Chương 92

Rất nhanh đã đến ngày thành hôn của Hứa Tiểu Lan. Ngay từ sáng sớm, Nguyệt Hoa đã lôi Hứa Tiểu Lan dậy rồi cùng những nha hoàn khác giúp nàng trang điểm, mặc giá y. Mà những nha hoàn này, từ đầu đến cuối, ánh mắt đều lộ ra vẻ hâm mộ, nói:

"Đại tiểu thư, người thật may mắn nha. Biết bao nhiêu nữ tử trong thiên hạ này đều muốn gả chi Dực vương nhưng đều không được Dực vương để mắt đến."

Hứa Tiểu Lan nghe vậy đáy mắt hiện lên ý cười, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên chạm vào viên thất sắc minh châu đeo trước ngực, khóe miệng khẽ cong lên.

"Làn da của tiểu thư thật mịn." Một nha hoàn khác nói.

"Tiểu Thu, ngươi đúng là nói thừa mà. Đại tiểu thư nhà chúng ta từ nhỏ đến bây giờ đâu phải làm việc như chúng ta. Chỉ có điều..." Nói đến đây, nha hoàn kia chợt im lặng, nàng ta nhìn Hứa Tiểu Lan với ánh mắt rối rắm. Hứa Tiểu Lan biết chuyện trong miệng nha hoàn đó là chuyện gì, bây giờ nàng cũng không muốn nhắc tới nữa. Dù gì chuyện cũng đã qua.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Hứa Tiểu Lan ngồi chờ thêm một lúc thì đến giờ lành. Lúc này, Hứa Mặc một thân áo bào màu trắng đi đến bên cạnh Hứa Tiểu Lan, hắn cứ đứng nhìn nàng rồi lấy trong tay áo ra một cây trâm được chặm khắc tinh xảo rồi cài lên đầu Hứa Tiểu Lan. Sau đó, Hứa Mặc đi đến bên bàn rót hai ly rượu rồi đưa cho Hứa Tiểu Lan một ly, nói:

"Tiểu Lan, hôm nay là ngày vui của muội, nào cùng đại ca uống cạn ly rượu này."

Hứa Tiểu Lan nhận ly rượu trong tay Hứa Mặc nhanh chóng uống cạn. Vừa đặt ly rượu xuống thì nha hoàn từ bên ngoài đến báo Phượng Mặc Lẫm đến rước dâu, nha hoàn đó chùm khăn voan che mặt Hứa Tiểu Lan rồi dắt nàng đi. Nhưng mới đi được nửa đường hai mắt Hứa Tiểu Lan bông nặng trĩu, nàng lắc đầu cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo đến đại sảnh tuy nhiên đi được hai bước cơ thể nàng mềm nhũn ra rồi ngã xuống. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, nàng thấy một cô gái cũng mặc bộ giá y giống y hệt nàng, nàng ta cầm chiếc khăn voan che đầu của nàng rồi đội lên. Hứa Tiểu Lan nghe loáng thoáng nha hoàn dẫn mình đi gọi nữ nhân kia là công chúa, sau đó nàng liền mất ý thức.

Lúc này, ở ngoài cửa lớn Hứa phủ, Phượng Mặc Lẫm mặc trên mình bộ hỷ phục đỏ thẫm, hai tay nắm chặt dây cương, gương mặt không biểu lộ một chút cảm xúc nào. Nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy, đáy mắt hắn lộ ra ý cười cùng ôn nhu, sống lưng căng cứng mà ngồi thẳng. Hắn cũng vì ngày hôm nầy chuẩn bị rất nhiều.

Khi nha hoàn đưa nữ tử kia đến bên kiệu hoa, nhưng khi nàng ta vừa đi qua Phượng Mặc Lẫm, Phượng Mặc Lẫm liền ngăn nàng lại. Hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo của mình nhìn nữ nhân kia chằm chằm, rồi nhảy xuống ngựa đi đến trước mặt nàng ta.

Mắt thấy Phượng Mặc Lẫm đến gần, cả nha hoàn và nữ nhân đang giả mạo Hứa Tiểu Lan bất giác căng thẳng, tuy nhiên, bọn họ vẫn cố gắng giữ bình tĩnh trước mặt Phượng Mặc Lẫm.

"Tháo khăn xuống." Phượng Mặc Lẫm lạnh nhạt nhìn nữ nhân trước mặt nói.



Lời vừa nói ra khiến cho những ngườu có mặt ở đấy ngạc nhiên nhưng không ai dám lên tiếng ngăn cản, chỉ có âm thầm nghị luận. Thấy tình hình không ổn, Hứa lão gia vội vàng đi lên nói: "Vương gia, nếu như ngài nôn nóng muốn nhìn mặt thê tử thì cũng nên đợi đến khi động phòng hoa chúc. Nếu như bây giờ ngươi lại bắt nàng tháo khăn phượng trước mặt những người ở đây chẳng phải sẽ khiến nàng trở thành trò cười sao?"

Những quan khách thấy vậy cũng đồng loạt nói: "Đúng vậy đó." Nhưng sau khi nhận lại ánh mắt lạnh lẽo của Phượng Mặc Lẫm thì lại cúi gằm mặt không dám thở mạnh.

Phượng Mặc Lẫm đi đến trước mặt nữ nhân kia, lạnh giọng: "Ngươi giấu nàng ấy đang ở đâu hả Nam Quốc đại công chúa?

Khương Tuyết Kỳ biết không thể qua mắt Phượng Mặc Lẫm được liền tháo khăn voan xuống. Nàng ta nhìn vào Phượng Mặc Lẫm, cười nhẹ: "Dực vương gia, nếu như hôm nay ta không có được ngươi thì Hứa Tiểu Lan đừng mong sống sót."

"Ngươi đang đe dọa ta?"

"Ta không đe doa ngươi, chắc ngươi cũng không muốn nữ nhân của mình bị mất vài ngón tay hoặc ngón chân gì đâu nhỉ?"

Phượng Mặc Lẫm nở nụ cười lạnh, hắn cho người bắt Khương Tuyết Kỳ lại, rồi phất áo rời đi. Hắn không tin Khương Tuyết Kỳ có thể làm hại đến nàng, dù sao thì Hứa Tiểu Lan vốn không phải loại người dễ mất cảnh giác, Khương Tuyết Kỳ chắc chắn đã lợi dụng người bên cạnh của Hứa Tiểu Lan để bắt nàng đi.

"Phượng Mặc Lẫm, nếu như ngươi gϊếŧ ta, Hứa Tiểu Lan đó chắc chắn sẽ chết." Nhìn gương mặt giống như tu la của Phượng Mặc Lẫm, bản năng muốn sống của Khương Tuyết Kỳ đột nhiên trỗi dậy, nàng ta vừa vùng vẫy vừa hét lớn. "Ta đã hạ trên người Hứa Tiểu Lan một loại cổ độc, loại cổ độc đó chỉ có ta biết cách giải, nếu như ta chết rồi...."

"Ta sẽ gϊếŧ ngươi rồi tìm thuốc giải sau. Với tính cách của ngươi thuốc giải chắc chắn chỉ ở trên người ngươi mà thôi."

"Ngươi định chống đối với Nam Triều quốc sao?"

"Nàng mà thiếu một sợi tóc ta sẽ san bằng cả Nam Triều quốc." Nói rồi Phượng Mặc Lẫm liền đem người rời đi, hôn lễ cũng vì vậy mà tạm thời bị hủy.

Nhìn bóng lưng ngày càng xa của Phượng Mặc Lẫm, Khương Tuyết Kỳ ngồi bệt xuống, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.