh, có lẽ sẽ là vế sau.”
Dạ Sắc ngồi yên bên cạnh, trong đầu Bùi Bạch Mặc đột nhiên nhớ đến lời nói của mình với Linser.
Liên quan đến việc anh bỏ lễ cưới.
Dường như nói không giữ lời, là mỹ đức đã được truyền thừa suốt mấy trăm năm qua của dân tộc Trung Hoa thì phải.
**
Không làm phù rể, không dự hôn lễ, Dạ Sắc lại chẳng thể khuyên Bùi Bạch Mặc ở lại Berlin.
Lí do anh dùng quá ‘ngay thẳng’, Dạ Sắc hoàn toàn không phản bác nổi.
“Em nghĩ anh vì em?”
Dạ Sắc quyết tâm không tự rước lấy nhục.
Bùi Bạch Mặc đắc ý: “Anh chỉ đang lo lắng cho tính mạng của đồng bào mình, vì yêu xã hội, thế thôi.”
Yêu mến xã hội….
Dạ Sắc cạn lời.
***
Lâm Khẩn không ngờ Dạ Sắc sẽ trở về nhanh đến vậy, khi thấy Dạ Sắc cậu liền mỉm cười.
Quá trình điều tra vụ án gặp bất lợi.
Chiếc xe bus mất tích là chiếc xe của công ty du lịch lớn nhất tỉnh N. Trước khi mất tích, có người nhìn thấy trên xe vẫn có một tài xế và mười bốn hành khách.
Tất cả hành khách đều đang chuẩn bị đến bãi biển ở tỉnh R để nghỉ cuối tuần. Theo tư liệu hành khách do công ty Khinh Chu Quốc Lữ cung cấp, lý lịch của các hành khách gần như hoàn mỹ, không có bất kì chỗ khả nghi nào.
Bề ngoài xinh đẹp, gia thế ưu việt, đời sống tình cảm hoàn mỹ, công việc ổn định, vòng tròn quan hệ cũng rất bình thường.
Dường như những gì mà mỗi người trẻ tuổi muốn có, họ đều sở hữu.
“Trên quốc lộ 4, trừ gầm cầu vượt ra, còn lại chỗ nào cũng có camera theo dõi, bên đội cảnh sát hình sự đã kiểm tra video ghi hình hôm đó, sau khi chiếc xe kia đi vào gầm cầu vượt, liền biến mất.” Lâm Khẩn nói trước một phần tin tức mới nhất cho Dạ Sắc và Bùi Bạch Mặc.
“Chỗ này là đầu cầu vượt, nhân viên cảnh sát cũng đã kiểm tra qua, không có dấu vết va chạm hay di chuyển nào, cũng không có bất kì chiếc xe bus bỏ hoang nào. Em là người theo chủ nghĩa duy vật.” Lâm Khẩn nhíu mày “Nhưng chiếc xe bus kia dường như bị chiếc cầu vượt này ăn mất, chỉ có vào, không có ra. Buổi chiều đội cảnh sát hình sự muốn đến trụ sở xe bus để điều tra, hai người đi cùng chứ?”
***
Lái xe bus là một nhân viên tạm thời, nam, 34 tuổi, đã có gia đình, vợ con đang ở huyện nhỏ thuộc tỉnh Y.
Nữ nhân viên đi theo cảnh sát tiến lên mở cửa nhà trọ của lái xe, đây là chủ hộ, cũng là nữ hướng dẫn viên du lịch của công ty. Tên là Tần Tri Hạ.
“Căn nhà này tôi cho lão La thuê hơn một năm, hơn một năm nay tôi cũng chưa đến đây lần nào, không ngờ giờ lão La lại có chuyện.”
Hốc mắt Tần Tri Hạ hơi hồng lên, Bùi Bạch Mặc nhìn cô một cái, bắt đầu nhìn chằm chằm vào mấy cây lan được treo ở bệ cửa sổ sát đất.
Cây lan chiếm toàn bộ chậu câu, tán lá trải rộng che phần lớn diện tích của cửa sổ. Bùn đất trong chậu hơi ẩm, lá cây lan cuộn lại, không duỗi ra. Trong phòng khách lại có một chiếc lá lan rụng.
Bùi Bạch Mặc mím môi hỏi: “La Phong thích làm vườn?”
Tần Tri Hạ đáp: “Không rõ lắm, trên cửa sổ có chậu lan lớn như vậy, có lẽ là có.”
Vẻ mặt vốn
bình tĩnh
của Bùi Bạch Mặc hơi thay đổi, anh mỉm cười dịu dàng: “Cô và La Phong quen biết bao lâu rồi, ngày thường có hay tiếp xúc không?”
Tần Tri Hạ suy nghĩ một lúc: “Tôi vào công ty muộn, bình thường mọi người đều làm việc bên ngoài, cũng không tiếp xúc nhiều lắm.”
“Vì sao lại yên tâm cho một đồng nghiệp nam không thân thiết thuê phòng hơn một năm mà không đến thăm lấy một lần?”
Tần Tri Hạ lập tức phản bác lại Bùi Bạch Mặc: “Anh ấy là đồng nghiệp của tôi, bình thường cũng rất tốt.”
***
“Tình trạng tài chính rõ ràng là không tốt.” Lâm Khẩn đưa một phần tư liệu đội cảnh sát vừa điều tra được cho Bùi Bạch Mặc.
Dạ Sắc nhìn vào phần tài liệu Bùi Bạch Mặc vừa mở ra.
Trong một tháng gần đây, La Phong gửi tiền về cho vợ con ở huyện bảy lần, mỗi lần gửi đều quá một vạn nhân dân tệ, doanh thu hàng ngày trừ tiền lương của công ty, còn lại đều là tiền dự trữ trong ATM.
Trong lúc hai người xem tình trạng tài chính của La Phong, Lâm Khẩn bổ sung: “Có thể La Phong là người bị hại, trùng hợp lại là người bị hại đang gặp khốn cảnh.
Mà cũng có thể là hung thủ hoặc đồng lõa. Nắm được lộ tuyến xe bus, lại còn có danh sách hành khách, anh ta có rất nhiều ưu điểm.”
Dạ Sắc nhíu mày: “Trước khi chưa có chứng cứ thuyết phục, những suy đoán này là xâm phạm nhân quyền.”
Lâm Khẩn lè lưỡi: “Em biết, em sai rồi. Bùi Đại Thần, anh có cao kiến gì không?”
Bùi Bạch Mặc lườm cậu một cái: “Tần Tri Hạ đang nói dối.”
Lâm Khẩn gật đầu ra hiệu anh tiếp tục.
“Cô ta là tình nhân của La Phong.
Chìa khóa căn nhà này chỉ có cô ta và La Phong có. La Phong mất tích ít nhất bốn ngày rồi, mà cây lan ngoài cửa sổ, lại mới được tưới nước, cùng lắm vào tối hôm trước thôi. Mà hơn nữa, chậu lan kia, vốn dĩ ở phòng khách.” Anh chỉ chỉ vào chiếc lá trong phòng khách, chớp mắt. “Tôi nghĩ, trước tiên nên dịch chuyển chậu lan này ra chỗ khác, xem nó che dấu cái gì, sau đó lại nghe tôi nói xem vì sao Tần Tri Hạ lại là tình nhân của La Phong.”
Lâm Khẩn bước nhanh đến, ôm lấy chiếc móc treo ở cửa sổ, bưng chậu lan sang một bên.
Sau chậu lan, là một chiếc đồng hồ thời gian hình tròn nhỏ.
Dạ Sắc tiến đến bên cửa sổ, đứng sát ở lan can phòng hộ, nhìn dòng chữ nhỏ khắc bên trên đó.
Đều là mốc thời gian.
“9h55
12h04
11h52
…
10h42″
Tổng cộng trên đó có khắc bảy mốc thời gian.
Dạ Sắc đọc từng cái lên, lại nhìn về
phía
Bùi Bạch Mặc sau lưng cô: “Sao La Phong lại phải khắc những mốc thời gian này trên lan can phòng hộ?”
Anh nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo ở cửa sổ sát đất, trong đầu quanh quẩn bảy mốc thời gian Dạ Sắc vừa đọc lên.
Vì sao?
Nhìn
ra ngoài ban công, đột nhiên chiếc gác chuông cao nhất thành phó rơi vào tầm mắt của anh.
Bùi Bạch Mặc động động lông mày: “Anh hiểu rồi.”
Lần này anh không thừa nước đυ.c thả câu, mà trực tiếp nói đáp án: “Đây không phải là thời gian, là tọa độ địa lý.”
“Đứng chỗ này, nhìn chiếc đồng hồ treo ở ban công, 9h55p là chỗ nào?”
Dạ Sắc nhìn ra cửa sổ: “Trung Học Sơn Hải.”
“12h04 thì sao?”
“Ngân hàng Hoa Nghiệp.”
“Còn 11h52?”
Dạ Sắc đáp tiếp: “Cục thuế đất của tỉnh.”
Bùi Bạch Mặc cười dịu dàng: “Đúng rồi. Có cảm thấy những địa danh này cực kì quen thuộc không?”
Dạ Sắc giật mình.
Sao lại không quen, đó là nơi làm việc của những hành khách mất tích mà cô vừa xem qua.